Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh

Chương 13: Sự thần riệu của cây thần

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Peter! – Bob và Chang la lên và đứng phốc dậy – Cậu làm gì ở đây? Cậu có bị thương không? Cậu cảm thấy thế nào?

– Cũng khỏe, cảm ơn. – Peter đáp – Tất nhiên là trừ việc mình đói bụng gần chết. Và trừ việc mình hơn bị đau tay từ lúc Jensen thử bẻ tay mình để bắt mình nói mình giấu xâu chuỗi ở chỗ nào.

– Vậy là cậu đã giấu được! Hoan hô! – Bob phấn khởi la lên.

– Mình tin chắc là cậu không nói gì hết. – Chang nói thêm,

– Chuyện đó thì khó lắm – Peter trả lời – Phải chi chúng biết…

– Coi chừng – Chang cắt lời ngang – Kẻ thù đang nghe cậu nói.

Peter im ngay. Cậu ngước mặt nhìn lên thấy ông Won đang chăm chú quan sát mình, nhưng cụ từ từ quay mắt sang Chang.

– Không – Ông già người Hoa nói – cậu không phải là chú chuột con, như ta nghĩ. Cậu là một con rồng con, mang dòng máu ông kỵ của cậu. Cậu có muốn làm con trai ta không?

Ba bạn đang gặp hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cụ già nói tiếp :

– Ta giàu lắm, nhưng ta không có người nối dõi. Ta có thể nhận cậu làm con nuôi. Làm chủ một gia tài như của ta, cậu sẽ thành một người có uy quyền trên thế gian này.

– Kính thưa cụ, lời đề nghị của cậu là một vinh dự đối với cháu – Chang trả lời nhã nhặn – Nhưng lòng cháu e sợ hai điều.

– Cháu nói đi.

– Điều thứ nhất là cụ sẽ yêu cầu cháu phản bội lại bạn bè và trao xâu chuỗi cho cụ.

– Tất nhiên – Ông Won tuyên bố – Đó sẽ là nghĩa vụ của cháu, khi làm con trai ta.

– Điều thứ nhì là, khi đã lấy được xâu chuỗi, cụ sẽ quên đi những lời hứa đối với cháu. Mà dù sao, điều này không quan trọng, bởi vì cháu không có ý định chấp nhận lời đề nghị của cụ.

Ông Won thở dài thật sâu.

– Rất đúng – Ông nói – Nếu cậu tự đánh mất danh dự bằng cách nhận lời, ta sẽ vội quên đi những gì đã cam kết. Nhưng bây giờ, khi đã biết cậu rõ hơn, thì ta thật sự muốn nhận cậu làm con. Tuy nhiên, ta quý xâu chuỗi hơn tất cả. Mạng sống của ta phụ thuộc vào các hạt ngọc trai. Do đó mạng sống của cậu cũng vậy.

Một lần nữa, ông già người Hoa lại thọc tay xuống giữa đống gối nệm. Từ một chỗ giấu, ông lấy ra một cái lọ, một cái ly pha lê và một vật nhỏ mà ông đặt vào lòng bàn tay.

– Lại gần đây nhìn! – Ông ra lệnh

Chang, Bob và Peter tuân lệnh. Vật nằm ngay chính giữa lòng bàn tay nhăn nheo và giống như móng vuốt diều hâu, có màu xám ánh đục, hình thù gần giống hình cầu. Giống như một viên bi không thành hình.

– Một viên ngọc thần… -Chang nói khẽ.

– Đúng – Ông Won thừa nhận – và bây giờ các cậu sẽ được biết tại sao được gọi là ngọc trai thần.

Ông mở nút lọ ra, thả viên ngọc quý vào đó. Chất lỏng trong đó vẩn đục lên, bọt khí sủi lên… một lúc sau viên ngọc đã được hòa tan.

Cụ gì ngưởi Hoa uống từ từ thứ thuốc có được, sau khi chế vào ly, cụ uống hết đến giọt cuối cùng. Sau đó cụ cất ly và lọ trở về chỗ giấu. Ba bạn sững sờ quan sát cụ.

– Rồng con dòng họ Mathias à – Sau đó cụ nói – ta sẽ tiết lộ cho cậu nghe một bí mật mà rất ít người biết, trừ phi người đó vừa thật là giàu có vừa thật khôn ngoan: đó là sự thần diệu của những viên ngọc được gọi là ngọc thần. Cậu đã biết rằng những viên ngọc này vô giá? Cậu không biết điều này. Chúng không đẹp. Chúng xám xịt. Thậm chí dường như chúng đã chết.

Không đoán ra điều mà ông Won xắp tiết lộ, ba bạn cứ gật đầu đồng ý.

– Suốt mấy thế kỷ – Cụ già nói tiếp – đã có thể tìm được vài viên ngọc này ở một nơi xó xỉnh ở Ấn Độ Dương. Bây giờ hết rồi, không còn nữa. Tuy nhiên, vẫn còn khoảng nửa chục xâu chuỗi như thế này, tất cả nằm trong tay những ông quan giàu có phương Đông, họ đều bo bo giữ lấy ngọc. Giữ còn kỹ hơn cả con ngươi của mắt mình. Tại sao vậy? Bởi vì… – Cụ già hít thật sâu – nếu nuốt một viên ngọc, y như ta vừa mới uống, sẽ kéo dài được tuổi thọ.

Ba cậu mở to mắt ra. Rõ ràng ông Won hết sức tin tưởng vào điều ông vừa mới tuyên bố.

– Bí quyết này đã được phát minh ở Trung Quốc, cách đây mấy thế kỷ. Vua chúa và vài gia đình lớn đã giữ gìn rất kỹ bí quyết này. Về sau những doanh nhân giàu có như ta đã khám phá được những bí mật đó. Nếu như ta được một trăm lẻ bảy tuổi và vẫn còn sống, là vì từ lúc ra đời, ta đã ăn hơn một trăm viên ngọc thần.

Hai con mắt đen nhỏ của cụ già nhìn chằm chằm vào Chang.

– Bây giờ thì cậu hiểu chứ, rồng con à, tại sao nhất dịnh ta phải có những viên ngọc trai ấy. Mỗi viên kéo dài tuổi thọ thêm khoảng ba tháng. Xâu chuỗi gồm có bốn mươi tám viên ngọc trai. Tức là mười hai năm cho ta. Sống thêm mười hai năm nữa!

Cụ già nói lớn giọng lên.

– Ta cần phải có những viên ngọc trai ấy. Không gì có thể ngăn cản ta lấy được. Tất cả các cậu chỉ là cát bụi dưới chân ta, nếu các cậu dám đứng giữa ta và các viên ngọc trai. Mười hai năm để sống! Và ta đã được một trăm lẻ bảy tuổi rồi! Rồng con ơi! Cậu phải hiểu là lấy được ngọc quan trọng như thế nào đối với ta!

Chang cắn môi.

– Cụ nói nghiêm túc đấy – Chang thì thầm với hai bạn – sẽ không có gì ngăn cản được cụ. Mình sẽ thử thương lượng với cụ.

– Thương lượng à? Tất nhiên! – Ông già người Hoa kêu lên, vì tuy tuổi cao nhưng tai cụ rất thính – Ở phương Đông, người ta có được mọi thứ bằng cách thương lượng. Một cuộc giao kèo hợp lý giúp cho cả hai bên không bị mất mặt.

– Nếu Peter nói cho cụ biết xâu chuỗi ở đâu, thì cụ có chịu mua lại của cô cháu không ạ? – Chang hỏi.

Ông Won lắc đầu.

– Về vấn đề này, ta đã thỏa thuận với Jensen rồi: ta sẽ trả số tiền mà ta đã hứa cho ông ấy. Tuy nhiên, ta biết rằng người cô đáng kính của cậu đang cần trả tiền cho những thiết bị đã mua cho công việc làm rượu vang của bà. Chính ta đây là chủ nợ, và ta hứa danh dự là sẽ để rộng thời gian cho bà ấy thanh toán nợ bao lâu tùy ý. Ta cũng hứa rằng sẽ không còn ma nhát nhân công nữa, nên họ sẽ làm việc trở lại được.

Ba bạn chưng hửng.

– Sao! – Cuối cùng Chang la lên – Cụ điều khiển được ma à?

Ông Won mỉm cười.

– Nếu khôn ngoan thì cái gì mà chẳng làm được? – Cụ hỏi lại – Các cậu hãy dẫn Jensen đến chỗ giấu các viên ngọc, rồi những rắc rối của bà Green sẽ chấm dứt.

– Làm sao cháu biết là có tin tưởng cụ được hay không? – Chang hỏi.

Bob và Peter cũng ra hiệu là hai cậu đồng ý với Chang: cần phải bảo đảm.

– Ta là ông Won – Cụ già kiêu hãnh nói – Lời ta nói quý hơn vàng, rắn hơn thép.

– Thế thì lời của Jensen thì có giá trị như thế nào ạ? – Bob hỏi.

– Nếu hắn nói một điều, thì chắc chắn hắn sẽ làm ngược lại. – Peter nói thêm.

Ông Won vẫn ngồi tại chỗ, nhưng nói lớn tiếng hơn.

– Triệu ông Jensen tới đây! – Cụ la lớn ra lệnh cho những gia nhân.

Hai phút dài trôi qua.

Cuối cùng cánh cửa đỏ mở ra, và Jensen bước vào. Hắn dữ tợn nhìn ba cậu, rồi bước đến chỗ ông Won.

– Sao, ông có bắt chúng nói ra chưa, được hay không? – Hắn hỏi.

Cụ già giận xanh mặt, trừng mắt nhìn hắn.

– Đồ sâu bọ, ngươi quên ngươi đang nói chuyện với ai sao? Ngươi chỉ là đống bùn trên đường ta đi. Đừng buộc ta phải nhắc nhở ngươi điều này.

Biểu hiện của cơn giận dữ thoáng qua trên gương mặt của tên Jensen mập. Nhưng một biểu hiện khác thay thế nhanh chóng biểu hiện sợ hãi.

– Tôi xin lỗi, thưa ông Won – Hắn ấp úng – xin lỗi, tôi chỉ muốn…

– Im ngay – Cụ già người Hoa càng lúc càng tái xanh hơn ngắt lời – Ngươi hãy lắng nghe mệnh lệnh của ta và thi hành: ngươi không đủ khả năng làm gì khác ngoài việc đó. Nếu ba cậu này trao xâu chuỗi lại cho ngươi, ngươi không được hại chúng. Ngươi có thể trói chúng lại, sao cho chúng có thể tự giải thoát được ngay, nhưng không được siết dây chặt quá. Nếu ngươi gây cho chúng bất kỳ phiền phức không cần thiết nào, thì người sẽ phải trả giá gấp trăm lần. Hãy làm đúng theo chỉ thị của ta, nếu không ngươi sẽ phải đền mạng bằng cái chết-ngàn-vết-thương.

Những lời này được nói với một giọng khiến Jensen nuốt nước miếng vài lần mới trả lời được :

– Thưa ông Won – Hắn lắp bắp nói – hiện giờ thung lũng Greenland đầy ắp người. Hàng trăm người đang tìm kiếm bọn nhóc này. Tạm thời, tôi đã đánh lạc hướng được những người đi tìm khỏi vực hẻm Hash, nơi bọn nhóc bỏ ngựa lại. Nhưng nếu phải mang chúng trở ra đó thì..

– Hy vọng là không cần thiết – Ông Won xẵng giọng đáp – Có thể rồng và hai chuột con sẽ quyết định nói cho ngươi biết xâu chuỗi ở đâu. Như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều. Cả cho ta và cho chúng…

Cụ già người Hoa đứng dậy. Đó là một người đàn ông bé tí xíu, nhưng chiếc áo dài rộng thùng thình và phong thái làm cho cụ vô cùng uy nghi.

– Đi thôi, Jensen ơi – Cụ nói – Để cho chúng suy nghĩ. Có lẽ chúng muốn bàn bạc vấn đề này với nhau. Đó là quyền lợi của chúng, vì vấn đề này là mạng sống… hoặc cái chết của chúng.

Ông Won chậm chạp bước ra cửa. Ông biến mất qua cánh cửa đỏ, với Jensen theo sau.

Bình luận
× sticky