Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 226: Hoa đăng hồng tuyến

Tác giả: Vũ Nham
Chọn tập

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & biên tập: hieusol

Đăng mê không chữ này, mọi người ngay cả câu đố cũng chẳng nhìn ra, càng không dám nói là nhầm câu đố. Mọi người thấy hắn đề bút, chỉ biết chắc chắn có đáp án, mắt thấy ba đăng mê của Chỉ Tình tiểu thư cũng bị phá rồi, mọi người nhất thời trở nên hưng phấn.

Lâm Vãn Vinh đưa tờ giấy viết cho chấp sự, nói: “Lại mời ngươi đọc một lần”.

Chấp sự kia cầm lấy, đọc lớn: “Mê – Đồ – Tri – Phản.”

Mọi người nghe bốn chữ này của hắn, nhưng lại không hiểu được ý tứ là sao. Lần này viên chấp sự cũng khôn ra, vội hỏi: “Xin cho biết lần này là đoán chữ thứ mấy?”

Lâm Vãn Vinh ha ha cười đáp: “Chữ thứ nhất, đó là một câu đố không chữ.”

Chấp sự kia không chút nghĩ ngợi, liền lớn tiếng tuyên bố: “Nguồn gốc câu đố là, chữ Mê trong Mê đồ tri phản (Lạc đường quay lại).”

Chúng nhân đều bàn luận, không nghĩ ra tại sao lại là chữ “Mê”.

Đại tiểu thư thấy Lâm Tam hình dáng đắc ý phơi phới tựa gió xuân, trong lòng buồn cười, liền đi tới giữ ống tay áo hắn nói: “Đừng rườm rà nữa, mau nói ngươi như thế nào đoán ra.”

Lâm Vãn Vinh cười hì hì: “Ta nói ra rồi, nàng cũng hôn ta một cái?”

Đại tiểu thư trái tim đập mạnh, sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh: “Cứ thích nói năng lung tung, ngươi có nói hay không, ta cũng chẳng muốn quản ngươi nữa.”

Nha đầu này da mặt thật là non a, Lâm Vãn Vinh ha ha cười to lên tiếng: “Chư vị ở trong lòng nhất định kỳ quái câu trả lời vì sao lại là chữ Mê trong Mê – Đồ – Tri -Phản. Kỳ thực nói ra không đáng một đồng, chỉ cần mọi người hiểu được câu đố này, vậy cũng là đoán ra câu trả lời rồi.”

Một tài tử kêu lên: “Vị lão huynh này, ngươi không phải nói nhảm chứ. Đoán đăng mê, cái nào chẳng phải là hiểu câu đố mới có thể đoán ra câu trả lời?”

Lão tử thích nói nhảm, ngươi quản được sao, Lâm Vãn Vinh ha ha cười bảo: “Huynh đài nói cực kỳ đúng. Vị Chỉ cái gì đó tiểu thư này, ra đăng mê phần lớn khó khăn ở phần trình bày câu đố. Mượn một đề này mà nói, trương ra giấy trắng không một chữ, cho dù ai cũng không đoán ra ý tứ của nàng. Vậy giấy trắng này là ý gì? Đấy chính là vị tiểu thư đưa ra một chữ Mê (謎 – câu đố) Trong câu đố này không có chữ nào. Chữ Mê bỏ đi chữ Ngôn bên cạnh, chẳng phải là chữ Mê (迷 – lầm, lạc, lờ mờ…) trong Mê – Đồ – Tri – Phản sao?

[Chú giải: Có 2 chữ Mê, một là Mê 謎 – câu đố) có ẩn chữ Ngôn (言 – chữ) bên trong. Vì câu đố không có chữ, ta bỏ chữ Ngôn trông Mê (謎 – câu đố) ra, thành chữ Mê (迷 – lầm, lạc, lờ mờ…)].

Chúng nhân giật mình hiểu ra, nguyên lại chữ Mê này là đoán như thế. Đem câu trả lời nói ra thì cực kỳ đơn giản, cũng không cần bao nhiêu học vấn, thậm chí mọi người đều nghĩ rằng mình có thể đoán trúng. Nhưng khi thân ở trong cuộc, tư duy liền bị bó buộc khó có thể phát huy, cho nên mới có niềm vui thú “Liễu ám hoa minh” (tia sáng cuối đường hầm) này, hạ nhân của Tiêu gia quả nhiên cơ trí hơn người, khó trách hắn tuyên bố trước tiên muốn kiếm tra Điền Văn Kính một chút, dựa vào mấy lần biểu hiện của hắn, hắn thật sự có tư cách đó.

Huynh đài, vậy liền mời người mau đoán đăng mê thứ tư của Chỉ Tình tiểu tư đi. Năm nay nhất định phải phá được câu đố của Chỉ Tình tiểu thư, vì nam tử chúng ta giành tiếng nói.” Một công tử của Kinh Hoa học viện kêu lớn. Bốn câu đố phá ba, chỉ cần cố thêm một chút, vậy thần thoại đăng mê vô địch của Chỉ Tình tiểu thư liền bị phá vỡ hoàn toàn rồi, sao có thể khiến người ta không khỏi hưng phấn.

Lâm Vãn Vinh thấy thế khẽ mỉm cười, vị Chỉ Tình tiểu thư này cuối cùng là thần thánh phương nào? Một đám công tử lòng kiêu hãnh thấu trời cũng cam chịu thần phục nàng, chuyện này thật kỳ quái.

Chấp sự kia gỡ xuống chiếc đèn lồng tua màu cam cuối cùng, nói: “Bẩm cáo công tử, Chỉ Tình tiểu thư đưa ra đăng mê, ba cái là đoán chữ, một cái là đoán vật. Chiếc đèn lồng cuối cùng này chính là ứng với đoán vật.” Thấy Lâm Vãn Vinh biểu hiện xuất chúng bất phàm, gã cũng khôn ngoan đưa thân phận hắn tăng lên, gọi là “công tử“.

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười đáp: “Đoán vật thì đoán vật vậy, dù ta đoán không ra, tin rằng các vị công tử tiểu thư cũng sẽ không trách ta.

Mọi người đều đặt kỳ vọng lên trên người hắn, nghe vậy liền cuống quít gật đầu, cho dù câu đố cuối cùng này đoán không ra, bằng vào khả năng liên tục phá ba ván của hắn. làm giáo tập của Kinh Hoa học viện cũng dư sức rồi.

Chấp sự lấy ra cuộn giấy cuối cùng, đọc:

Ngồi cũng là ngồi, đứng cũng là ngồi, đi cũng là ngồi, nằm cũng là ngồi.

Ngồi cũng là đứng, đứng cũng là đứng, đi cũng là đứng, nằm cũng là đứng.

Ngồi cũng là đi, đứng cũng là đi, đi cũng là đi, nằm cũng là đi.

Ngồi cũng là nằm, đứng cũng là nằm, đi cũng là nằm, nằm cũng là nằm.

Ồ, Chỉ Tình tiểu thư viết rõ, mỗi câu đoán một loại động vật, cộng lại là bốn loại, đoán trúng hai loại coi như là phá được câu đố.

Tiểu nữu này chơi trò gian trá, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, một cái đăng mê phải đoán bốn thứ, coi lão tử là kẻ ngu à, rất không thành thật rồi.

Mọi người trong sảnh đều bàn luận, đua nhau đoán bốn thứ này là vật gì.

Lâm Vãn Vinh trong lòng khinh thường, cũng chẳng muốn đoán nữa, chậm rãi đi trở về bên người Tiêu gia tỷ muội, nhẹ giọng hỏi:” Hai vị tiểu thư ăn có no không?

Ngọc Sương cười rằng: “Chúng ta có thể ăn bao nhiêu, thật ra ngươi luôn kêu đói, kêu ngươi ăn no mới đúng.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Ta đã sớm no rồi, đợi ở nơi này cũng không có ý tứ gì, chúng ta mau xuống lầu đi thôi.

Đại tiểu thư tưởng rằng hắn đoán không trúng câu trả lời cuối cùng này, liền gật đầu: “Như thế cũng tốt, ngươi đã đoán được ba lần, cũng coi như được rồi.

Nhị tiểu thư cười ngọt ngào: “Tên xấu xa, ngươi thật có bản lĩnh. Dứt khoát ta không đi Kinh Hoa học viện nữa, vì ngươi ở nhà dạy ta cũng tốt làm rồi, đảm bảo so với mấy tiên sinh kia dạy phải hơn nhiều lắm.

Lâm Vãn Vinh trên mặt nổi lên nụ cười dâm đãng, hắc hắc gật đầu nói: “Như thế rất tốt, trong tay ta có nắm giữ Bão Phác Tử trường sinh thuật, Kim Bình Mai, Đăng Thảo hòa thượng (các dâm thư nổi tiếng TQ), cũng đủ dạy nàng ba năm năm rồi, chúng ta dành thời gian nghiên cứu một chút.

Hai vị tiểu thư mặc dù không biết Bão Phác Tử trường sinh thuật, Kim Bình Mai, Đăng Thảo hòa thượng trong lời nói của hắn là học vấn gì, nhưng cùng hắn ở một chỗ thời gian dài, chỉ nhìn nụ cười trên mặt hắn, cũng biết hắn nghĩ gì, nhất thời gò má hai người đều đỏ lên, đồng thời khẽ gắt một tiếng.

Bàn tay nhỏ của Ngọc Sương nhéo lên chỗ thịt mềm bên hông hắn, e thẹn gắt: “Ngươi sau này còn nói những lời lung tung, cẩn thận ta không để ý tới ngươi, còn kêu tỷ tỷ cũng không để ý tới ngươi.

Oa ha ha ha, Lâm Vãn Vinh nhún vai cười to, hai nàng càng ngượng ngùng không chịu nổi, trong nhất thời không khí thật ôn nhu và ấm áp, Khiến cả nhóm người bên cạnh cũng muốn nóng lên theo. Đại tiểu thư vốn muốn hỏi hắn lên Vân Lai Tiên Cảnh này làm gì, nhưng thấy hắn cười vui tươi, đã mất đi ít nhiều vẻ chán nản, liền yên lòng lại, đứng dậy hướng về bọn người Điền Văn Kính nói lời tử biệt.

Mọi người đang trao qua đổi lại đua tranh đoán câu đố náo nhiệt, thấy Đại tiểu thư dẫn theo hạ nhân thông minh cơ trí kia muốn đi, đều sửng sốt. Điền Văn Kính vội vàng giữ lại nói: “Tiêu tiểu thư, Kinh Hoa học viện ta còn có hai vị yếu nhân chưa đến đây, bọn họ kiến thức rộng lớn, học vấn phi phảm, chính là tài tử giai nhân số một số hai của Đại Hoa. Đợi bọn họ tới, ta sẽ giới thiệu với các nàng một phen. Sau đó tiễn nàng đi cũng không trễ mà.

Đại tiểu thư lắc đầu mỉm cười: “Mạo muội quấy rầy đã không nên rồi, lại quấy nhiễu lâu như thế, tiểu nữ tử thật sự cảm thấy có lỗi. Hai người tỷ muội ta mới tới kinh thành, còn nhiều chuyện chưa làm, lúc này không còn sớm nữa, chúng ta phải về nhà an bài một chút mới được. Gia nhân này của ta không biết lễ phép, đắc tội với các công tử tiểu thư, xin chớ trách.

Điền Văn Kính thấy Đại tiểu thư đã quyết ý đi, tự biết không cố giữ được. Hắn tối nay lúc đầu biểu hiện cực tốt, sau lại đắc ý quên hết tất cả lễ độ, đoán câu đố lại thua một hạ nhân của người ta, trong lòng quả thật có chút thất ý, chỉ đành gượng cười vài tiếng.

Người trong đại sảnh nguyên đối với Lâm Vãn Vinh ôm hi vọng cực lớn, nhưng thấy hắn lúc này phải đi, đều tưởng rằng câu đố cười cùng hắn cũng đoán không ra, đều có chút thất vọng.

Vị công tử mới vừa rồi mấy lần cổ vũ Lâm Vãn Vinh, khen hắn giỏi hay đi tới lên tiếng: “Vị huynh đài này, tại hạ Phương Như Xuyên, ở nơi này xin kính lễ. Mới vừa rồi huynh đài liên tục đoán ba câu đố, học vấn phi phàm, câu đố cuối cùng này vì sao lại không đoán nữa? Chẳng lẽ thật sự đoán không ra sao? Thế này thật đáng tiếc. Nếu ngươi có thể đoán trúng cả bốn cái, vậy ngươi có thể trong một đêm nổi danh rồi.

Phá giải đăng mê của tiểu thư gì đó là có thể nổi danh sao? Lâm Vãn Vinh nhịn không được có chút lắc đầu, thấy Phương Nhu Xuyên này thần thái hòa ái, không giống lúc trước cao ngạo, liền chỉ cười cười, chẳng nói đúng, cũng chẳng nói không đúng.

Điền Văn Kính nhìn thấy hình dáng cười cợt của Lâm Vãn Vinh, trong lòng căm phẫn, không nhịn được hừ một tiếng nói: “Đoán không ra cũng tốt, nếu Chỉ Tình tiểu thư biết đăng mê của nàng bị một tên hạ nhân đoán ra, sợ rằng cũng sẽ không cao hứng.

Nhị tiểu thư thấy hắn hạ thấp Lâm Tam, trong lòng giận dữ, mở miệng mắng: “Ngươi ngay cả một hạ nhân đều không bằng! Lâm Tam, chúng ta đi, không để ý tới hắn.

Đại tiểu thư cười cười không nói gì. Ngọc Sương hừ một tiếng, kéo Lâm Vãn Vinh đi xuống lầu.

Nhị tiểu thư, làm gì tức giận như vậy, mồm ở trên người họ, mặc cho bọn họ nói đi, chẳng mất miếng thịt nào đâu.” Lâm Vãn Vinh chẳng thèm để ý, cười nói.

Hừ, ngươi so với bọn hắn học vấn cao hơn, ai dám khi dễ ngươi, ta sẽ không buông tha cho hắn. Hơn nữa, đợi qua hai năm chúng ta thành thân, ngươi chính là của ta, chính là…” Nhị tiểu thư mặt đỏ bừng, mấy câu sau không nói nên, Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi: “Là gì của nàng?

Là tướng công của ta!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Sương đỏ lên nhẹ giọng nói, bộ ngực sữa dùng sức ưỡn lên, ngượng ngùng mà lại kiên định.

Đại tiểu thư nghe hai người nói chuyện, cũng có chút nóng lên, nhịn không được nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay nhỏ của muội muội: “Quỷ nha đầu, nói chuyện cũng không biết ngượng.”

Ha ha, Lâm Vãn Vinh nghe được, hoa lòng nở rộ, tựa như ăn được vài cân viagra tinh thần, xuống thang được một nửa, đột nhiên xoay người hô: “Cái gì gì Phương Như Xuyên huynh, người tới đây một chút.”

Phương Như Xuyên sửng sốt một chút, vội cất tiếng: “Huynh đài, ngươi gọi ta sao?”

Lâm Vãn Vinh gật đầu, tìm giấy bút viết lên bốn chữ, cười nói: “Câu trả lời cuối cùng ở đây, ngươi muốn xem tới mà lấy.”

Phương Như Xuyên mừng rỡ, vội vàng chạy tới, Lâm Vãn Vinh đưa mảnh giấy nọ vào tay hắn, trong tiếng cười ha ha kéo hai vị tiểu thư xuống lầu mà đi.

Phương Như Xuyên nhìn mấy chữ kia, ngây ngốc sững sờ hồi lâu mới nhảy dựng kêu lên: “Huynh đài đoán trúng rồi, quả nhiên đoán trúng rồi, ngươi phá được bốn đăng mê của Chỉ Tình tiểu thư rồi.”

Mọi người vội vàng tới vây quanh, chỉ thấy bên trên viết bốn chữ “Cóc, ngựa, cá, rắn.

Chỉ Tình tiểu thư và Điệp công tử đến rồi…” Không biết là ai hô lên một tiếng, mọi người vội ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy hai người một nam một nữ phong độ phi phàm đang bước lên lầu.

Điền Văn Kính thở dài, tiến lên nghênh đón nói: “Hai vị à, các người đã tới muộn rồi.”

Dòng người xem đăng hội vẫn cuồn cuộn như cũ, nhưng cũng không so được với sự đông đúc khi đang náo nhiệt, Lâm Vãn Vinh cùng hai vị tiểu thư xuống dưới lầu, chỉ nghe bên trên truyền đến một trận ồn ào, hắn không nhịn được lắc đầu, đoán mấy cái đăng mê cũng làm các ngươi vui như thế, xem ra sinh hoạt về đêm của những công tử tiểu thư này vẫn còn quá nghèo nàn a.

Đại tiểu thư kỳ quái hỏi: “Ngươi vừa mới rồi viết mấy chữ gì? Thật sự đoán trúng rồi sao?”

Lâm Vãn Vinh đem mấy chữ đọc một lượt, cười nói: “Ta cũng không biết đoán trúng hay không, dù sao cũng là đoán mò thôi.”

Đại tiểu thư nghe bốn chữ này, liền đã biết rằng hắn thật sự phá giải bốn câu đố mà vẫn còn làm ra bộ dạng không có gì cả, vừa buồn cười lại tức giận nói: “Đoán trúng là đoán trúng, ngươi cứ thích làm ra vẻ thần bí. Có phải muốn làm cho vị Chỉ Tình tiểu thư thông minh lanh lợi kia nhớ tới ngươi hay không?”

Lâm Vãn Vinh cả người chấn động nói: “Đại tiểu thư, điều này bị nàng nhìn ra rồi, cũng tốt, làm cho nàng nhớ hoài nhớ mãi…

Nói năng lung tung, đáng ghét chết đi được.” Đại tiểu thư len lén nhìn Ngọc Sương, khẽ hừ giọng.

Nhị tiểu thư lại cực kỳ cao hứng, ôm lấy cánh tay hắn bảo: “Ta đã biết mà. Tên xấu xa, ngươi là mạnh nhất!”

Bộ ngực nhô cao của của nàng nhẹ nhàng chà sát vài cái, Lâm Vãn Vinh cười ha hả, không hề chớp mắt nói: “Mạnh, đúng là rất mạnh, sau này nàng sẽ biết.”

Nhị tiểu thư hai má ửng đỏ, nhưng lại dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn, cười quyến rũ, thần thái kia tức thì mơ hồ có chút bóng dáng của Tiêu phu nhân.

Chi nhánh của Tiêu gia tại kinh thành là sản nghiệp khi Tiêu lão thái gia còn tại thế để lại. Hai tòa Tứ Hợp viện lớn nằm ở trên cửa ngõ bốn con đường, cũng chính là chỗ phồn hoa của kinh thành. Kinh thành phồn thịnh quả nhiên không giống bình thường, giờ này tuy đã là ban đêm, trên đường người đi lại vẫn như trước liên miên không dứt.

Khi Đại tiểu thư dừng xe ngựa ở trước cửa hàng, sớm đã có quản sự xuất lĩnh nhân viên nghênh đón. Thấy Tiêu Ngọc Nhược xuống xe, mọi người đều chen lên chào Đại tiểu thư.

Dựa theo tập tục truyền thống của Đại Hoa, chào hỏi đầu năm dù lúc nào cũng không coi là muộn. Đại tiểu thư đưa mắt ra dấu, Lâm Vãn Vinh sớm đã chuẩn bị phong bao tiền đỏ phân phát cho đám nhân viên, năm mới tốt lành, được tặng bao lì xì màu đỏ may mắn.

Quản lý chi nhánh kinh thành là một vị đại tỷ lanh lợi, chồng họ Tống, mọi người đều gọi nàng là Tống tẩu. Theo lời Đại tiểu thư nói, Tống tẩu này khi còn trẻ chính là tiểu nha đầu sai bảo ngoài phòng của Tiêu phu nhân, cũng coi là người trong nhà.

Tống tẩu giữ chặt Đại tiểu thư hỏi thăm rối rít, nói đến Tiêu phu nhân đã gạt không hết nước mắt. Quây quần nói chuyện, Tống tẩu tự mình dâng lên thang viên, đưa tới tay hai vị tiểu thư thưa rằng: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, các người lặn lội đường xa, bây giờ lại là lễ Tết, nô tỳ không chăm sóc chu toàn. Thang viên này cũng không biết hợp với khẩu vị của hai người không.”

Đại tiểu thư nâng chén khẽ nếm một ngụm, cười bảo: “Tống tẩu, đây là liên dung bát bảo thang viên (chè bột nếp bọc hạt sen) a, khó nghĩ người còn nhớ được mẫu thân thích món này, mùi vị rất ngon.”

Tấu tổng nghe Đại tiểu thư khích lệ, trong lòng vui mừng. Nhị tiểu thư nghe nói là mẫu thân thích liên dung bát bảo, cũng không nhịn được nếm vài miếng.

Đại tiểu thư đưa một chén vào tay Lâm Vãn Vinh nói: “Ngươi chẳng phải hỏi đêm nay có thể ăn Nguyên Tiêu hay không sao? Mau nếm đi, đây chính là thang viên chính tông của Kim Lăng chúng ta.”

Lâm Vãn Vinh múc một viên thang cho vào miệng, hạt sen bao bên trong bột nếp nóng bỏng, hắn vội ho vài tiếng, vội vàng nhổ lại vào bát, trên mặt đã đỏ bừng.

Đại tiểu thư cười khanh khách nói: “Ai ăn tranh của ngươi chứ, ngươi lại tham ăn như thế.”

Dựa theo quy củ, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư chưa dùng xong, hạ nhân như Lâm Tam không được phép ăn trước, thấy Đại tiểu thư đối xử với Lâm Tam thân mật gần gũi, Tống tẩu nhìn vậy ngạc nhiên, nhưng cũng nhịn không nói ra.

Ăn Tết Nguyên Tiêu tượng trưng cho một năm viên mãn, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư sắc mặt mỏi mệt, các nàng đi đường vất vả hơn mười ngày, dù là mang theo cá tính kiên cường của mẫu thân, cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, mắt thấy đã tới nơi, tự nhiên muốn đi an giấc.

Tống tẩu cung kính nói: “Đại tiểu thư, nội viện này là chuyên chuẩn bị cho hai người, nha hoàn bà hầu đều đã chuẩn bị tốt, người cùng Nhị tiểu thư hãy sớm an giấc đi.”

Đại tiểu thư ừ một tiếng, kéo Ngọc Sương đứng dậy đi vào trong, đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tống tẩu, chỗ ở của Lâm Tam ngươi đã an bài chưa?”

Tống tẩu vội vàng thưa: “An bài thỏa đáng rồi, chính ở ngoại trạch gần nội viện.”

Đại tiểu thư trầm tư một lúc, khẽ nói: “Hắn là người quan trọng nhất Tiêu gia ta, ta còn rất nhiều việc phải cùng hắn thương lượng, để hắn cùng đến ở trong nội viện của chúng ta cho thuận tiện một chút. Còn nữa, có nam tử ở đó, trong lòng ta cũng an tâm. Này, còn ăn sao, nói ngươi đó.”

Lâm Vãn Vinh đem viên thang cuối cùng nuốt xuống. Hơi nóng làm hắn há miệng hà hơi vài cái, lấy tay phẩy phẩy rồi mới hổn hển lên tiếng: “Biết, biết là nói ta. Đại tiểu thư nói đi. Ta nghe đây.”

Tiêu Ngọc Nhược buồn cười nhìn hắn, người này bụng không biết sao to thế, học vấn không nhỏ, ăn cũng không ít: “Kêu ngươi tới ở trong nội viện, ngươi có nguyện ý hay không?

Bảo hộ hai vị tiểu thư sao? Việc này là ta giỏi nhất.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.

Trên mặt Đại tiểu thư đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi. Nhị tiểu thư len lén vẫy tay với hắn, Lâm Vãn Vinh nhanh nhẹn đuổi kịp.

Điểm đặc sắc nhất của Tứ Hợp viện ở kinh thành là bốn bề vuông vắn, chia thành hai phần đối nhau, ở giữa trồng một đài hoa, đơn giản phóng khóng, ngói xanh phơi bày. Thật là thanh tao nhã nhặn.

Trong một khoảng thời gian, nơi này chính là nhà của mình rồi, Lâm Vãn Vinh đưa mắt đánh giá xung quanh, trong lòng có chút cảm xúc. Đại tiểu thư cũng có ý nghĩ đồng dạng, nhịn không được liền nhìn hắn một cái. Tiêu Ngọc Sương đợi đến sau ngày mười lăm liền sẽ tới Kinh Hoa học viện, cảm giác về mái nhà tự nhiên không mạnh mẽ như hai người kia.

Đại tiểu thư chọn một sương phòng ở phương nam, đây gọi là ở phương nam nhìn về phương bắc. Ngược lại Lâm Vãn Vinh khi chọn chỗ, hắn không chút do dự chọn phòng phía bắc, ngồi phương bắc hướng về phương nam.

Thấy tỷ muội Tiêu gia sắc mặt mệt mỏi, Lâm Vãn Vinh liền bảo: “Đi đường lâu như vậy, chịu đựng gió bụi, hai vị tiểu thư thoải thoải mái mái tắm rửa, sớn đi nghỉ đi.”

Đại tiểu thư gật đầu khẽ ừ một tiếng, đang muốn đi về phòng. Nhưng lại cảm thấy dược có chút không đúng, vội vàng hỏi: “Vậy ngươi thì làm gì?”

Lâm Vãn Vinh chính khí đầy mặt đáp: “Hai vị tiểu thư tắm rửa thay ý phục. Ta đương nhiên là ở ngoài cảnh giới, phòng ngừa bọn tiểu tặc nhòm trộm, chỉ cần có Lâm Tam ta đây, cho dù là ai cũng không tiến vào được.”

Người khác không đến, sợ là chỉ có ngươi có thể tiến vào. Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, có chút cảm giác dẫn sói vào nhà, đưa mắt nhìn một cái, không dám nói chuyện. Ngọc Sương mặt mày ngượng ngùng, khẽ ầm ừ nói: “Tên xấu xa, ta với tỷ tỷ cùng tắm rửa, không cho phép ngươi tiến đến. Nếu không, ta sẽ để nương thân phạt ngươi.”

Lâm Vãn Vinh xương đầu mềm nhũn, Nhị tiểu thư tuổi tuy nhỏ, nhưng nói về bản lĩnh câu dẫn ta, cũng là đệ nhất lưu. Ta nếu thật sự tiến vào, vậy cũng không tệ a, là ny tử ngươi khơi lửa lên.

Hai vị tiểu thư trút bỏ quần áo, ngâm mình trong thùng gỗ, hơi nước thấm ướt hai gò má, cả người liền dễ chịu đến mềm ra.

Đại tiểu thư da như tuyết ngực tợ ngọc, trong trắng mờ ảo, ở giữa làn hơi nước nhìn tựa một bức tượng ngọc mỹ nhân khỏa thân.

Ánh mắt của Ngọc Sương quanh quanh trên ngực tỷ tỷ một trận, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, đột nhiên khơi dậy dũng khí, nhích đến gần bên Đại tiểu thư, không nhịn được thẹn thùng nói vài câu. Tiêu Ngọc Nhược nghe được sắc mặt đỏ bừng, cất giọng tức giận: “Tên bại hoại này, lại dám làm như thế với ngươi, ta đi tìm hắn liều mạng.”

Nhị tiểu thư sắc mặt đỏ bừng khẽ nói: “Không phải thế, hắn nói xoa bóp là vì xúc tiến sự nảy nở của muội, còn nói tương lai của ta sẽ còn lớn hơn so với tỷ tỷ.”

Đại tiểu thư nghe không nổi nữa, sắc mắt đỏ như máu, ngọc thủ thon thả trong thùng đập mạnh một cái, bọt nước văng tứ phía, nàng hung hăng nói: “Tức chết ta rồi, cái đồ xấu xa này, đồ không có lương tâm.”

Nhị tiểu thư ừm một tiếng: “Hắn chính là xấu như thế, tỷ tỷ, mới vừa rồi hắn nói ở bên ngoài trông coi cho chúng ta, nhưng sao lại chẳng thấy động tĩnh, chẳng lẽ là trốn ở nơi nào đó nhìn lén.”

Đại tiểu thư a một tiếng kêu kinh hãi, vội vàng đưa hai tay che trước ngực, nhớ tới “hạnh kiểm xấu xa” của người kia, nhìn trộm – hắn tuyệt đối chính là hạng nhất. Đại tiểu thư khẩn trương đánh giá bốn phía, cửa chính, cửa sổ, nóc nhà trên trời, khắp nơi đều quan sát cẩn thận, chẳng thấy bóng đáng ghét kia đâu cả.

Lâm Vãn Vinh đưa tai dán vào bên cửa sổ chăm chú nghe, nhướng mày, bắt đắc dĩ lắc đầu, Đại tiểu thư, nàng coi thường ta rồi, cái việc nhìn lén chẳng thú vị này, Lâm Tam ta như thế nào lại làm, trộm lấy trái tim mới chính là vương đạo.

Hắn ngáp một cái, đang muốn về phòng ngủ ngơi tử tế một giấc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc hoa đăng hồng tuyến (đèn lồng tua đỏ) đặt ở một góc, nhịn không được lắc đầu khẽ than, cầm chiếc đèn kia lên đi vào phòng.

Hai người tỷ muội cười đùa ồn ã tắm rửa xong, khi đẩy cửa đi ra, đã thấy trong phòng Lâm Tam đèn đuốc sáng trưng, cũng không biết tên xấu xa kia đã làm ra cái gì.

Đại tiểu thư khẽ nói: “Ngọc Sương, ngươi đi xem xem đồ xấu xa kia làm gì, đã muộn như thế này còn không buồn ngủ, chẳng phải muốn cho thân thể đổ gục hay sao?”

Nhị tiểu thư ừ một tiếng, rón rén như mèo đi tới, nhìn xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy Lâm Tam ôm một chiếc hoa đăng, đang bận rộn không ngừng. Nàng không thấy rõ ràng, cũng không dám quấy rầy hắn, liền nhẹ chân rón rén trở lại bên người tỷ tỷ, khẽ nói bên tai nàng vài câu.

Đại tiểu thư nhướng mày: “Cứ để cho tên bại hoại đó làm loạn, chúng ta an giấc thôi.”

Cũng không biết lên giường đã bao lâu, Đại tiểu thư tâm thần không thanh thản, thế nào cũng không nhắm mắt được, liền khoác áo dài đẩy cửa đi ra.

Trăng cao giữa trời, màn đêm như nước, chỉ còn nửa canh giờ nữa, Nguyên Tiêu sẽ qua đi. Trong phòng đối diện đèn đuốc tắt hết, không thấy một tia động tĩnh, hẳn là tên xấu xa kia cũng đang ngủ rồi.

Sớm như vậy đã ngủ, đúng là lợn! Đại tiểu thư ảo não không chịu được, chân nhỏ nhấc lên, đang muốn trở về phòng, đã thấy ở góc tường dựng một chiếc thang gỗ.

Theo hướng thang nhìn lên, Đại tiểu thư che miệng nhỏ, ngạc nhiên lẫn vui mừng, nước mắt tách tách rơi xuống.

Ở trên mái nhà, một chiếc hoa đăng to lớn chậm rãi bay bổng, hướng lên không trung. Tua hồng chiếc đèn quấn vào mắt cá chân của hai hình nhân nhỏ bé, lấp lánh chiếu sáng trong ánh đèn màu cam.

Lâm Tam nằm trên nóc nhà, hai mắt khẽ nhắm, hô hấp đều đều, ánh trăng chiếu trên mặt hắn, khóe miệng có thể thấy rõ ràng nước giãi chảy xuống, đúng là đã ngủ say.

Chọn tập
Bình luận