Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 92

Tác giả: Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
Chọn tập

Editor: Hạ Cẩn

Tính ra, đời này, đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu đi dự lễ cưới.

Bãi đỗ xe của khách sạn tổ chức hôn lễ không thiếu xe sang trọng, gia cảnh Bạch Lung và Ngụy Điềm cũng không tệ, hai người cũng coi là tình đầu ý hợp, cha mẹ hai bên đều rất ủng hộ cuộc hôn nhân tốt đẹp này.

Bạch Lung đã báo trước, sẽ có người chờ Nguyễn Thu Thu ở cửa, sau đó sẽ đưa cô đến phòng trang điểm trước. Cô không giỏi giao tiếp với người khác, lại nghĩ đến việc trong phòng không biết có bao nhiêu người, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà từ chối thì cũng không được hay lắm, nghĩ nghĩ, cô vẫn đồng ý.

Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, vẫn nên làm theo mong muốn của cô dâu thôi.

Nguyễn Thu Thu được đưa tới phòng trang điểm, Bạch Lung đang ngồi trước gương trang điểm, thợ trang điểm đang sửa lại một số chỗ cho cô. Nguyễn Thu Thu vừa vào, Bạch Lung liền nhiệt tình chào hỏi: “Thu Thu, cậu tới rồi!”

Cạnh Bạch Lung là mấy phù dâu xinh đẹp, vẻ mặt khác nhau, đều đang quan sát người xa lạ, mặt mũi không tầm thường vừa bước vào. Nguyễn Thu Thu cười cười, nói: “Hôm nay cậu đẹp lắm!”

“Ai nha, cậu cũng vậy ~”

Bạch Lung cười híp mắt, ra hiệu bảo cô kéo ghế ngồi xuống, có người tò mò hỏi: “Bạch Lung, không giới thiệu sao, đây là?”

Không đợi Bạch Lung trả lời, Nguyễn Thu Thu nói: “Bạn bè quen biết qua game.”

“A, ra vậy….”

Bạch Lung thông minh, lập tức biết Nguyễn Thu Thu không muốn để lộ thân phận. Cô nháy nháy mắt với Nguyễn Thu Thu, nói: “Dạo này không thấy cậu chơi game, xem ra sinh hoạt vợ chồng rất hài hòa nha.”

Nguyễn Thu Thu vội vàng xua tay: “Nào có, công việc quá bận rộn thôi.”

Bạch Lung để mặc thợ trang điểm giày vò mặt mình, nói: “Không sao, gần đây mình cũng không chơi « Như Mộng Lệnh », lần sau mang cậu đi đánh PUBG.”

Bạch Lung vừa nói xong, mấy nữ sinh khác không nhịn được che môi cười ra tiếng, ngay cả thợ trang điểm cũng run tay một cái, vội vàng nén cười chữa lại cho Bạch Lung.

Nguyễn Thu Thu sửng sốt, không khỏi dở khóc dở cười.

Cô vẫn nên vờ như không biết gì thì hơn.

Lễ cưới chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là sẽ bắt đầu, Nguyễn Thu Thu cũng không giúp được gì nhiều, đặt quà mang tặng Bạch Lung lên bàn, nói muốn ra ngoài sảnh ngồi trước. Cô đang muốn đi ra ngoài, suýt nữa đụng vào người đối diện.

“Xin lỗi, xin lỗi….”

“Không sao đâu, vẫn chưa dụng vào mà.” Mấy cậu phù rể mặc âu phục giày da cười hi hi ha ha.

Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, phù rể đang vui cười lập tức sửng sốt, ai ai cũng mặt đỏ tới mang tai, vò đầu bứt tai nhìn Nguyễn Thu Thu, thẹn thùng không biết trốn vào đâu. Nhìn thấy đi từ trong phòng này ra, không phải phù dâu thì là thợ trang điểm, ai mà ngờ lại là một đại mỹ nhân như thế này.

Nguyễn Thu Thu khách khí cười, quay người rời đi.

Mấy phù rể bước vào phòng trang điểm, vội hỏi Bạch Lung: “Cô gái vừa rồi là ai thế? Thật xinh đẹp, học xong đại học chưa? Không ngại cho phương thức liên lạc chứ?”

Bạch Lung tức giận trừng mắt nhìn mấy người bọn họ.

“Đừng mơ nữa, người ta đã kết hôn từ đời tám hoành rồi, tuổi lớn hơn tôi đấy.”

“Ô, wtf, nhìn trẻ lắm mà!”

“Kết hôn cũng không sao, đợi đến lúc ly hôn tôi xếp hàng!”

“Tôi nhổ vào!” Bạch Lung cười mắng, “Mấy người thật là, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cho dù người ta có ly hôn đi nữa thì cũng chướng mắt loại công tử bột ăn chơi trác táng như mấy người nhé!”

….

Nguyễn Thu Thu không hề hay biết cuộc nói chuyện trong phòng hóa trang.

Chỗ trong bữa tiệc đã được ngồi hơn nửa. Nguyễn Thu Thu cố ý tìm một chỗ ít người, ít ánh đèn ngồi xuống. Ở nơi rộng lớn như vậy mà không có lấy một người quen, may mà cô không thấy xấu hổ, bình tĩnh gửi tin nhắn ngồi chém gió với Trình Tuyển.

Nguyễn Thu Thu: Anh đang làm gì?

Mãi sau.

Trình Tuyển: Chơi điện thoại.

Nguyễn Thu Thu:…Ồ.

Lý do thực tế quá mà.

Nguyễn Thu Thu: Nhớ ăn cơm

Trình Tuyển: Ừ, bao giờ em về?

Nguyễn Thu Thu: Khi nào tan tiệc thì về.

Trình Tuyển: Anh đón em.

Trình Tuyển nói muốn tới đón Nguyễn Thu Thu, Nguyễn Thu Thu khá bất ngờ. Nghĩ lại, Trình Tuyển không có xe, bác tài không đi làm cuối tuần, Trình Tuyển tới đón cô kiểu gì? Bắt taxi tới à?

Nguyễn Thu Thu: Anh không nên lãng phí tiền. Tự em về là được rồi.

Trình Tuyển: Anh sẽ đến kịp lúc.

“… “

Trình Tuyển, biệt danh cu Tuyển, kỹ năng thường ngày —— từ chối giao tiếp cùng một tần số với Nguyễn Thu Thu.

Trình Tuyển đã kiên trì muốn tới đón cô, Nguyễn Thu Thu cũng đành đồng ý. Trình Tuyển khác thường như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, thân là  phụ nữ, giác quan thứ sáu của Nguyễn Thu Thu vô cùng chính xác. Không biết vì sao, chuyện này lại khiến cô nhớ lại lần đó mình ngồi ăn một chiếc bánh gato trống rỗng, còn chuyện Trình Tuyển không thể bắn pháo hoa nữa.

Nguyễn Thu Thu đang miên man suy nghĩ, hôn lễ đã bắt đầu.

Lời nói của người chủ trì rất có sức hút, phối hợp với ảnh chụp hai người trên màn hình lớn, kể lại quá trình quen biết của hai người, những khoảnh khắc tấu hài, ngọt ngào, khiến mọi người lúc thì vui vẻ cười ha ha, lúc thì cảm động đến đỏ cả vành mắt.

Nguyễn Thu Thu nghe rất chăm chú, không ngừng vỗ tay theo mọi người.

Thân là cô dâu, hôm nay Bạch Lung chính là người đẹp nhất. Cô mặc một bộ váy cưới trắng dài, cánh tay mảnh khảnh, bước chân chậm rãi đi về phía chú rể.

Ánh đèn bỗng nhiên tối lại, chỉ còn lại hai ánh đèn chiếu vào trên thân hai người, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn theo từng cử động của người kia, ánh mắt tràn đầy tình cảm ấy khiến nhiều người xúc động.

Nguyễn Thu Thu không nhịn được nghĩ đến bản thân, Trình Tuyển mặc một bộ âu phục phẳng phiu, Nguyễn Thu Thu mặc một bộ áo cưới đứng phía đối diện, hai người dần dần tiến lại gần nhau, con ngươi cô phản chiếu ra khuôn mặt dịu dàng của Trình Tuyển.

Sau đó.

Chú rể Trình Tuyển chậm rãi hỏi: “Gỉ mắt của em, sao lại phát sáng? “

….

….

Nguyễn Thu Thu giật mình bừng tỉnh, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.

May quá, may mà cô không cần kết hôn.

Cô đột nhiên cảm thấy, Trình Tuyển vẫn là đừng bao giờ làm cho cô mấy thức như niềm vui bất ngờ gì gì đấy thì hơn, đơn giản lanh chính là một cục đất không hơn không kém, chỉ cần vài giây là có thể biến khung cảnh lãng mạng thành sân khấu hài kịch.

Cô không đoán mò nữa, xem kỹ hôn lễ.

Có điều.

Trình Tuyển nói cô xem kỹ vào, Nguyễn Thu Thu không nhịn được nghĩ nhiều. Sao đột nhiên anh lại muốn cô xem kỹ hôn lễ của người khác? Chẳng lẽ Trình Tuyển cũng muốn cho cô một bất ngờ.

Nguyễn Thu Thu trầm tư một lát, không thể nào.

Trình Tuyển sẽ nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ cho cô sao? Nằm mơ còn chả thấy kìa. Người này, cách làm người còn chưa học xong, làm đàn ông, làm chồng, với anh mà nói vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn, khó hơn so với lập trình nhiều.

Hôn lễ vẫn đang tiếp tục.

Cô dâu Bạch Lung không kiềm được nước mắt, vẫn đang lau mắt, đứng đối diện, Ngụy Điềm đau lòng, nhỏ giọng khuyên cô đừng khóc. Cảnh tượng ngọt ngào này khiến Nguyễn Thu Thu không nhịn được vui vẻ từ tận đáy lòng.

Cô đang nhìn rất chăm chú, có người đi đến bên cạnh cô, là một cậu trai nhìn rất trẻ, ăn mặc cũng thời thượng.

“Thêm Wechat? “

“Không tiện.” Nguyễn Thu Thu lễ phép từ chối.

Trong lúc đó có mấy người cũng lục tục ngo ngoe đến hỏi xin phương thức liên lạc, đều bị Nguyễn Thu Thu mỉm cười khách sáo từ chối, may mà động tĩnh không lớn nên không thu hút sự chú ý của những người khác.

Lúc này Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy, vẫn là có một cái nhẫn cưới tốt hơn. Người khác bắt chuyện, cô không cần nói gì nhiều, chỉ cần lộ ra chiếc nhẫn của mình là lập tức khuyên lui được một nhóm người rồi.

Nửa sau tiệc cưới, các khách mời bắt đầu ngồi ăn, Nguyễn Thu Thu ăn vài miếng, lại nghe được có mấy người đang bàn tán về cô, nhíu mày.

Ngày bình thường không giao tiếp với nhiều người, lại thêm có Trình Tuyển ở bên cạnh xua đuổi, Nguyễn Thu Thu hiếm khi cảm nhận được cảnh bị một đống ong bướm quấy rối.

Chuyện này khiến cô cảm thấy hơi không thoải mái.

Với cô mà nói, không phải người thích không ngừng tỏ tình, thì không khác gì quấy rối.

Tiệc cưới đã ăn được phân nửa, Bạch Lung vẫn đang vội mời rượu chào hỏi, lúc này mà Nguyễn Thu Thu đột ngột đứng dậy thì không hay lắm. Cô kiên nhẫn chờ đợi tan tiệc là lập tức chạy ra cổng như bị chó đuổi.

Có người sau lưng đang gọi nàng: “Người đẹp, cho anh phương thức liên lạc? “

Mấy vị khách khác có người ngu ngơ không hiểu chuyện gì, có người ồn ào cười lên. Nguyễn Thu Thu tận lực duy trì lấy bình tĩnh, đây là do không muốn để hôn lễ hoàn mỹ của Bạch Lung lưu lại một đoạn ký ức không vui dù chỉ là ngắn ngủi, nếu như không phải đang đứng trong nơi tổ chức, Nguyễn Thu Thu sẽ có rất nhiều cách đáp trả lại sự quấy rối đuổi đánh tới cùng của bọn họ.

Trong mắt người khác, mỹ nhân ngượng ngùng, bộ dạng nhẹ nhàng ôn nhu, dáng dấp dễ thương, càng khiến người ta xao lòng.

Nguyễn Thu Thu bước xuống bậc thang, có người muốn túm tay cô lại, cô nhanh nhẹn tránh đi.

Đối phương đang muốn nói chuyện, vẻ mặt lúc nhìn về phía trước bỗng nhiên cứng đờ.

Ước chừng cách mấy mét, một người đàn ông vóc người cao lớn đang đứng. Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, lại có vẻ thờ ơ không tập trung. Cà vạt nới lỏng, nút cài cổ áo không biết bị vặn ra từ lúc nào, có lẽ là rất ghét cảm giác bị trói buộc.

Mái tóc ngắn xoã tung của anh được chải ngược ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng hiếm thấy khiến cho gương mặt xinh đẹp lộ ra không xót chút nào.

Đôi mắt phượng ngủ đang nhìn chằm chằm người đang có ý muốn giữ tay Nguyễn Thu Thu, trên mặt của anh không có biểu cảm gì, con mắt đen nhánh lộ ra sự lạnh lùng sắc bén, ý công kích tràn ngập, khiến cho mấy người lúc đầu định đi ra bắt chuyện chột dạ lùi lại mấy bước, tránh đi ánh mắt của anh.

Người chung quanh dồn dập hít một ngụm khí lạnh.

Đây là nhan sắc thần tiên gì vậy!

Nguyễn Thu Thu cũng kinh ngạc.

Trình Tuyển muốn xuất đạo tiến quân ngành giải trí sao! Anh mặc âu phục! Âu phục! Lòng Nguyễn Thu Thu phát ra tiếng gào thét, đẹp quá đi mất! Cảm giác hoàn toàn khác với lúc mặc áo hoodie á!

Sự thật chứng minh, người đẹp thỉnh thoảng chải chuốt cách ăn mặc một tí sẽ chỉ càng khiến người ta không rời được mắt.

Có một khoảnh khắc, phảng phất thật sự là tổng giám đốc bá đạo đang đứng trước mặt, nhìn vào cặp mắt kia, trái tim Nguyễn Thu Thu điên cuồng nhảy nhót.

Trong anh mắt kinh sợ hoang mang của mọi người, anh vươn tay ra với Nguyễn Thu Thu, nói: “Đi.”

“A…. A, được.”

Nguyễn Thu Thu kềm chế nỗi tò mò, nắm chặt tay Trình Tuyển, trong tiếng ồn ào bàn tán hếu kì, hâm mộ của người xung quanh, Trình Tuyển kéo cô đến một chiếc Lamborghini, mở cửa xe, ra hiệu cho Nguyễn Thu Thu đi vào.

Nguyễn Thu Thu ngu người nhìn Trình Tuyển ngồi vào ghế lái.

“Chờ một chút, anh biết lái xe? Vậy bình thường vì sao luôn luôn cần tài xế? “

Trình Tuyển ung dung trả lời: “Lười. “

“… ” Lý do thật quá hợp tình hợp lý, khiến người khác không thể nào phản bác được.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, Nguyễn Thu Thu liếc qua cửa kính, vẫn còn không ít người đang ngó nhìn hai người chỉ trỏ. Mặt cô phiếm hồng, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn làm gì vậy? Dọa em sợ chết khiếp.”

Trình Tuyển không trả lời vấn đề của cô, mà hỏi lại: “Hôn lễ đẹp không?”

Chiếc mũi thẳng tắp nổi bật trên sườn mặt anh, một tay nắm chặt tay lái, thỉnh thoảng nhìn Nguyễn Thu Thu một cái. Lúc này Trình Tuyển vô cùng vô cùng soái, lòng Nguyễn Thu Thu thấp thỏm, cô xém chút nữa cho là anh cũng bị hồn người khác xuyên vào.

“Đẹp thì có đẹp, nhưng… Hôm nay anh định làm trò gì vậy?”

Trình Tuyển trả lời rất ngắn gọn.

“Kết hôn.”

“! “

Lời editor: Đoán xem lần này có hụt không?

Chọn tập
Bình luận