Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 107: Nhân duyên thiêm

Tác giả: Vũ Nham
Chọn tập

Dịch giả: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79

Hiệu đính: Melly

Trời đã gần trưa, nhớ tới bọn người Đại tiểu thư tại Ẩn Linh tự, trong lòng hắn thầm than: “Không hay, cùng lão nhân đó nói chuyện bẵng đi cả canh giờ. Đại tiểu thư không biết giờ nóng giận thành cái bộ dạng gì rồi.”

Hắn vội vàng về chùa, khó khăn lắm mới tìm được bọn Đại tiểu thư, chỉ thấy nàng đang ở Đại Hùng bảo điện chuyên tâm bái lạy Bồ tát.

Lâm Vãn Vinh vội vàng tóm lấy Tứ Đức hỏi:

– Đại tiểu thư không có tìm ta chứ?

– Không có.

Tứ Đức nói:

– Đại tiểu thư bảo Tam ca có nhiều việc, bọn ta cứ chậm rãi du ngoạn chờ ngươi đến. Đại tiểu thư vô cùng thành kính, mỗi pho tượng Bồ Tát ở chùa này đều bái lạy, dâng hương.

Mỗi pho tượng đều bái lạy, Lâm Vãn Vinh nghe toát mồ hôi: “Linh Ẩn tự này thờ phụng tới một trăm pho tượng phật lớn nhỏ, muốn bái lạy tới khi nào a?”

Đại tiểu thư đang bái lạy tới tượng Ngao ngư Quan Âm. Quan Âm Bồ Tát tay cầm tịnh thủy bình phổ độ chúng sinh, đang ngồi trước thiện tài đồng tử, chính là nói truyện xưa “Thiện Tài Đồng Tử bái Quan Âm”*.

Đại Hùng bảo điện trang nghiêm hùng vĩ, khí thế to lớn. Chính giữa đại điện là một tòa bảy, tám mươi thước, thấy rõ tượng Thích Ca Mâu Ni tọa trên đài sen, toát ra vẻ trang nghiêm gần giống như thật.

Đã tới chùa bái phật, há có thể trở về tay không. Lâm Vãn Vinh cũng bái lạy Bồ Tát trước mặt, cầu nguyện hằng năm phát tài, lão bà tới đàn đàn.

Lâm Vãn Vinh đang bái lạy Bồ Tát thì thấy bên cạnh là một bệ thờ cầu xăm có một hòa thượng cao tuổi đang ngồi. Hắn cười trong lòng, việc cầu xăm, giải xăm này, cũng xem như một kiểu câu dẫn tâm lý thích đánh bạc của hương khách. Chỉ cần bình thường xếp đặt một lão hòa thượng từ mi thiện mục, bộ dạng cao tăng đắc đạo làm cho người đa nghi cũng phải tin lời lão nói.

Tiêu Phong đi đến bên hắn nói:

– Lâm huynh, cầu xăm ở miếu này thật đắt quá!

Lâm Vãn Vinh thấy trong tay hắn cầm một thẻ xăm, cười hỏi:

– Thế nào, cầu rồi chứ?

Tiêu Phong gật gật đầu:

– Cầu xăm một đôi tiền, giải xăm hai đôi tiền, thật đắt đỏ mà.

Ai da, nhớ mang máng lần trước ở Tê Hà tự nơi ngoại thành Kim Lăng cũng là cái giá này, không ngờ giá hương khói cũng thống nhất a.

Tiêu Phong hao phí một đôi tiền xin một thẻ xăm, tuy nhiên không muốn hao phí thêm hai đôi tiền nữa, đưa thẻ xăm kia cho Lâm Vãn Vinh nhờ vả:

– Lâm huynh, ngươi học vấn tốt, tiện thể giải cho ta quẻ này nhé.

Không nghĩ trong mắt Tiêu Phong thì mình xứng đáng gọi là học vấn tốt, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Đã như thế, ta thay ngươi giải vậy.

Giải xăm quẻ đúng là hốt bạc a, không cần dựa vào sách, nói thật mơ hồ, thần bí, liền có người tin. Đối với Lâm Vãn Vinh thì hắn biết mình có chút tài năng buôn bán bằng mồm mép, vội tiếp nhận thẻ xăm trong tay Tiêu Phong rồi nhìn thoáng qua, thấy trên mặt viết bốn câu kệ:

Thần hôn toàn lại phật phù trì

Tu thị phùng nguy thả bất nguy

Nhược đắc quý nhân tương chỉ dẫn

Na thì tài lộc diệc tương tùy.

Thăm này còn cần người ta giảng giải cho nữa ư? Lâm Vãn Vinh lắc đầu thờ dài, loại mơ hồ lập lờ nước đôi này thì giải thích như thế nào đều được cả.

– Tiêu huynh, người muốn hỏi gì?

Lâm Vãn Vinh cười nói.

– Hỏi nhân duyên… à… hỏi tài vận.

Tiêu Phong ngượng ngùng nói.

Hà hà, đây rõ ràng là một quẻ tài vận, tiểu tử ngươi lại có muốn hỏi tới nhân duyên, đúng là nói không biết thẹn. Lâm Vãn Vinh ha hả:

– Tiêu huynh, đây là “nhất chi trung thượng thiêm” à.

Tiêu Phong thấy hắn nói có vẻ quan trọng, vội vàng hỏi:

– Thế nào là “nhất trung chi thượng thiêm”? Lâm huynh mau nói đi.

Lâm Vãn Vinh nói:

– Câu kệ ngữ đầu tiên khỏi phải nói nữa, ý tứ là nhân sinh có tốt có xấu, đều là do Bồ Tát ban tặng, cho nên ngươi phải hiếu kính bọn họ, như thế có gặp chuyện hiểm nguy cũng có thể tự động hóa giải. Chỉ cần ngươi được quý nhân tương trợ, phú quý đều cuồn cuộn chảy đến.

Kệ ngữ này đều được hiểu như nhau, nhưng người giải thiêm nhất định phải có tài ăn nói linh loạt, gặp phải Lâm Vãn Vinh thuộc loại đại láu cá, đương nhiên phải làm Tiêu Phong kêu sửng kêu sốt rồi.

Tiêu phong sùng kính nói:

– Lâm huynh, ngươi quả nhiên là cao nhân, chẳng biết thiêm điều này có thể cầu nhân duyên hay không?

Ta xỉu mất, tên tiểu tử này đúng là được voi đòi tiên mà. Hắn xin một que tài vận lại còn muốn giải cả tài vận lẫn nhân duyên, thật là quá đáng rồi. Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Tiêu huynh, cầu xăm là phải có lòng thành, như thế quẻ này mới có linh nghiệm.

Tiêu Phong cười ngượng ngùng, liền không hề hỏi nhân duyên nữa. Chỉ đưa ánh mắt tha thiết lén lút liếc về nha hoàn Tiểu Thúy ở bên Đại tiểu thư.

Nha hoàn Tiểu Thúy thấy Lâm Vãn Vinh có khả năng giải xăm liền chạy tới, bỏ ra một đôi tiền xin một quẻ rồi đưa cho Lâm Vãn Vinh:

– Tam ca, người có thể giải giùm ta không?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

– Đương nhiên rồi, nhưng chẳng biết Tiểu Thúy tỷ tỷ muốn hỏi về vấn đề gì?

Trên mặt Tiểu Thúy nhất thời rạng rỡ như hoa nở, ngượng ngùng cúi đầu cúi đầu khẽ nói:

– Hỏi nhân duyên.

Hà hà, đã biết ngay bọn nha đầu các ngươi muốn hỏi điều này. Tiểu nữ mà chưa có ngươi yêu, tới chùa miếu tất nhiên là hỏi về nhân duyên rồi. Lâm Vãn Vinh cầm lấy thiêm điều của nàng ta, chỉ thấy mặt trên viết một hàng kệ ngữ:

Xích thằng hệ định thị tiền sanh,

Bất dụng cầu môi sự khả thành.

Minh nguyệt thâm dạ tân các nội,

Tĩnh trung hốt văn phượng hoàng minh.

Lâm Vãn Vinh “a a” cười nói:

– Tiểu Thúy tỷ tỷ, chúc mừng chúc mừng, đây là “nhất chi thượng thêm” a!

Tiểu Thúy vừa nghe đến đây, trong lòng bất chấp ngượng ngùng, kêu lên:

– Là thật sao, Tam ca, ngươi mau giải cho ta đi.

– Đây là “xích thằng”, còn gọi là tơ hồng, là sợi dây nhân duyên của Nguyệt lão, ý tứ của hai cầu đầu là Nguyệt Lão đã phối nhân duyên cho ngươi. Cho dù ngươi không cầu cũng sẽ tự tới, thường gọi là duyên định từ kiếp trước, hay là hữu duyên. Hai câu sau “Tân các” nghĩa là động phòng, “Phượng hoàng hợp minh” ý là một cặp trời sinh, sẽ mãi gắn liềnvới nhau, tức là đã có duyên có phận, dĩ nhiên phải thành đôi thôi. Đây không phải “thượng thượng thiêm” thì là cái gì? Chúc mừng, chức mừng a, Tiểu Thúy tỷ tỷ!

Tiểu Thúy trong lòng kinh ngạc, lén nhìn Tiêu Phong, Tiêu Phong cũng đang đưa mắt nhìn nàng, hai người cứ thế liếc mắt đưa tình.

Lâm Vãn Vinh trong lòng cười to, hai người này nguyên lai đã sớm có ý với nhau rồi, lại còn giả vờ cầu quẻ nhân duyên, hay cho một đôi cẩu nam nữ.

Tứ Đức cũng không cam lòng yếu thế đi cầu một quẻ tài, lại một quẻ “thượng thượng thiêm”. Lâm Vãn Vinh phán giải xong làm cho mấy người đó ai nấy đều reo lên cực kỳ hứng khởi.

Tứ Đức nói:

– Tam ca, mỗi người chúng ta đều đã cầu xăm, không bằng ngươi cũng đi cầu một quẻ đi.

Thấy mọi người vui vẻ như vậy, Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn:

– Được, ta cũng đi cầu giải một quẻ thôi.

Hắn chạy đến bỏ ra một đôi tiền, cũng cầu một thẻ xăm, trở về xem thì thấy:

Ngư khốn thâm đàm vị hóa long

Hào quang thượng chiếu hữu thì vinh

Thanh vân hữu lộ chung tu đáo

Mộ nhật tranh vanh hướng cửu trọng.

Lâm Vãn Vinh lòe bịp người khác thì đã thành thói, nhưng khi tới chính mình, mặc dù quẻ xăm giản đơn, hắn cũng không biết phải giải thế nào.

– Nhường cho ta giải đi.

Một âm thanh ôn nhu vang lên bên người hắn, cả bọn ngửng đầu lên đã thấy Đại tiểu thư vừa rồi còn chân thành bái lạy Bồ Tát đã tới.

Thấy Lâm Vãn Vinh do dự, Đại tiểu thư cười nói:

– Như thế nào, chẳng lẽ không tin ta sao?

– Làm gì lại như thế?

Lâm Vãn Vinh hì hì cười nói:

– Là ta ngại xăm này quá tốt, làm ngươi sợ thôi.

Đại tiêu thư sẵng giọng:

– Tin ngươi được mới là lạ.

Nàng nhẹ nhàng lấy quẻ xăm trong tay hắn, nhìn thoáng qua rồi trâm tư trong chốc lát, mới nói:

– Lâm Tam, chúc mừng ngươi a, đây là một “thượng thượng chi thiêm”, hơn nữa là quẻ xăm song giải.

– Quẻ xăm song giải là ý tứ gì?

Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.

– Quẻ xăm của ngươi, đã giải sự nghiệp lại còn giải nhân duyên, không phải song giải là gì?

Đại tiểu thư cười nói.

Ái da, ta rõ ràng là cầu sự nghiệp thiêm, như thế nào tới tay Đại tiểu thư lại biến thành một thiêm song giải, mẹ nó thật là tà môn.

Đại tiểu thư nói:

– Quẻ tài vận, kệ ngữ viết rất minh bạch, mặc dù sẽ có uốn khúc, quanh co, nhưng cuối cùng sự nghiệp hữu thành, tài nguyên quảng tiến.

Điểm này Lâm Vãn Vinh cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi, Đại tiểu thư cười tiếp tục nói:

– Cho nên nhân duyên thiêm này cũng là rất tốt. Câu đầu tiên rất có ý tứ, ngươi hiện tại như cá bị nhốt trong đầm sâu, chưa hóa thành rồng. Nói cách khác, ngươi trước mắt đợi nhân duyên đến. Câu thứ hai ý tứ có thể nói thế này, ngươi về sau có thể lấy được thê tử tốt, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Hai câu cuối cùng ý, chỉ cần ngươi nhân duyên vừa đến, thì sẽ thanh vân trực thượng (sự nghiệp thăng tiến nhanh chóng), đại phú đại quý, cái này không phải là “thượng thượng thiêm”, thì là cái gì?

Quẻ này được Đại tiểu thư phán giải một hồi cũng rõ chút ý tứ. Thanh Tuyền bây giờ chẳng biết thân tại phương nào, con đường nhân duyên đích xác có chút gập ghềnh. Chỉ là ta còn có Xảo Xảo với Ngọc Sương nữa, ta và các nàng đều đang rất tốt. Lại nói, việc nhân duyên này với việc kéo phú quý đi lên có quan hệ gì?

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, liền bất đắc dĩ nở nụ cười. Cái này đều là Tiêu nha đầu thích trêu người, lão tử quan tâm làm gì, cứ được ăn no mặc ấm vô sự là ổn.

Tiểu Thúy thấy Đại tiểu thư cũng nắm trong tay một thẻ xăm, kinh ngạc:

– Đại tiểu thư, người cũng cầu xăm sao?

Đại tiêu thư đỏ mặt, khẽ “ừm” một tiếng. Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng ngạc nhiên, nha đầu kia lúc nào cũng lấy sự nghiệp làm trọng, tại miếu này cầu xăm, đương nhiên là hỏi về tài vận Tiêu gia, liền mỉm cười:

– Đại tiểu thư, ta cũng thay ngươi giải nhé.

Đại tiểu thức sắc mặt hồng lên, khẽ nói:

– Cần ngươi giải làm gì, đợi ta đến hỏi lão Đại thiền sư kia.

Thấy Đại tiểu thư bộ dạng xấu hổ thẹn thùng, Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc. Nếu là hỏi về tài vận, tất yếu không có thẹn thùng như vậy… trừ phi là hỏi nhân duyên.

Đại tiểu thư thấy hắn chớp chớp mắt, chòng chọc nhìn vào người mình, nhịn không được “hừ “nhẹ một tiếng:

– Nhìn cái gì?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Quẻ điều này là điều trọng yếu, quả thật phải tìm thiền sư giải mới có thể ổn thỏa.

Đại tiểu thư thấy hắn thần sắc hắn thần bí lén lút, trong mắt tràn ngập ý tứ, biết hắn đã soi thấu mục đích cầu xăm của mình, trên mặt liền nóng bừng.

Đại tiểu thư mới vừa rồi xin xăm, nàng không có liếc mắt xem qua, lúc này nhịn không được lấy ra xem kỹ càng, chỉ thấy trên mặt viết:

Hỷ nhạc hỷ nhạc ám trung mạc tác

Thủy nguyệt kính hoa không trung lâu các

Trùng thạch điền hải phao châu đạn tước

Thị nhi bất kiến phản thành đam các

Ngộ bất ngộ phùng bất phùng

Nguyệt trầm hải để nhân tại mộng trung.**

Quẻ xăm của người khác, cho dù là hỏi nhân duyên hay hỏi tài vận, đều là rõ ràng dễ hiểu, tại sao của mình lại thâm ảo như thế, tựa là nói gì đó, nhưng lại chẳng rõ ràng. Đại tiểu thư bắt đầu nghi hoặc.

Chọn tập
Bình luận