Nơi nghỉ ngơi và cả yên nghỉ ưa thích của họ là dưới một cây táo gai… [được coi là] linh thiêng đối với những con tinh, và thường [mọc] ở trung tâm một vành đai của giới tinh.
—Trích từ Ancient Legends, Mystic Charms, and Superstitions of Ireland của Lady Francesca Speranza Wilde (1887)
Aislinn đứng bất động khi Keenan đi tiếp. Mấy vệ binh đợi đằng sau cô; vài vệ binh khác di chuyển lên phía trước Keenan, như một hàng rào di động bao quanh họ.
“Giới thiệu anh với Seth”,cô nói thử mấy từ này. Giới thiệu họ với nhau cũng có kha khá ý nghĩa đấy”. Ít nhất đó là điều cô cố bảo mình, hy vọng nó làm giảm cái cảm giác căng nghẹt trong ngực cô.
Họ cứ đi như vậy – trong im lặng căng thẳng – cho đến khi đến gần khu đường ray.
“Anh ấy là người tốt chứ, Seth của em ấy?”
“Hẳn là thế”. Cô bất giác mỉm cười với chính mình.
Mấy vệ binh lùi lại với vẻ mặt đau đớn khi họ bước vào khu đường ray.
Keenan nở nụ cười kỳ lạ, nửa như sửng sốt khi anh lẩm bẩm, “Anh không dành nhiều thời gian ở bên những con người nam giới. Những anh chàng mà anh biết không thân thiện lắm khi anh tán tỉnh những cô gái khác”.
Cô sặc vì cười. “Anh nghĩ thế à?”
“Sao cơ?” Sự nghi ngờ len lỏi vào giọng nói của anh.
“Keenan, anh rất đẹp trai. Anh có cái vẻ” – cô chỉ vào chiếc quần kaki và chiếc áo chui đầu màu xanh lục sẫm của anh, đối với hầu hết mọi người thì trông bình thường, nhưng khi anh mặc thì trông rất bình thường, nhưng khi anh mặc thì trông rất ấn tượng – “tuyệt vời đến ngất xỉu đấy. Hầu hết các cô gái có thể sẽ làm đủ cách để được nói chuyện với anh”.
“Hầu hết, nhưng” – anh ngừng lại để mỉm cười châm biếm – “không phải là tất cả”.
Cô liếc nhìn cánh cửa vẩn đóng của nàh Seth trước khi nói, “Nhưng tôi vẫn để ý đến diện mạo của anh mà”.
“Tất nhiên. Em cũng là người thường mà”. Anh nhún vai như thể biết trước lời thừa nhận của cô.
Và cô cũng nghĩ có thể là vậy. Nhìn anh khi không mang lớp vỏ bọc giống như ngắm một bình minh hoàn hảo trên đại dương, như ngắm một trận mưa sao băng giữa sa mạc, và rồi có ai đó hỏi liệu bạn có muốn giữ lấy những thứ đó cho riêng mình không.
Cô cắn vào trong má mình để khỏi phá lên cười trước cái ý tưởng là anh cố gắng làm bạn với Mitchell hay Jimmy hay hầu như bất kỳ ai trong số bạn bè của họ. Họ tuyệt đối không ở gần cái mức an toàn để có thể đi ra ngoài với Keenan – cho dù anh có mang lớp vỏ bọc để trông mình bình thường. Một tiếng cười cố kìm nén vẫn bật ra, và anh hơi nhăn mày với cô.
“Sao thế?”
“Không có gì”. Cô nói, chỉ còn lại chút đọng lại của tiếng cười. Rồi cô lại có ý nghĩ khác. “Các dân tinh cũng đối xử với anh như thế à?”
“Anh là Vua Mùa Hè mà”. Anh lại nhăn mày, trông lung túng.
Aislinn bật cười, cười như muốn vỡ bụng.
“Sao nữa?” anh lại hỏi.
Vẫn cố chế ngự cơn cười, Aislinn chỉ về phía Niall.
Ông ngần ngại nói, “Thưa hoàng hậu?”
“Nếu ông tiếp cận một dân tinh, một nữ tinh nhé, thì cô ấy có, umm, luôn đáp lại tình cảm của ông không?” Aislinn thấy mặt của Niall cũng trở nên bối rối giống Keenan.
“Tôi là cố vấn của nhà vua. Những Cô Gái Mùa Hè có ham muốn…” Ông liếc nhìn Keenan, như thể tìm kiếm sự đồng ý. Keenan nhún vai. “Đức vua của chúng tôi chỉ có một số giờ để thư giãn. Các vệ binh, Tavish và tôi làm hết sức mình để khiến các cô ấy hài lòng”.
Tiếng cười của cô vụt tắt.
Quay từ nam tinh này sang nam tinh kia, cô hỏi, “Có bao nhiêu cô gái?”
Keenan giơ một tay làm điệu bộ hãy đợi. Rồi anh nhìn Niall và nói, “Giờ thì không hơn tám mươi chứ?”
Niall gật đầu.
Keenan nói thêm, “Họ quá đông để có thể chăm sóc mà không cần trợ giúp”.
Aislinn hỏi đầy hoài nghi, “Mà không ai từ chối?”
Tất nhiên là có – không phải với Keenan – mà là với chúng tôi”. Niall nhìn cô với ánh mắt nói rõ ràng ông thực sự thấy những câu hỏi của cô thật đáng ái ngại, như Keenan cũng thấy. “Nhưng rồi lại có người khác ở đó ngay để đáp ứng. Họ là những Cô Gái Mùa Hè, thưa hoàng hậu. Mùa hè là để dành cho khoái lạc, cả sự phù phiếm, cả…”
“Hiểu rồi”,cô ngắt lời. “Vậy ra vương triều của anh…”
“Vương triều của chúng ta”, Keenan xen vào.
“Phải. Vương triều của chúng ta khá là giàu tình cảm đấy hả?”
Đến lượt Keenan phá lên cười. “Họ đúng là như vậy… Nhưng họ cũng đam mê cả khiêu vũ,âm nhạc, tiếng cười…” Anh nắm tay cô và xoay cô theo vòng tròn, rũ bỏ lớp vỏ bọc trong một khoảnh khắc khiến cho Mắt Trời ấm áp rót nắng lên cô. “Chúng ta không lạnh lẽo như Vương triều Mùa Đông hay tàn ác như Vương triều Bóng Tối. Chúng ta không quá dè dặt như Vương triều Tối Cao, trốn tránh trong thế giới khác của họ”.
Aislinn thấy các vệ binh đang mỉm cười với họ, trông vui vẻ hơn khi Keenan cười. Cô cũng cảm thấy vui hơn, và cô tự hỏi liệu đó có phải vì giờ đây cô cũng là một thành viên của Vương triều Mùa Hè.
Cô rũ bỏ tình trạng mơ màng và hỏi, “Vậy những con tinh tấn công con người không phải là của chúng ta?”
Nụ cười của Keenan biến mất nhanh như khi nó đến.
“Nhiều kẻ không phải, nhưng vẫn có một số là của chúng ta. Một khi chúng ta mạnh lên” – anh dừng lại và nắm tay cô, nhìn cô chăm chú đến mức cô phải cố lắm mới không bỏ chạy – “chúng ta có thể làm được nhiều hơn để ngăn chặn họ. Vương triều Mùa Hè là vuông triều dễ thay đổi nhất, và nồng nhiệt. Không có sự chỉ dẫn của cha anh, thì không phải tất cả các dân tinh đều biết đặt giới hạn cho những niềm say mê của mình để theo đuổi những điều xứng đáng. Chúng ta có rất nhiều việc cần làm”.
“Ôi”, Aislinn nói. Tầm cỡ của công việc mà cô đã đồng ý nhận lãnh chợt đè nặng lên cô, có vẻ gây thoái chí đến mức bất khả thi.
Hẳn là Keenan đã nhìn thấy nỗi lo lắng trên vẻ mặt của cô, vì anh nhanh chóng nói thêm, “Nhưng chúng ta cũng sẽ thư giãn nữa. Vương triều Mùa Hè là nơi của những điệu vũ và đam mê. Nếu chỉ làm việc thì trái với bản chất của chúng ta cũng như việc để cho những thứ tội lỗi nhởn nhơ mà không bị trừng phạt vậy”.
“Nhưng thật khá đồ sộ đấy, cái công việc mà tôi đồng ý làm ấy. Phải không?” Cô siết tay thành hai nắm thật chặt để khỏi run.
Giọng anh khá thận trọng khi anh đồng ý, “Đúng rồi”.
“Tôi phải… tôi không biết… làm gì đây ?”
“Em đánh thức Trái Đất khi mùa đông cần nới lỏng sự kìm siết của nó; em mơ về mùa xuân cùng anh”. Anh nắm tay cô – gỡ những ngón tay để lòng bàn tay cô nằm yên trong lòng bàn tay anh – và nói,”Em nhắm mắt lại đi”.
Cô run lên, nhưng vẫn làm theo lời anh. Cô cảm thấy được hơi thở của anh trên mặt mình khi anh cất lên những lời thì thầm dịu dàng.
Anh nói, “Và họ mơ thấy những rễ cây thon thả luồn xuống mặt đất và những loài sinh vật có lông duỗi mình trong hang, họ mơ thấy những con cá lao đi theo dòng nước, những con chuột đồng len lỏi trong các đồng cỏ, và những con rắn tắm nắng trên những tảng đá. Rồi Vua và Nữ Hoàng Mùa Hè mỉm cười trước cuộc sống mới mà họ đã gọi cho tỉnh thức”.
Và cô có thể nhìn thấy – thế giới vươn mình như một quái vật khổng lồ đã ngủ quá lâu, rũ sạch băng tuyết đã bao phủ suốt một thời gian quá dài. Cô cảm thấy cơ thể mình tỏa sáng, biết rằng mình đang tỏa sáng, và cô không muốn dừng lại. Cô có thể nhìn thấy cây liễu màu trắng xào xạc trong gió khi lần đầu cô gặp Keenan, cô có thể nếm được mùi vị mong manh của những bông hoa mùa xuân. Cùng nhau, họ khuấy động muôn loài, và cả Trái Đất nữa. Họ sẽ nhìn vào thế giới đang thức giấc và cùng hân hoan.
Khi cô mở mắt nhìn anh, cô nhận ra rằng mình đang khóc. “Thật là… vĩ đại. Những thứ cần bắt đầu sống lại… Em sẽ làm thế nào? Chúng ta? Nhưng nhỡ em thất bại thì sao?”
Keenan ôm bàn tay vào má cô. “Chúng ta sẽ không thất bại”.
“Còn những thứ khác? Về vương triều?” Cô lau má, cố không tỏ ra ái ngại khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mình ánh vàng. Cô vội vã nhét tay vào túi và tiếp tục bước. “Em không biết cai trị ai cả”.
Anh nhún vai khi rảo bước bên cô. “Thì em sẽ học. Anh sẽ ở đó. Anh có biết cai trị mà. Đó cũng là vẻ đẹp của mùa hè. Có những cuộc vui để tận hưởng và những bài vũ để xoay mình. Nếu chúng ta vui vẻ, thì vương triều của chúng ta cũng sẽ thế. Đó cũng là một trách nhiệm như đánh thức Trái Đất vậy”.
“Phải, nghe thì như thể đó là một việc dễ dàng. Đánh thức Trái Đất, cai trị những kẻ bất kham, sửa chữa những thứ bị đổ vỡ, và tiệc tùng”. Cô nuốt khan một cách khó nhọc khi họ bước vào khu hộ nhà Seth, cô lo lắng vể cã khối lượng công việc đồ sộ lẫn cảm giác lạ lẫm khi phải kể với Seth. “Hay là bất kỳ ai cũng có thể xử lý đượccái danh sách công việc nhỏ bé đó?”
“Không, nhưng Nữ Hoàng Mùa Hè thì có thể”, Keenan trấn an cô; rồi anh trao cho cô nụ cười dễ mê mẩn cuối cùng trước khi anh tập trung chú ý vào cánh cửa đang mở và nói, “Dù sao, hôm nay, chúng ta cũng chỉ bắt đầu bước đầu tiên. Anh sẽ gặp người yêu của hoàng hậu anh và cố gắng và cố gắng làm bạn với một con người thường, phải không?”
“Phải. Việc đó thì làm được mà”. Cô lắc đầu như thể rũ đi những gánh nặng, nhưng rồi cô nhìn lên.
Seth đứng đợi kiên nhẫn như anh vẫn làm vào bất kỳ ngày nào trước đó. Tất cả những căng thẳng,nhưng thay đổi của cô. Cả thế giới đều nhòe đi. Seth sẽ cảm thấy thế nào?
Cô thoáng lo lắng rằng mọi sự sẽ có vẻ thiếu tự nhiên sau đêm qua, rằng anh sẽ không còn muốn cô nữa, rằng anh sẽ giận dữ vì cô mang theo những con tinh vào nhà anh. Nhưng anh không nổi khùng lên – về chuyện của họ hay về những con tinh đang vây quanh cô. Ngoài cô và Keenan, tất cả những con tinh khác đều đang vô hình, nhưng cô biết Seth có thể nhìn thấy bọn họ, và rằng anh biết khá rõ là đang đứng bên cạnh cô.
Vẻ mặt của Seth rất khó đoán biết, nhưng anh chìa một tay ra và nói, “Chào”.
Rồi vương triều, Keenan, Niall, các vệ binh – tất cả đều bị quên lãng đi khi cô thả mình vào vòng tay Seth.
*
* *
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Aislinn và người yêu của cô, Keenan thấy dễ chịu hơn về việc hoàng hậu của anh đã đưa ra sự lưa chọn duy nhất mà cô có thể. Anh biết cái cảm xúc đó, anh đã nhìn thấy nó trong mắt của một số cô gái, đã nhìn thấy trong mắt của Donia.
“Vào đây”. Seth ra hiệu cho anh đi theo. Rồi Seth dừng lại và nhìn Aislinn. “Nếu anh ta…”
Cô dừng lại. “Umm. Anh có vào được không?”
“Anh có thể”. Keenan trao đổi nhanh bằng ánh mắt với Niall, rằng Seth rõ ràng biết anh là ai và thực tế rằng giới tinh không ưa sắt thép.
Cô ấy còn nói những gì với anh ta nữa? Sự tò mò chợt dấy lên, và anh nói thêm, “Sắt lạnh không thể làm hại một quốc vương”.
Seth không bỏ lỡ. Anh nhướn mày và nói, “Tôi đoán vậy có nghĩa anh là Keenan”.
Aislinn nhăn mặt. Niall và đội vệ binh đứng lặng. Keenan cười phá. Đúng là một tay dày dạn đây. “Đúng là tôi”.
“Nào, vì nhà tôi không làm anh phát bệnh…” Seth bỏ lửng câu nói khi anh dẫn Aislinn vào trong.
Keenan đi theo họ vào bên trong tối lờ mờ. Căn phòng nhỏ, nhưng gọn gàng. Ý nghĩ đầu tiên của anh là Donia hẳn sẽ thấy rất thích thú – nếu không phải vì cô ấy không thể ở gần quá nhiều sắt thép.
“Anh ăn uống gì không?” Seth đứng ở khu vực bếp nhỏ, đặt một món cơm gì đó vào lò vi sóng. “Ash cần phải ăn”.
“Em không sao mà”. Cô đỏ mặt.
“Hôm nay em ăn gì chưa?” Seth đợi một chút,và khi cô không đáp, anh quay lại chạn và bắt đầu lấy các món ăn ra.
Cảm nhận tích cực của Keenan về Seth ngày càng tăng.
“Em sẽ, umm, làm việc đó. Làm hoàng hậu”, Aislinn nói bằng giọng rụt rè. Cô ngồi xuống một đầu ghế sofa.
“Anh cũng đoán thế khi em đưa anh ta đến”. Seth tung một chai nước cho Aislinn và nhìn Keenan chờ đợi.
Keenan giơ một tay ra bắt lấy chai nước Seth tung về phía mình.
Lò vi sóng reng báo hiệu. Không ai nói gì torng khi Seth lấy thức ăn.
Rồi anh hỏi, “Vậy điều đó có nghĩa gì với chúng ta?”
“Không gì cả, em nghĩ thế”. Aislinn liếc Keenan. “Đó là một trong những điều kiện của em để nhận công việc này”.
Keenan ngồi vào một trong những chiếc ghế sặc sỡ và chờ đợi.
“Trường học?” Seth đưa cô một bát thức ăn và ngồi xuống cạnh cô. Chút căng thẳng biến mất khi Aislinn co chân lên và tựa vào người anh.
“Cũng vẫn thế”, cô nói.
Seth xử lý tình huống với sự tự tin đáng nể, nhưng Keenan không bỏ lỡ những cử chỉ chứng tỏ sự sở hữu của anh – những cái động chạm thân mật như lời tuyên bố về mối liên kết thể chất với Aislinn.
Sau khi đã đưa thức ăn cho Aislinn, Seth quay qua Keenan. “Vậy bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Aislinn đi cùng chúng tôi đến gặp Donia và sẽ trở thành một hoàng hậu”. Keenan cố kiềm chế không nổi cáu khi bị tra hỏi. Cả hai bọn họ đều muốn cùng một điều – sự an toàn cho Aislinn.
Trông Seth thực sự khó chịu. “Như thế có làm tổn thương cô ấy?”
Aislinn có vẻ giật mình trước câu hỏi, chiếc dĩa đầy thức ăn ngừng lại giữa chừng.
“Không”, Keenan nói. “Và sau đó, sẽ chẳng có mấy việc trong thế giới của anh hoặc của tôi có thể làm tổn thương nhiều đến cô ấy”.
“Thế còn nhân vật kia, Nữ Hoàng Mùa Đông ấy?” Seth đã lùa tay vào tóc Aislinn, lơ đãng vuốt tóc cô khi anh nói chuyện.
“Bà ta thì vẫn có thể. Các vị vua chúa có thể làm bị thương hoặc giết lẫn nhau”.
“Vua chúa như anh”, Seth nhắc. “Anh có thể làm tổn thương cô ấy”.
“Tôi sẽ không làm vậy”. Keenan nhìn Aislinn, lúc này đang cuộn tròn, dựa vào Seth, có vẻ rất hạnh phúc. Đó là điều anh mong muốn cho cô: hạnh phúc. Hầu như chẳng có gì cô đề nghị mà anh từ chối – dù điều đó có nghĩa là giờ đây cô ở trong vòng tay của một người khác. “Tôi đã thề với cô ấy”.
Họ ngồi đó, im lặng khi Aislinn ăn, cho đến khi cuối cùng, cô hỏi, “Seth đi với chúng ta được không?”
“Không. Không được có người thường, không thể trong lần thử thách. Sẽ không an toàn cho anh ấy”, Keenan đáp thận trọng, kiềm chế để không nhăn mặt khi nghĩ đến sự nguy hiểm cho một người thường ở đó. Dù không có Khả Năng Nhìn Thấy, nhưng ánh sáng chói sẽ làm mù mắt khi sức mạnh của anh được cởi trói, khi sức mạnh của Aislinn chạy vào cô ấy.
Aislinn đặt bát xuống bên cạnh và ngồi vào lòng Seth.
Vẻ căng thẳng quanh mắt cô không qua được cái nhìn của Keenan. Anh hít thở điềm tĩnh và nói thêm, “Dù sao, sau đó em có thể đưa anh ấy đến Thành Lũy với chúng ta. Anh ấy có thể tham gia ăn mừng cùng chúng ta”.
“Thế còn về việc nhìn thấy họ… chúng ta” – cô tự sửa lại trước khi Keenan sửa – “có thể cho anh ấy Khả Năng Nhìn Thấy để dễ dàng hơn?”
“Một vị vua có thể cho phép điều đó”. Keenan mỉm cười trước sự chú ý của cô tới chi tiết đó. Cô ấy thực sự sẽ là một hoàng hậu tuyệt vời.
“Vậy nếu anh…”
“Hoặc em, Aislinn ạ”, anh ngắt lời.
“Phải. Nếu một trong hai chúng ta chấp nhận, thì sẽ tìm được cách để anh ấy nhìn thấy chúng ta?” cô nói tiếp với âm điệu gần như là sợ hãi một cách kỳ lạ.
“Anh đã chấp nhận rồi. Chúng ta chỉ cần có các nguyên liệu thôi. Anh có một cuốn sách ở khu chòi ấy”. Keenan cũng không bỏ lỡ việc hai người kia trao đổi ánh mắt với nhau. “Trừ phi erm đã có công thức đó rồi?”
Không ai đáp. Họ không cần phải nói. Anh thầm nguyền rủa, biết rõ họ đã tìm thấy một công thức như thế ở đâu. Còn ai có thể đưa cho họ một thứ như thế? Anh bỏ lửng chủ đề và nói, “Chúng ta cần tập để em học cách giấu cảm xúc tốt hơn. Cả em và Seth. Bây giờ, khi Aislinn là một nữ tinh mùa hè, thì cảm xúc của cô ấy sẽ dễ thay đổi hơn. Đó là bản chất của vương triều chúng tôi”.
Khi thấy Seth nhăn mày, Keenan thở dài. “Anh sẽ ở cạnh cô ấy đủ để việc đó có ích cho cả anh nữa. Có những việc anh có thể nên biết nếu anh ở bên hoàng hậu của chúng tôi”.
Aislinn không nói gì, nhưng Seth có vẻ căng thẳng. Anh nhìn thẳng vào Keenan trong vài nhịp tim đập, và Keenan nhận ra rằng con người này không phải là không để ý đến sự cạnh tranh đương nhiên của họ để giành sự chú ý của Aislinn.
Lòng tôn trọng của Keenan dành cho Seth càng tăng thêm. Chàng trai này yêu Aislinn đủ để ở bên cô dù không có lợi thế. Đó là một phẩm chất đáng ngưỡng mộ.
Và khi họ nói chuyện – không phải về vương triều hay tương lai, mà chỉ đơn giản là nói chuyện, cố hiểu thêm về nhau – Keenan thấy hóa ra việc ngồi cùng với hoàng hậu của mình và người yêu của cô ấy thật dễ chấp nhận một cách đáng ngạc nhiên.
Và anh vẫn thấy nhẹ nhõm khi Donia gọi để báo cho anh rằng cô đã về nhà, đang đợi họ, và bảo họ nhanh lên. Phù thủy của Beira lượn lờ khắp Huntsdale, gây nhiều náo loạn. Những con tinh từ Vương triều Tối Cao đã bắt đầu rời thành phố, không muốn ở lại trong hoàn cảnh biến động.
Tất nhiên, bọn họ sẽ không ở lại.
Anh thở dài. Sẽ tốt hơn nếu có ít nhất một vương triều khác cố gắng ng8an chặn rắc rối, hơn là gây ra hoặc bỏ chạy.
Khi tắt máy, Keenan kể với Aislinn và Seth về những gì Donia nói, và họ sẵn sàng lên đường.
Trông Aislinn rất lo lắng khi phải rời Seth, dù anh đã trấn anh cô rằng anh sẽ sớm gặp lại cô.
Bằng giọng dịu dàng, Keenan nhắc nhở anh, “Bọn phù thủy không thể vào đây được, nhưng Beira có thể. Trước khi chúng tôi quay lại, anh cần ở nguyên trong này. Tôi không muốn anh rơi vào tay bà ta”.
“Còn Bà. Bà em ở một mình”, Aislinn thì thầm, mắt mở to. Rồi cô ra khỏi cửa, guồng chân chạy.
Seth gật đầu và đẩy anh ra phía cánh cửa đang mở. “Hãy giữ an toàn cho cô ấy”.
Bên ngoài, Niall đã cử các vệ bihn đuổi theo Aislinn.
“Hãy để người lại canh gác cho anh ấy nữa”, Keenan ra lệnh khi anh chạy đi, theo Aislinn, hy vọng rằng cô chỉ đang lo lắng vô căn cứ, rằng Elena vẫn an toàn.
*
* *
Khi Aislinn về nhà, cửa đã mở sẵn. Cô lao vào phòng khách. TV vẫn bật, nhưng không thấy Bà đâu. Cô ngó quanh các góc. “Bà ơi?”
Phía sau cô, các vệ binh cũng tràn vào phòng.
Trên sàn, đang nằm nhắm mắt, là Bà cô.
Aislinn nhào xuống cạnh Bà, tìm mạch đập, tùm hơi thở. Bà vẫn còn sống.
“Bà có…” Keenan kéo cô đứng dậy và quỳ xuống bên Bà.
“Bà bị thương”, Aislinn nói. “Tất cả mọi người có thể đi cùng chúng tôi đến bệnh viện. Nếu bất kỳ ai lại gần Bà, các người sẽ phải chặn lại”.
Keenan gật đầu dứt khoát. “Hoàng hậu đã ra lệnh”.
Các vệ binh cúi đầu. Một vệ binh bước lên phía trước. “Chúng tôi sẽ làm hết sức mình, nhưng nếu chính Nữ Hoàng Mùa Đông…”
Aislinn nghe thấy cả sự sợ hãi trong giọng của anh ta. “Bà ta mạnh đến thế sao?”
“Chỉ có Vua Mùa Hè – hoặc người đứng đầu của một vương triều khác – có thể chống lại bà ấy”, Keenan nói. “Nếu anh có toàn bộ sức mạnh của mình, nếu em giành được sức mạnh của em, thì chúng ta có thể. Nếu chúng ta tới bệnh viện, chúng ta sẽ không bảo vệ nhiều được cho Elena. Nhưng sau nghi lễ, chúng ta có thể bảo vệ bà”.
Một vệ binh nhẹ nhàng nhấc Bà lên. Anh ta bế Bà một cách cẩn thận. Những người khác đi thành hàng ra cửa.
Aislinn nuốt khan, không muốn rời xa bà. “Nếu chúng ta làm như thế, và nếu chính bà ta là người khiến Bà em bị thương…”
“Cho dù đó không phải là bà ta, thì cũng là do lệnh của bà ta”. Keenan nhăn mặt. “Bà ta đã đe dọa em, và Donia…”
“Vậy đi thôi”. Cô nhìn Bà, đang nằm bất động trong tay một nam tinh. Rồi cô quay qua Keenan. “Có mất nhiều thời gian không?”
“Không lâu lắm đâu”. Anh liếc nhìn các vệ binh. “Hãy làm bất kỳ điều gì các ngươi cần phải làm. Chúng tôi sẽ đến bệnh viện ngay khi có thể. Đi đi”.
Khi các vệ binh lao về phía bệnh viện, Aislinn nắm tay Keenan, và họ chạy – nhanh hơn mức cô biết là cơ thể mình có thể chuyển động – tới nhà Donia và tới chỗ cuộc thử thách sẽ thay đổi tất cả mọi điều.