Editor: Hạ Cẩn
Công ty của ba Trình đóng cửa, Nguyễn Thu Thu lại ngoài ý muốn cảm thấy lòng người hả hê.
Cô gửi tin nhắn cho Khúc Vi, thoải mái nhàn nhã hỏi: “Căn hộ và ba triệu chuẩn bị xong chưa? Chờ bà.”
Đầu bên kia, Khúc Vi nhận được tin nhắn tức giận suýt nữa đập nát điện thoại. Vẻ mặt bà ta dữ tợn, vặn vẹo hung tợn ấn điện thoại: “Không có! Chúng mày ly hôn hay không liên quan gì đến tao!”
Nguyễn Thu Thu hợp tình hợp lý: “Sao bà lại có thể ăn nói thô tục như vậy chứ.”
Khúc Vi trực tiếp kéo cô vào danh sách đen.
Nửa ngày không thấy tin nhắn trả lời, Nguyễn Thu Thu biết Khúc Vi chắc là không muốn nhìn thấy cô nữa rồi.
Nguyễn Thu Thu nhún nhún vai. Đáng tiếc, cô vốn còn muốn trêu chọc, chế giễu Khúc Vi một ít nữa.
Kỳ thật, trong lòng Nguyễn Thu Thu vẫn còn có nghi hoặc. Dựa theo cốt truyện, công ty ba Trình một năm sau mới bị trọng thương, hoàn toàn phá sản. Vì sao hiện tại cốt truyện lại phát triển nhanh như vậy? Không biết có phải là hiệu ứng bươm bướm không nữa.
Nhưng mà quyển sách này là bản tiểu thuyết ngọt văn, chủ yếu là phát triển tình cảm giữa nam nữ chính, cốt truyện có chút biến hóa cũng không đáng kể.
Nguyễn Thu Thu còn nhớ rõ, con sự nghiệp của nam chính Cố Du cũng không phải là một đường đèn xanh, cũng đã từng có lên lên xuống xuống, nếu như cô nhớ không lầm, Cố Du năm nay còn gặp phải tiểu nhân hãm hại, lụi bại một hồi.
Nữ chính có trí nhớ của kiếp trước, biết anh ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió. Ả trong thời khắc mấu chốt không hề từ bỏ Cố Du, mà là ôn nhu khuyên bảo anh ta, khuyên anh ta tiếp tục cố gắng khiến trúc mã vô cùng cảm động. Cũng chính là lúc này, hai người cuối cùng cũng đính ước, trúc mã chạy như bay trên con đường trung khuyển.
Quả nhiên không lâu sau, trúc mã xoay người thành một “tân binh thể thao điện tử”, giá trị con người tăng vùn vụt, nữ chính cũng nở mày nở mặt mà gả đi.
Nguyễn Thu Thu chỉ nghĩ cuộc sống chỉ cần sống lại một lần là thật có thể tốt lên sao?
Hễ ký ức phát sinh sai lệch, biến hóa chênh lệch với dự đoán trong lòng càng lúc càng lớn thì sẽ có thể làm cho lòng người khủng hoảng. Cứ như vậy, nếu Phật Hệ* vẫn có thể Phật Hệ, có thể bình tĩnh từ đầu đến cuối mới thật là người đáng kính nể.
*Phật hệ: chỉ những người có thái độ sống không tranh không đoạt, chủ động buông tay khi cần.
Nguyễn Thu Thu cầm điện thoại lên ngắm gương mặt mình một cái, chợt có cảm xúc xót thân, phiền muộn.
Cô thở dài.
Trình Tuyển đi ngang qua lấy nước nghe được tiếng thở dài từ hướng Nguyễn Thu Thu, liền nghe cô sâu kín nói: ” Sao mình lại xinh đẹp như vậy nhỉ?”
Trình Tuyển: “…”
*
Đăng nhập game, online.
Nguyễn Thu Thu vừa lên mạng đã nhìn thấy mấy bạn tốt online, vui vẻ gọi bọn họ cùng nhau chơi game. Vừa hay gần đây có một nhiệm vụ đoàn thể, có thể rơi ra trang bị mới nhất, Bạch Long Mã vô cùng phấn khích gọi mấy người nữa tới cùng.
Đặng bố lợi thiếu: Còn thiếu một hiệp khách, ai tới?
Bạch Long Mã: Anh đợi tôi, tôi đi bang phái kéo một người.
Không lâu sau, Bạch Long Mã nói chuyện riêng Nguyễn Thu Thu.
Bạch Long Mã: Thu Thu à, đại thần nói anh ấy có thời gian, cậu để ý không?
Nguyễn Thu Thu do dự một chút. Lúc này cự tuyệt nữa, khó tránh khỏi có chút không biết tốt xấu, người đều đã đến đủ, cô bởi vì Cố Du mà không chơi, không chừng người khác còn cho là bọn họ có gì đó. Chỉ cần hai người không nói riêng là được rồi.
Thu Thu Thu: Ừ, được.
Bạch Long Mã: Được rồi!
Bản đồ lần này tương đối khó đánh, Nguyễn Thu Thu chỉ tính ngoan ngoãn theo sau mọi người để kịp thời hồi máu cho họ. Cố Quốc Thần Du mở mic, bình tĩnh chỉ dẫn mọi người lát nữa phải đánh thế nào, giọng của anh ta rất êm tai, trầm thấp.
Mọi người nhao nhao mở mic nói chuyện phiếm.
Bạch Long Mã: Thu Thu, cậu cũng tới đi!
Thu Thu Thu: Không được, giọng không dễ nghe.
Bạch Long Mã: Có thể khó nghe bao nhiêu chứ.
Thu Thu Thu: Khó nghe đến mức cậu có thể kéo tôi vài danh sách đen ngay lập tức
Cố Quốc Thần Du cười khẽ một tiếng, mấy fangirl trong đoàn đội thét lên: “Đại thần giọng anh êm tai quá!”
Nguyễn Thu Thu giả bộ như không nghe thấy.
Đợi chơi này, Cố Quốc Thần Du dẫn đoàn rất ổn. Nguyễn Thu Thu không cần hồi máu nhiều, thuần túy là đi theo giả bộ đánh đấm cho có khí thế, cô trơ mắt nhìn Cố Quốc Thần Du một bên chỉ huy một bên bình tĩnh tự nhiên ra sát chiêu liên tục, một chiêu cuối cùng bạo kích hoàn toàn đánh chết quái vật, trong cả đoàn người đánh tốt nhất tuyệt đối là anh.
Chẳng trách nữ sinh bây giờ đều thích đại thần game, Nguyễn Thu Thu không thể không thừa nhận lúc này Cố Quốc Thần Du rất có mị lực.
Một số trang bị rơi ra, Bạch Long Mã nhiệt tình để Nguyễn Thu Thu chọn. Nguyễn Thu Thu một thân trang bị nhân dân tệ so với những này tốt hơn nhiều, cô chỉ cầm một cái nhẫn để tượng trưng rồi đi theo đám bọn họ ra khỏi bản đồ.
Nguyễn Thu Thu dự định rời đoàn.
Đặng bố lợi thiếu: Chúng ta lại chơi vài ván nữa đi, khó lắm mới gặp được một em gái vú em không ẻo lả nũng nịu, kỹ thuật cũng tốt nữa.
Trước đó, lúc chơi theo đoàn anh ta có không ít lần bị hố. Không nói đến việc mấy Ngọc Tiên đó chơi không được, vừa rơi ra trang bị tốt liền mềm giọng làm nũng với bọn họ. Trực nam* như anh ta thuần túy chỉ thích trò chơi, không nhìn nổi loại nữ sinh như thế nhất, thế mà đồng đội của anh ta hết lần này tới lần khác đều dính chiêu.
* chỉ con trai thẳng thắn, bộc trực.
Anh ta buồn bực muốn chết.
Vừa so sánh như vậy, lập tức cảm thấy Thu Thu Thu lời ít lại đáng tin cậy, thật không tồi.
Thu Thu Thu: Cảm ơn đã khích lệ.
Mấy đồng đội thay đổi trang bị, chuẩn bị tiến vào bản đồ vực sâu có độ khó cao. Nếu không phải có đại thần Cố Quốc Thần Du ở đây bọn họ còn lâu mới dám xông vào. Thừa dịp có đại thần ở đây nói không chừng còn có thể lấy được trang bị cấp Thần.
Nguyễn Thu Thu tiếp tục làm cá chết.
Đi về phía tây: Thu Thu, cô chơi game không muốn trang bị cũng không muốn thăng cấp, cô chơi cái gì vậy.
Thu Thu Thu: Ngắm phong cảnh đó, phong cảnh rất đẹp mà.
Bạch Long Mã: Phốc, cậu thật thú vị.
Cố Quốc Thần Du: Đúng là rất đẹp.
Bạch Long Mã: Ơ ơ, đại thần ngươi nói cái nào vậy, nói người hay là phong cảnh đó.
Bạch Long Mã chướng mắt Khinh Phong Bích Ảnh từ lâu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Cố Quốc Thần Du tựa hồ có chút ý với Thu Thu Thu, cô tuyệt đối ủng hộ hai người cùng một chỗ, lúc này ồn ào cũng là tạo cơ hội cho bọn họ.
Nguyễn Thu Thu nhíu mày lại. Theo lý thuyết, Cố Du bày phải cùng Từ Bích Ảnh đính hôn chứ, đi trêu chọc người khác thực sự là không nên.
Trong sách Cố Du dịu dàng mà cường đại, dù thế nào cũng đều không nên xảy ra chuyện như vậy mới đúng. Anh ta sao lại có thể đã có vị hôn thê còn muốn cấu kết với phụ nữ làm bậy?
Chẳng lẽ… thiết lập nhân vật của Cố Du sập rồi?
Nguyễn Thu Thu vì suy nghĩ của mình 囧 囧. Nhưng mà đây là một thế giới chân thực, Trình Tuyển không có lãnh đạm vô tình như trong sách nói, có lẽ cô cũng không nên đặt ấn tượng trong sách vào người đàn ông trước mặt mới đúng.
Đang lúc nội tâm của cô rối loạn, Bạch Long Mã trầm mặc một chút: Cái kia… Khinh Phong Bích Ảnh nói muốn cùng chúng ta chơi game.
Khinh Phong Bích Ảnh giống cô cũng là nhân vật phụ trợ Ngọc Tiên, Nguyễn Thu Thu thấy thế thì thừa cơ chuồn: Nếu như đã có người rồi vậy tôi lui đây.
Đặng bố lợi thiếu: Không cần đâu, vừa hay còn thiếu một vị trí, bản đồ tương đối hung hiểm, xem chừng cần hai người tốn nhiều sức lực rồi.
Nguyễn Thu Thu mí mắt giật một cái. Tên Khinh Phong Bích Ảnh nhanh chóng có trong list đồng đội hiện tại, ả nhanh chóng mở mic, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: Thu Thu, trang bị của tôi không tốt bằng cô, đợi lát nữa mang tôi đi đó.
Nguyễn Thu Thu thật không biết ả có đang châm chọc cô hay không.
Thu Thu Thu: A, tôi là người chơi nhân dân tệ đó, tôi có thể tìm cho cô một gói nạp tiền tốt hơn.
Một câu, thành công chẹn họng đối phương.
Cố Quốc Thần Du: Phụt.
Khinh Phong Bích Ảnh không vui: Du ca ca, anh lại giễu cợt em.
Cố Quốc Thần Du: Không có. Chúng ta tiếp tục trò chơi đi.
Nguyễn Thu Thu bị một tiếng ” Du ca ca” mềm mại nhu nhược làm cho da đầu tê dại, ngũ lôi giáng xuống, thất khiếu bốc khói*. Trời ạ, sao có thể phát ra một thanh âm xấu hổ như thế cơ chứ!
* 7 lỗ trên đầu: 2 lỗ tai + 2 lỗ mũi +2 mắt +miệng
Bạch Long Mã thừa dịp chưa mở đoàn nói chuyện riêng Nguyễn Thu Thu.
Bạch Long Mã: Con gái làm nũng là vũ khí giết người.
Thu Thu Thu:…. Vậy sao.
Bạch Long Mã: Cậu cũng nên dùng một chút đi, là đàn ông đều sẽ dính chiêu này.
Thu Thu Thu: Ừ…
Đang nói, bản đồ đã tải xong. Giọng nói ôn thuận của Cố Quốc Thần Du vang lên: Hai Ngọc Tiên đi sau lưng, yên tâm mọi người sẽ bảo vệ hai người.
Trận đánh này cực kì gian nan, Boss máu dày, không những có thể tự hồi máu còn có thể triệu hoán binh lính tử vong. Nguyễn Thu Thu từ trước đến nay đều là người chơi Phật Hệ, bị một trận hung tàn này làm giật nảy mình, nhưng vẫn cẩn trọng như cũ bảo vệ tại tuyến đầu.
“ĐM ĐM ĐM!! Hồi máu hồi máu tôi sắp chết!”
“Chạy chạy chạy bị mắc kẹt rồi!”
“Ổn định!” Cố Quốc Thần Du là người bình tĩnh duy nhất.
Nguyễn Thu Thu mệt mỏi đến mức đầu ngón tay sắp chuột rút, một bên cẩn thận trốn tránh công kích, một bên lưu ý thời gian kỹ năng cooldown, tùy thời hỗ trợ cho mọi người. Cho dù level của cô không cao, nhưng thắng ở trang bị, người lại chăm chỉ chạy đi chạy lại, xem như giúp được không ít việc.
Nguyễn Thu Thu tiếp tục vòng tuần hoàn hồi máu —— bị đánh chết —— đợi sống lại —— tiếp tục hồi máu.
Ngược lại với Nguyễn Thu Thu chính là người cao hơn cô mấy chục level – Khinh Phong Bích Ảnh, ả rõ ràng chỉ để ý một mình Cố Quốc Thần Du, bao nhiêu chiêu hồi máu cao cấp đều chỉ nhằm vào trúc mã, ném hết những người khác sang một bên.
Trận này đánh này thật sự vô cùng gian nan, vừa kết thúc Đặng bố lợi thiếu đã lên tiếng.
“Khinh Phong Bích Ảnh kia, sao cô chỉ hồi sinh một mình đại thần? Chúng tôi thì không phải là người à.”
“May mắn có Thu Thu ở đây, nếu không tôi chết vì tức mất.”
“Đúng đấy, cô cũng quá bất công rồi đó.”
…
Mấy người đều có bất mãn, lao nhao không yên tĩnh. Lúc này, Cố Quốc Thần Du lên tiếng: “Đưa trang bị tốt nhất cho Thu Thu Thu, mọi người không có ý kiến gì chứ.”
Thu Thu Thu vừa mới liều mạng cứu bọn họ, trang bị tốt nhất đúng lúc là Thần khí hồi máu thích hợp cho Ngọc Tiên dùng, mọi người dồn dập đồng ý. Chỉ có Khinh Phong Bích Ảnh không phục lầm bầm một tiếng: “Đây là Du ca ca đánh được mà.”
Lần này, Cố Quốc Thần Du giọng điệu có chút nặng: “Bích Ảnh, đừng nói nữa.”
Nguyễn Thu Thu cầm trang bị, kỳ thật cũng không vui vẻ bao nhiêu. Từ Bích Ảnh chắc chắn đã ghi hận cô rồi, chỉ là không biết đối phương có thể ra ám chiêu gì đến xử cô hay không.
Đối với Nguyễn Thu Thu mà nói đây chỉ là trò chơi mà thôi, cô có thể tùy thời lui game, logout, đều là chuyện nhỏ.
Nhưng đối với Từ Bích Ảnh mà nói chính là chuyện lớn.
Không chỉ có ảnh hưởng đến lợi ích của ả, Cố Du còn không vui. Ả khóc sướt mướt đi tìm đi bạn thân ném đá cô cầu an ủi, trong lời nói đều chỉ Thu Thu Thu cướp bạn trai của ả, được lợi còn ra vẻ.
Một bên khác, Nguyễn Thu Thu từ gian phòng ra, đúng lúc Trình Tuyển vào cửa.
Quỷ thần xui khiến thế nào mà cô nghĩ đến câu nói kia của Bạch Long Mã.
Nguyễn Thu Thu tiến lên trước, yêu kiều ngọt ngào: “Tuyển ca ca ~” người ta muốn ăn tôm hùm ~
Câu sau còn chưa kịp nói, Trình Tuyển giống như là bị sợ hãi, mí mắt kiệt sức ngày thường có chút nhấc lên, ánh mắt cứng lại, không kịp cởi giày đã quay người chạy về phía phòng khách.
Nguyễn Thu Thu: “?? Anh làm gì vậy?”
Trình Tuyển nhanh chóng quay về, tay cầm một thứ dài nhỏ……. là nhiệt kế……
“Đo đo.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Mẹ nó, anh đây là cho rằng cô phát sốt, hỏng đầu hồ đồ rồi à? Không phải nói tất cả đàn ông đều dính chiêu này sao? Nguyễn Thu Thu cảm giác lòng tự ái của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Nguyễn Thu Thu thẹn quá hoá giận: “Anh thì làm gì được tính là đàn ông!” Lập tức không vui về đến phòng, còn đóng cửa lại.
Trình Tuyển đứng tại chỗ, yên lặng nhìn chăm chú cửa phòng đóng chặt.
Điện thoại ting một tiếng, là tin nhắn Wechat.
Nguyễn Thu Thu: “Tôi muốn ăn tôm hùm của Từ Ký, chỉ cho phép anh trả lời ừ, nếu không chiến tranh lạnh một tuần.”
Trình Tuyển trả lời cực nhanh.
“Ừ.”
Từ Ký cách nhà không xa, Trình Tuyển không thích ăn cơm ở bên ngoài, thật sự đi ra cửa mua tôm rồi.
Nguyễn Thu Thu đang muốn khen anh một câu, đột nhiên, Wechat của cô báo có tin nhắn, là “Bạch Long Mã”.
“Thu Thu, cậu bị bốc phốt trên diễn đàn game rồi kìa. Rất nhiều người đều đang xem đấy!”
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Thu Thu: Lòng tự tôn của tôi bị tổn thương.
Trình Tuyển: Ừ.
Nguyễn Thu Thu: Phản ứng như này là sao?! Thời gian này tôi không có cách vượt qua!
Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Trình Tuyển: Không phải đã nói, chỉ cho ừ sao.
Nguyễn Thu Thu:….Tôi muốn chiến tranh lạnh với anh.
Trình Tuyển:…..