“Khi người sẽ là Vua Mùa Hè, thì cô ấy sẽ là hoàng hậu của người. Về điều này, mẫu hậu của người, Nữ Hoàng Beira, hiểu rất rõ, và bà sẽ mong giữ được người tránh xa [cô ấy], để vương quyền của bà có thể được kéo dài mãi”.
– Trích từ Wonder Tales from Scottish Myth and Legend của Donald Alexander Mackenzie (1917)
Ở vùng ngoại ô của Huntsdale, trong một khu nhà tuyệt đẹp kiểu cách thời Victoria mà không một nhà buôn bán bất động sản nào có thể bán – hoặc có thể nhớ ra mà quảng cáo – Keenan ngập ngừng, rồi giơ tay. Anh lại dừng, nhìn những hình nhân lặng lẽ trong khu vườn đầy gai đang di chuyển nhẹ nhàng như những chiếc bóng nhảy múa bên dưới những tán cây phủ đầy băng tuyết. Sương giá không bao giờ tan trong khu vườn này, và sẽ không bao giờ, nhưng những người thường đi ngang qua trên phố thì chỉ nhìn thấy những cái bóng. Họ đều nhìn đi chỗ khác, nếu họ có dám nhìn dù chỉ một tẹo teo. Không một ai – người hay tinh – có thể bước vào khi vườn lạnh lẽo của Beira nếu bà không cho phép. Mà nó cũng chẳng có gì hấp dẫn cả.
Phía sau anh, xe ô tô chạy dọc theo con phố, bánh xe nghiến lớp tuyết đông quánh thành từng đống xám xịt bẩn thỉu, nhưng âm thanh đó bị làm nghẹt lại bởi cái lạnh buốt gần như có thể sờ thấy được đang bao phủ như một chiếc áo choàng lên ngôi nhà của Beira. Đến hít thở vào cũng thấy nhói đau.
Chào mừng mình đã trở về nhà.
Tất nhiên, anh chẳng có cảm giác gì về cái nơi gọi là nhà này, nhưng đằng nào thì Beira cũng chưa bao giờ tạo cảm giác như một người mẹ. Trong lãnh thổ của bà, ngay đến không khí cũng làm anh đau đớn, hút dần chút sức mạnh của anh. Anh đã cố kháng cự, nhưng trước khi anh đạt được đến quyền năng trọn vẹn, thì bà còn có thể bắt anh quỳ gối. Mà bà vẫn làm thế – mỗi lần anh ghé thăm.
Có thể Aislinn sẽ là người đó. Có thể cô ấy sẽ tạo nên điều khác biệt.
Keenan gắng sức lấy lại bình tĩnh và gõ cửa.
Beira mở tung cánh cửa. Tay kia của bà đang cầm cái khay chất đầy ú ụ bánh quy sôcôla còn đang bốc khói. Bà nghiêng người hôn lên đám không khí gần mặt anh. “Ăn bánh quy nhé, con yêu?”
Trông bà vẫn y như thế, trong suốt nửa thế kỷ vừa rồi – hoặc gần như thế – vào mỗi lần anh phải ghé vào để thực hiện những cuộc gặp gỡ đáng nguyền rủa này: một hình ảnh mẫu mực đến mỉa mai của một bà mẹ người-thường. Bà mặc một chiếc váy hoa giản dị, tạp dề xếp nếp, và một sơi dây ngọc. Tóc bà được cuộn ngược lên thành thứ mà bà gọi là “búi tóc”.
Bà khua khua cái khay. “Bánh mới đây. Mẹ làm riêng cho con”.
“Không ạ”. Phớt lờ Beira, anh bước hẳn vào trong.
Beira lại mới trang trí lại nhà – một kiểu ác mộng hiện đại, với một chiếc bàn bằng bạc bóng loáng; những chiếc ghế cứng, có hình thù kỳ dị; và những bức tranh đen trắng vẽ cảnh giết người, treo cổ và vài hình ảnh tra tấn khác. Những bức tường có màu trắng toát và đen kịt xen kẽ nhau, với mỗi màu là những mảng họa tiết hình học to tướng. Có những đường nét nhất định trên các bức tranh treo trên tường – một chiếc váy, đôi môi, những vết thương chảy máu – được tô màu đỏ bằng tay. Những vệt màu khủng khiếp đó là màu sắc thực sự duy nhất trong căn phòng. Chúng hợp với Beira hơn hẳn những bộ váy mà bà vẫn nhất quyết lôi ra mặc mỗi lần anh ghé thăm.
Từ phía sau cái quầy bar ướt nhẹp, một con yêu gỗ mình mẩy thâm tím hỏi, “Thưa ngài, ngài có uống gì không ạ?”
“Keenan, con thương yêu, nói cho cô nàng biết con muốn uống gì đi. Để mẹ đi kiểm tra món thịt nướng”. Beira ngừng một chút, tay vẫn cầm khay bánh quy. “Con sẽ ở lại ăn tối nhé, con yêu?”
“Con có được lựa chọn không?” Anh phớt lờ con yêu gỗ, lại gần một bức tranh trên bức tường phía xa. Trong tranh là một phụ nữ với đôi môi đỏ rực đang ngó lom lom ra từ bục của một cái giá treo cổ. Phía sau cô ta là những đụn cát dốc đứng dường như kéo dài bất tận. Anh liếc sang phía Beira. “Một trò của mẹ phải không?”
“Giữa sa mạc ấy à? Con yêu quý, thật tình…” Bà đỏ mặt, nhìn xuống, rồi mỉm một nụ cười điệu đà và nghịch nghịch những viên ngọc. “Cho dù năng lực giá lạnh đáng yêu của mẹ đã phát triển đều đều trong vài thế kỷ qua, nhưng nơi đó vẫn nằm ngoài tầm với. Ít nhất là bây giờ. Nhưng cảm ơn con đã hỏi”.
Keenan quay lại bức tranh. Người phụ nữ trong đó nhìn anh chăm chăm, có vẻ khẩn thiết. Anh tự hỏi liệu cô ấy đã thực sự bị chết ở đó, hay đó chỉ là một cô người mẫu ảnh.
“Thôi… con cứ tự nhiên nhé. Mẹ quay lại ngay đấy. Rồi con có thể kể cho mẹ nghe về cô gái con mới tìm thấy. Con cũng biết là mẹ thực mong con đến thăm mà”. Thế rồi, miệng ngân nga một bài đồng dao từ hồi anh còn bé – bài hát gì đó về những ngón tay đông cứng – Beira bỏ đi kiểm tra món thịt nướng.
Anh biết nếu anh đi theo bà, thì sẽ có một bầy những con yêu gỗ buồn thảm rối rít trong căn bếp to như một tiệm ăn của Beira. Những hành động ra vẻ ngọt ngào đến phát ngấy của Beira không bao gồm việc nấu ăn thật sự, mà chỉ là mẫu hình của một người mẹ biết nấu nướng. “Mời ngài uống?” Con yêu gỗ mang lại hai chiếc khay – một có sữa, trà, cacao nóng và nhiều loại thức uống bổ dưỡng đóng hộp khác; khay kia có những thanh cà-rốt, cần tây, những trái táo và vài loại thực phẩm đời thường tương tự. “Thân mẫu của ngài đã khăng khăng bảo ngài phải ăn vài món tốt cho sức khỏe”. Con yêu gỗ liếc về phía nhà bếp. “Chọc giận bà chủ thì chẳng thông minh chút nào”.
Anh nhấc một cốc trà và một quả táo. “Mi nghĩ thế à?” Lớn lên trong Vương triều Mùa Đông đã khiến anh quá quen với những gì xảy ra cho những kẻ trót làm cho Nữ Hoàng Mùa Đông tức giận – hoặc chỉ đơn giản là làm bà cáu kỉnh. Nhưng anh sẽ làm hết sức để chọc giận bà; dù gì thì đó cũng chính là lý do anh đến đây mà.
* * *
“Sắp xong rồi đây”, Beira thông báo khi quay lại. Bà ngồi lên một trong những cái ghế kỳ dị và vỗ vỗ vào cái ghế gần bà nhất. “Lại đây. Kể mẹ nghe mọi thứ nào”.
Keenan ngồi vào chiếc ghế đối diện bà, giữ khoảng cách hết mức có thể.
“Cô này rất khó, đã cự tuyệt lần tiếp cận đầu tiên của con”. Anh dừng một chút, nghĩ tới nỗi sợ hãi trong mắt Aislinn. Đó không phải là kiểu phản ứng mà anh thường nhận được từ những cô gái người thường. “Cô ấy hoàn toàn không tin con”.
“Mẹ biết”. Beira gật đầu, bắt chéo ở mắt cá chân, và ngả về phía trước – hình ảnh của một vị phụ huynh đang chăm chú. “Mà liệu… con biết đấy, cô bạn gái gần nhất của con có ưng cô ta không?”.
Vẫn không rời mắt khỏi Keenan, Beira ra hiệu cho một con yêu nhanh chóng mang tới cho bà thứ gì đó để uống. Khi Beira vòng bàn tay quanh chân của chiếc ly, băng giá bò lan quanh nó cho đến khi mặt ngoài của chiếc ly thủy tinh hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp trắng mỏng.
“Donia bằng lòng”.
Beira gõ móng tay vào cạnh ly. “Hay lắm, mà Dawn thế nào rồi?”
Keenan nghiến răng: Beira thừa biết tên Donia. Sau hơn nửa thế kỷ làm Cô Gái Mùa Đông, Donia đã xuất hiện đủ nhiều nên trò nhầm lẫn vờ vịt của mẹ anh trở nên gần như khôi hài. ” Donia vẫn như hàng thập kỷ nay, thưa Mẹ. Cô ấy giận con. Cô ấy mệt mỏi. Cô ấy trở thành tất cả những gì mà mẹ đã khiến cô ấy trở thành”.
Beira nhấc bàn tay được cắt sửa kỹ lưỡng lên, săm soi một cách vu vơ. “Mẹ khiến cô áy thành cái gì? Ôi, con cứ nói ra xem nào”.
“Chính cái quyền trượng của mẹ, mấy trò trói buộc và lừa lọc của mẹ đã gây ra tất cả. Mẹ biết rõ điều gì sẽ xảy ra cho người thường nếu họ phải chịu cái lạnh giá của mẹ. Con người thường không thể…”
“Aah, nhóc yêu ơi, nhưng chính con bảo cô ta làm thế đấy chứ. Con đã chọn cô ta, và cô ta chọn con”. Beira ngồi ngả vào ghế, vẻ tự mãn khi thấy Keenan nổi giận. Bà mở lòng bàn tay, và cây quyền trượng tự trôi vào tay cho bà nắm, như một lời nhắc về quyền lực mà bà đang giữ. “Lẽ ra cô ta có thể gia nhập nhóm các Cô Gái Mùa Hè bé nhỏ của con, nhưng cô ta nghĩ rằng xứng đáng để mạo hiểm. Cô ta đã nghĩ rằng con xứng đáng để cô ta mạo hiểm với nỗi đau mà giờ đây cô ta đang phải chịu”. Beira sùy sùy về phía anh. “Buồn thật đấy chứ. Cô ta là một cô gái xinh đẹp, tràn đầy sức sống”.
“Bây giờ cô ấy vẫn thế”.
“Cô ấy vẫn thế? Bây giờ?” Beira hạ giọng ra vẻ nói thầm, “Mẹ thì nghe nói rằng cô ta đang yếu dần đi” – bà dừng lại và vờ trề môi – “thật phát bệnh
vì chuyện đó. Sẽ thật đáng tiếc nếu cô ta ta đi”.
“Donia vẫn ổn”. Anh nghe được sự bực bội trong giọng mình, và căm ghét cái thực tế rằng Beira có thể chọc tức anh dễ dàng như vậy. Hình ảnh Donia trở thành một cái bóng – chết dần, nhưng bị mắc kẹt và phải lặng im vĩnh viễn – luôn khiến anh mất bình tĩnh. Cái chết của những con tinh luôn là một bi kịch, vì không có thế giới bên kia, hay kiếp sau, cho giới tinh. Đó là lý do mà mẹ nhắc đến chuyện này. Làm sao mà cha của anh có thể chịu được Beira đủ lâu để bà mang thai anh – đó là điều anh không hiểu được. Beira là người rất khó ưa.
Beira phát ra một âm thanh rừ rừ, gần như càu nhàu, sâu trong cổ họng. “Thôi đừng cãi vã nữa, con yêu. Mẹ tin rằng Diane sẽ ổn cho đến khi con thuyết phục được cô gái mới rằng con xứng đáng với sự hy sinh đó. Làm sao mà phải bực mình vậy, lần này có thể cô ta còn chẳng hành động chống lại con ấy chứ. Có thể cô ta sẽ còn khuyến khích cô gái đáng yêu mới này chấp nhận con thay vì kể cho cô gái đó nghe đủ thứ chuyện kinh khủng về những ý định nguy hiểm của con?”
“Donia sẽ làm phần việc của cô ấy; con sẽ làm phần của con. Chẳng có gì thay đổi cả, sẽ không thay đổi cho đến khi con tìm được Nữ Hoàng Mùa Hè”. Keenan đứng lên và tiến tới cho đến khi tầm mắt của anh nhìn xuống Beira. Anh không thể để cho bà hăm dọa mình mãi được, cho dù bà vẫn nắm quyền lực tối cao, cho dù bà sẽ sớm giết chết anh chứ không phải là giúp đỡ anh. Vua không thể nào khom gối; vua chỉ ra lệnh thôi. Quyền lực của anh có thể còn bị giới hạn – chưa có gì nhiều hơn một hơi thở âm ấm vào cái lạnh băng giá của bà – nhưng anh vẫn là Vua Mùa Hè. Anh vẫn đứng đối diện bà, và không thể để bà phớt lờ điều đó được.
Có thể kết thúc đi cho xong.
“Mẹ biết là con sẽ tìm thấy cô ấy, thưa Mẹ. Rồi một trong số những cô gái đó sẽ nắm được quyền trượng trong tay, và hơi lạnh của mẹ sẽ không tràn lấp cô ấy được”.
Beira đặt ly của mình xuống và ngước nhìn anh. “Thật à?”
Mình ghét cái trò này. Keenan cúi xuống và đặt tay lên một bên ghế của bà. “Rồi có ngày con sẽ giành được toàn bộ sức mạnh của Vua Mùa Hè, như Cha đã có. Thời của mẹ sẽ chấm dứt. Sẽ không còn hơi lạnh tăng dần nữa. Sẽ không còn quyền lực vô lối nữa”. Anh hạ giọng, hy vọng giấu được cảm giác run rẩy của mình. “Rồi chúng ta sẽ xem ai thực sự mạnh hơn”.
Beira ngồi đó, im lặng và không cử động. Rồi bà đặt một bàn tay lạnh buốt lên ngực anh và đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy anh. Băng giá tạo thành một mạng lưới phóng ra từ tay bà, bò quanh anh cho đến khi anh đau nhức đến mức cho dù Binh đoàn Săn bắn Ma quái có chồm tới thì anh cũng không thể nhúc nhích được.
“Nói hay lắm? Mỗi lần lại thú vị hơn – như một chương trình TV ấy”. Bà hôn lên cả hai má anh, để lại một vệt môi tê cóng, làm cho hơi lạnh thấm qua da anh, nhắc nhở anh rằng chính bà – không phải mình, chưa phải mình – mới có toàn bộ sức mạnh. “Đó là một trong những điều dễ thương về sự sắp đặt nho nhỏ của chúng ta – nếu mẹ mà phải đối phó với một vị vua thực sự, thì mẹ hẳn sẽ nhớ mấy trò chơi của chúng ta lắm lắm”.
Keenan không trả lời – không thể. Nếu anh biến mất, liệu có người khác chiếm chỗ của anh không?
Tạo hóa rất ghét những khoảng chân không .
Liệu có một vị vua mới, một vị vua không bị kìm hãm, sẽ lên ngôi? Beira đã chế nhạo anh bằng điều đó – Nếu con muốn bảo vệ bọn chúng thì kết thúc trò này đi. Hãy để một vị vua thực sự lên ngự trị. Nhưng liệu một vị vua khác có lên được tới mức quyền lực tối cao không, nếu anh thất bại? Anh chẳng có cách nào biết được. Anh chùng xuống trên đôi chân mình, căm ghét Beira, căm ghét toàn bộ câu chuyện này.
Rồi Beira ngả người và thì thầm, khiến hơi thở lạnh giá của bà thổi vào môi anh, “Mẹ tin rằng con sẽ tìm được hoàng hậu bé nhỏ cho con. Có thể con đã tìm được rồi đấy. Có thể đó là Siobhan hay cái cô Eliza từ hồi vài thế kỷ trước. Bây giờ cô ta là một cô gái ngọt ngào đấy chứ, cái cô Eliza đó. Cô ta sẽ trở thành một hoàng hậu đáng yêu, con có nghĩ thế không?”
Keenan rùng mình, cơ thể anh bắt đầu đông cứng lại vì lạnh. Anh cố đẩy lui hơi lạnh, ép nó ra ngoài.
Mình là Vua Mùa Hè. Mẹ không thể làm thế được.
Anh nuốt khan, gắng sức đứng thẳng.
“Cứ tưởng tượng xem, trong suốt những thế kỷ qua, nếu cô ta ở ngay trong cái đám con gái quá yếu ớt mà không dám mạo hiểm. Quá nhút nhát đến mức không dám cầm vào cây quyền trượng mà thử xem”.
“Con thân yêu tội nghiệp của ta đã mệt rồi. Lại còn khó chịu với chính mẹ nó nữa chứ”. Beira thở dài, như thể điều đó thực sự làm bà đau lòng.
Đặt một ngón tay dưới cằm anh, bà kéo đầu anh lại. “Lại phải nhịn bữa tối mà đi ngủ thôi. Rồi một làn nào đó, con sẽ có thể thức trắng được” – bà hôn vào cằm anh – “có thể”.
Rồi tất cả mọi thứ tối sầm khi những cô hầu cáo dẫn anh tới căn phòng Beira đã để sẵn cho anh.