Dịch: workman
Biên tập: linhlan
Hiệu đính: Melly
Đầu mùa thu, gió nhẹ thổi man mác, trong gió nóng ẩn hiện chút hơi lạnh. Trên sơn đạo quanh co, bỗng xuất hiện ba con khoái mã.Những tiếng vó ngựa đều đều, hất tung lớp bụi trên đường.
Tuấn mã thở phì phò, miệng thở đầy hơi nước, không ngừng khụt khịt, trên người đầy bụi, có thể thấy chúng vừa vượt qua một quãng đường xa. Trong số ba kỵ sĩ, có hai thanh niên và một đại hán tráng kiện, y phục mặt mũi dính đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhãi, lem nhem cả mặt mũi, khiến gương mặt họ hóa thành nhoe nhoét.
Thục đạo gian nan, từ khi nhập Xuyên tới nay, trên đường chỉ toàn là núi non trùng điệp, đường chính cũng chỉ là những lối nhỏ được khai phá giữa sườn núi, chật hẹp vô cùng, một bên dựa vào vách núi hiểm trở, quay đầu lại có thể thấy dưới chân là những vách đá nhọn như gươm đao và con sông cuồn cuộn chảy.
– Lâm huynh đệ, mau nhìn kìa!
Tráng hán đi đầu, lúc này đã giảm tốc độ, nhìn chung quanh vài lần, đột nhiên chỉ vào tấm bia ven đường, hưng phấn hô lên.
Thanh niên đi giữa vội vàng lao về phía trước, đi song song với tráng hán đó. Tấm bia này chắc được làm lâu lắm rồi, chữ viết nhợt nhạt, lờ mờ có thể thấy ba chữ lớn đỏ tươi… “Tự Châu giới”.
Bên dưới chân, Kim Sa giang kẹp giữa vách đá cao vút tận mây sóng cuồn cuộn, Dân Giang bắt nguồn từ Tuyết Sơn chảy qua một quãng đường dài, hai con sông chảy đến đây thì nhập lại, nước xô bờ đá, sóng lớn cuồn cuộn. Những cơn sóng rào rào như bầu trời đầy mây tuyết,rít gào đập mạnh vào vách núi rồi cuộn lên, trong nháy mắt hóa thành một con cự long dữ dội, gầm lên nhập vào Trường Giang.
– Đây là Tự Châu rồi?
Nam tử thanh niên vỗ lưng ngựa, bộ mặt đen sạm lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
Tự châu ( bây giờ là Tứ Xuyên Nghi Tân ) ở phía nam Tứ Xuyên. Nơi này là nơi ba tỉnh Xuyên (tên gọi tắt của Tứ Xuyên), Điền (tên gọi tắt của Vân Nam), Kiềm (tên gọi tắt của Quý Châu). Đông vắt qua Hỗ Thủy, tây giáp Gia Dương, nam vươn tới Chiêu Thông.Biên giới phía tây là Lương Sơn, Dân Giang, Trường Giang cuồn cuộn chảy tới đây nhập lại, từ xưa có mỹ danh “Tam giang nhập Xuyên Thục, nhất phàn đáo Tự Châu” (ba sông đều chảy vào Xuyên, Thục. Một buồm là tới Tự Châu)
Tiểu Tứ cưỡi ngựa phía sau lau mồ hôi trên trán, lấy bình nước và thức ăn trên lưng ngựa đưa tới cho hai người phía trước:
– Tam ca, Cao thống lĩnh, ăn chút lương khô đi!
Từ Kinh vào Xuyên, ngày đêm kiêm trình, có thể tưởng tượng được mệt nhọc khốn khổ thế nào. Tam ca nhận lương khô nhai rau ráu vài miếng, rồi tu nước ừng ực. Nước lạnh từ cổ lăn xuống ngực, cảm giác thoải mái nói không nên lời, hắn bỏ bình nước xuống, nhìn sông Trường Giang, hít một hơi thật dài:
– Tự Châu, rốt cục tới rồi. Không dễ dàng chút nào!
– Sao dễ dàng cho được?
Cao thống lĩnh cười nói:
– Qua trung thu đã xuất phát, từ bắc hướng nam, từ đông sang tây, xuyên qua bốn tỉnh Kinh Lỗ Dự Ngạc, đi mười mấy ngày đêm, ba người chúng ta gộp lại đã thay đổi không dưới hai mươi thớt khoái mã, mãi cho tới hôm nay mới tới địa giới, còn dễ dàng được sao?
– Không có việc gì, không có việc gì. Coi như chạy việt dã mà!
Tam ca cười hì hì, ánh mắt nhìn về phía trước.
Sơn đạo quanh quanh, xuyên qua lòng núi, cứ thế kéo mãi về phía trước. Lại đi một chập nữa, đột nhiên hoàn toàn bị cắt dứt. Rốt cuộc không tìm thấy lối ra.
Nhìn kỹ vài lần, vẫn như thế. Hắn bỗng nhiên mở to mắt, thần tình ngạc nhiên:
– Chết rồi. Hết đường rồi!
Tới Tự Châu giới mà lại không có đường đi?! Lời này nói ra quả là chẳng ai tin được, nhưng mà nó lại xảy ra! Ba người sợ đến không dám thở nữa. Vội vội vàng vàng dắt ngựa tiến lên.
Quả nhiên đúng như lời Tam ca, nếu đi tiếp hai trăm trượng, vách núi đã cắt ngang đường. Vô luận tìm kiếm như thế nào cũng chẳng thấy được con đường nhỏ nào ở phía trước. Nhìn núi xanh trùng điệp trước mắt, Cao thống lĩnh nuốt nước miếng, cả giận mắng:
– Con mẹ nó thật là tà môn, đến cả đường đi mà cũng không thấy! Chẳng lẽ Tự Châu này, là một tòa thành cách biệt với bên ngoài sao?!
Hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài hiển nhiên là không có khả năng, Tự Châu giáp núi giáp sông, từ xưa tới này là thành lũy ở tây nam, rất trọng yếu. Sao lại không thông với bên ngoài chứ?
Tam ca vò đầu bứt tai nghĩ ngợi một lúc lâu, ánh mắt nhìn xuống dòng sông mãnh liệt cuồn cuộn, đột nhiên nhãn tình sáng lên, hưng phấn nhảy lên:
– Ai nói không có đường. Đây không phải là đường sao?!
Nhìn theo phương hướng ngón tay hắn, chỗ ba con sông giao nhau, sóng cuộn ngập trời, bốc lên những màn bọt nước đập thẳng vào vách đá, phải cao đến giữa sườn núi. Cao thống lĩnh mở to hai mắt, sợ hãi nói:
– Lâm huynh đệ, ngươi nói là vượt sông hả?!
Lâm huynh đệ gật đầu nói:
– Xuyên Thục từ xưa vẫn là ‘thất sơn nhất thủy lưỡng phân điền’ (mảnh đất chia đôi bởi bảy núi một sông), đường bộ đường thủy giao nhau, đi trên bờ không được, vậy cũng chỉ có nước phải đi qua sông thôi.
Nơi sông giao nhau, nước chảy rất xiết, giống như Thông Thiên hà, đừng nói thuyền gỗ, đến cả một khối cự thạch rơi xuống, cũng không làm rẽ nổi sóng. Cao thống lĩnh chết lặng người:
– Huynh đệ, ngươi đừng dọa ta, sông này làm sao đi qua được?! Cho dù có thể có thuyền, nhưng có người nào dám đi?..
“Đúng vậy, ai dám đi chứ?!” Tam ca thở dài, lặng lẽ lắc đầu, mày nhăn tít lại.
– Ủa,
Tiểu Tứ phía sau nhìn ra xa xem xét vài lần, đột nhiên cả kinh kêu lên:
– Tam ca Tam ca mau nhìn kìa, phía trước dường như có thuyền!
Lời còn chưa dứt, đã nghe từ những vách núi vang lên tiếng hát du dương như sơn ca:
Uy
Cúc hoa khai tại lương sơn thượng,
Đóa đóa tiên hoa khí vị hương,
Lang nhược hữu tình tảo khai khẩu,
Mạc đẳng hoa tạ bất thành song
(hò ơ …
Trên đỉnh Lương Sơn hoa cúc nở
Từng bông mơn mởn tỏa ngát hương
Chàng nếu có yêu xin ngỏ sớm
Đừng để hoa tàn chẳng thành đôi…
(Linhlan dịch thơ)
Từ dưới vách núi, chầm chậm tiến ra một cái bè tre, trên đó có hai người già trẻ, nắm chắc mái chèo, chậm rãi rẽ nước. Tiếng ca đúng là xuất phát từ chiếc thuyền này, bè tre đó giống như một chiếc lá bồng bềnh trên nước, đảo qua lắc lại, đung đưa không chừng, nhưng thủy chung không hề lật.
Thật có người chèo thuyền qua sông, lại chỉ dùng bè tre thô sơ như vậy ư?! Cao thống lĩnh mắt trợn tròn, không dám thở mạnh.
Tam ca nhảy dựng lên, vung tay vẫy vẫy hô to:
– Đại thúc, đại thúc, có thể chở chúng ta một đoạn đường không, chúng ta muốn qua sông
Nước chảy rất xiết, hắn gọi vài tiếng, người trên thuyền mới nghe được. Hai người này, một người là lão giả to lớn, một người là thiếu nữ thanh tú. Thiếu nữ đó có lớp da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân mặc một cái áo dài màu chàm, quần thêu hoa bướm, cổ áo, tay áo, nơi nơi đều dùng chỉ màu ngũ sắc, chính là trang phục điển hình của Miêu nữ.
Chiếc thuyền nhỏ chầm chậm ngừng lại, Miêu nữ quay đầu lại nhìn họ vài lần, ngạc nhiên nói:
– Các ngươi là người Hoa hả?!
Hoa ngữ của thiếu nữ này pha lẫn giọng Xuyên, trong trẻo ngọt ngào, mấy người nghe được cực kỳ thoải mái, Tam ca vội vàng gật đầu:
– Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều là người Hoa! Tiểu thư, chúng ta có việc gấp qua sông, nếu không có gì bất tiện, xin giúp chúng ta một đoạn đường?!
Thiếu nữ quay đầu đi, hướng về phía lão giả nói:
– A tía. Ba người Hoa này muốn qua sông, có giúp họ không?
Lão giả lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử:
– Người Hoa tâm tình âm hiểm, càng ít giao tiếp với họ càng tốt!
Tam ca không hiểu Miêu ngữ, nhưng thấy lão giả Miêu tộc lắc đầu, cũng biết sự tình không ổn, vội vã nói:
– Tiểu thư, nàng yên tâm, chỉ cần nàng có thể đưa chúng ta qua sông, muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho nàng!
Lời này vừa nói ra đã làm Miêu nữ nổi giận. Nàng vỗ mạnh xuống mặt nước, cả giận nói:
– A cha nói, người Hoa âm hiểm giảo hoạt, không có gì tốt, mở miệng ngậm miệng là nói về tiền. Chỉ có người Hoa các ngươi mới như vậy thôi! Giúp người còn đòi tiền tài, nếu truyền về sơn trại, chín làng mười tám hang sẽ cười chê chúng ta!
Ngữ thanh nàng rất trong trẻo. Mang theo phong vị Xuyên Thục dễ nghe, lời nói vừa nhanh vừa nhẹ, lão giả Miêu tộc cười gật đầu, ủng hộ con gái! Tam ca mặt đỏ lên, bối rối cười vài tiếng:
– Tiểu thư nói đúng lắm, giúp người là chuyện vui sướng, ta quá dung tục rồi. Thứ tội thứ tội! À, xin hỏi bây giờ chúng ta có thể lên thuyền chưa?!
Con gái nhìn A cha, như muốn được lão đồng ý, lúc này mới gật đầu nói:
– Mau lên thuyền đi, nhưng ngựa của các ngươi, chỉ có thể để lại trên bờ!
Tam ca khẽ gật đầu, vỗ mạnh lên lưng ngựa vài cái, đuổi chúng phóng vào núi rừng, ba người sau đó lên thuyền.
Bè tre đơn giản cực kỳ. Ba người vừa lên thuyền là nó lắc lư dữ dội, chìm sâu vào trong nước, hai người Cao thống lĩnh đều là con vịt cạn, nhất thời sợ đến sắc mặt tái nhợt, chỉ có Tam ca tự cho là tiểu bạch long ở dưới sông, đứng vững vàng không lay động.
Hai cha con chầm chậm chèo thuyền, chiếc bè tre như một chiếc lá cây, nhè nhẹ tách khỏi bờ.
Tam ca thân ở trên thuyền, nghe tiếng chèo róc rách, trong lòng hắn tĩnh mặc, thân thể nhẹ nhàng như đang trôi nổi trên mặt nước. Hai bờ vách núi cao cao, cây xanh bóng mát, chim kêu vượn hú không dứt. Vừa thanh nhàn vừa u tĩnh, như không quan tâm đến con sông đang cuồn cuộn chảy, dòng nước xiết cuốn về phía chân trời.
Ánh mắt hắn lướt nhanh, dừng lại nơi những vách núi cao nhất, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
– Ở đó là cái gì?!
Cao cao trên vách núi đen, có mấy trăm cố quan tài gỗ buộc bằng dây thừng, tuy trải qua trăm ngàn năm, vẫn không thấy mục nát. Miêu nữ nói khẽ:
– Đây là táng nhân huyền quan (quan tài treo), là nơi tổ tiên chúng ta an táng!
Đây là quan tài treo ư?! Tam ca giơ ngón tay cái, vô cùng tán thưởng:
– Những quan tài này không biết được treo như thế nào, rất giỏi, thật rất giỏi! Tương lai nếu ta cũng có thể được treo ở chỗ này, nhìn núi xanh nước biếc, nước sông cuồn cuộn thì sẽ là một việc hạnh phúc biết bao nhiêu!
Miêu nữ thấy hắn không nói chuyện tiền bạc, thì lời lẽ cũng không phải đáng ghét lắm, gật đầu nói khẽ:
– Nguyện vọng của ta giống như ngươi!
Không chỉ là ngươi và ta, chỉ sợ trong thiên hạ nguyện vọng mọi người đều thế cả! Hắn ừm một tiếng, thở dài nhìn tường đá điêu khắc hai bờ, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Thiếu nữ hai tay chèo thuỳên, cất giọng hát ngân vang:
Sáu bảy mươi năm về chín suối
Mấy người đạt được mộng bách niên?!
Thiên tử thoát sao vòng oan nghiệt?
Có ai tựa núi đội trời thiên thu không đổ?
Có ai như vách Lan Hà vĩnh viễn chẳng nghiêng?
Nguyện làm Đông Giang xuôi dòng chảy
Cuồn cuộn đổ về thẳng Tây phương…
Miêu nữ năng ca thiện múa, mở miệng là hát như sơn ca, một khúc hát ưu nhã thanh cao, rất hợp tình cảnh, làm lòng người phiêu lãng. Tam ca ngẩng đầu nhìn nàng, vô cùng hâm mộ:
– Tiểu thư, nàng hát hay quá. Nữ tử người Miêu, ai cũng mỹ lệ hát hay như nàng sao?
Lúc này thì người cha cười nói:
– Hoa gia lang, con gái của ta nổi tiếng là bách linh điểu (chim chiền chiện), chẳng biết có bao nhiêu ‘mễ đa’ thích nó đó!
– A cha…
Thiếu nữ vội vội vàng vàng kêu lên, ngượng ngùng đạp chân, chiếc bè tre nhè nhẹ lay động, Cao thống lĩnh bị dọa kêu lên oe óe.
Tam ca sửng sốt, lẩm bẩm nói:
– Mễ đa (nhiều gạo )? Ở nhà ta cũng có nhiều gạo lắm!
Miêu nữ cười ngặt nghẽo:
– Mễ đa, đây là tiếng Miêu của chúng ta, nếu dùng hoa ngữ các ngươi nói, có ý là tiểu tử, không phải là gạo để cho ngươi ăn đâu!
Thì ra mễ đa là như vậy! Tam ca cười nói:
– Tiểu tử là ‘mễ đa’, vậy cô nương chắc là ‘mễ thiểu’ rồi? Hiểu rồi, hiểu rồi!
(mể thiểu= ít gạo )
– Không phải ‘mễ thiểu’!
Thiếu nữ vội la lên:
– Miêu ngữ gọi cô nương là ‘mễ sai’! Ngươi đó, chỉ thích tự cho mình là thông minh?!
Nàng quýnh lên, giọng Xuyên không giấu được, Tam ca vui vẻ cười ha hả:
– Ta là ‘mễ đa’, nàng là ‘mễ sai’, nói sớm một chút là ta hiểu ngay mà!
Nghe hắn bắt chước giọng Xuyên, Cao thống lĩnh hai người nhất thời há miệng cười to, chọc cho thiếu nữ đỏ mặt lên.
Đều là thanh niên, cười vui một trận, bao nhiêu ngăn cách tự nhiên tiêu tan, nhìn thiếu nữ da dẻ trắng mịn, cổ tay nõn nà, hắn lấy làm khó hiểu hỏi:
– Tiểu thư, các người chuyên môn đưa người ta qua sống ở đây à?!
Miêu nữ nghe hắn gọi mình là “tiểu thư”, không nhịn được nhíu mày lắc đầu:
– Ngươi thật không thẳng thắn, ta có tên mà! Ngươi tên gì?
– Ta gọi là Lâm Vãn Vinh. Tất cả mọi người gọi ta là Lâm Tam, cũng gọi là Tam ca! Không nổi tiếng gì mấy?!
Thiếu nữ hầm hừ:
– Đừng gọi tiểu thư nữa! Cha ta gọi là Bố Y. Ta được sinh ra bên cạnh ao hoa sen, dựa theo tập tục người Miêu chúng ta, lấy tên của cha ta và nơi ta sinh, ta gọi là Y Liên!
– Y Liên?!
Lâm Vãn Vinh kêu lên:
– Tên này thật hay! Trời ơi, sao ta không nghĩ ra được cái tên đẹp như vậy chứ?! Lần sau ta có con gái, ta đặt tên là Lâm Y Liên! Hay lắm, thật là khéo!
Hắn mồm mép liến thoắng, Y Liên mặt đỏ lên, bối rối nói:
– Ngươi gọi là Lâm Tam. Vậy ta gọi ngươi là A Tam Ca nhé! A Tam Ca, chúng ta không phải chèo thuyền thuê đâu…
“A Tam Ca?” Cơ mặt hắn lập tức co lại:
– Y Liên, nàng có thể bỏ cái chữ A đi được không? Ba chữ A Tam Ca, ta thật sự không chịu nổi đâu!
Y Liên khó hiểu nhìn hắn:
– Vậy ta gọi ngươi là A Lâm ca được không. A Lâm ca, ta và cha ta không phải chèo thuyền, chúng ta là thầy thuốc của trại, hôm nay lên núi hái thuốc, trên đường trở về gặp các ngươi thôi!
Nàng vừa nói chuyện, chiếc bè tre đã đi đến giữa sông, sóng nước rẽ ra, thuyền nhỏ như chiếc lá rụng trong cơn gió lớn, rung lên kịch liệt. Cao Tù và Tứ Đức chóng mặt nhức đầu, sắc mặt tái nhợt, thân thể bắt đầu lắc lư trên thuyền.
Bố Y hai tay chèo mạnh, hét lớn một tiếng:
– Y Liên, mau giữ sợi dây!
Lâm Vãn Vinh phản ứng nhanh hơn, không đợi thiếu nữ kịp phản ứng, giật lấy dây thừng ở đầu thuyền. Chạy tới chỗ bè tre hơi nghiêng, dùng hết khí lực buộc sợi dây chặt lại. Cao Tù, Tứ Đức hai người nhân cơ hội giữ chặt sợi dây, thân thể mới ổn định lại!
Vài cơn sóng đánh tới. Thân thuyền lúc nghiêng lúc ngả, chốc chốc bay lên không trung, chốc chốc lại sụp xuống đáy cốc! Cha con Y Liên cầm mái chèo đẩy lia lịa, toàn lực duy trì sự cân bằng cho chiếc bè, mồ hôi trán chảy ròng ròng. Lâm Vãn Vinh thuở nhỏ lớn lên bên hồ, thủy tính tinh thông, vội vội vàng vàng lấy thêm một mái chèo bên cạnh, cùng hai người đồng loạt đẩy mạnh tay chèo.
Không biết cố gắng bao lâu, chiếc bè rốt cục xuyên qua cơn sóng dữ, tuy vẫn có chút dao động, nhưng so với vừa rồi thì vững vàng hơn gấp trăm lần ngàn lần. Lão Cao, Tứ Đức xiêm y ướt đầm, ôm lấy nhau, thở hổn hển.
Bố Y hướng về Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái, khen:
– Hoa gia lang, làm được lắm!
Lâm Vãn Vinh cười khà khà, ngồi phệt xuống thuyền, thở phì phò. Kim Sa Giang, Dân Giang, Trường Giang, ba sông giao hội quả nhiên kinh hiểm tuyệt luân!
Y Liên lau nước trên mặt, cười ngồi bên người hắn:
– A Lâm ca, không ngờ thủy tính của ngươi tốt như vậy. Không phải người Hoa nào cũng có bổn sự này, đến cả cha ta cũng khen ngươi đó!
– Đương nhiên!
Lâm Vãn Vinh chỉ vài lời là lộ nguyên hình, dương dương đắc ý nói:
– Ta có ngoại hiệu mà ai cũng biết, đó là con cọp trên đất bằng, tiểu bạch long ở dưới sông, đâu phải là hư danh chứ?!
Y Liên là một cô gái người Miêu, tính cách thẳng thắn đáng yêu, lấy làm khó hiểu nhìn hắn, thận trọng hỏi:
– A Lâm ca, ngươi trông đen thui như vậy, gọi là tiểu bạch long thì không đúng, gọi là tiểu hắc long, tiểu ô long thì còn được!
Lâm Vãn Vinh lắp bắp, khổ sở cắn răng ấp úng vài tiếng, không biết phải nói như thế nào! Lão Cao vừa định thần lại, lập tức phá ra cười như điên!
– Y Liên, ta thấy con đường trên núi kia đứt rồi, bình thường tất cả mọi người phải làm như thế nào mới qua sông được? Nếu không qua sông được, Tự Châu phủ chẳng phải sẽ bị ngăn cách với bên ngoài sao?!
Con sông nguy hiểm này làm cho Lâm Vãn Vinh không quên được, vội vàng nhân dịp này hỏi luôn.
Thiếu nữ lắc đầu:
– Bình thường không có sóng to gió lớn như vậy đâu, ta cùng với cha rất dễ dàng vượt qua, hôm nay vì có thêm các ngươi, mới có chút phiền toái! Hơn nữa, Miêu chúng ta rất ít khi qua sông, phủ doãn lão gia không cho qua! Nếu bên ngoài có người vào, thì cũng phải đợi lão gia ân chuẩn, mới có thể phái đại quan thuyền tiếp họ!
“Phủ doãn lão gia ân chuẩn?” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng: “Ở Xuyên Thục phủ này có rất nhiều môn sinh của Thành Vương. Ngày xưa Thành Vương từng dùng tánh mạng của người Miêu để uy hiếp, bức An Bích Như dùng sắc dụ dỗ Lâm Tam! Cũng từ đêm hôm đó, An tỷ tỷ thương tâm nên về lại Miêu trại.”Lâm Vãn Vinh tự nhiên nhớ rất rõ.
Lúc này lại nghe Y Liên nhắc tới phủ doãn, giận dữ nói:
– Y Liên, Bố Y lão gia, ta thấy bộ dạng các người tựa hồ có vẻ oán hận người Hoa chúng ta, có phải là kẻ nào khi dễ các người không?!
Bố Y lắc đầu, không nói gì. Y Liên nói khẽ:
– A tía, A Lâm ca giúp chúng ta chèo thuyền, chắc không phải là người xấu đâu, hắn hẳn sẽ không đi cáo quan đâu, phải không?!
“Ta giúp ngươi chèo thuyền thì không phải là người xấu sao? Nha đầu này thật đáng yêu!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả, đang muốn nói chuyện, lại phát giác thân mình nằng nặng, chiếc bè đã tới bờ rồi!