Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 255: Thỉnh ta chinh phục nàng ấy

Tác giả: Vũ Nham
Chọn tập

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly

Nữ tử này mặc một tiểu y bó sát người, mỏng như cánh ve, khoác bên ngoài một chiếc khăn lụa mong manh, tay sen chân ngọc, ngực đầy mông nở, những đường cong mỹ miều lung linh, da thịt láng mịn như lụa, phảng phất như muốn tan chảy thành nước. Mặt nàng tinh khiết như ngọc, mang một chiếc yếm đỏ, ánh mắt long lanh tựa sóng nước lăn tăn, giống như thẹn thùng của xử nữ, lại phảng phất vẻ quyến rũ của thiếu phụ. Khi chậm rãi bước đi, hai đôi chân ngọc thon dài mà mạnh mẽ như muốn bay nhảy, lại thêm vẻ xuân sắc như ẩn như hiện, thật yểu điệu thướt tha, phong tình vạn chủng。

“Bà nội ơi!” Lâm Vãn Vinh nhìn chòng chọc vào nữ nhân ấy không chớp mắt, trong lòng ngứa ngáy nhộn nhạo: “Cũng đã là sư phụ của người ta rồi, mà vẫn giữ được vóc dáng tuyệt mỹ thế sao, cũng không biết là dưỡng như thế nào, vậy thì không phải lột trần ra sẽ làm ta phát cuồng sao.”

Nữ tử kia liếc nhìn qua tảng đá bên phía này, một mảnh lụa mỏng che thân làm mông mông lung lung lộ ra bộ ngực sáng bóng như ngọc, nửa che nửa hở, làm khơi dậy bao dục vọng。Ánh mắt nàng long lanh, đôi mi dài run rẩy, cười nói:

– Tiểu đệ đệ, nếu đã tới rồi sao còn trốn ở nơi đó không ra? Thế nào, sợ tỷ tỷ ăn mất ngươi sao?

“Không phải sợ nàng ăn ta, là sợ ta ăn nàng.” Lâm Vãn Vinh nhảy ra từ sau tảng đá, cười hì hì nói:

– Tỷ tỷ, da thịt vóc dáng của người… chậc chậc… không thể chê được, nàng bảo dưỡng như thế nào vậy? Tiểu đệ có thể sờ một cái được không?

An Bích Như khẽ dời gót sen, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười quyến rũ, yêu kiều gắt giọng:

– Tên tiểu bại hoại ngươi đã chiếm tiện nghi của ta. Người ta ở chỗ này tắm rửa thay quần áo, ngươi sao lại xông vào nhìn lén, chẳng lẽ không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Ngất, rõ ràng là nàng biết ta phải đến nơi này, mới cố ý trút bỏ ý phục xuống nước tắm rửa, còn bày ra tình trạng mê hoặc nửa che nửa lộ câu dẫn ta, nàng nghĩ rằng ta không biết ư?

Hắn ha hả cười lớn, đi đến gần hai bước, ánh mắt thèm thuồng quét qua trên người An Bích Như. An Bích Như lại làm ra vẻ kinh hãi, vội vàng lùi lại, giống như chú thỏ nhỏ hoảng sợ, hai tay ôm lấy ngực. Toàn thân nàng khe khẽ run rẩy, đôi chân thon dài khép chặt, đôi mắt to xinh đẹp sợ hãi tuyệt vọng, lộ vẻ khiếp nhược đáng thương, dường như thật yếu đuối mong manh trước ngọn gió.

“Hồ ly lẳng lơ!” Ngọn lửa trong lòng Lâm Vãn Vinh bốc lên bừng bừng: “cô ả lẳng lơ này nào đâu có sợ hãi, rõ ràng là muốn dẫn dụ khuynh hướng bạo lực của nam nhân , muốn làm người ta hung hăng tới tàn phá nàng, hành hạ nàng a!”

Hắn cười hắc hắc, đưa tay kéo An Bích Như lại , tiểu đồn của An Bích Như kia nhún nhẩy, cười duyên lách người qua, trong mắt lộ ra vẻ hóm hỉnh. Môi đỏ mọng chúm chím, miệng sen khẽ mở, giọng quyến rũ:

– Tiểu bại hoại, ngươi muốn làm gì, muốn lợi dụng của tỷ tỷ sao? Chớ quên rằng, ta là sư phụ của Tiên Nhi.

Sư phụ? Có dạng sư phụ như thế sao? Có sư phụ câu dẫn nữ tế của đồ đệ sao? Coi lão tử là một tên mặt trắng chắc, đối diện với một vưu vật động lòng người như vậy. Ta nếu lại chẳng động tâm, vậy phải nghĩ tới việc đi khám nam khoa rồi.

Hắn hung hăng nuốt nước bọt, cười nói:

– Đã muốn làm kỹ nữ, lại muốn lập đài tưởng niệm… Tỷ tỷ, dáng vẻ vô sĩ của nàng rất có phong phạm của ta năm đó, khó trách ta càng nhìn nàng càng thấy thân thiết, thì ra chúng ta là người cùng một đường a!

An Bích Như đột nhiên ngừng lẫn tránh, đứng ở một chỗ không nhúc nhích nhìn hắn.

Ma trảo của Lâm Vãn Vinh đang sờ loạn bốn phía, mặt thấy sắp sờ tới ngực nàng, nhưng thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của nàng thì lại sững sờ, vội vàng dừng tay, hai tay chỉ cách nhũ phong của nàng một xích, thậm chí có thể cảm nhận được đỉnh ngũ láng mịn truyền đến hơi nóng hừng hực.

“Trời, không phải là khảo nghiệm định lực của ta sao?!” Ánh mắt hắn đảo một vòng trước ngực của an tỷ tỷ, mới ra vẻ ngạc nhiên nói:

– Được rồi, sư phụ tỷ tỷ, người thế này là làm sao, sao lại bất động thế, hại tiểu đệ thiếu chút nữa làm bậy rồi.

Trên mặt An bích như hiện lên một màu đỏ kỳ dị, nhìn hắn khẽ nói:

– Tiểu đệ đệ, câu nói vừa rồi, là lời nói thật của ngươi sao?

– Câu nào?

Lâm Vãn Vinh không chút do dự giả bộ hồ đồ, con mắt mở to vô tội.

– Ngươi ấy à, toàn thích giả bộ hồ đồ.

Ngón tay nhỏ nhắn của An Bích Như điểm lên đầu hắn, mỉm cười nói:

– Ngươi mới nói ta cái gì, đã muốn làm cái gì, lại muốn dựng đài tượng niệm ư?

An Bích Như hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.

– A, ha ha, cái này sao, thật miệng nói đùa thôi, tỷ tỷ làm sao có thể như cái thứ đó chứ, tỷ tỷ so với loại đó còn xinh đẹp hơn nhiều. Tiểu đệ tùy tiện nói thôi, người đừng coi là thật, nếu có là thật cũng chẳng phải là ta.

Hắn chẳng biết liêm sỉ cười ha hả.

– Khi không cho ngươi nói, ngươi lại nói năng bậy bạ, khi thật sự muốn ngươi nói, thì không dám nói, ngươi chỉ có tâm tư nhỏ nhoi như vậy sao?

An Bích Như mỉm cười, bộ ngực ưỡn lên phía trước, Lâm Vãn Vinh vội thu tay về.

An Bích Như cười khanh khách, nhìn hắn một cái giống như thị uy, ánh mắt nhẹ lay động, tựa như đang cười nhạo tên gia hỏa có sắc tâm lại không có sắc đảm.

“Mẹ nó, lão tử lúc nãy vừa mới nói “làm kỹ nữ lại muốn lập đài tưởng niệm“, nàng tự khinh bỉ mình một chút, với vóc dáng của một người đàn bà thành thục như vậy, cho dù là sư phụ của Tiên Nhi thì sao nào? Cũng chẳng phải là một nữ nhân tịch mịch mà thôi? Ta là một nam nhân như lang như hổ, sờ mó nàng một chút có sao? Chẳng thiếu đi một miếng thịt, Phật tổ cũng không trách ta.

Hắn tìm ra lý do, đang muốn lại vươn ma trảo ra, An tỷ tỷ lại lùi nhanh vài bước, không để cho hắn có cơ hội, tủm tỉm cười:

– Kỳ thật, ta thấy tiểu đệ đệ ngươi nói cực kỳ đúng, người sống trên thế giới này, ai lại chẳng đạo mạo trang nghiêm? Thân phận cao quý như Hoàng đế, như Thành vương, người nào lại chẳng một mặt ra vẻ quân tử, một mặt cũng như cặn bã của xã hội? Vì sao người khác làm trò đó, ta không làm được? Tỷ tỷ chính là đã muốn lập bia tưởng niệm, lại muốn làm…

Mặt nàng đỏ hồng một mảnh, cũng không dám nói khỏi miệng.

– Làm cái gì?

Lâm Vãn Vinh cười cợt nói.

– Làm kỹ nữ!

An Bích Như khẽ hé miệng sen, như thẹn như hờn nói. Nàng tuy là phóng túng, không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nói ra hai chữ này, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng, lại có cảm giác buông thả, nhịn không được hai gò má ửng đỏ, trong mắt long lanh sóng nước liếc nhìn hắn, con ngươi ươn ướt, ngượng ngùng đến mê người, không biết lời nào để diễn tả.

Thấy dáng vẻ quyến rũ thẹn thùng của nàng, Lâm Vãn Vinh nhịn không được: “Bà nội ơi, nghe mỹ nữ nói tục thật là khoái trá a! Nhưng mà dạng yêu tinh An tỷ tỷ tới thanh lâu làm tiểu thư thái thái thật đáng tiếc, nếu làm một tiểu yêu tinh riêng của Lâm mỗ ta, đề nghị này quả là không tệ.

Trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại bất tri bất giác cầm tay nàng nói:

– Tỷ tỷ, ta hiểu rõ tâm sự của nàng, trên đời này thiên hình vạn dạng loại ngươi. Bản tính chân thật, thật sự thần phác thiện lương chẳng có mấy người. Tỷ tỷ mặc dù làm việc lập dị, mới lạ, chuốc lấy sự chỉ trích của người khắp nơi, chỉ là ta lại có thể lý giải tâm tình của tỷ tỷ.

An Bích Như nhìn hắn một cái, trong mặt hiện lên một màng sương mờ mờ, chợt lách khỏi ma trảo của hắn, khanh khách cười duyên dáng:

– Con người ngươi, liền có thành tâm tới chiếm tiện nghi ta sao? Ăn nói đường hoàng như vậy, ta mà tin ngươi mới là lạ.

Hồ ly lẳng lơ này…! Lâm Vãn Vinh thầm bực bội, ngươi không thể ngốc một chút được sao, chẳng phải dễ dàng mới nắm được tay nhỏ nhắn của nàng, nàng chớp mắt lại đem ta vứt bỏ rồi. Nhưng mà phải nói, bàn của An tỷ tỷ vừa láng mịn lại mềm mại, tựa như bánh kem vừa mới ra lò. So với Tiên nhi cũng chẳng chịu kém. Nếu có một ngày, ta tay trái cầm Tiên Nhi, tay phải nắm An hồ ly tinh… chậc chậc… tư vị đó, bay bổng chết mất thôi!

Hắn đang ôm giấc mộng đẹp, An Bích Như lại cách hắn xa xa, trên mặt cười mà như không. Mảnh lựa mỏng kia bị gió nhẹ thổi bay, lộ ra làn da trắng sáng với đôi chân thon dài như bạch ngọc, Lâm Vãn Vinh ho khan hai tiếng:

– Được rồi, tỷ tỷ, nói việc chính đi. Vậy vị Tiếu tiểu thư chính là nàng sao? Nàng đưa ta đến nơi đây, là vì việc gì? Không phải là cho ta xem nàng tắm rửa, thay xiêm y chứ?

– Coi ngươi nói kìa? Tỷ tỷ là ngươi tùy tiện như vậy sao?

Đôi mắt biếc của An Bích Như nhẹ liếc qua, nhìn hắn trách móc:

– Là ta ở nơi này chờ người, mãi chẳng thấy ngươi đến, chiếc hồ này nước xuân xanh biếc, ôn nhuận như ngọc, ta nhất thời ngứa ngáy trong lòng, liền đi xuống giỡn nước một phen, nào đâu nghĩ đến có tên dâm đãng này cố ý trốn sau tảng đá nhìn trộm người ta tắm rửa. Ta chưa tìm ngươi tính số, ngươi lại đến trách móc ta, đúng là tiểu bại hoại không biết lòng người tốt.

“Con hồ ly này nói nửa ngày trời nhưng toàn tránh né vấn đề mấu chốt.” Đấu tâm nhãn với An tỷ tỷ, hắn còn chưa từng chiếm được thượng phong, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

– Tỷ tỷ, việc giỡn nước không đề cấp tới cũng được, dù sao việc này trong lòng chúng ta đều biết rõ, tiểu đệ ta đã sai lại thêm sai do sinh ra mang một đôi mắt sáng ngời có thần, mà tỷ tỷ sai lại lại càng sai vì trời sinh mỹ lệ như tiên nữ, vóc dáng ma quỷ, chúng ta tám lạng nửa cân, một người muốn đánh một người muốn chịu, chẳng ai chê cười ai.

Hắn cười hắc hắc:

– Ta cùng với tỷ tỷ mà nói, đều trốn tránh cái chuyện này. Người che mặt mạo xưng tiểu thư họ Tiếu dẫn ta tới đây, chính là tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ vì sao nảy ra chủ ý này? Tiểu đệ nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu rõ.

An Bích Như giống nhu căn bản không nghe được lời hắn nói, nhẹ nhàng ngồi ở bên bờ suối, vương đôi chân thon khẽ đá làn nước ấm trong hồ, hai tay vắt nước trên mái tóc, động tác uyển chuyển tự nhiên, tràn ngập mỹ cảm, dường như chẳng nghe thấy những lời hắn nói, căn bản không để ý tới.

– Ê, tỷ tỷ, ta đang nói chuyện với nàng đó, cho ta chút thể diện đi.

Lâm Vãn Vinh hoàn toàn bái phục con hồ ly xinh đẹp này, ở trước mặt nàng tựa hồ có bao nhiêu bản lĩnh cũng không xuất ra được, hết lần này đến lần khác, đánh cũng không thắng, chửi cũng không hơn. Nghĩ lại trước kia gặp được cô gái nào mình cũng có thể biến đổi, thật không ngờ lại gặp kẻ mà mình chẳng làm được gì, thậm chí còn có thể cải tạo mình, trong lòng ngược lại có một tư vị thật riêng biệt.

– Không dùng cách này với ngươi, ngươi sẽ đến sao?

An Bích Như lặng lẽ nói, nhưng lại giống như một oán phụ chốn khuê phòng:

– Đêm hôm đó ngươi làm hại người ta, dễ dàng bỏ qua vậy sao? Khinh bạc cũng đã khinh bạc rồi, vì sao Tiêu gia đại tiểu thư kia vừa đến, ngươi lại bỏ rơi không quan tâm ta nữa? Mấy ngày nay ngay cả một lời hỏi thăm đến ta cũng không có? Mặc cho ngươi chiếm tiện nghi của An Bích Như ta vậy sao? Ta không dùng cách này tìm ngươi, ngươi sẽ chủ động tìm ta sao? Ngươi đúng là một tên tiểu oan gia xấu xa thậm tệ mà!

Nàng như hờn như oán, ngươi ngoài nghe được nhất định nghĩ Lâm Vãn Vinh bạc tình phụ nghĩa, chỉ là Lâm Mỗ ta tự mình biết được, căn bản không có việc ngược đời đó. Nếu muốn nói ai oán, có Tiên Nhi, có Đại tiểu thư… nhưng thế nào cũng không đến lượt con hồ ly này. Mỗi bước đi của lão tử, e là An tỷ tỷ cũng nắm trong tay. Nói ta vứt bỏ nàng, vậy đó là chuyện nực cười nhất trên đời… Cho tới bây giờ chưa nắm được, bỏ rơi thế nào?

– Sư phụ tỷ tỷ, nàng biết Thanh Tuyền sao?

Lâm Vãn Vinh chẳng muốn nghe nàng dài dòng, ngắt lời nàng, mở miệng hỏi thẳng.

Con ngươi An Bích Như chuyển động, cười thần bí nói:

– Thanh Tuyền? Thanh Tuyền là ai? Ta không biết…

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, chậm rãi đi với bước, mặt mày nghiêm túc nói:

– An tỷ tỷ, trước mặt người ngay không nói lời gian, nàng hôm nay mượn tên Thanh Tuyền để khiến ta phải tới, rốt cuộc là vì chuyện gì? Nàng sao lại biết được Thanh Tuyền?

– Đúng là đồ đầu gỗ không hiểu phong tình.

An Binh Như khẽ sẵng giọng, trêm mặt hiện lên một nụ cười quyền rũ:

– Thì ra nàng ta gọi là Thanh Tuyền a! Ta chỉ biết nàng ta họ Tiếu. Tiêu Thanh Tuyền, ừm, cái tên này không tệ, có ý cảnh.

Thấy nàng đọc ra tên của Thanh Tuyền, trong lòng Lâm Vãn Vinh quýnh lên, liền nắm cánh tay An Bích Như hỏi:

– Nàng biết Thành Tuyền ư, Thanh Tuyền ở đâu? Mau nói cho ta!

An Bích Như nhíu mày, khẽ gắt:

– Tên bại hoại ngươi, đùa bỡn ta rồi.

Lâm Vãn Vinh vội vàng buông cánh nàng, sốt ruột nói:

– Tỷ tỷ, nàng thật sự gặp qua Thanh Tuyền sao? Nàng ta ở nơi nào?

An Bích Như lắc đầu:

– Tiểu bại hoại ngươi, nóng lòng làm cái gì? Ta hảo tâm hảo ý tới gặp ngươi, đổi lại ngươi đối xử với ta như vậy sao?

“Hồ ly lẳng lơ này, rõ ràng là tự ôm vũ khí còn than nặng.” Lâm Vãn Vinh sốt ruột, nhưng lại không thể thúc dục, An Bích Như thấy hắn gấp gáp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, mới mở miệng nói:

– Ta không biết Thanh Tuyền của ngươi, cũng không biết nàng ở nơi nào, nhưng mà ta lại biết thân phận của nàng ta?

– Thân phận của nàng?

Trải tim Lâm Vãn Vinh nhảy vài cái, chẳng lẽ An Bích Như biết Thanh Tuyền là công chúa? Nàng thân cận bên Thành vương, có chút tin tức nội bộ cũng không biết chừng.

– Tỷ tỷ, Thanh Tuyền có phải là công chúa của hoàng đế hay không?

Lâm Vãn Vinh hạ giọng, thần bí hề hề hỏi

– Công chúa cái gì?

An Bích Như lắc đầu:

– Cái này ta không biết. Ngược lại Tiên Nhi… bỏ đi, không nên nói cái này.

Ánh mắt An Bích Như lưu chuyển, đổi luôn cả đề tài nói:

– Vị Tiêu Thanh Tuyền này thật sự là nương tử của ngươi ư?

Thanh Tuyền không phải là công chúa? Thấy An Bích Như cũng không biết, Lâm Vãn Vinh lại mờ mịt:

– Thanh Tuyền là nương tử của ta, có trời đất làm chứng, thanh tùng làm mai. Ta cùng nàng tình đầu ý hợp ân ái triền miền, ở Kim Lăng cũng hẹn ước trăm năm.

– Hẹn ước trăm năm?

An Bích Như khanh khách cười duyên, trên mặt đầy vẻ thần bí nói:

– Nàng cùng ngươi có hẹn ước trăm năm? Đồ đệ của Ninh tiên tử cùng ngươi định ước trăm năm ư? Cái này thật là thú vị!

– Cái gì thú vị? Cái gì Ninh tiên tử? Tỷ tỷ, nàng chớ nhử ta nữa, có gì trực tiếp nói ra.

Lâm Vãn Vinh vội vàng nói, trong lòng hắn nhớ tới tiên nữ trúng độc châm đêm đó, sẽ không phải là Ninh tiên tử chứ?

– Ta cứ nhử ngươi đó, ngươi có thể làm gì? Nói tới cô gái khác ngươi liền thương tâm chú ý như vậy, ngươi chẳng có chút lương tâm.

Thấy trên trán Lâm Vãn Vinh nổi gân xanh, An Bích Như cười hì hì nói:

– Ngươi không nên vội. Ta vốn nghe Tiên Nhi nói qua có vị Tiếu tiểu thư như vậy, nói ra còn là sư tỷ của Tiên Nhi, mấy ngày trước ta vừa nghe thấy, liền hỏi Tiên Nhi, không nghĩ tới vị Tiếu tiểu thư này, lại là ý trung nhân của người.

“Sư tỷ của Tiên Nhi ư?” Nhớ tới đêm đó An Bích Như từng nói qua, lập tức liền hiểu rõ: “Chẳng trách Tiên Nhi thù địch Thanh Tuyền, thì ra sư phụ của Thanh Tuyền cũng là sư tỷ mà An tỷ tỷ luôn thù địch.”

An Bích Như gật gật đầu, đưa mắt nhìn hắn một cái:

– Cuối cùng ngươi còn không quá ngớ ngẩn, ta cùng sư tỷ là kẻ thù cả đời, Tiên Nhi tự nhiên cũng không thuận mắt với Thanh Tuyền kia của ngươi. Việc đã bày ra trước mắt rồi, muốn Tiên Nhi hay là muốn Thanh Tuyền, ngươi tự chọn đi.

Việc này thật sự khó khăn rồi, hắn vốn tưởng rằng Tiên Nhi đơn thuần chỉ là ghen, kế hoạch là sau khi tìm thấy Thanh Tuyền, khuyên bảo Tiên Nhi cùng Thanh Tuyền đối đãi với nhau thật tốt, nào đầu biết trặng bên trong còn có nhiều cơ quan như vậy. Chẳng còn chỉ là ghen nữa, chính là ân oán sư môn, khiến các nàng yên bình sống chung đã khó, huống chi còn có xúi bẩy từ phía An tỷ tỷ, gây mưa gọi gió.

Nói tới An tỷ tỷ, trong đâu hắn nhớ tới tiên tử trúng châm ngày ấy, nghe khẩu khí nàng ta nói về Thanh Tuyền, dám chắc là sư phụ của Thanh Tuyền, cũng chínn là Ninh tiên tử trong lời của An tỷ tỷ. Mẹ nó, sự việc càng ngày càng phiền toái rồi, Ninh tiên tử kia bị mình đả thương, cũng chẳng khác gì chết một nửa, đến lúc đó nếu Thanh Tuyền trách tội, ta phải trình bày thế nào?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng giúp được gì nhiều, Tiên Nhi cùng Thành Tuyền đã là việc khó khăn lớn rồi, không ngờ đứng sau lưng các nàng còn có hai nữ nhân đẹp không tưởng tượng nỗi, một là hồ ly chuyên câu dẫn người ta, một là tiên tử làm người không dám mạo phạm. Lão tử cũng quá thần kỳ, cưới được hai lão bà tốt chằng cần nói, còn nửa mua nửa tặng được hai sư phó cường hãn, trên cái thế giới này còn có ai quỷ dị hơn ta không?

– Có thể muốn cả hai được không?

Hắn dày mặt nói:

– An ỷ tỷ, nàng cũng biết, ta cùng Thanh Tuyền chính là đôi bên yêu nhau, với Tiên Nhi lại ân ái vô cùng, rũ bỏ một người nào ta cũng không nỡ.

– Cả hai đều muốn?

An Bích Như hầm hừ, khinh miệt nói:

– Ngươi muốn vẹn cả đôi đường ư? Tiên Nhi của ta sắc nước hương trời, cho phép ngươi nạp nàng khác làm thiếp đã là tiện nghi rất lớn cho người rồi, ngươi lại còn muốn đem cừu nhân của ta BỎ vào trong phòng, cứ nằm mơ đi.

Nạp nàng ấy làm thiếp? Còn chưa có chính thức bái đường, ngươi đã định rõ danh phận cho ta rồi, Tiên Nhi là thế, Đại tiểu thư, Xảo Xảo các nàng đều là thiếp? Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, thầm nghĩ, ngươi nếu chọc giận lão tử, ta lấy các nàng về làm đại lão bà, lại hạ xuân dược lên An hồ ly nhà ngươi, cho ngươi đi làm tiểu thiếp, phục vụ những lão bà của ta, cho ngươi nếm thử tư vị làm thiếp.

Thấy vẻ tức giận trên mặt hắn, ánh mắt An Bích Như lưu chuyển, hạ giọng nói:

– Nhưng mà việc này cũng có thể thương lượng…

– Thương lượng như thế nào?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

– Ngày ấy đã nói với ngươi, Bạch Liên giáo của ta bị hủy trong tay ngươi, ta mất đi vốn liếng để tiếp tục tranh đấu với sư tỷ, cho nên ngươi phải…

Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, che miệng cười khẽ.

– Đánh đổi thân xác?!

Lâm Vãn Vinh giật mình hỏi.

– Ngươi muốn vẹn toàn mà!

An Bích Như bật cười liếc nhìn hắn:

– Vẫn là câu nói kia, mộng tưởng của ta đã mất, liền muốn ngươi hoàn lại cho ta. Ta muốn ngươi đánh bại nàng ta, muốn cho nàng ta thất bại tâm phục khẩu phục.

– Không cần nữa.

Lâm Vãn Vinh tiêu sái phất phất tay, cười nói:

– Nếu muốn nói đánh bại tiên tử gì đó kia, ta đã sớm làm xong rồi.

– Làm xong rồi? Làm xong như thế nào?

An Bích Như kinh nhác hỏi.

An Bích Như đem tình hình ngày ấy kể ra một lượt, An Bích Như nghe được đầu tiên là sững sờ, tiếp đó duyên dáng cười khanh khách, gập cả thân mình.

Tấm lụa trên người nàng vốn mỏng như cánh ve, một cái khom lưng này, càng làm chân ngọc khép chặt, bầu ngực phập phồng, rãnh ngực sâu thẳm, mởn mởn trắng như tuyết, lánh mịn mê người, đôi trường túc thon dài đày đặn sung mãn, nếu bị nàng kẹp một cái… chậc chậc… yêu nữ thật sự thuần phác a! Y phục thiếu thốn trong suốt như thế! Mắt hắn nổi dâm quang, nhìn trên dưới một vòng, An tỷ tỷ vưu vật động lòng ngươi như vậy cũng đỏ mặt lên, vội vàng rời xa hắn vài bước.

– Thật to, thật trơn… à à, An tỷ tỷ, Vị ta gặp được chính là Ninh tiên tử ư? Ta như thế có tính là đánh bại nàng ta không?

Hắn thu ánh mắt ở trước ngực yêu nữ lại, nghiêm trang hỏi.

– Có dung mạo cùng khí chất như vậy thiên hạ còn có ai? Tự nhiên tiên tử kia của người là sư tỷ của ta rồi.

An Bích Như cười nói:

– Sợ rằng cô ta nằm mơ cũng không nghĩ ra, cô ta trên giang hồ chưa từng gặp quả địch thủ, bị hạ dưới âm mưu quỷ kế của ngươi… Khách khách, tiểu đệ đệ, ngươi thật sự có trình độ. Nhưng mà ngươi cũng quá coi thương vị sư tỷ này của ta rồi, tài trí của cô ta quán tuyệt thiên hạ, nào có thể dễ dàng bị người chế phục? Một chút độc châm có thể hại cô ta sao?

– Nói như thế, nàng ta không chết được?

Lâm Vãn Vinh quan tâm hỏi.

– Ngươi nói sao?

An Bích Như hỏi ngược lại:

– Nếu chút xíu độc châm có thể làm khó cô ta, cô ta có thể là Ninh tiên tử lừng danh thiên hạ, vạn người kính ngưỡng sao?

Mặc kệ nàng ta là cái gì tiên tử, chỉ cần không chết được là tốt rồi, cuối cùng có thể ăn nói với Thanh Tuyền rồi!” hắn vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói:

– Thế là tốt, thế là tốt! Nếu nàng ta chết rồi, ta làm sao ăn nói lão bà Thanh Tuyền đây.

An Bích Như mỉm cười nhìn hắn , nhẹ nhàng gạt mái tóc bên tai nói:

– Cho nên mới nói, mục đích của chúng ta giống nhau, tiểu đệ đệ, cái này ngươi sẽ không cự tuyệt ta chứ? Khách khách, ngươi nếu thật sự làm được việc này, ta liền khuyên bảo Tiên Nhi làm lành với Thanh Tuyền, khiến ngươi hưởng hết diễm phúc nhân gian.

– Đòi hỏi này thật ra không lớn lao gì cho lắm, dù sao nàng cũng không biết Thanh Tuyền ở đâu. Nhưng mà võ công của tiên tử này ta tự mình thấy qua, muốn đánh bại nàng ta, thật sự không dễ dàng đâu, với công phu hiện tại của ta, muốn đánh bại nàng ta, sợ là còn phải luyện vài tháng mới được, Ài, thật đau đầu!

Lâm Vãn Vinh lớn giọng chẳng biết thẹn.

An Bích Như lắc đầu cười khổ:

– Với công phu mèo ba cẳng của ngươi, dù luyện mười năm cũng chẳng phải là đối thủ của cô ta.

Nàng mỉm cười nói:

– Không hạn chế ở võ công, hạ gục nàng ta ở phương diện gì cũng được, nhưng nhất định phải để nàng hòan toàn phục tùng. Ta muốn cho tiên tử cao quý này xem, An Bích Như còn mạnh hơn cô ta.

Nàng nở một nụ cười quyến rũ, trong mắt hiện lên một ánh nhìn kỳ dị:

– Con đường ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, còn lại phải xem ngươi đó… chinh phục ả, đánh bại ả, tiểu đệ đệ, có thủ đoạn gì cứ dùng hết ra đi.

Chọn tập
Bình luận