Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 16

Tác giả: Melissa Marr

Bọn họ vượt quá giới hạn và thực hiện những Hành động Bất công, và Tội lỗi…

Bởi Sự phiền nhiễu từ những Nữ yêu tinh của họ, những kẻ hẹn hò với Đàn ông, thì điều này thật ghê tởm.

—Trích từ The Secret Commonwealth của Robert Kirk và Andrew Lang (1893)

Seth lơ đãng khuấy món mỳ ống. Anh liếc nhìn cô. “Em có muốn nói cho anh nghe xem em đang nghĩ gì không?”

Anh không nói gì thêm, chỉ chờ đợi, im lặng và kiên nhẫn. Kể từ khi họ hôn nhau – và cuộc nói chuyện sau đó – anh đã giữ đúng lời, chờ đợi cô đi bước tiếp theo.

Cô lại gần và quan sát anh, cố tìm cách làm sao để nói với anh về buổi lễ hội. Cô đã cố gắng bắt đầu câu nói đó vài lần kể từ khi đến. Nhưng không ăn thua. Lần này cô bỗng buột miệng, “Tối nay em có hẹn gặp Keenan”.

Seth vẫn nhìn nồi nước sôi và hỏi, “Em hẹn hò với vua tinh? Với kẻ đang săn đuổi em?”

“Đó không phải là hẹn hò”. Cô đứng đủ gần để chạm vào anh, nhưng cô không làm thế. “Anh ta mời em tới một buổi lễ hội…”

Lúc này anh quay nhìn cô. “Anh ta rất nguy hiểm”.

Cô nhấc chiếc thìa từ tay anh và kéo nhẹ cánh tay anh để anh quay hẳn về phía cô. “Nếu em không tìm ra xem anh ta muốn gì, thì Bà sẽ lấy đi nốt chút tự do mà em đang có. Em cần tìm ra một cách bắt buộc anh ta để em yên”.

Seth lại có vẻ mặt sợ hãi kì lạ y như sau khi anh nghe nói về những thằng khốn – những thằng thanh niên người thường – bên ngoài thư viện. Anh gật đầu, chầm chậm, như thể anh đang suy nghĩ, đang xử lý thông tin cô vừa nói.

Cô vẫn tiếp tục nói. “Có thể có điều gì đó mà em làm hoặc nói được… hoặc nghe lỏm được”.Cô tựa vào anh, cần sự an ủi và ủng hộ của anh. Cô lo sợ, nhưng cô không thể cứ ngồi không chờ đợi ai đó tới cứu. Cô phải cố gắng tự cứu mình, cố gắng hiểu ra mọi chuyện.

Anh không nói gì.

Nên cô hỏi dịu dàng, “Anh có ý gì hay hơn không?”

“Không”.

Anh thở dài và kéo cô lại gần, ôm cô thật chặt. “Thời điểm anh ta chọn thật tồi tệ”.

Cô phá lên cười – vì chỉ hoặc có thể, hoặc là khóc. “Anh nghĩ vậy à?”

Món mỳ ống sôi phía sau họ, réo xì xì và bắn tung. Cô nhấc chiếc thìa gỗ và khuấy.

Anh đứng phía sau, hai tay đặt lên hông cô. “Sau bữa tối, anh muốn xem mấy thứ thuốc mỡ trong các công thức đó, để anh cũng có thể nhìn thấy bọn họ”.

“OK”. Cô ngoái qua vai để nhìn anh.

Anh đặt một nụ hôn phớt lên má anh. Thật ngọt ngào, êm dịu.

Nhưng câu nhận xét tiếp theo của anh thì chẳng ngọt ngào chút nào. “Em phải tránh ra thôi”.

“Sao vậy?”

Anh dung khủy tay gạt cô sang bên. “Bảo sao em toàn ăn cái sữa chua đó. Tài nấu nướng của em” – anh thở dài – “thật tội nghiệp”.

Cô phá lên cười thực sự, thấy biết ơn vì anh vẫn trêu đùa, biết ơn vì anh không để cho lời thú nhận của cô làm hỏng những gì còn lại của buổi tối hôm đó. Cô đập nhẹ vào tay anh. “Em biết khuấy mỳ ống mà. Có cần kỹ năng gì đâu”.

“Một nửa chỗ mỳ sẽ dính chặt xuống xoong nếu em vẫn cố. Thôi nào. Tránh ra em”.

Cô vẫn mỉm cười, tránh sang bên và mở chiếc rủ lạnh mini. Một lốc sáu chai bia lên men thủ công trong đó – không phải loại đồ uống ít tiền đối với anh. Chỉ có Seth. Nhưng anh chẳng bao giờ cho ai uống bia của mình. Bất kỳ ai muốn uống ở chỗ anh đều phải nghiêm chỉnh tuân theo quy định TMĐU (Tự Mang Đồ Uống). Nhưng cứ hỏi cũng có sao đâu. Nên cô lấy một chai bia ra. “Em uống được không”.

“Em không biết uống bia, Ash”. Anh cau mày. “Anh tưởng em muốn đầu óc tỉnh táo”.

Cộ kịp ngừng lại trước khi tự nói với anh rằng cô sợ đến mức nào. Thay vào đó, cô đóng tủ lạnh, tay vẫn cầm chai bia. “Anh uống chung với em?”

Với vẻ mặt phản đối lần nữa, anh đưa cô một chiếc đĩa đựng bánh mỳ đã cắt sẵn. “Vậy, buổi lễ hội đó ở đâu?”

“Ở bên sông”. Cô đặt đĩa lên bàn và đưa chai bia cho anh.

“Em có thể hủy – hoặc thậm chí là hoãn, ít nhất cho đến khi chúng ta biết được nhiều hơn”. Anh vặn mở nút chai, uống một ngụm, rồi đưa cho cô. “Em biết có bao nhiêu chuyện về việc bọn họ đánh cắp con người không? Hàng trăm năm, Ash ạ, con người biến mất đã hang trăm năm nay”.

“Em biết”. Cô uống một ngụm, nhìn anh, rồi uống ngụm nữa.

Seth lấy cái chai khỏi tay cô và chỉ vào đĩa mỳ. “Ăn gì đi, rồi chúng ta sẽ thử vài công thức đó xem”.

Anh liếc nhìn đồng hồ khi bắt đầu dội nước và xóc mỳ. “Anh cần nhìn thấy được bọn họ để anh có thể tìm ra em nếu có chuyện gì không ổn”.

*

* *

Sau bữa tối, Aislinn gọi điện báo tin cho Bà. Cô quả quyết với Bà rằng cô đang ở một nơi an toàn. “Con ở chỗ Seth. Con sẽ ở đây lâu lâu…”

Cô không nói với Bà rằng cô không ở lại nhà Seth. Cô thấy tội lỗi, nhưng Bà đã phải lo lắng nhiều rồi. Sauk hi lầm bầm thêm vài lời trấn an nữa – và cảm thấy tội lỗi hơn – cô gác máy.

Giá như mình có thể ở lại đây . Cẩn thận để không va phải Boomer, cô duỗi dài người trên ghế sofa và nhắm mắt chút xíu.

Seth cúi xuống và hôn lên trán cô. Dạo này anh rất hay làm vậy, những cái động chạm nhẹ nhàng, những tín hiệu bày tỏ tình cảm một cách thận trọng – nhắc nhở cô rằng anh quan tâm đến cô. Tất nhiên, anh vẫn bỡn cợt cho đến khi sự căng thẳng khiến cả hai trở nên phấn khích.

Và là thật, không phải tiểu xảo của những con tinh. Seth là thật . Cô chưa hỏi anh muốn gì, không biết là tại sao, nhưng cô hầu như chắc chắn rằng anh không tìm kiếm ở cô một chuyện tình theo kiểu yêu rồi bỏ.

Cô mở mắt. Trong một khoảnh khắc, da cô trông như thể đang bừng sáng.

Mình chỉ bị mệt thôi . Cô chớp mắt.

Anh ngồi ở đầu kia của ghế sofa, đặt hai bàn chân cô lên lòng mình. Rồi anh giơ ra một xấp công thức. “Anh đã có ba cây chè, một ít sáp, mấy lọ cồn thảo dược, và một lọ thuốc đắp. Em thấy sao?”

Cô ngồi dậy và ngó gần hơn. “Một lọ thuốc đắp?”

Tay anh rối trong tóc cô, anh nhấc một lọn tóc dài lên và quấn nó quanh các ngón tay. “Loại để em đắp lên vết thương, như người đắp thịt bò lên mắt bị bầm tím vậy”.

“Uhm, khiếp thế”. Cô cầm xấp giấy, đọc lướt qua.

Seth đang nghịch tóc mình . Những đầu ngón tay anh lướt trên xương cổ cô, và cô nhận thấy rằng mình đang nín thở.

Hít thở đi .

Cô thở ra chầm chập và cố tập trung vào những từ ngữ trên giấy. Tất cả mọi thứ đều có vẻ quan trọng hơn khi cô nghĩ về việc cô sẽ đi đâu vào tối hôm đó, và với ai.

Cô giơ ra tờ giấy mình đang cố đọc. “Cái này phải ủ những ba ngày”.

“Có mấy thứ như thế”. Anh cầm lấy tờ giấy bằng bàn tay đang không vẽ những hình tròn lên da cô. “Cồn thảo dược phải ‘ngâm’ trong bảy đến mười ngày. Anh sẽ bắt đầu làm luôn một ít tối nay khi em đi. Anh chỉ băn khoăn không biết có công thức nào có vẻ, kiểu như là, quen thuộc không?”

Cô thả những tờ giấy còn lại vào xấp giấy trong lòng anh. “Em sinh ra đã thế này. Bà em, mẹ em, đó chỉ là điều cứ diễn ra trong gia đình em – trong gene. Giống như là vóc người thấp hoặc tương tự như thế”.

“Phải”. Anh không nhìn vào xấp giấy mà nhìn vào tay cô, lúc này đang đặt trên chân anh. Bất ngờ, anh đứng dậy và bước đi. “Hãy thử sáp, có vẻ nhanh hơn”.

Cô đi theo anh ra bệ bếp, nơi anh đang bày ra nào thảo mộc, con dao, một hũ gốm nhỏ màu trắng với một cái que cùng bộ. Cô cầm nó lên.

“Cái chày”.

Cô nhìn anh. “Gì cơ?”

“Đấy là cái chày. Đây”. Anh bỏ một ít thảo một vào chiếc bát màu trắng và chìa tay ra.

Cô đưa anh cái chày, chợt nhận thấy khoảng cách anh bỗng nhiên tạo ra cho cô.

Anh dung cái chày để nghiền thảo mộc, ép chúng thành những mảnh li ti. “Như thế này”.

Rồi anh đưa trả lại.

“Cỏ Thánh John. Giã ra rồi đổ vào đây”. Anh chỉ vào một bát ngũ cốc rỗng.

“Được”. Cô bắt đầu nghiền loại cây cỏ có mùi rất lạ.

Bên cạnh cô, Seth đổ nước vào cho đầy đến nửa cái xoong và đặt lên bếp. Anh lấy thêm hai cái nồi nhỏ khác và đặt lên bệ.

“Còn về ngày hôm trước, về chúng ta…” Cô liếc anh, lo lắng hơn là cô đã tưởng. Cô cần phải biết chắc rằng chuyện đó thực sự có ý nghĩa với anh, nhưng cô lại sợ anh sẽ tự ái khi cô hỏi.

Nhưng giọng anh không hề có vẻ bị tổn thương. Thực ra, nghe giọng anh cũng lo lắng. “Ừ?”

“Anh có… em không biết… định mời em đi chơi hay gì không? Hay chỉ là bình thường, chỉ muốn…”

“Cứ nói cho anh nghe là em muốn gì”. Anh nhấc chiếc bát khỏi tay cô và kéo cô sát vào anh. “Ăn tối? Xem phim? Hay đi nghỉ cuối tuần ở bãi biển?”

“Nghỉ cuối tuần? Anh đang đốt cháy giai đoạn à?” Cô đặt tay lên ngực anh, giữ một chút khoảng cách giữa hai người.

“Cũng không đốt được nhanh như anh muốn”. Anh cúi xuống khiến miệng anh gần chạm vào miệng cô. “Nhưng anh đang cố đợi”.

Cô chẳng kịp suy nghĩ gì nữa; cô cắn nhẹ vào môi dưới của anh.

Và họ hôn nhau, chầm chậm và dịu dàng và sưa hơn lần đầu.Ở đâu đó giữa việc nói ra rằng cô có hẹn với Keenan và hỏi anh rằng chuyện của họ đang ở đâu, thì mọi thứ đã thay đổi.

Tay cô tìm xuống vạt dưới áo anh, luồn vào trong, lướt trên da anh và những cái khoen đính trên ngực. Mọi sự phản đối mà cô từng nhớ đến đều đã tan chảy.

Mình đã tìm được ranh giới không thể vượt qua . Cô bật cười trước ý nghĩ đó.

“Seth? Cậu có trong đó không?” Tiếng tay nắm cửa kêu lóc xóc.

“Seth, bọn mình biết là cậu trong đó”, Mitchell, một anh bồ cũ của Leslie, hét ầm lên. Anh ta tiếp tục gõ cửa ầm ầm. “Nào, nào, mở ra”.

“Kệ nó”, Seth thì thầm, môi anh áp vào tai cô. “Có thể nó sẽ bỏ đi”.

Tay nắm cửa lại kêu lạch cạch.

“Có thể như thế lại tốt hơn”. Aislinn lùi lại, cảm thấy đầu óc như bị mê mụ đi. Chúng ta đang không sang suốt lắm.

“Anh đã nghĩ về chuyện đó hàng tháng nay, Ash ạ” – anh đặt một tay lên má cô – “nhưng nếu em muốn thì chúng ta sẽ dừng lại. Em cứ đặt ra nhịp độ phù hợp với em. Anh không thúc giục em đâu. Không bao giờ”.

“Em biết”. Cô đỏ mặt. Nhượng bộ trước sự cám dỗ dễ hơn nhiều – dễ hơn một cách đáng ngạc nhiên – so với việc phải nói về nó. “Nhưng em cũng không chắc chuyện này sẽ đi đến đâu”.

Anh ôm cô chặt hơn, và vuốt tóc cô. “Vậy chúng ta cứ đi từ từ thôi, nhé?”

“Vâng”. Cô gật đầu, cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. Có quá nhiều bệnh tật để lây nhiễm, nên không thể coi chuyện này là bình thường được, nhưng nếu cứ thả mình mất kiểm soát, mất mọi lí trí, về những gì mình nên và không nên làm… thì từ cám dỗ đúng thật vẫn chỉ là cách nói giảm nhẹ.

Giọng anh trầm và đều đều, “Và đúng, là hẹn hò. Chẳng có gì là tầm phào ở những điều anh mong muốn”.

Cô không nói gì, không thề nói gì.

Từ ngoài cửa, Jimmy hét toáng, “Mở cái cửa khốn kiếp này ra, Seth. Ngoài này lạnh điên”.

Seth nâng mặt cô lên để cô nhìn anh, và nói, “Em làm anh lo đấy. Chúng ta ổn chứ?”

Cô gật đầu.

“Em có nghĩ đến chuyện trốn tránh nữa không?”

Tim cô đập nhanh. Cô đỏ mặt. “Không. Thực ra em còn nghĩ ngược lại ấy chứ”.

Anh lướt các đầu ngón tay lên má cô – dừng lại ở khóe miệng- và nhìn cô. “Anh không muốn em cảm thấy có sức ép”.

Cuối cùng, cô áp mặt vào ngực anh, che giấu cảm xúc. “Em cần suy nghĩ. Nếu chúng ta định thử việc này… chúng ta cùng với nhau. Em không muốn mọi chuyện rối beng lên, khiến chúng ta rối beng lên”.

“Sẽ không đâu, nhưng” – anh nuốt thành tiếng trước khi nói thêm – “chúng ta không cần phải vội. Anh chẳng đi đâu đâu mà”.

Tiếng gõ cửa lại trở nên to hơn nên cuối cùng Seth buông cô ra. Anh kéo thẳng lại quần áo, quay lưng lại để cô cũng làm như vậy. Rồi anh bước ra giật mở tung cánh cửa. “Gì?”

“Chúa ơi, chào, ngoài này lạnh quá”. Mitchell đẩy Seth.

Jimmy, một anh chàng vừa tốt nghiệp năm ngoái, bước ngay theo sau. Đi cùng là ba cô gái mà Aislinn không biết.

Aislinn quay trở lại bệ bếp và tiếp tục nghiền thảo mộc. Jimmy ngừng lại ngay khi bước chân qua cửa và nhìn cô,nở nụ cười rộng ngoác. “Á à, chào, Ash”.

Cô giớ chiếc bát thay cho lời chào, nhưng không nói gì, Môi cô mềm ướt, tóc cô có vẻ như đang rối tung. Hẳn là họ thấy rõ họ vừa làm ngắt quãng chuyện gì đó.

Tập trung chú ý vào chút sáp còn dễ hơn đối diện với bọn họ. Cô đổ chỗ thảo mộc đã nghiền vào cái bát rỗng, cho thêm vào, rồi tiếp tục nghiền.

Jimmy thúc vào người Seth. “Chuyện gì xảy ra với cái nguyên tắc ‘chỉ có bạn bè trong nhà’ thế hả?”

“Ash là bạn”. Seth nhíu mắt nhìm Jimmy và thêm, “Người duy nhất luôn được chào đón ở đây”.

Vẫn cười toe, Jimmy bước lại và nhìn cái bát Aislinn đang cầm. “A, thú vị đây. Em có cái gì vậy?” Anh ta nhấc cái bát đựng cỏ Thánh John đã giã nát và ngửi thử. “Chưa từng hút qua thứ gì thế này”.

Jimmy là đứa to mồn; Mitchell còn tệ hơn, đặc biệt kể từ hồi Leslie nói với tất cả mọi người chịu lắng nghe cô ấy rằng anh ta rất tệ khi ở trên giường. Anh ta đặt một lốc sáu chai bia lên bệ bếp.

Mấy cô gái đi đến chỗ Boomer, săm soi con trăn, nhưng không đến quá gần. Cả ba đều mặc loại trang phục mà hẳn là khiến họ suýt chết rét ở ngoài – váy bó, áo khoét cổ sâu – những thứ rất bất tiện cho dù chẳng phải trong mùa thu. Ba cô gái? Cô nhìn về phía họ, nhìn Jimmy – đang cư xử tự nhiên như ở nhà – nhón tay chén món mỳ ống còn thừa.

“Mình tưởng đã đề nghị mọi người về vài ngày cho riêng mình”. Seth đổ bát thảo mộc nghiền đầu tiên vào xoong nước sôi và đặt giờ. “Ash, em lấy hộ anh dầu ôliu sau khi xong cái đó nhé?”

Cô gật đầu.

“Thời gian cho riêng cậu á hả?” Mitchell cười láu cá. “Trông đâu có vẻ gì là riêng cậu”.

“Bọn mình”. Seth nhướn mày và nghiêng đầu về phía cửa. “Bọn mình vẫn có thể được như vậy”.

“Không”. Mitchell giật mở nắp một lon bia.

Seth hít vài hơi thở sâu. “Nếu các cậu định ở đây một lúc thì bật nhạc đi”.

“Thật ra, bọn em đã nghĩ có thể anh muốn ra ngoài”, cô gái từ nãy cứ bám vào Jimmy nói.

Một trong hai cô con lại – cô gái đang đứng sát Seth – dịch sang bên một chút, và Aislinn chợt nhìn thoáng thấy những cái sừng tí xíu trồi lên qua tóc cô ta, và đôi cánh bằng da cuộn đằng sau lưng.

Làm sao cô ta vào đây được? Với cái vẻ như thế? Chỉ những con tinh mạnh nhất mới chịu được giữa nhiều sắt thép như thế này mà vẫn giữ nguyên vỏ bọc con người. Đó là một trong những nguyên tắc khiến Aislinn cảm thấy được an ủi nhất suốt những năm qua.

Cô gái có cánh từ từ di chuyển về phía Seth, như thể mỗi bước đi đều cần tập trung cao độ. “Bọn em thực sự không ở lâu được. Anh đi cùng không? Hôm nay có một ban nhạc rất hay ở chỗ Tổ Quạ”. Cô ta ném cho Aislinn một nụ cười hiểm ác. “Tôi cũng sẽ mời cả bạn, nhưng sau vụ khám xét thì người ta làm nghiêm về độ tuổi lắm. Chỉ mười tám tuổi trở lên mới được, bạn hiểu không?”

Aislinn từ từ đặt chiếc bát xuống và bước lại đứng trước mặt Seth, giữa anh và cô nữ tinh. “Seth không rảnh”.

Seth đặt tay lên hông cô, để chạm vào cô chứ không phải ngăn cản.

Nhìn thẳng vào nữ tinh, Aislinn tựa lưng vào Seth. Làm sao cô ta dám đến đây? Ai cử cô ta đến? Cái ý nghĩ rằng Seth dễ bị tấn công khiến cô giận dữ.

“A, hay rồi đây”, Mitchell nói.

Jimmy gật đầu và ngồi xuống, tay cầm chiếc xoong đựng mỳ đã gần nguội lạnh và một chiếc dĩa. “Mình đặt cược cho Ash”.

Nữ tinh tiếp tục đi về phía bếp.

Aislinn giơ tay ran gay trước mặt nữ tinh. “Tôi nghĩ cô cần phải đi”.

“Thật à?” Cô ta nhăn mũi.

“Đúng”. Aislinn đặt một tay lên cổ nữ tinh, không túm lấy, mà chỉ để những ngón tay mình ở đó. Cũng như ở trường, việc đụng chạm vào những con tinh khiến Khả Năng Nhìn Thấy của Aislinn trở nên rõ ràng hơn.

Aislinn đẩy nhẹ.

Nữ tinh nhăn mặt và vấp chân. Lông mày cô ta dựng lên khi cô ta ném tới Aislinn một ánh mắt kỳ lạ.

Nhanh chóng hồi lại, nữ tinh lẩm bẩm, “Vậy hẹn gặp một đêm khác”.

“Không”. Seth vòng tay quanh eo Aislinn. “Tôi đã ở chính nơi tôi muốn rồi”.

Jimmy và Mitchell lại trao đổi một nụ cười ngốc nghếch.

“Chà, cậu cần chia sẻ các bí mật của cậu đấy”. Mitchell đứng dậy và cầm lấy chỗ bia. Liếc nhanh về phía cô bồ mình một cái là cô ta chạy đến đứng ngay cạnh anh ta.

Mitchell tiếp, “Có vẻ cậu không bao giờ gặp khó khăn để kiếm…”. Anh ta hắng giọng, và cô bồ đập vào tay anh ta. Anh ta cười láu cá.

“Anh chỉ muốn nói là dù cậu ta đang làm gì” – anh ta nghiêng đầu về phía cuối những toa tàu, nơi có phòng ngủ của Seth – “thì cũng hẳn là rất hiệu quả. Ash thậm chí còn rất hiếm khi mở miệng. Thế mà cậu ấy đã làm cho Ash sẵn sàng cãi vã vì mình”.

Nữ tinh không di chuyển. Cô ta lần những đầu ngón tay dọc xuống cổ áo xẻ sâu, nói chậm rãi. “Anh sẽ tha hồ vui vẻ. Vui hơn những gì anh có ở đây”.

Aislinn rời khỏi Seth. Cô siết những ngón tay mình quanh cổ tay của nữ tihn và bước ra cửa, kéo cô ta theo sau. Một con tihn mạnh đến thế mà lại dễ kéo lên đến không thể tin được.Có thể cô ta đã bị yếu đi do chỗ sắt thép này.

“Đi”. Aislinn mở cửa và đẩy nữ tinh về phía trước. “Ra ngoài”.

Những con tinh bên ngoài đang quan sát. Một số cười khúc khích sung sướng.

Cô gái dây leo mặc bộ vest lại ở đó. Cô ta rời mắt khỏi bầy động vật gấp bằng giấy mới nhất của mình – lúc này chúng đang đi lại như thể là động vật sống. “Đã bảo rồi, Cerise”, cô ta nói, và quay lại gấp lá tiếp. “Kiểu tiếp cận đó không hiệu quả đâu, nếu như họ đã yêu nhau”.

Aislinn thả tay nữ tinh, “Tránh xa anh ấy ra”.

“Đêm nay thôi” – nữ tinh nhìn ngược lại vào trong, đôi cánh mở và cụp đằng sau, chầm chậm, như một con bướm đang đậu nghỉ ngơi – “nhưng tôi thật sự nghĩ là anh ấy có thể làm được tốt hơn cơ đấy”.

Những con tinh quái vật. Aislinn mở miệng định nói điều gì đó khác.

“Không có hứng đâu”, Seth nói từ lưng cô.

“Con ranh”, một trong hai cô còn lại nói với Aislinn khi cô tar a khỏi nhà. Cô ta dậm mạnh chân như thể vừa bị xúc phạm. “Cô không cần phải tóm lấy cô ấy như thế. Cô ấy chỉ đùa thôi mà”.

Cô còn lại nói, “Con trai không thích bọn con gái tự cao đâu. Họ thích những cô nướng lịch sự cơ”.

Ở cửa, Jimmy dừng lại và ngây mặt ra, “Ừ. Đó thực sự không phải là cách gây ấn tượng tốt đâu”. Rồi anh bật ra. “Nếu em chán Seth…”

Mitchell đẩy anh ta. “Im đi”.

Vô hình trước mắt mọi người, trừ cô và những con tinh, một vài nhóm tinh luôn đổi chỗ ở bên ngoài nhốn nháo lên.

Aislinn đóng cửa và tựa vào đó.

Seth đã trở lại những thứ hỗn hợp pha chế bốc mùi kinh khủng và khuấy chúng. “Em không có vẻ là kiểu hay ghen, nên anh đoán cô ta là một nữ tinh”.

“Có cánh và đủ thứ”. Cô tiến lại, kéo anh xuống phía mình và hôn anh. “Nhưng em có thể hay ghen hơn là em đã tưởng đấy”.

Anh cười. “Anh thích như vậy”.

Anh đặt thìa xuống và đi theo cô ra bệ bếp. “Anh tưởng bọn họ không thích sắt thép”.

“Đúng vậy. Cho nên cô ta mới cố rủ anh ra ngoài. Cô ta đủ mạnh để bước vào, nhưng không đủ mạnh để ở lại lâu. Cô ta thậm chí không thể giữ lớp vỏ bọc được chuẩn lắm”.Cô nhặt thêm một nắm thảo mộc để nghiền. “Giúp em một việc được không?”

“Luôn luôn”.

“Đêm nay anh hãy ở nhà”. Cô nhặt bỏ ra vài cái cuống to hơn. Cô liếc ngược ra cửa, bỗng nhiên nó trở thành một cái rào chắn quá mỏng manh trước số lượng những con tinh ngày càng tăng ngoài kia.

“Anh cũng muốn đề nghị em như thế”, anh nói nhỏ và ôm chặt cô.

Cô nhắm mắt, áp má vào ngực anh. “Nếu em không sớm tìm ra câu trả lời, Bà sẽ rút tên em khỏi trường. Em không thể giấu giếm Bà được lâu nữa, và em cũng không thể nói dối với Bà rằng bọn họ đã biến đi cả rồi”.

“Anh có thể đi cùng em…”

“Anh ta sẽ không nói chuyện với em nếu em đưa anh đi cùng. Em cần anh ta tin rằng em tin anh ta”. Cô vươn người để hôn anh, rồi nói thêm, “Nếu cách này không được, chúng ta sẽ thử cách nào đó khác”.

Trông anh lo lắng và sợ hãi – những điều cô không muốn nhìn thấy, không muốn anh phải cảm thấy – nhưng cuối cùng anh gật đầu. “Giữ cho mình an toàn, nhé?”

“Em sẽ cố hết sức…”

Bởi vì nếu cô không làm thế, thì tất cả mọi thứ đều sẽ bị lấy đi – trường học, bạn bè, Seth, tất cả. Keenan cần phải để lộ ra điều gì đó. Những con tinh cần phải nói gì đó để giúp cô tìm ra cách làm sao thoát khỏi anh ta. Bọn họ phải làm như vậy.

Bình luận