Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 22

Tác giả: Melissa Marr

[Một] phụ nữ Sidhe (những con tinh) bước vào, và nói rằng [cô gái] đã được chọn làm nàng dâu của hoàng tử của vương quốc bóng tối, nhưng cũng như việc vợ của hoàng tử không bao giờ già đi và chết trong kh hoàng tử vẫn còn đang rực lửa tình yêu, cô ấy sẽ được ban tặng cuộc sống của giới tinh.

Trích từ The celic twilight của William Butler Yeats (1893,1902)

Sáng chủ nhật, Aislinn không ngạc nhiên khi thấy bà đã dậy và tỉnh táo. Ít nhất bà cũng đợi đến sau bữa sáng mới vào cuộc.

Aislinn ngồi trên sàn, cạnh chân bà. Cô đã thường xuyên ngồi như thế trong suốt những năm qua, để bà chải tóc cho, để lắng nghe những câu chuyện của bà,để đơn giản là ngồi bên cạnh người phụ nữ đã nuôi nấng và yêu thương cô. Cô không muốn chiến đấu nhưng cũng không muốn phải sống trong sợ hãi.

Cô cố giữ giọng bình thường khi nói,

“Con sắp trưởng thành rồi, Bà ạ. Con không muốn trốn chạy nữa”.

“Con không hiểu…”

“Con có hiểu, thật mà”. Aislinn cầm tay bà, “Con thực sự, thực sự hiểu. Bọn họ rất kinh khủng. Con biết điều đó, nhưng con không thể cả đời cứ lẩn tránh cả thế giới chỉ vì bọn họ”.

“Mẹ con cũng y như vậy, ngốc nghếch , cứng đầu”.

“Thế ạ?”. Aislinn ngừng lại trước lời tiết lộ đó. Cô chưa bao giờ có câu trả lời thực sự nào khi hỏi về những năm cuối cùng của mẹ mình.

“Nếu không phải thế thì giờ mẹ con vẫn còn ở đây. Mẹ con đã rất ngốc nghếch. Và giờ mẹ con đã chết rồi”. Giọng bà yếu đuối, còn hơn cả mệt mỏi – hết sức, kiệt quệ. “Bà không thể chịu được nếu mất cả con”.

“Bà sẽ không chết đâu, bà ơi. Mẹ con không chết vì những con tinh. Mẹ con…”

“Suỵt”. Bà nhìn ra phía cửa.

Aislinn thở dài.

“Bọn họ không thể nghe thấy con trong này được cho dù bọn họ có ở ngay ngoài kia”.

“Làm sao mà biết được”. Bà ngồi thẳng vai, trông không giống người phụ nữ ỏi mòn mà bà đã trở thành, mà giống một Kỷ Luât Gia nghiêm khắc như thời thơ ấu của Aislinn. “Bà sẽ không để cho con hành động ngốc nghếch đâu”.

“Năm sau con mười tám tuổi rồi…”

“Được. Trước khi đó thì con vẫn còn ở trong nhà bà. Với các nguyên tắc của bà”.

“Bà ơi, con…”

“Không từ giờ con chỉ được đến trường và về nhà. Con có thể đi taxi. Con phải báo cho bà biết con đang ở đâu. Con sẽ không đi quanh thành phố, bất kể giờ nào”. Vẻ cáu kỉnh của bà nhẹ đi chút đỉnh, nhưng quyết tâm của thì không. “Chỉ đến khi nào bọn họ ngừng đi theo con. Đừng cãi bà, Aislinn. Bà không thể chịu được chuyện đó lần nữa đâu”.

Và thế là Aislinn còn biết nói gì nữa.

“Thế còn Seth thì sao ạ?”

Vẻ mặt bà đỡ căng thẳng,

“Cậu ta có ý nghĩa với con nhiều thế cơ à?”

“Có ạ”. Aislinn cắn môi chờ đợi, “Anh ấy sống trong toa tàu. Những bức tường thép”.

Bà nhìn Aislinn. Cuối cùng, bà dịu đi và nói:

“Đi taxi đến đó và đi taxi về. Phải ở trong nhà”.

Aislinn ôm bà, “Con nhớ rồi”.

“Chúng ta sẽ chờ lâu thêm một chút. Bọn họ không thể theo con ở trường hay ở trong nhà này. Bọn họ không thể theo con trong toa tàu của Seth”. Bà gật đầu khi liệt kê những biện pháp an toàn, rất ít ỏi nhưng chưa đến mức không thể tìm ra. “Nhưng nếu không ăn thua con sẽ phải ngừng ra ngoài. Con hiểu không?”

Dù Aislinn cảm thấy tội lỗi vì không sửa lại niềm tin nhầm lẫn của bà về trường học và về nhà của Seth, nhưng cô vẫn giấu chặt cảm xúc của mình, giống như cô vẫn làm khi những con tinh ở gần, và chỉ nói, “Con hiểu rồi”.

Hôm sau, ngày thứ hai, Aislinn đến trường như một kẻ mộng du. Keenan không có ở đó. Không có con tinh nào đi lại trong hội trường. Cô đã nhìn thấy bọn họ bên ngoài, trên các bậc thang, trên phố khi taxi lái ngang qua, nhưng không hề có trong những tòa nhà của trường học.

Có phải anh ta đã có được thứ anh ta muốn? Có phải tất cả chỉ có thế?

Theo cách nói của Donia thì còn nhiều chuyện hơn thế nhiều, nhưng Aislinn không thể tập trung vào bất kỳ điều gì khác ngoài một khoảng trống rỗng trong ký ức. Cô muốn biết, cần biết điều gì đã xảy ra. Đó là tất cả những điều cô có thể nghĩ đến suốt các tiết học.

Đến trưa, cô bỏ cuộc và đi ra cửa chính, chẳng quan tâm đến việc ai nhìn thấy mình.

Khi vẫn đứng trên các bậc thang, cô đã nhìn thấy anh ta: Keenan đang đứng đợi ở bên khi phố, đang nhìn cô. Anh ta mỉm cười, dịu dàng, như thể rất vui được nhìn thấy cô.

Anh ta sẽ kể cho mình biết. Mình sẽ hỏi, và anh ta sẽ kể chuyện gì đã xảy ra. Anh ta phải làm thế. Cô thấy rất nhẹ nhõm nên cô đi về phía anh, né tránh những chiếc ô tô, gần như chạy tới chỗ anh.

Cô thậm chí không nhận ra rằng anh vô hình, cho đến khi anh nói, “Vậy là em thật sự có thể nhìn thấy anh?”

“Tôi…” Cô lắp bắp, vấp váp giữa những từ ngữ cô định nói, những câu hỏi cô cần câu trả lời.

“Người thường không thể nhìn thấy anh trừ khi anh muốn thế”. Anh hành xử điềm nhiên như thể họ đang nói chuyện về bài tập, như thể không phải họ đang bàn về một điều có thể khiến cô phải chết.

“Em nhìn thấy anh, còn họ” – anh chỉ vào một cặp đôi đang dẫn chó đi dạo trên phố – ” thì không”.

“Tôi thấy”, cô thì thầm. “Tôi đã luôn nhìn thấy những con tinh”.

Lần này khó nói ra hơn, nói với anh ta. Những con tinh đã khến cô sợ hãi từ lâu lắm rồi, nhưng chưa kẻ nào khiến cô sợ hãi bằng Keenan. Anh ta là vua của những thứ kinh khủng mà cô đã chạy trốn cả đời mình.

“Đi dạo với anh nhé?”

anh ta hỏi, dù họ vẫn đang đi.

Anh ta biến mình thành kiểu mà giờ đây cô coi là lớp vỏ người thường của riêng anh ta – làm mờ đi ánh lấp lánh trên mái tóc đồng, cả tiếng xào xạc của gió thổi qua những tán cây – và cô đi cùng anh ta, im lặng, cố nghĩ xem nên hỏi thế nào.

Khi họ đi ngang côn viên, cô quay sang phía Keenan và buột miệng, “Anh có làm thế không? Chúng ta? Ý tôi là chuyện đó?”

Anh ta hạ giọng, như thể đang chia sẽ những bí mật. “Không anh đưa em về, tiễn em đến tận cửa. Thế thôi. Khi lễ hội kết thúc, khi tất cả đã ra về, và chỉ còn chúng ta…”

“Lời nói của anh”. Cô run run, hy vọng anh ta không nhẫn tâm đến mức nói dối, “Tôi cần phải biết. Sự thật”.

Khi anh nhìn cô cười trấn an, cô có thể ngửi thấy mùi hoa hồng dại, mùi cỏ mới cắt, pháo hoa – những thứ cô không nghĩ rằng mình đã từng ở gần, nhưng chẳng hiểu sao lại biết rõ vào khoảng khắc đó.

Anh nghiêm trang gật đầu. “Lời của anh, Aislinn. Anh đã thề với em là những mong muốn của em sẽ là của chính anh chừng nào anh có thể. Anh luôn giữ lời thề”.

“Tôi rất sợ. Ý tôi là, không phải anh sẽ…” – cô đột ngột ngừng lại và nhăn mặt, nhận ra là mình đã ám chỉ quá rõ – ” Chỉ là…”

“Ừ thì có thể kỳ vọng gì ở một con tinh chứ, phải không nào?” – anh cười chế giễu, trông bình thường một cách đáng ngạc nhiên đối với một vua tinh như anh. “Anh cũng đã đọc những câu chuyện con người viết vê bọn anh. Cũng không phải là không đúng đâu”.

Cô hít thở sâu, như nếm được những mùi hương múa hè kỳ lạ đó trên lưỡi mình.

“Nhưng những dân tinh mà anh…cai trị thì không như thế, không như trong nhiều câu chuyện. Họ không làm thế – tức là không xúc phạm lẫn nhau”. Anh gật đầu và mỉm cười đáp lại mấy con tinh vô hình đang cúi chào. “Đó không phải những kiểu cách của những dân tinh của anh. Bọn anh không ép ai làm những gì họ không muốn”.

“Cám ơn…à, ý tôi là, tôi rất mừng”. Cô xuýt thì ôm chằm lấy anh, thấy nhẹ nhõm vô cùng. “Anh không thích mấy từ đó phải không?”

“Phải”. Anh cười to, và cô cảm thấy như cả thế giới đang hân hoan.

Cô cũng hân hoan. Mình vẫn còn trong trắng. Cô biết vẫn còn nhiều điều khác mà cô còn cần phải cân nhắc, nhưng cái câu nói quý giá đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ tới. Lần đầu tiên của cô phải là lần mà cô sẽ nhớ mãi, mà cô sẽ là người được lựa chọn.

Khi họ đi tiếp, Keenan nắm lấy tay Aislinn. “Dần dần anh hy vọng em sẽ có thể hiểu rằng em có ý nghĩa với anh, với các dân tinh của anh đến mức nào”.

Mùi hoa hồng – hoa hồng dại – pha trộn với một mùi hương mằn mặn kỳ lạ khác: những con sóng vỗ vào bờ đá, những chú cá heo nhào lộn. Cô đu đưa người, cảm thấy những con sóng xa xa đó như đang kéo mình, như thể nhịp điệu của cái gì đó ngoài tầm hiểu biết đang lan trên da mình.

“Đúng là điều kỳ lạ, cái cơ hội được cởi mở thế này. Anh chưa bao giờ tìm hiểu một con người thực sự biết rõ anh”. Giọng anh pha trộn với cái lội kéo của những con nước lạ kỳ, từng âm tiết nghe đều như âm nhạc.

Aislinn ngừng bước; anh vẫn nắm tay cô, như một mỏ neo giữ cho cô không thể bỏ đi. Họ đang đứng ngoài tiệm The Comix Connexion.

“Chúng ta đã gặp nhau ở đây”. Anh dùng tay kia vuốt nhẹ lên má cô. “Anh đã chọn em ở đây. Ở chính điểm này”.

Cô mỉm cười nhẹ, và chợt nhận thấy mình đang vui sướng hơn mức mình nên cảm thấy.

Tập trung. Có gì đó không ổn rồi. Tập trung. Cô cắn vào bên trong má mình , thật mạnh. Rồi cô nói, “Tôi đã nhảy với anh, và anh đã thề với tôi. Tôi biết tôi muốn gì ở anh…”

Anh lùa những ngón tay vào tóc cô. “Anh có thể làm gì cho em Aislinn? Anh kết hoa lên tóc em được không?”

Anh mở lòng bàn tay, thả những lọn tóc của cô ra. Một bông hoa iris nở bung đã nằm trên lòng bàn tay anh. “Hay là anh tặng em những sợi dây chuyền vàng? Những thứ quý giá mà người thường chỉ có thể mơ tới? Mà dù gì anh cũng sẽ làm tất cả những điều đó thôi. Nên em đừng lãng phí điều ước của mình”.

“Không, Keenan. Tôi không muốn những thứ đó”. Cô lùi lại, tạo thêm khoảng cách giữa họ, cố phớt lờ tiếng gào của những con chim mòng biển mà cô nghe thấy bên dưới tiếng sóng rì rào. “Tôi chỉ muốn anh để tôi yên. Thế thôi”.

Anh thở dài, và cô muốn khóc trước thực tế là cô thấy buồn khủng khiếp. Tiểu xảo của những con tinh, tất cả những trò gian của những con tinh.

Cô quắc mắt, “Đừng có làm thế”.

“Em có biết anh đã quyến rũ bao nhiêu người thường trong suốt chín thế kỷ vừa rồi không?” Anh nhìn qua cửa sổ, tới cái giá trưng bày của một bộ phim mới ra nữa về ma cà rồng.

Trên khuôn mặt anh hiện vẻ đăm chiêu, rồi anh nói, ” Anh thì không biết. Anh có thể hỏi Niall, thậm chí có thể hỏi Donia”.

“Tôi không quan tâm. Tôi không có hứng thú làm một trong số bọn họ”.

Đại dương biến đi dưới vị hăng hăng của gió sa mạc, làm khô da cô, và sự giận dữ bùng lên trong mắt anh. “Thật là quá hợp”.

Anh cười phá, nhưng vừa phải, như một cơn gió mát lạnh hất vào làn da đang bỏng rát của cô. “Khi mà anh cuối cùng cũng tìm thấy em, mà em thì không muốn anh. Em nhìn thấy anh, nên anh có thể ở trạng thái thật của mình – không phải một con người, mà là một con tinh. Anh vẫn bị hạn chế bởi những nguyên tắc khác: anh không thể nói cho em nghe tại sao em lại quan trọng đối với anh, anh là ai…”

“Vua Mùa Hè”, cô ngắc lời, tránh xa anh, sẵn sàng bỏ chạy. Cô đã cố gắng kiểm soát thái độ của mình. Anh đã cư xử đúng mực bên cạnh cô, nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì. Anh vẫn là một con tinh. Cô không nên để mình quên điều đó.

“Aaaa, ra em biết cả điều đó nữa”. Với một bước di chuyển nhanh khác thường, anh bước đến gần cô cho đến khi họ chạm vào nhau. Còn nhanh hơn một cái nháy mắt, anh đứng đó với vẻ ngoài thật sự của mình – không mang theo vỏ bọc con người. Hơi ấm đổ xuống họ, như thể những tia nắng rơi từ mái tóc anh từ từ rót mật xuống cô.

Cô há miệng, cảm thấy trái tim mình sắp cháy rụi vì đập quá nhanh. Hơi ấm lan trên da cô, cho đến khi cô gần như hoa mắt, giống lúc cô khiêu vũ với anh.

Rồi anh ngừng lại, như thể quặn chặt một vòi nước. Không còn những cơn gió nhẹ, không còn những cơn sóng, chẳng còn gì ngoài giọng nói của anh. “Anh đã hứa anh có thể làm bất kỳ điều gì em đề nghị trong phạm vi quyền hạn của anh. Điều em vừa đề nghị không nằm trong quyền hạn của anh, Aislinn, dù quyền hạn của anh còn rất nhiều”.

Đầu gối cô như muốn khụy xuống; mắt cô thì muốn nhắm lại. Cô cảm thấy sự cám dỗ khủng khiếp để được đề nghị anh làm như thế – dù đó là kiểu phép thuật gì – chỉ thêm một lần nữa, nhưng cô biết điều đó thật vô nghĩa .

Cô xô anh ra, như thể khoảng cách có thể giúp được cô. “Vậy là anh nói dối”.

“Không. Một khi một cô gái bình thường đã được chọn, thì cô ấy không thể hủy chọn. Đến cuối cùng, em có thể từ chối hoặc chấp nhận anh, nhưng cuộc sồng người thường của em đã bị bỏ lại phía sau rồi”. Anh khum bàn tay phía trước cô, như xúc không khí nhưng rồi lại có một nắm chất lỏng dạng kem. Những vòng xoáy đỏ và vàng kim quyện trong đó; những đốm sáng màu trắng nổi lên giữa những màu khác.

“Không”. Cô cảm thấy cơn giận của mình – cơn giận đã dồn nén cả đời đối với những con tinh, chợt bùng lên. “Tôi từ chối anh, thế được chưa? Cút đi”.

Anh thở dài và trút cái nắm ánh sáng đó ra, rồi lại dùng tay kia bắt lấy nó mà không cần nhìn. “Giờ đây em đã là một trong số bọn anh. Một con tinh mùa hè. Mà dù không phải thì em vẫn là của anh, vẫn thuộc về giới bọn anh. Em đã uống rượu vang của giới tinh với anh. Em chưa đọc điều đó trong những cuốn truyện của em à, Aislinn? Đừng bao giờ uống rượu với những con tinh”.

Dù cô không biết tại sao, nhưng rõ ràng những tuyên bố của anh là có cơ sở. Ở đâu đó trong mình, cô đã biết là mình đang thay đổi – thính giác của cô, cái hơi ấm kỳ lạ bên dưới da cô. Mình là một trong số bọn họ. Nhưng như thế không có nghĩa là cô phải chấp nhận điều đó.

Dù cơn giận dữ ngày càng tăng, nhưng cô dừng một chút. “Vậy, tại sao anh còn để tôi về nhà?”

“Anh nghĩ em sẽ nổi điên lên nếu em tỉnh dậy bên cạnh anh, và” – anh ngừng lại, miệng cong lên thành nữa nụ cười mỉa mai – “anh không muốn em nổi điên”.

“Tôi không ưa anh một chút nào. Tại sao anh không thể để tôi yên?” Cô nắm tay lại, cố kiềm chế cơn giận dữ, một điều mà trong tuần vừa rồi, cô thấy ngày càng khó khăn.

Anh bước thêm một bước tới gần cô hơn, để ánh nắng hắt lên tay cô. “Những nguyên tắc đòi hỏi em lựa chọn chính thức. Nếu em không đồng ý với thử thách, em có thể trở thành một trong số những Cô Gái Mùa Hè – bị bám chặt vào anh như một đứa trẻ còn bú bám lấy vú mẹ nó. Không có anh, em sẽ mờ nhạt đi, trở thành một cái bóng. Đó là bản chất của những con tinh mới và sự hạn chế của những Cô Gái Mùa Hè”.

Cơn giận dữ – được kiểm soát rất tốt sau nhiều năm – chống lại cô như những đám mối đẩy bật vào da cô, đòi được thoát ra.

Kiểm soát. Aislinn cắm những ngón tay vào lòng bàn tay để giữ cho mình khỏi tát vào mặt anh ta. Tập trung. “Tôi sẽ không làm một con tinh trong hậu cung của anh hay ở bất kỳ một nơi nào khác”.

“Vậy thì hãy ở với anh, chỉ anh thôi: đó là lựa chọn duy nhất còn lại”. Rồi anh cúi xuống hôn cô, đôi môi hé mở áp vào môi cô. Một cảm giác giống như nuốt được ánh Mặt Trời, cái cảm giác uể oải sau quá nhiều giờ ngồi trên bãi biển. Nó khiến người ta chếnh choáng.

Cô vấp ngã ra phía sau cho đến khi va phải khung cửa sổ.

“Tránh xa tôi ra”, cô nói, để cho tất cả cơn giận dữ mà cô cảm thấy bộc lộ rõ trong giọng nói của cô.

Da cô bắt đầu tỏa sáng như da anh. Cô nhìn chăm chăm xuống cánh mình, kinh ngạc. Cô cọ vào cánh tay, làm như cô có thể lau sạch nó. Nhưng chẳng có gì thay đổi.

“Anh không thể. Em đã thuộc về anh hàng thế kỷ nay rồi. Em được sinh ra để thuộc về anh”. Anh bước lại gần cô hơn và thổi vào mặt cô như thể đang thổi tung những cánh bồ công anh bay đi gieo hạt.

Mắt cô gần như trợn ngược lên; tất cả những khoái cảm cô đã có được dưới Mặt trời mùa hè kết hợp thành một cái vuốt ve dường như bất tận. Cô dựa vào bức tường gạch xù xì bên cạnh. “Cút đi”.

Cô loạng quạng sờ trong túi lấy những gói muối mà Seth đã đưa cô và xé rách chúng. Một cú ném yếu ớt nhưng vẫn khiến muối rắc khắp người anh.

Anh cười phá:

“Muối à? Ôi em yêu, em đúng là một món quà tinh tế”.

Phải cần nhiều sức mạnh hơn mức cô tưởng mình có , nhưng cô vẫn đẩy bật mình ra khỏi bức tường . Cô rút ra bình xịt hạt tiêu: món này có tác dụng với bất kì thứ gì có mắt. Cô bật mở nắp để lộ vòi xịt và nhằm thẳng vào mặt anh ta.

“Lòng can đảm và vẻ đẹp”, anh thì thầm vẻ tôn kính. “Em thật hoàn hảo”.

Rồi anh mờ đi, hòa vào những con tinh vô hình đang đi trên phố.

Anh ngừng lại khi đi đến nửa khối nhà và lại thầm thì:

“Trận này anh nhường em, nhưng anh vẫn sẽ phải thắng cuộc chơi, Aislinn xinh đẹp của anh ạ.”.

Và cô nghe thấy điều đó rõ ràng như thể anh vẫn đang đứng cạnh cô.

Bình luận