Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 267: Lửa giận bừng bừng

Tác giả: Vũ Nham
Chọn tập

Dịch: Kelina
Biên dịch: Melly
Biên tập: lanhdiendiemla

– Ai? Ai triệu kiến ta?

Lâm Vãn Vinh cơ hồ như không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, trợn mắt hỏi lại.

– Hoàng thượng, hoàng thượng triệu kiến ngươi.

Phía sau Từ Vị là một chiếc xe ngựa, lão Từ kéo tay hắn đi về phía xe ngựa:

– Đây thật là một ân huệ lớn, tiểu huynh đệ mau theo ta.

-Hoàng thượng triệu kiến?

Trong lòng Lâm Vãn Vinh vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, vừa rồi còn định lấy lòng Từ Vị, nhờ lão tiến cử mình đi gặp Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại đi trước hắn một bước, muốn triệu hắn tiến cung, khiến cho hắn có chút bàng hoàng.

– Từ đại nhân, Hoàng thượng biết ta ư? Không rõ hoàng thượng triệu ta vào là có việc gì?

Lâm Vãn Vinh cẩn thận nghiêm túc hỏi.

– Cứ đi trước rồi nói tiếp.

Từ Vị đánh mắt ra dấu với người đánh xe, hai người vội kéo Lâm Vãn Vinh lên xe, Từ lão đầu cũng lách theo sau hắn. Chiếc xe này thật là rộng rãi sáng sủa, bên trong bố trí một bàn một chiếc phản, lên xe liền thấy màn ngọc ngân tơ đập vào mắt, trên bàn có một bộ đồ uống trà tinh xảo đẹp đẽ dị thường vừa nhìn đã biết không phải tục vật .

– Xuất phát, nhanh xuất phát .

Từ Vị như sợ hắn đổi ý vội vã giục người xa phu. Tuấn mã nhấc vó nhịp bước hướng thẳng vào trong thành.

Thấy mọi việc đã ổn, Từ Vị thở ra một hơi. Ngồi lên phía trên, lau mồ hôi trên trán cười nói:

– Tốt rồi lão hủ cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh, đã mời được tiểu huynh đệ tiến cung rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Từ tiên sinh nói gì vậy, ta nào có thể diện lớn đến thế, tiên sinh ngài nói một câu ta còn không đến ư.

Từ Vị trước kia tại Kim Lăng nhờ hắn trợ lực tiêu trừ Bạch Liên Giáo đã bị hắn mượn cớ từ chối một lần, vài ngày trước Lý Thái mời hắn tòng quân cũng bị hắn từ chối rõ ràng, Lý Thái phải dậm chân tức giận mà không biết làm gì. Cũng hiểu được vài phần tính cách của Lâm Vãn Vinh, kẻ này làm việc độc lập, chẳng dễ chiều lòng .Dù trước đây Lâm Tam cũng đã từng bày tỏ rất muốn tiến cung nhưng đã qua vài ngày ai biết liệu hắn có thay đổi chủ ý hay không. Tận mắt nhìn thấy hắn thật sự đang ngồi trên xe ngựa, lão mới vững tâm hơn, cười nói:

– Lâm huynh đệ còn nhớ mấy ngày trước ta nói gì không? Ngươi muốn một mình vào cung là nguy hiểm liều lĩnh mất đầu. Nhưng nay Hoàng thượng để ý đích thân triệu kiến ngươi nên tình hình đã khác rồi.

Đúng thế nếu sớm biết Hoàng Đế lão đầu triệu kiến gã thì gã đã không phải tốn bạc mua tấm “Quỷ họa phù” kia rồi. Hắn vốn trời không sợ đất không sợ, chỉ là Hoàng Đế là vua một nước, hắn lại không thông thuộc hoàng cung nên trong lòng đương nhiên có chút lưỡng lự. Trước mắt có tay lão luyện Từ Vị ở đây đương nhiên phải học hỏi lão ta một phen.

– Từ đại nhân,bây giờ ta đã bị ngài lừa lên xe rồi, không cần dấu giếm nữa, ngài nói thật đi. Hoàng Thượng triệu kiến ta làm gì? Không phải là mời ta ăn cơm đấy chứ? Ta và ông ấy đâu quen biết gì.

Lâm Vãn Vinh hỏi.

Từ Vị cười lớn:

– Nghe tiểu huynh đệ nói chuyện lão hủ ta có thể sống thêm vài chục năm, nhưng thiên uy khó dò, Hoàng thượng triệu kiến ngươi, ta thân là thần tử sao dám ngông cuồng suy đoán. Nhưng mà hôm qua nhà ngươi thể hiện thần dũng trên võ trường, lại đã từng có đại công trong việc của Bạch Liên Giáo, thiêt nghĩ Hoàng thượng cũng không thể bạc đãi ngươi.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, có lẽ là thế. Tạm thời không nói đến Hoàng Đế lão nhân rất có khả năng là nhạc phụ của ta, có thể nói việc ta vì lão mà diệt trừ Bạch Liên Giáo, lão ta chắc muốn thưởng ta cả núi vàng.

Từ Vị kéo màn cửa xe, cẩn thận dò xét tứ phía,rồi thần bí thì thào nói với hắn:

– Tiểu huynh đệ, hôm nay ở đây chỉ có hai ta, ngươi đã từng nói qua với lão hủ, có phải ngươi biết..

Lão nói tới đây, lại không tự chủ dừng lại một chút.

Lâm Vãn Vinh thấy lão chỉ nói có một nửa liền dừng lại, nhịn không nổi liền hỏi:

– Từ lão ca ngài bảo ta biết ai? Ngài hãy mau nói đi.

-Có phải ngươi biết tiểu công chúa?

Từ Vị nhẹ đáp lời, trên mặt thoáng hiện nét cười

– Tiểu công chúa?

Tim Lâm Vãn Vinh đập rộn: “Lẽ nào là nói đến Thanh Tuyền? Gượm đã, lão trước đó không phải đã nói là không biết Thanh Tuyền hay sao? Lẽ nào lão đầu này gạt mình?”

Từ Vị thấy sắc mặt hắn nhăn nhó, nghĩ hắn không muốn nói, liền tủm tỉm cười:

– Tiểu huynh đệ không cần phải xấu hổ, Hoàng Thượng đã nói qua với ta rồi.

– Hoàng Thượng nói với ngài, người nói những gì?

Lâm Vãn Vinh hiếu kỳ hỏi, “lẽ nào Thanh Tuyền đã đem chuyện nàng với hắn nói với cha nàng ta rồi, nếu như thế lão tử ta không phải sẽ lập tức trở thành phò mã sao?” Trái tim hắn lại rộn lên hướng ánh mắt hy vọng về phía lão Từ.

Từ Vị cười hắc hắc một tiếng đáp:

– Tiểu huynh đệ, ngươi từ đầu đến cuối giấu kỹ với lão hủ ta, thảo nào khi ta muốn tiến cử ngươi với Hoàng Thượng, ngươi lại thẳng thắn từ chối không do dự, thì ra là tiểu công chúa đối với ngươi ….

– Ôi chao, Từ lão gia người đừng đánh đố nữa, hãy mau nói là chuyện gì.

Lúc này lòng dạ Lâm Vãn Vinh như có lửa đốt, lại thấy dáng vẻ úp mở của lão Từ hận không thể bắt lão Từ mở miệng ngay, nói rõ chuyện này.

Từ Vị cười an ủi nói:

– Tối qua Hoàng Thượng triệu ta nhập cung, vốn là thương nghị chính sự, đến nơi lại nói với lão hủ một tin động trời .

Lão xoa xoa những hạt nước trà li ti bị tóe bên chân nói:

– Hoàng Thượng nói tiểu công chúa ở bên ngoài nhiều năm, gần đây đã hồi cung rồi. Ngươi nói đây có phải là tin động trời không?

– Hồi cung rồi ư?

Lâm Vãn Vinh nắm lấy Từ Vị, lôi từ trong ngực ra bức họa Tiêu Thanh Tuyền đặt vào tay lão Từ:

– Từ lão ca, người mau nói đi, vị tiểu công chúa kia trông như thế nào? Có phải, có phải là rất giống nữ nhân trong bức tranh này?

Từ lão đưa mắt liếc qua bức tranh, cười khổ nói:

– Tiểu huynh đệ, ta cũng chỉ là hôm qua biết tin tức này, chứ chưa hề gặp qua tiểu công chúa, làm sao có thể nhận ra, nhưng mà tiểu công chúa biết ngươi đấy.

– Biết ta? Từ tiên sinh, làm sao người biết?

Lâm Vãn Vinh nhìn họa hình của Thanh Tuyền kinh ngạc hỏi.

– Hoàng Thượng tối qua có nói, tiểu công chúa sau khi hồi cung liền tiến cử ngươi, với lại hôm qua Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của ngươi, càng có thêm nhiều hảo cảm đối với ngươi, lại thêm lão hủ tiến ngôn, Long nhan đại duyệt, mới vội triệu ngươi tiến cung. Tiểu huynh đệ, đến công chúa cũng nói giúp ngươi, những ngày tốt đã đến rồi.

Từ Vị thần bí với ánh mắt tràn đầy tiếu ý mà nam nhân ai cũng hiểu.

“Choáng, cái lão dâm đãng này, lão tưởng ai cũng như lão hay sao? Sau cái trò diễn cùng Tô Khanh Liên trên Tây hồ hôm đó, nhất định là tinh thông rất nhiều mánh khóe, lão mới thành kẻ dâm đãng như thế.”

– Thanh Tuyền, nhất định là Thanh Tuyền…

Lâm Vãn Vinh nhất thời đứng bật dậy, vẻ mặt kích động nói. Xe ngựa này cao không bằng người, liền bị đập đầu vào trần xe, Từ Vị kéo hắn ngồi xuống, vẻ mặt càng nhuốm màu thần bí:

– Ngươi nói có phải Thanh Tuyền tiểu thư, lão cũng không dám chắc. Có điều ngươi hôm nay vào cung, chỉ cần nhân lúc Hoàng Thượng cao hứng, cho phép ngươi gặp mặt tiểu công chúa, vậy để xem nói có sai không.

Thấy vẻ mặt gian xảo của lão, Lâm Vãn Vinh lại tỉnh táo một chút: “không đúng, ở đây có chút cổ quái. Bây giờ là lúc sáng sớm, đúng ra là lúc thượng triều, Hoàng đế lại sốt ruột, ta chẳng phải là đại nhân vật cứu nước cứu dân gì đó, sáng sớm thế này gọi ta tiến cung ông ta cũng nào có lợi ích gì?”

Trước kia đã từng lĩnh giáo qua sự gian trá của lão Từ, hắn thầm kỹ càng toan tính một phen, cười hắc hắc nói:

– Từ đại nhân, hoàng thượng cho triệu ta, nếu chỉ vì việc này thì không cần gấp gáp, hãy bảo xe ngựa cứ từ từ mà đi, thời gian còn nhiều mà.

Từ Vị vội nói:

– Không được, không được, hoàng thượng triệu kiến ta, thân làm thần tử sao có thể chậm chạp.

Đến khi nhìn thấy vẻ mặt cười mà như không cười của Lâm Tam, liền bật cười:

– Tiểu huynh đệ quả nhiên là một người thông minh, lão hủ không giấu nổi ngươi. Những gì ta vừa nói câu nào cũng thật tuyệt không hề giấu diếm, chỉ là những gì ta nói đều là tin tốt.

– Nói như vậy tức là còn có tin xấu nữa ư?

Trên mặt Lâm Vãn Vinh hiện lên nét cười, nhạt giọng đáp: “Sớm đã biết lão đầu này không thể tốt đến thế.Thân là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Hoàng thượng, đến tuyên triệu chuyện nhỏ thế này lẽ nào lão phải đích thân đi một chuyến. Lại nói quanh về thân phận, lão Từ thân là Thượng thư bộ hộ quyết không thể nịnh nọt mình, bên trong chuyện này ắt hẳn còn có trò gì đây.

– Cái tin xấu này chỉ là vài điều, nhưng lại có liên quan đến lão đệ.

Giọng lão Từ ngượng.

Có liên quan tới ta? Không lẽ xảy ra chuyện bên Ninh Vũ Tích?” Trong lòng hắn nghi hoặc, lại nghe Từ Vị nói:

– Lâm lão đệ, bây giờ là lúc đầu xuân, hàng năm vào khoảng thời gian này, những nước quanh Đại Hoa ta đều phải đến chúc mừng, năm nay cũng không ngoại lệ.

Những điều lão Từ nói tựa hồ như chẳng có liên quan đến chuyện của Ninh Tiên Tử, cái gì mà các nước láng giềng thượng triều chúc mừng, đây gọi là tin xấu sao, lại có quan hệ gì đến ta? Không phải là công chúa của tiểu quốc nào đó đều nhìn trúng Lâm Tam ta, muốn ép ta sao? Hắn ra vẻ kinh ngạc:

– Vạn quốc đến chúc mừng? Đúng là chuyện tốt, xin dâng cống nạp, phát dương uy thế của Đại Hoa ta, lão ca sao lại nói thành tin xấu thế.

Từ Vị liếc mắt ra phía ngoài xe, tiếng xe rầm rập đang gấp rút tiến về phía trước, lão hạ nhẹ rèm thở dài một tiếng:

– Lâm tiểu huynh đệ ngươi không ở trong triều, đối với chuyện này ngươi không rõ. Đại Hoa ta mênh mông rộng lớn, diện tích bao la, dân cư đông đúc, chính là nước đứng đầu trong các nước. Vào lúc cường thịnh, các tiểu quốc phụ thuộc lên đến hơn trăm, hàng năm triều bái, vui vẻ cống nộp, nhưng cảnh tượng này đúng là đã trôi qua lâu rồi.

– Ồ vậy năm nay không như thế sao?

Lâm Vãn Vinh hỏi

Từ Vị lắc đầu:

– Nói cho đúng thì từ nhiều năm nay đã không như trước nữa rồi. Đại Hoa ta vài năm nay cùng người Hồ tranh đấu không ngừng, trong lại có Bạch Liên Giáo làm loạn, trong triều lại ẩn tàng họa loạn đảng, nội ứng ngoại hợp, sức mạnh quốc gia sớm đã không thể so với những năm trước. Lại thêm lòng người khó đoán, bề ngoài tuy thân phục nhưng trong lòng lại che giấu dã tâm, triều cống lại năm sau không bằng năm trước, vài năm nay lại càng xuống dốc.

Lâm Vãn Vinh gật gù, điều này là đương nhiên, quan hệ giữa các quốc gia với nhau, không hề là bằng hữu mà chỉ là lợi ích thôi. Đại Hoa đã suy yếu như hôm nay rồi, còn có kẻ quan tâm đến mới là lạ đó.

– Cái này, Từ tiên sinh, ta với chuyện của quốc gia cái gì cũng không hiểu, ngài nói với ta điều này, chẳng phải là đàn gảy tai trâu ư.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Ngài mau nói đi, cái này với Lâm mỗ thật có liên quan sao?

Từ Vị đáp:

– Có liên quan tới ngươi hay không, hãy nghe ta nói hết sẽ rõ. Mấy năm trước, các nước chư hầu đến sớm có, muộn có, cống phẩm đương nhiên rất hậu hĩ. Nhưng đó đã là quá khứ, hiện giờ thật là kỳ quái. Đông Doanh, Cao Lệ và các phiên bang nước khác dường như cùng nhau thống thất, trước sau cùng đến cách nhau không đến mấy ngày.

– Mọi người cùng đến chúc tết không phải là tốt hay sao? Tiết kiệm được vài bữa cơm!

Lâm Vãn Vinh cả cười nói:

– Đại Hoa ta thật giống đại ca đầu lĩnh của xã hội đen. Những người khác đều là đàn em, bọn đàn em cùng đến thăm đại ca, đây cũng là nói quá khứ a.

Từ Vị nhìn dáng vẻ hắn, cũng không biết rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì, chỉ cười một tiếng:

– Lâm tiểu huynh đệ so sánh như vậy có phần mới mẻ, nhưng mà nếu mọi người chỉ là đến cùng một lúc thì không sao. Điều kỳ quái là năm nay bọn họ như có bàn bạc trước cống phẩm chỉ bằng một nửa so với trước, không chỉ như thế, bọn người Hồ cũng phái sứ thần đến đúng lúc này. Bây giờ tại kinh thành đã tụ hợp thế lực các nước, Lâm tiểu ca, ngươi nói chuyện này thật là ngẫu nhiên sao?

Người Hồ cũng tới rồi, chuyện này đúng là không đơn giản.” Lâm Vãn Vinh cau mày: “Cao Ly và Đông Doanh là loại hàng gì hắn rõ hơn ai hết, đều là điển hỉnh những kẻ sợ mạnh khinh yếu, các phiên bang cũng là thứ như nhau. Các nước trùng hợp đến cùng lúc với người Hồ, mẹ nó đây chẳng phải là ôm chân người Hồ sao .

Hắn đã có chủ ý trong lòng, nhưng không hề lộ ra ngoài mặt, cái lão hồ ly Từ Vị này, đem chuyện này kể cho hắn chắc chắn không thể không có cách, lão không lẽ là đem ta đi đối phó bọn chúng?

– Ồ bọn họ cùng đến kinh thành khai hội, cái này càng tốt, mọi người cùng ngồi xuống, uống trà trò chuyện, tăng thêm tình bằng hữu.

Lâm Vãn Vinh giả hồ đồ nói:

– Nhưng cái này với ta đâu có liên quan gì?

Từ Vị không hề nổi nóng mỉm cười:

– Nếu chỉ là cùng nhau dâng cống phẩm, giảm lần dâng lễ cũng được, nhưng còn có chuyện khiến người giận hơn là. Vài nước chư hầu này không biết từ đâu biết được về tiểu công chúa. Bọn chúng cóc nhái lại muốn ăn thịt thiên nga, tự nhiên đề xuất…

– Đề xuất việc gì?

Lâm Vãn Vinh cả giận hỏi:

Đông Doanh, Cao Ly đồng thời cầu thân với Hoàng Thượng, thỉnh cầu đem vị tiểu công chúa hoàng đế yêu chiều nhất gả cho vương tử của nước chúng.

Choang, ấm trà bị Lâm Tam ném vỡ tan, Lâm Vãn Vinh nắm tay chửi:

– Con bà nó tiểu quỷ tử, tiểu bổng tử, dám đưa ra chủ ý động tới lão bà của ta, lão tử ta giết chúng.

Từ Vị thở dài một tiếng:

– Không chỉ có như thế, bọn người Hồ kia càng kiêu ngạo, đưa ra điều kiện ngưng chiến là chúng ta phải cắt đất bồi thường, còn coi thường tiểu công chúa, muốn nàng phải đi xa vạn dặm về làm Hãn phi của người Hồ. Lâm huynh đệ, điều này thật là một sự sỉ nhục của Đại Hoa ta.

Từ Vị vừa kích động vừa lén đánh giá sắc mặt Lâm Tam, thấy hắn nghiến chặt hàm răng, mặt như sám lại, lão bỗng nhiên thở phào.

Mẹ nó!” Lâm Vãn Vinh nắm chặt hai tay, nghiến răng nói:

– Từ tiên sinh, ngài khỏi phải nhọc công khích tướng ta. Ngài cứ yên tâm, đây chính là chuyện của Lâm Tam ta, ta chuyện này không dễ bỏ qua đâu. Kẻ nào dám đưa ra chủ kiến động đến lão bà của ta, ta sẽ khiến cho hắn chết mà không hiểu mình chết như thế nào.

Từ Vị mất cả nửa ngày dùng miệng lưỡi chính là chờ câu nói này, nghe thấy mừng rỡ vô hạn, nắm lấy tay Lâm Vãn vinh mà nói:

– Lâm huynh đệ, hôm nay lão hủ ta cuối cùng cũng không uổng phí chuyến đi. Bây giờ đang tiếp kiến sứ thần các nước trong cung, chúng ta mau tới đó.

Phu xe liền gia roi thúc ngựa, nhanh chóng tiến cung.

Chọn tập
Bình luận