Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 6: Ăn không ngon như sủi cảo

Tác giả: Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
Chọn tập

Editor: Hạ Cẩn

Nguyễn Thu Thu đưa Trình Tuyển đến bệnh viện, cả đoạn đường không dám ngẩng đầu.

Xấu hổ càng thêm xấu hổ, cô giống như khinh khí cầu căng tròn bị chọc một cái tức khắc bẹp xuống.

Cả hai đều có vẻ ngoài không tầm thường, đi đến chỗ nào cũng là tiêu điểm. Trong lúc nhất thời khiến cho mọi người không biết nên ngắm Nguyễn Thu Thu hay là nên ngắm Trình Tuyển trước. Mọi người sôi nổi cảm khái cùnh hâm mộ — quả nhiên là Kim Đồng Ngọc Nữ! Tuyệt phối!. Nhìn xem, hai người cảm tình thật tốt, chồng bị thương mà cô vợ còn đau lòng như vậy rồi.

Chụp X- quang xong, may là bị thương không nghiêm trọng, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là được.

Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hai người ngồi trong taxi im lặng đến mức cả tài xế cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, yên lặng mở nhạc, giọng ca trầm khàn của Trương Vũ vang lên: “Mưa rơi không dứt, vẫn không làm cho bầu không khí dễ chịu hơn……*” Nghe câu này, tài xế cảm thấy vẫn nên yên lặng tắt nhạc đi thì hơn.

*bàt hát “Mưa vẫn cứ rơi” do Trương Vũ trình bày.

Trình Tuyển nhìn ngoài cửa sổ, thình lình chậm rì rì lên tiếng: “Muốn ăn thịt dê hầm cách thủy.”

Nguyễn Thu Thu sảng khoái đáp ứng: “Được”

“Thịt xương sườn kho tàu.”

Nguyễn Thu Thu: “…… Được.”

“Cá chua ngọt.”

Nguyễn Thu Thu nghiến răng, ném một ánh nhìn chết chóc về phía Trình Tuyển. Giây tiếp theo, Trình Tuyển sâu kín thở dài: “Tay bắt đầu đau.”

Nguyễn Thu Thu: “…… Thực xin lỗi.” Cô làm là được chứ gì!

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn đến không khí cổ quái vợ chồng son, tức khắc vui vẻ.

……

Tay trái bị băng vải trói đến kín mít, tay phải vẫn có thể hành động tự nhiên như cũ, cơ hồ không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường. Nguyễn Thu Thu mí mắt giựt giựt, ẩn nhẫn mà nhìn Trình Tuyển ăn uống thỏa thích, chỉ hy vọng thằng cha này ăn xong rồi thì câm miệng vào cho cô.

Cô vẫn luôn cho rằng Trình Tuyển giống như trong truyện miêu tả là một bông hoa cao lãnh, quen biết biết với anh một thời gian, nhận thức về anh lúc ban đầu của cô đã bị đập nát không còn một mảnh.

Bữa tối kết thúc, Nguyễn Thu Thu mở TV, tùy ý đổi kênh. Trình Tuyển ngồi ở bên cạnh cúi đầu ấn di động, Nguyễn Thu Thu liếc mắt một cái, phát hiện tốc độ đánh chữ của anh quả thật không phải dạng nhanh bình thường.

Nguyễn Thu Thu âm thầm líu lưỡi.

Trong lúc cô đang mất tập trung, TV vừa lúc ngừng ở kênh giải trí đang phát một chương trình trò chuyện, MC giới thiệu bọn họ là “Tân binh thể thao điện tử”, nhiều đất dụng võ.

Những ký ức đã quên từ lâu lập tức hiện lên trong đầu. Nguyễn Thu Thu suýt nữa thì quên cô xuyên đến một quyển sách. Trong quyển sách này cô chẳng qua chỉ là vai phụ bé nhỏ không đáng kể, nữ chính chân chính sẽ sống hạnh phúc với trúc mã sau khi trọng sinh, thành công trở thành một người vợ nhàn hạ, sống một cuộc sống mà cô ta luôn mơ ước.

Trong sách cũng không nói nhiều về Trình Tuyển, hầu như chỉ có ký ức và oán trách của đời trước. Sau khi nữ chính trọng sinh còn bận cố gắng tiến hành việc yêu đương cùng trúc mã, cũng dần dần quên lãng đi điều này.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, nếu dựa theo trong truyện viết, chỉ cần cô không trêu chọc nữ chính, nữ chính hẳn là cũng sẽ không có bất kì liên quan gì với bọn họ.

Như vậy là tốt nhất.

Nguyễn Thu Thu tắt TV, không có hình tượng mà nằm ngửa ở trên sô pha, cũng cầm lấy di động.

Gần đây cô đang chơi một game điện tử nhập vai, game này hình thức giống mấy game cùng loại thôi nhưng được cái hình ảnh tương đối tinh xảo. Nguyễn Thu Thu biết chơi trò chơi này là bởi vì một hoạt động mới ra gần đây: tổ chức thành đoàn thể đánh quái kiếm mảnh ghép để rút thăm trúng thưởng, vận khí tốt mà nói còn có thể trúng được một cái Laptop Apple.

Cô tuy rằng tốc độ tay không được, nhưng mà cô có nghị lực, có thời gian.

Nguyễn Thu Thu chợt nảy ra, cảm thấy hứng thú hỏi Trình Tuyển: “Anh có chơi game không?”

Trình Tuyển: “Ừ.”

Quả nhiên!

Nói như vậy kỹ năng chơi game của các loại trạch (trạch nam, trạch nữ) chắn sẽ phải cao hơn những người khác. Nguyễn Thu Thu ôm hy vọng tiếp tục hỏi: “Vậy anh giỏi game gì, Vương Giả Vinh Diệu? PUBG? Hay là LOL? Call Of Duty?”

*Mấy cái trên đều là tên trò chơi, tra google để biết thêm thông tin chi tiết.

Trình Tuyển chậm rì rì mà nói: ” Anipop*, hoan hỉ đấu địa chủ**.”

*anipop: tương tự candy crush, Candy là kẹo còn trò này là động vật.

** Một cách đơn giản thì nó là chơi bài.

Nguyễn Thu Thu: “……”

Cô thật sự không nên ôm hi vọng với Trịnh Tuyển.

Cô thở dài một hơi, mở ra trò chơi bắt đầu làm nhiệm vụ hằng ngày. Vừa không có may mắn, vừa không có thực lực KO, chỉ có thể đứng tầng chót của người chơi khắc kim*.

* Người chơi nạp nhiều tiền.

“Xem ra tôi chỉ có thể tìm người khác tổ chức thành đoàn thể.”

Trình Tuyển liếc mắt nhìn ID trò chơi của Nguyễn Thu Thu tên là Thu Thu Thu.

Trình Tuyển: “……” Xem ra cô thật sự thực thích tên này.

Hai người trở về phòng, không khí hài hòa. Nguyễn Thu Thu ghé vào trên giường tiếp tục chơi di động, thời gian ăn không ngồi rồi quả thật nhàn nhã mà tốt đẹp. Lúc này, có một đội ngũ nhỏ mời cô tham gia tổ đội, tên là “Wahaha”*.

* Wahaha Yukult: loại sữa chế phấm nam chính uống ở chương trước.

Cái tên kỳ quái làm Nguyễn Thu Thu mí mắt giật giật. Thần kỳ như vậy sao, đang lúc cô tự hỏi muốn vào đội nào, liền có người gửi lời mời cho cô.

Tổ đội tổng cộng có bốn người, đội trưởng tên “Yakult”, nhưng người còn lại là “Mè đen phía nam”, “Ăn không ngon bằng sủi cảo”, cùng với “Mì ăn liền Khang sư phụ”*. Một tổ hợp những cái tên quỷ dị, Nguyễn Thu Thu do dự, nhìn đến bọn họ mỗi người đều ném tiền mua trang bị tốt nhất, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy mọi người đều là “khắc kim”, có thể chơi cùng nhau liền sảng khoái đáp ứng.

* Một loại mì ăn liền phổ biến bên Trung

Thu Thu Thu: “Các ngươi xác định muốn mang ta đi? Ta kỹ thuật rất bình thường.”

Qua vài giây, đội trưởng Yakult tích chữ như vàng phát một chữ “Ừ”.

Nguyễn Thu Thu nhìn tên Yakult này và cách nói chuyện của đối phương, theo bản năng mà liên tưởng đến Trình Tuyển. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức phủ định suy nghĩ này. Trình Tuyển không nói anh thích chơi thể thao điện tử, huống chi, anh còn bị thương một tay, sao có thể chơi nổi chứ.

Phần phức tạp và cồng kềnh nhất của trò chơi điện tử này là số lượng kỹ năng và chuyển động khổng lồ, Nguyễn Thu Thu xem đến hoa cả mắt, cô phải mất mấy ngày mới chậm rãi làm quen được với nó.

Mấy người đều là tân thủ, xem chừng là muốn làm nhiệm vụ tổ đội vừa lúc thiếu người, liền tùy tiện bắt một ID cho đủ số.

Nguyễn Thu Thu không nghĩ tới thật sự có thể lấy được phần thưởng máy tính.

Tiểu đoàn đội tất cả mọi người đều là tân nhân, khả năng có thể tập hợp đủ mảnh ghép để rút thăm trúng thưởng cực nhỏ, nhưng có người cùng nhau chơi, Nguyễn Thu Thu vẫn rất vui vẻ.

Yakult: “Đi thôi.”

Ăn không ngon bằng sủi cảo: Được rồi. Chị dâu đi mau!

Hai người khác: “…..”

[ Ăn không ngon bằng sủi cảo đã bị đội trưởng cấm ngôn. ]

Thu Thu Thu:???

Cô đột nhiên hiểu được tên đối phương tên. Cảm tình ăn không ngon bằng sủi cảo, cô là nữ giới duy nhất thì liền trở thành chị dâu? Nguyễn Thu Thu có chút tức giận, câu này nói tùy tiện được sao, nếu không phải đội trưởng nhanh chóng cấm ngôn, Nguyễn Thu Thu tuyệt đối sẽ lập tức rời khỏi đội ngũ.

Yakult: “Đầu óc thằng bé không dùng được.”

Mè đen phía nam: “Đúng vậy đúng vậy tăng ca nhiều quá nên choáng váng. Ngươi đừng nóng giận.”

Mì ăn liền Khang sư phụ: “Ta vừa mới cho hắn một cái tát.”

Bị bọn họ nhiệt tình dọa đến – Thu Thu Thu:…… Cảm ơn.

Không khí đoàn khá tốt, sau khi tổ chức thành đoàn thể đánh quái Nguyễn Thu Thu an tâm thoải mái theo sau. Cô vốn dĩ muốn hướng dẫn đội ngũ tân thủ một chút để bọn họ có thể mau chóng làm quen. Trận đánh quái đầu Nguyễn Thu Thu đã chuẩn bị tinh thần cả đoàn bị diệt, ai ngờ không chờ cô kịp phản ứng, mấy người họ xông lên “bùm bùm” thành thạo đánh chết quái vật.

Lúc đánh quái còn nói chuyện phiếm.

Mè đen phía nam: “Ai nha ai nha, vận khí thật tốt.”

Mì ăn liền Khang sư phụ:” Đúng vậy, mọi người thực lực không mạnh lắm, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.”

Thu Thu Thu:???

Con quái vật này, lúc trước cô cùng người khác tổ chức thành đoàn thể đánh vài lần đều không đánh hạ được nó đó!

Nguyễn Thu Thu yên lặng an ủi chính mình, đây chẳng qua chỉ là một quái nhỏ, đợi cho bọn họ đánh thêm mấy con nữa sẽ biết không dễ dàng.

Mấy tân thủ điểm kinh nghiệm tăng vọt, động tác quen thuộc nhanh chóng nhận nhiệm vụ tiếp theo, hưng phấn chuyển bản đồ. Nguyễn Thu Thu xem đến ngu người, ù ù cạc cạc đi theo tới bản đồ tiếp theo, cô còn chưa phản ứng lại, mấy người còn lại đột nhiên xông lên trước, màn hình giống như mấy chục quả pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung. Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp thấy boss đứng chỗ nào, lại thắng.

Đặc biệt là đội trưởng Yakult, chiêu thức tinh chuẩn, tốc độ tay nhanh đến kinh người, Nguyễn Thu Thu thật sự muốn đến trước mặt lạy anh vài cái.

Mè đen phía nam: “Ha ha, may mắn may mắn.”

Thu Thu Thu:……

Mắt thấy đoàn đội thu thập được càng ngày càng nhiều mảnh ghép, đoàn đội xếp hạng cũng tạch tạch cao lên, Nguyễn Thu Thu đã không cách nào hình dung nội tâm khủng hoảng của mình.

Thu Thu Thu: “Các ngươi…… Là đại thần sao 0.0”

Từ đầu chỉ nói một câu, đội trưởng Yakult giải thích nói:” Trò chơi có người chơi tương đối nhiều, phần thưởng giống nhau. Chúng tôi chỉ là người cao trong nhóm người lùn thôi.”

Nguyễn Thu Thu hơi tin anh. Nếu thật là đại thần, sao lại phải tổ chức đoàn thể tới chơi cái game có một đống bug nhỏ như này chứ, tiền thưởng còn chưa đủ bọn họ phát sóng trực tiếp một lần.

Số lần được phép làm nhiệm vụ hôm nay đã hết, mọi người hẹn nhau buổi tối ngày hôm sau tiếp tục. Thời gian hẹn có khéo không cơ chứ, vừa vặn là sau khi Nguyễn Thu Thu ăn xong cơm chiều, cũng tránh cho bảng giờ giấc của không hợp mà gặp phải tình huống xấu hổ.

Mặc dù tình hình chiến đấu hôm nay có chút kỳ diệu, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn rất vui vẻ. Việc này chắc là do chơi nhiều người thú vị hơn so với một chơi một mình chăng.

…… Bởi vậy, Nguyễn Thu Thu liên tưởng đến Trình Tuyển- một đứa trẻ to xác thích chơi game nhi đồng.

Cô đi phòng bếp rót một cốc nước, lúc đi ngang qua, phòng Trình Tuyển vô cùng an tĩnh, khe cửa không có ánh sáng, đối phương hẳn là ngủ rồi. Nguyễn Thu Thu nói thầm một tiếng, không biết thằng cha này ngủ có nhớ đắp chăn không, thật là làm người khác rầu thúi ruột.

Sợ đánh thức Trình Tuyển, cô cố gắng đi thật nhẹ nhàng, rón ra rón rén trở lại phòng.

Cách một cánh cửa.

Trình Tuyển dựa gối đầu, nửa ngồi trên giường đơn, vẫn chưa thoát ra giao diện của trò chơi, ID ở trên là mấy chữ to rõ ràng “Yakult”.

Log out khỏi game, bọn Đồ Nam rảnh rỗi sinh nông nổi, nhìn đến trò chơi có nhiều bug có chút chịu không nổi, lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào hệ thống game sửa chữa lại mấy cái bug trí mạng cho đội ngũ làm game với tinh thần vô cùng hữu hảo, thân thiện.

Trong khi sửa, vẫn không quên chửi bậy trong nhóm.

“Mẹ kiếp, không hiểu nổi vì sao đến cả đi đường còn có thể bug.”

“Bug nhiều đến mức người không còn sức để chửi. Lập trình viên của bọn họ có học hết chương trình đại học không vậy?”

“Có lẽ chúng ta nên tới trường dạy nghề kỹ thuật Wudaokhou* bổ túc cho bọn họ một chút.”

* Đại học Thanh Hoa đó.

“Tôi cảm thấy chờ sau khi chúng ta sửa xong nó sẽ là trở thành một game hoàn toàn mới.”

Một bên pha trò bốc phét một bên sửa bug, bầu không khí trong nhóm rất nhẹ nhàng vui sướng. Đội ngũ game tuyệt đối không thể ngờ được, chờ ngày hôm sau bọn họ phản ứng lại thì game của họ đã biến thành một thế giới mới.

……

Một nơi khác.

Cô gái nằm trên giường bỗng nhiên bắt đầu bất an lăn qua lộn lại, đầu cô đầy mồ hôi lạnh, trong trí nhớ hỗn loạn và thống khổ mở choàng mắt —

“A……”

Từ Bích Ảnh sắc mặt tái nhợt, tay run run rẩy rẩy mà sờ soạng mặt chính mình.

Ả… không phải đã chết rồi sao?

Vì sao cảnh tượng trước mặt lại quen thuộc như thế. Từ từ, đây không phải là nhà ả sao!

Từ Bích Ảnh ý thức được hoàn cảnh không thích hợp, đột nhiên xoay người vội vàng vàng cầm lấy di động. Cái di động ả còn nhớ rõ, là quà sinh nhật bố tặng ả mấy năm trước, sau đó đã không may mất đi.

Ả không dám tin mà mở điện thoại.

Trên màn hình ghi rõ ràng, rành mạch thời gian.

Là ba năm trước khi ả muốn từ hôn, vứt bỏ trúc mã, trốn đi đến một thành phố khác.

Từ Bích Ảnh nhu ngơ mà nhìn di động, sau một lúc lâu, bỗng nhiên vui đến phát khóc.

Thật tốt quá! Tất cả đều còn kịp! Đời trước ả bị mù mới có thể cảm thấy Trình Tuyển kia thâm tàng bất lộ, mới có thể cảm thấy khối băng không có tình cảm Trình Tuyển này sẽ thay đổi vì ả. May mắn ả còn có thể đổi ý, may mắn trời cao cho một cơ hội nữa, có thể cho ả làm lại từ đầu.

Ả nhất định sẽ không tìm đường chết nữa, phải ôm chặt lấy đùi vàng trúc mã này!

Chọn tập
Bình luận