Tuy thường ngày Thẩm Hành không quá để ý đến cách biệt nam nữ, nhưng dù gì vẫn là một khuê nữ cô nương, nàng đỏ mặt khước từ: “Không, không cần đâu, chờ mang về rồi chút nữa ăn cũng được.”
“Tiệc tùng này tan muộn lắm mà?” Trên mặt hắn vẫn hết sức thản nhiên, không có chút nào nhăn nhó.
Thẩm Hành đưa mắt nhìn miếng thịt mềm mọng ngon lành rồi đành mím miệng: “Không sao, ta chờ một chút cũng được, cũng không phải quá đói.”
Vừa mới nói xong đã thấy Vu tam nương bưng một bầu rượu tới đây. Bà nhìn dáng vẻ của “hai vợ chồng son” thì bật cười vui vẻ.
“Tô gia nương tử thẹn thùng gì thế, đều là người một nhà cả mà, nếu tay bị thương không tiện, thì để phu quân nàng đút, có gì mà e lệ.”
Giọng Tam nương vốn rất lớn, giờ vừa nói xong tất cả thôn dân đang uống rượu gần bên đều đặt đũa xuống nhìn sang.
“Người trong thôn chúng ta không để ý nhiều thế đâu, lúc phu nhân ta không thoải mái ta cũng đút cho mà, tiểu nương tử không cần ngại làm gì.”
“Đúng thế, chỉ đút cơm thôi mà, toàn người nông thôn cả, không ai cười nàng đâu.”
Tức phụ Vu Thiện Viễn cũng đứng lên gào to: “Hay là muốn chúng ta xoay mặt qua chỗ khác nương tử mới bằng lòng ăn nhỉ?”
Vừa nói xong cả thôn đều cười lớn.
Thẩm Hành vừa “e thẹn” nghiêng đầu, vừa rất muốn đáp lại một câu: Các hương thân à, lão nương không phải người lập dị thế đâu.
Nhưng đã ầm ỹ như vậy rồi, nếu nàng vẫn không ăn thì cũng không hợp lẽ.
Một tay khác của Tô Tiểu Thiên Tuế chống dưới cằm, nghiêm nghị nói: “A Hành, tay ta mỏi.”
Ý là, nếu nàng không ăn, ta không hầu hạ nữa.
“Ăn.” Nội tâm Thẩm Hành chảy ra hai dòng lệ, nàng há mồm cắn một miếng thịt ngon.
Đáy mắt Tô Nguyệt Cẩm ánh lên nét cười, lại gắp một miếng củ sen nộn cho nàng.
Rụt rè ấy mà, có lúc lại như mây cuối chân trời, sau khi bị gió thổi đi rồi, thì không biết lúc nào mới bay trở lại.
Thẩm đại tiểu thư ăn cực kì ngon miệng, thỉnh thoảng còn đưa bàn tay bánh bao trắng toát vung vẩy: “Ta muốn ăn thịt vụn.”
Hôm nay hắn có vẻ cực kì dễ nói chuyện, mấy đĩa thức ăn trước mặt phần lớn đều chui vào bụng Thẩm Hành hết, thỉnh thoảng mới tự mình ăn vài miếng.
“Ngài cũng ăn chút đi.” Cái bụng lấp đầy hơn phân nửa, rụt rè đã bay xa của Thẩm tiểu thư mới chậm rãi bò về, nàng ngượng ngùng nói.
Không nói thì thôi, ngày thường vị này vẫn được người ta hầu hạ, thế mà giờ múc cơm cho nàng cũng thành thạo đến thế, hay là khi thánh thượng ốm đau hắn từng hầu hạ người nhỉ?
Như muốn trả lời nghi vấn của nàng, hắn uống một hớp rượu hoa đào rồi tán thưởng:
“Cô còn ăn nhiều hơn cả Bạch Thánh Huyên, cũng không kén ăn nữa.”
Thẩm Hành sửng sốt một lúc rồi khiêm tốn thỉnh giáo: “Không biết vị này là tôn giá trong triều sao?”
Nghe tục danh này thì có lẽ không phải dòng họ hoàng gia nhỉ. Nhưng có thể được Thiên Tuế gia này hầu hạ, thân phận chắc chắn không hề thấp.
Hình như hắn rất ngạc nhiên khi nàng dùng từ “Tôn giá” này, nhìn nàng bằng một ánh mắt cực kì quái dị: “Bạch Thánh Huyên là con chồn tuyết mắt đỏ ta nuôi, ngày thường chỉ thích ăn thịt, chưa bao giờ ăn rau hết.” Ngay cả lúc hắn tự mình cho ăn cũng rất khó khăn.
Thẩm Hành cứng ngắc cả người, vậy là vừa rồi Tô Nguyệt Cẩm cho nàng ăn như nuôi con vật đó.
Nhưng mà, chỉ là một con sủng vật thôi cũng được đặt tên à?!! Nó biết là đang gọi nó chắc?
Cái nàng không ngờ tới là, vị Bạch Thánh Huyên không chỉ biết tên nó mà còn biết phân biệt đối xử nữa.
Chẳng hạn như người mới vừa gặp sẽ phải gọi hắn là Bạch đại nhân, hơi quen thì phải gọi là Bạch tiểu chủ, quen thuộc rồi mới được gọi nó Thánh Huyên, hoặc là Huyên Huyên.
Lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Hành đã bị nó khinh bỉ, cũng bởi vì khi đó nàng gọi một tiếng: “A Bạch.”
Tiểu tử kia lập tức trở mặt, suýt chút nữa còn nhào lên cắn chết nàng.
Đương nhiên chuyện này cũng là chuyện về sau.
Lúc tiệc tùng tan cuộc thì trăng đã lên giữa trời, hai người chậm rãi đi bộ về nhà, nhưng rồi cũng không vội vào nhà mà lại chuyển cái bàn ra sân ngồi ngắm sao trăng.
Không biết có phải ở nơi đây rời xa náo nhiệt, đêm đen trong thôn núi cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Nếu như có thể, cả đời ở lại thôn nhỏ này cũng không gì không tốt.
Nàng nhìn ánh trăng mờ ảo phía xa xăm, nhẹ giọng nói: “Tam nương nói vải vóc trên người là do Phùng Tư Trân đưa, ta định ngày mai sẽ tới hỏi một chút. Có điều nàng ấy vốn không thích ta, nếu lúc về có bị đánh, bạc gọi đại phu phải trừ nợ đấy nhé.”
Sớm muộn cũng phải rời đi, nhưng mà không tìm được nàng bao lâu, không biết cha có đi mua bài vị đặt vào từ đường tổ tông chưa nữa.
Hắn nghe xong thì nhìn nàng một cái, có vẻ không hiểu: “Vì sao nàng ấy lại muốn đánh cô?”
Thẩm Hành thiếu chút nữa đã thốt lên, còn không phải vì ngài họa thủy à. Lời chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy mình không có cái gan tày trời ấy, đành phải uyển chuyển đáp lời: “Phùng cô nương vẫn để ý ngài. Cho nên nàng ấy không thích nhìn ta, ca ca của nàng thì không hề tệ, mỗi khi gặp đều tới đánh tiếng bắt chuyện đấy.”
Nàng nói như xong bỗng nhiên lại ngộ ra.
Cần gì phải đi lấy lòng Phùng Tư Trân, việc này có thể đi hỏi đại ca nhà Phùng gia mà.
Hai người là anh em ruột, chắc chắn họ phải cùng nhau tới đó, Phùng Tư Trân biết chuyện, thì ca ca của nàng cũng biết.
“Nếu không ta hi sinh sắc đẹp, làm quen với anh trai nàng ta đi.” Nàng mặt mày hớn hở nói, nhìn kỹ còn có mấy phần đắc ý.
Tô thiên tuế vốn đã trôi hồn vào cõi thần tiên, một lúc lâu mới định thần.
“Cô mới nói, cái gì mà sắc đấy?”
“Tư – sắc!!” Tuy nàng chẳng có tài hoa, nhưng tướng mạo vẫn tính là xem được.
Nhưng vẻ không tín nhiệm trong đáy mắt đối phương lại đả kích nàng ghê gớm, nàng thoáng cúi đầu đáp:
“Thực ra, ta cũng không xấu đến thế mà.”
Hắn nghiêng đầu sang thật thà nói: “Ngẩng đầu lên ta xem thử.”
Thẩm đại tiểu thư cũng lười so đo với thói quen dê xồm của gã này.
Nàng giương nanh múa vuốt về phía hắn rồi cười đáp: “Ta vốn không xấu mà.”
Hắn khẽ cười: “Ừ, không xấu.”
Tiếng hừ nhẹ kia còn có vẻ khàn khàn, không giống như lười biếng, Thẩm Hành nghe xong lại thấy có mùi trêu tức mình hơn.
Hắn đẹp như thế thì sao mà thấy nàng đẹp được chứ.
Thẩm Hành tự mình an ủi xong thì xoay mặt kéo lớp vải trắng trên tay ra. Bọc ròng rã một buổi chiều, không chừng đã mọc nấm lên rồi.
“Có muốn ta giúp không?”
Hắn hơi hướng sang bên cạnh, hào phóng hỏi thăm.
Thẩm Hành vốn muốn nói là, vậy ngài có thể giúp sao.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt trong suốt như nước đó.
Hôm nay hắn có uống chút rượu, hô hấp còn phảng phất hương rượu nhẹ.
Nàng bất giác lui về sau một chút: “Ta, tự ta có thể làm được.” Chỉ sợ hắn nghe được nhịp tim của mình tăng nhanh.
Hình như Tô Nguyệt Cẩm cũng không nghe thấy, hắn đưa tay qua giúp nàng gỡ ra.
Hai người ngồi rất gần nhau, gần đến mức gió thổi làm tóc hắn quấn quanh tóc nàng cùng một chỗ.
Thẩm Hành nhìn hai sợi tóc quấn quýt bên nhau kia, thấp giọng: “Tóc của ngài, chăm sóc tốt thật.”
Nếu không phá hủy bầu không khí này đi, nàng thật sự sợ mình sẽ bị mỹ nam này mê hoặc mất.
Tô Nguyệt Cẩm nghe vậy thì vuốt mái tóc dài của nàng một lúc, ôn hòa nói: “So với cô thì đúng là tốt hơn nhiều”.
Nửa cân đối đầu tám lạng, cảm giác ám muội quét một cái sạch sành sanh, sao có thể phá hủy không khí đến mức này kia chứ?!
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hành dậy thật sớm, tuy không phải trang điểm lộng lẫy như trước, nhưng cũng cần chỉnh chu một chút.
Quét nhẹ qua mi, búi tóc buộc lên, giữa tóc mai còn cài thêm mấy chiếc trâm, nàng tự nhận là nhìn cũng khá.
Tô Tiểu Thiên Tuế vẫn ngồi bên cạnh ngắm nhìn, mãi đến khi nàng ra cửa mới rì rầm một câu:
“A Hành, cô đi vụng trộm đấy hả?”
Hắn nói cực kỳ tự nhiên, ánh mắt còn có vài phần u oán, Thẩm Hành suýt nữa đã té ngã ngay trước cửa nhà mình, cứng đờ nhìn hắn nói: “Trộm, vụng trộm mà đi ban ngày chắc?”
Vừa mới dứt lời lại cảm thấy có gì không đúng.
Nàng là một cô nương chưa gả mà, dù có gặp gõ nam tử cũng có làm sao… Nói thế không phải tự mình thừa nhận nàng và Tô Nguyệt Cẩm là phu thê à?
Mặt nàng ủng ửng nét hồng, Tô tiểu vương gia có vẻ cực kỳ hưởng thụ, tâm tình vui vẻ xua tay: “Lúc về nhớ tới nhà Tam nương xin cơm đấy.”
Thẩm Hành gật đầu, chạy trối chết.