Vãn Hà sơn trang là giang hồ đệ nhất đại trang, trang chủ Lục Lăng cũng là một trong những ngôi sao sáng trong bầu trời võ thuật, nhưng sau đó ông lại cưới một phu nhân thư hương thế gia.
Lục Lăng yêu suốt một đời, cũng nhờ phu nhân của mình mới nảy ra nhã hứng văn chương.
Chỉ tiếc là thê tử mất sớm, nữ nhi lại giống hệt tính tình của ông. Ba tuổi lên nhà trên, năm tuổi lật ngói, mười hai tuổi đã xách thanh đại đao Cửu Hoàn oai hùng uy vũ.
Lục Nhạn Hồi càng lớn càng xinh, mắt hạnh mày liễu, giữa hai lông mày lại ẩn hiện anh khí ngời ngời, dáng vẻ lưu manh như thể đã bẩm sinh.
Cứ nghĩ tới chuyện này, Lục Lăng lại thấy đau đầu kinh khủng, suốt ngày mặt ủ mày chau lo con mình sẽ không ai thèm lấy.
Nuôi đến năm mười bảy tuổi, ông bất đắc dĩ xách mấy đồ đệ của mình lại đây, lệ rơi đầy mặt nói:
“Các con, ai có ý muốn cưới Nhạn Nhi về, tương lai ta sẽ truyền vị trí trang chủ lại cho người đó”.
Ngào ngờ, những hiệp sĩ hăng hái thường ngày lại sợ hãi đến mức mặt trắng như tờ giấy.
“Sư phụ, nhân phẩm tướng mạo của tiểu sư muội đều là rồng phượng giữa loài người, đồ nhi chỉ sợ không xứng với nàng, sư phụ nên tìm người khác thôi.”
“Đúng đấy sư phụ, tiểu sư muội không sợ không gả, hay sư phụ hỏi thử ý của muội ấy xem sao”.
Từ xưa anh hùng phối mỹ nhân, nhưng mỹ nhân Lục Nhạn Hồi này chẳng khác nào vảy còn mọc ngược. Còn nhớ ngày xưa, cũng từng có một số nam tử không sợ chết thổ lộ với nàng, lời còn chưa nói hết, người đã bị treo trên cây suốt cả đêm dài.
Vãn Hà sơn trang nhiều chuyện bề bộn, Lục Lăng ít khi quản giáo, hơn nữa mẫu thân mất sớm, lớn lên giữa đám nam nhân khiến tính cách của Lục Nhạn Hồi có phần hơi quái lạ.
Lão trang chủ bị ép không cách nào khác, tự tay xách Lục Nhạn Hồi về phòng trách cứ.
“Giờ con đi xuống núi cho ta, tự tìm chồng cho mình đi, nếu trước năm mười tám tuổi vẫn chưa gả đi được thì không cần phải trở về đây nữa.”
Đáng thương cho Lục cô nương mờ mịt bị đuổi ra ngoài, trong bọc túi chỉ có mười lượng bạc.
Lục Nhạn Hồi vẫn luôn ngóng trông được vung kiếm vui vẻ lưu lạc giang hồ. Nhưng tiền mang theo ít quá, gặm rau ăn cỏ mãi cũng không thể nào nuốt trôi.
Chính vào lúc ấy, Thẩm Quát phất phất chiếc quạt giấy Phiên Nhiên xuất hiện.
Cư Lục trang chủ sau này nhớ lại, khi đó dáng người ấy thật lỗi lạc như tiên, tư thái nho nhã, hệt như có một vòng sáng lấp lánh bên ngoài.
Trong nhận thức của nàng, trên người người kia chắc chắn được khắc to ba chữ “Tài thần gia”.
“Này, tiểu thư sinh, cậu tới đây.”
Nàng gác chân lên ngậm lá cây, cười híp mắt vẫy tay gọi hắn.
Lúc đó Thẩm Quát mới vừa đậu Tiến sĩ, xem như là áo gấm về nhà. Đi qua Vãn Hà sơn, đột nhiên có một cô nương xinh đẹp vẫy tay với mình, hắn mờ mịt trong giây lát.
“Cô nương gọi ta có chuyện gì vậy?”
Hắn là người đọc sách, rất hiếm khi gặp cô nương ngoài đường. Đa phần toàn e thẹn ngượng ngùng, chứ công khai nghiêng người dựa vào tảng đá ở bên đường như vậy, gần như là chưa bao giờ nhìn thấy.
Lục Nhạn Hồi cười híp mắt đi tới trước vài bước.
“Người ta vẫn nói người đọc sách rất là thành thật, bây giờ ta đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, muốn nhờ công tử giúp đỡ một chút, công tử sẽ không từ chối chứ?”
Thẩm Quát bị một đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằp thì không dễ chịu chị, khuôn mặt dần hiện lên một vệt đỏ ửng.
“Cô nương muốn tại hạ giúp đỡ thế nào.”
Nàng cười đưa tay ra.
“Mượn chút bạc thôi.”
Đó là lần đầu gặp gỡ giữa Thẩm Quát và Lục Nhạn Hồi, lần đầu tiên vị thiếu niên người đứng đầu bảng vàng gặp phải một nữ tử lộ liễu như thế, chỉ một chút, nhưng đã khắc sâu vào lòng
Đáng tiếc Lục tiểu thư lại chẳng có ấn tượng gì về Thẩm Quát, nàng thấy tình cờ gặp được vị “Kim chủ” thành thật này, đến nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt người ta, như mấy cô nương ngoan ngoãn ấy.
Nếu chuyện xưa dừng lại ở đây, chỉ sợ sẽ không có Thẩm đại tiểu thư sau này.
Sau mấy tháng, Thẩm Quát phụng chiếu đi kinh thành nhậm chức, không ngờ lại gặp vị Lục tiểu thư xinh đẹp tựa phù dung lần nữa.
Lúc đó nàng đang loanh quanh trên đường lớn, tới tới lui lui đã mấy vòng.
Hắn chắp tay bước lên phía trước, cố gắng tỏ vẻ ung dung hỏi: “Lục cô nương đang tìm gì vậy?”
Trên thực tế, bàn tay dưới ống tay áo đã ướt đẫm vì lo lắng.
Lục Nhạn Hồi suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người này, không đa nghi gì nữa, nàng vui vẻ khoác vai hắn.
“Thư sinh ngốc, đúng là huynh rồi, sao huynh lại ở đây.”
Hình như từ lần đầu Thẩm Quát gặp Lục Nhạn Hồi, nét hồng trên mặt sẽ khó mà tiêu tan.
“Tiểu sinh đến kinh thành nhậm chức, mấy ngày trước mới đi tới nơi này, không ngờ sẽ gặp Lục tiểu thư.”
Lục Nhạn Hồi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn thì cười to, nàng kéo đầu hắn lại gần hơn.
“Vậy phải chúc mừng rồi, ta đang lang bạt ở kinh thành, mà trong túi còn ít tiền quá, vì thế không thể trả bạc cho huynh được”.
Thẩm Quát nghe xong thì liên tục xua tay.
“Không phải tiểu sinh đến đòi bạc Lục tiểu thư đâu.”
Kiểu lo lắng như thế lại khiến Lục Nhạn Hồi cười to lần nữa.
Mỗi lần gặp hắn, nàng đều rơi vào cảnh khốn cùng chán nản, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Trong tay không còn bạc, gặm cái bánh màn thầu đã mấy ngày, ngay cả tên của khách điếm mình thuê cũng không sao nhớ nổi.
Lục Nhạn Hồi đoán chắc Thẩm Quát sẽ biết, nhưng mình thì ù ù cạc cạc.
Nàng thoải mái nói với hắn: “Thôi không sao, ta không biết chữ, cho nên cũng không biết khách sạn đó tên là gì, đêm nay tới miếu đổ ngủ một đêm cũng được.”
Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, có nơi để chắn gió che mưa là đủ.
Thẩm Quát cúi đầu nhìn cây quạt trong tay, nhẹ nhàng hỏi.
“Lục tiểu thư định tìm ngôi miếu đổ nào?”
Ý trong lời là…
Ngay cả phương hướng nàng còn không phân biệt được mà.
Nàng ủ rũ xoay xoay tay, rồi nói:
“Thì, thì thấy chỗ nào không có người thì nghỉ tạm vậy thôi.”
Cái này mà cũng tạm được à?
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Thẩm Quát chà xát lòng bàn tay.
“Nếu Lục tiểu thư không ngại, đến chỗ tiểu sinh ở có được không?”
Có trời mới biết thư sinh trung thực này đã phải dũng khí bao nhiêu mới nói ra được câu nói đó.
Hắn ngây ngốc đứng đờ tại chỗ, sau khi thấy cô nương kia nhún nhảy chạy về, nghiêng đầu cười nói:
“Vậy thì đa tạ huynh.”
Đúng là Lục Nhạn Hồi không câu nệ tiểu tiết, nhưng không phải nam tử nào cũng có thể tiếp cận được nàng, không hiểu tại sao, nàng lại thấy thư sinh ngốc không tên này rất được.
Chỗ ở của hắn cũng không khá hơn ngôi miếu đổ bao nhiêu, căn nhà làm bằng gỗ, khi mở cửa còn phát ra tiếng kêu ken két.
Trên nóc nhà bếp được phủ đầy rơm rạ, bên thanh chặn ngang còn có mấy củ khoai lang.
Nàng nhảy lên mái hiên lấy ăn, làm Thẩm Quát hốt hoảng gọi to, cô nương cẩn thận chút, thanh ngang không chắc, coi chừng té.
Nàng ngồi trên phòng nhìn hắn, đột nhiên lại thấy tên ngốc này cũng đáng yêu, còn tốt hơn những hiệp sĩ nàng từng gặp.
Lục Nhạn Hồi rất mù đường, đã từng ở đâu, đi qua những nơi nào, xưa nay nàng chưa từng nhớ rõ.
Thế nhưng hiện tại nàng có thể tìm ra chỗ của Thẩm Quát, bởi vì trên nóc nhà hắn có treo nhiều khoai lang, chỉ cần khi mệt, tung người nhảy một cái là có thể tìm được nơi che nắng che mưa.
Cốc chủ Ngọc Hà cốc Ngọc Hành cầu hôn Vãn Hà sơn trang, cha nàng rất vui, cho bồ câu đưa tin gọi nàng về trang.
Hôm nàng gặp vị Ngọc cốc chủ kia, một bộ trường y màu xanh trúc, tuấn tú phong trần. Hai người từng có duyên gặp mặt ở đại hội võ lâm mấy lần. Cảm giác của Lục Nhạn Hồi về hắn cũng không tính là ghét, hai người cũng từng nâng cốc thảo luận về võ học rồi chuyện trò vui vẻ. Nếu đó là vị hôn phu của mình, có lẽ cũng là ứng cử viên phù hợp nhất.
Lập gia đình ấy mà, tốt nhất vẫn nên tìm một người cùng chung chí hướng, an an ổn ổn sống hết đời.
Thế nhưng nàng cũng không biết làm sao, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nàng nói với Thẩm Quát, nàng phải đi rồi, về nhà lập gia đình, chờ hết bận sẽ quay lại gặp hắn.
Khi ấy hắn đang quay lưng chuẩn bị cơm tối, nghe nói như vậy thì sững sờ hồi lâu.
“Đi ngay sao?”
Hắn hỏi lại, giọng nói khàn khàn không giống như ngày thường.
Lục Nhạn Hồi cũng không biết tại sao, lòng càng ngày càng hoảng. nàng buồn bực hất hất hai thanh củi.
“Giờ đi luôn.”
Bầu không khí dần đông cứng, cả gian nhà đều lặng lẽ không có chút hơi người.
Nàng không chịu được nữa, cũng mặc kệ hắn có nhìn hay không, vẫy nhẹ bàn tay dưới ống tay áo.
“Ta đi trước, huynh cũng ăn cơm sớm đi, có thời gian ta sẽ trở lại thăm huynh.”
Nàng hoảng loạn tông cửa xông ra, ngay cả chính nàng cũng không biết mình hoảng loạn cái gì.
Hay là trong tiềm thức, nàng hi vọng hắn sẽ lên tiếng gọi mình?
“Nhạn Hồi.”
Còn chưa đi ra sân, nàng đã nghe tiếng người kia hô hoán.
Chạng vạng, ánh tà dương ửng hồng khắp chốn, mơn trớn trên khuôn mặt hai người.
Hắn nói: “Nàng đừng gả được không.”
Nàng không quay đầu lại, đưa mắt nhìn chân trời xa xa.
“Ta đã hai mươi rồi, không gả đi thì sao làm người được.”
Phía sau không ai lên tiếng, nàng nghĩ hắn đã về, đang muốn cất bước rời đi thì nghe được lời hắn nói:
“Nếu nàng đồng ý, ta cưới nàng được không?”
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, muốn nhìn xem thư sinh ngày thường giờ có biểu hiện ra sao.
Rồi bật cười khi nhìn thấy nam tử đó đang trốn trong góc phòng lén lút lau nước mắt, quay mặt nhìn tường rồi tự mình tự nói.
“Ta thích nàng, ta cũng biết ta không xứng với nàng, nhưng ta thật lòng lắm, thật như vàng vậy. Ta không giỏi nói chuyện, ngoài cả bụng thi thư ra thì chẳng biết cái gì. Nhưng mà ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, tốt như nương ta vậy.”
Nhìn hắn lúng túng như thế, Lục Nhạn Hồi muốn cười, nhưng chẳng biết vì sao, viền mắt lại dần ướt đẫm.
Nàng nói: “Ta không muốn gả cho quan lại, cha ta nói người như thế tương lai sẽ tam thê tứ thiếp, ta chỉ gả cho người cả đời chỉ cưới mình ta thôi”.
Hắn cuống quít xoay người, hoảng hốt không biết phải làm sao, giơ ba ngón tay lên trời thề thốt.
“Nếu Thẩm Quát có thể lấy Lục tiểu thư làm vợ, đời này kiếp này tuyệt không cưới nữa, nếu vi phạm lời thề này, ta tình nguyện bị thiên lôi đánh.”
Đây không phải lời tâm tình hay ho nhất mà nàng từng nghe, cũng không phải lời thề độc nhất mà nàng từng thấy, thế nhưng nàng lại tin, những gì hắn nói đều là thật.
Góc quần quét thành một đường cong trên mặt đất, nàng chậm rãi xoay người, bước về phía trước.
Thẩm Quát thẫn thờ nhìn bóng lưng của nàng, mặt mày trắng bệch.
“Còn không lên à?”
Sau vài bước, nàng bỡn cợt quay đầu nhìn hắn mỉm cười.
“Tên ngốc nhà chàng. Muốn kết hôn với ta, thì cũng nên đi bái kiến cha ta chứ”.
Cả đời Thẩm Quát sẽ không quên giờ khắc đó, nữ tử mặc hồng trang cười tươi tắn như hoa.
Hắn gật đầu như giã tỏi, đưa tay áo lên che mắt, khóc như đứa bé.
Cảnh tượng hôm đó rất đẹp.
Một tên thư sinh ngốc yếu đuối, một hiệp nữ giang hồ lỗ mãng.
Tình yêu của họ không xoay quanh nhân thế, chỉ đơn thuần và chân thành vậy thôi.