Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 474: Quá không có cốt khí

Tác giả: Vũ Nham
Chọn tập

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79

– Giết!!!

Mấy trăm quân sĩ nấp đằng sau hắn ào ào nhảy lên mặt nước, thân trên để trần, giơ cao chiến đao, tinh thần ai ai cũng phấn chấn, giết vào doanh trại địch như một trận gió.

Hai quân vừa thấy mặt nhau, tiếng đao kiếm leng keng chạm nhau vang lên bên tai không ngớt. Cao Tù và Lý Vũ Lăng xông lên đầu tiên, hai người vung đao chém xuống, xọat xoạt chém liền mấy tên Đột Quyết, máu tươi tung tóe, sát khí đằng đằng.

Hồ nhân trong doanh vốn chỉ có năm sáu trăm người, trong đó còn có hơn nửa là ăn phải thuốc mê, thuốc nhuận tràng và xuân dược, thần trí nửa tình nửa mê, sức chiến đấu chẳng được nổi ba thành, sao có thể là đối thủ của tướng sĩ Đại Hoa như hung thần ác sát lao tới. Chỉ một đợt tấn công đã làm cho đội hình chiến đấu được tổ chức vội vã của chúng tán loạn, mấy trăm người Đột Quyết đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi nhuộm đỏ cả hồ nước.

Người Đột Quyết yếu ớt nhận đòn như thế, tướng sĩ Đại Hoa chưa từng thấy, dường như bao nhiêu lửa giận đều phát tiết ở thời khắc này, mấy trăm dũng sĩ mặt hưng phấn đỏ bừng, gầm lên dũng mãnh lao tới như sấm sét, đao chém thương đâm, trong nháy mắt đã tới gần lều trung tâm của người Đột Quyết.

Tên đầu lĩnh Hồ nhân kia đứng trước lều, gầm rống lý la lý lô như điên, mã đao trong tay múa lên những vầng trắng sáng lóa, dẫn năm sáu chục tên thủ hạ sót lại liều chết kháng cự.

– Khóa lập hộ tân đỗ dát!

Chẳng biết tên Hồ dẫn đầu kia nói cái gì, trong lều ở đối diện chợt lao ra hai gã Đột Quyết, thân mình như hổ, tóc trên đầu buông xõa, múa mã đao như điên, lùi về phía chuồng ngựa.

Hồ Bất Quy vội kêu lên:

– Bọn chúng muốn chạy! Các huynh đệ, giết, đừng để một tên nào chạy thoát.

Mấy trăm tướng sĩ dũng khí bạo phát, tụ họp thành một dòng lũ mãnh liệt lao tới mấy chục tên còn lại chém giết. Hồ Bất Quy gầm lên như hổ, vung đao chém văng đầu gã Hồ nhân bên cạnh rồi rảo bước tiến tới chuồng ngựa để truy cản.

Hai tên Hồ nhân có thân hình to khỏe lùi vào chuồng, xoay người nhảy lên mình ngựa rồi hối hả giật cương. Tuấn mã hí dài, muốn tung vó lao đi.

– Viu! viu!

Trong tiếng gió rít, hai mũi tên như sao băng bay thẳng tới yết hầu của hai gã Hồ nhân ở trên ngựa.

– A!!! a!!! a!!!…

Tiếng kêu dài thảm thiết vang lên, hai mũi tên cắm vào cuống họng của hai tên Đột Quyết, cả hai mắt trợn lên rồi ngã phịch xuống ngựa, nơi cổ máu cũng chưa kịp trào ra.

– Bắn tên giỏi lắm!

Lâm Vãn Vinh cười dài.

– Xông lên, giết chết bọn Đột Quyết.

Tám nghìn tướng sĩ ở vòng ngoài gào rú như chó sói, ầm ầm trào vào như một trận hồng thủy, vây tròn quanh những tên Đột Quyết còn lại, vô số thanh đao sáng loáng chém lên người bọn chúng.

Sự hung hãn của người Đột Quyết quả nhiên là danh bất hư truyền, thấy không còn hi vọng sống nữa, hơn năm ngươi tên ở lều trung tâm dột nhiên đều gầm lên, giống như sói hoang gọi bạn tình, hai mắt đỏ rực xông ra ngoài.

– Vì ngàn vạn đồng bào đã chết của ta, các huynh đệ, giết…

Lý Vũ Lăng kêu lên một tiếng, mắt trợn tròn, sắc mặt tím tái, mấy trăm tướng sĩ vây thành hình tròn, vô số tiếng trường thương đâm tới xoạt xoạt.

– Ự…

Trong tiếng kêu thảm, chiến trường đột nhiên lặng như tờ, thời gian như ngừng trôi. Thân thể của hơn năm mươi gã Hồ nhân bị mấy nghìn trường thương xuyên qua, đâm thành tổ ong. Bọn chúng vùng vẫy, mắt mở lớn, khóe miệng chảy máu tươi ròng ròng, mặc cho trường thương đâm xuyên qua người, vẫn liều mạng nhao lên. Keng, keng chiến đao rung lên mấy cái, rồi theo nhau rơi xuống đất.

Đám tướng sĩ nghiến chặt răng, thở phì phò, bọn họ đem toàn bộ sức lực tập trung vào trường thương, trong mắt không có chút thương sót nào. Vô số khuôn mặt người thân, chiến hữu, huynh đệ đã chết từ từ hiện ra hiện ra trước mắt, bùng lên sát khí trong lòng tất cả mọi người.

– Phì…

Lý Vũ Lăng mặt hiện lên hung quang, nhổ một ngụm máu rồi nhanh chóng rút trường thương lại, một thi thể Đột Quyết đổ gục trước mắt y, máu tung bốn phía.

– Cha ơi….

Lý Vũ Lăng chợt gào lên một tiếng kinh thiên, trường thương trong tay rơi xuống đất, quỳ gục xuống khóc rống lên:

– Con đã báo thù cho cha rồi! Cha, cha có nhìn thấy không?

Tiếng khóc của y làm vành mắt tất cả đều đỏ lên, cảnh này đã miêu tả tình cảnh li tán của vô số con dân Đại Hoa ở biên quan.

– Tiểu Lý tử, đứng lên đi.

Lâm Vãn Vinh thở dài đỡ y lên:

– Cha của đệ là anh hùng hảo hán của Đại Hoa ta, vô số tướng sĩ kính ngưỡng yêu quý ông, đệ phải ưỡn thẳng người lên.

Lý Vũ Lăng gật đầu, lặng lặng lau nước mắt đứng lên, mặt trở nên cứng cỏi, Cao Tù ôm vai hắn nhỏ giọng an ủi.

– Bẩm báo tướng quân, trận chiến này tiêu diệt được năm trăm sáu mươi kỵ binh Đột Quyết, bắt sống hai mươi người, bắt được chín nghìn bảy trăm sáu mươi sáu con chiến mã. Quân ta chết trận mười tám huynh đệ, bị thương ba mươi người.

Hồ Bất Quy sau khi dẫn người dọn dẹp chiến trường, tới bên Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng bẩm báo.

Thế này xem như là một lần đại thắng rồi, không chỉ bắt được vô số chiến mã, quan trọng hơn là đám kỳ binh đơn độc đã có chỗ đứng chân, cách đồn lũy Ba Ngạn Hạo Đặc của Hồ nhân chỉ trong gang tấc nữa thôi.

Trong mắt Lâm Vãn Vinh lóe tinh quang:

– Hồ đại ca, huynh xác định hành tung của chúng ta không bị tiết lộ chứ?

Hồ Bất Quy nghiêm mặt nói:

– Người hộ tống chiến mã của Đột Quyết tổng cộng có năm trăm tám mươi người, tất cả đã ở đây không kẻ nào chạy thoát. Cho dù Hồ nhân có con mắt thông thiên cũng chẳng thể lường được thiết kỵ của Đại Hoa ta có thể vòng qua sự phong tỏa của chúng, thâm nhập sâu vào trong đại thảo nguyên.

Lâm Vãn Vinh hài lòng gật đầu, ánh mắt khẽ lướt qua bốn phía. Trong bóng đêm thâm trầm, vết máu trên mặt đất đã biến thành mực đen, trong các căn lều lắc lư, mấy trăm tướng sĩ đang chôn thi thể người Đột Quyết. Rạng đông ngày mai, hồ nước trong xanh sẽ khôi phục sự thanh bình, không ai có thể nghĩ tới mấy canh giờ trước nơi này đã trải qua một trận huyết chiến. Còn ở Ba Ngạn Hạo Đặc ngoài bảy mươi dặm kia sẽ xảy ra điều gì đây? Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài.

Hồ Bất Quy đột nhiên nhớ tới việc gì đó, cười nói:

– Còn có một việc nữa mà suýt quên mất, gã đầu lĩnh Hồ nhân bị chúng ta bắt sống. Tướng quân, ngài có muốn đi xem không?

– Ồ? Chính là tên đầu lĩnh dẫn đầu người Đột Quyết à?

Lâm Vãn Vinh tức thì hứng thú:

– Đi xem nào, đi xem nào, tiện thể luyện tập thêm tiếng Đột Quyết mà ta mới học.

Hồ Bất Quy ngạc nhiên không thôi, Lâm tướng quân ngày bận trăm công, học được tiếng Đột Quyết từ khi nào? Nhưng thấy tướng quân rất hứng trí, hắn tự nhiên sẽ không hỏi thêm.

Còn chưa tới gần căn lều giam giữ tên đầu lĩnh thì đã nghe bên trong truyền ra những tiếng lý la lý lô, tiếng gầm như sấm động, Lâm Vãn Vinh hỏi:

– Hồ đại ca, hắn đang nói gì vậy, huynh phiên dịch đi.

Hồ Bất Quy cười bối rối:

– Cái này không dễ nghe lắm, hay là không phiên dịch nữa.

– Tưởng ta nghe không hiểu sao?

Lâm Vãn Vinh mặt xầm lại, bước vào trong lều đá mạnh một cái lên mông người Đột Quyết kia, quát hắn:

– Tiếng Đột Quyết lão tử cũng biết nói…. Trung tạp mạ mục ni thảo thủ!

Té ra là cái câu này, Hồ Bất Quy không nhịn nổi cười.

Tên Đột Quyết bị bắt này mũi ưng mắt hõm, tuy bị dây thừng trói chặt tay chân nhưng dáng vẻ vẫn hung hãn. Lâm Vãn Vinh vừa tới chẳng thèm lý lẽ gì đã đá hắn lăn xuống đất. Gã Đột Quyết lấy hết sức chống người thẳng lên, kêu gào ầm ĩ.

– Ngươi, biết ta?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, dùng cái thứ tiếng Đột Quyết tự nghĩ ra, trong tay không biết lôi đâu ra một thanh trủy thủ sắc bén, trước tiên dùng tranh trủy thù sát vài cái lên mũi gã đầu lĩnh, sau đó từ từ vòng qua trước mắt hắn, tiếng đao xoàn xoạt khiến Hồ Bất Quy nhìn thấy cũng hoa cả mắt.

Một nam nhân Đại Hoa cởi trần, toàn thân nhuốm máu như hung thân ác sát đứng ở trước mặt, gã đầu lĩnh trước tiên là ngẩn ra, tiếp đó phẫn nổ gầm lên.

– Mẹ nó, ngay cả tiếng người cũng chả biết nói…

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chủy thù trong tay đâm sâu vào trong miệng hắn, gã đầu lĩnh la hoảng lên, vội vàng há to miệng, mặt đầy giận dữ nhưng không dám nói gì.

– Nhìn đi, ta đã nói trước rồi, đối xử với người Đột Quyết phải dựa vào đao.

Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý, trủy thù trong tay lại chọc vào trong bao:

– Hồ đại ca, huynh tới phiên dịch. Hỏi xem hắn tên là gì? Có chức vụ gì trong người Đột Quyết.

Dịch câu đó ra, tên Đột Quyết xì xà xì xồ một trận, thần sắc cực kỳ kiêu ngạo, Hồ Bất Quy nói:

– Hắn nói hắn tên Thịnh Đan, là dũng sĩ thủ hạ của hữu vương Đồ Tác Tá.

– Tên của người Đột Quyết thật kỳ quái, lúc thì Toa Cáp (Tên 1 loại trò chơi dùng bài), lúc thì Sanh Đản (Đẻ trứng).

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Hỏi Đản huynh xem, nơi này cách Ba Ngạn Hạo Đặc bao xa?

Sau khi Hồ Bất Quy phiên dịch ra, Thịnh Đan tựa hồ ý thức được điều gì đó, sắc mặt hắn đại biến, gầm lên phẫn nộ.

Hồ Bất Quy dịch:

– Hắn nói người Đại Hoa chúng ta chỉ biết đánh lén, đâm sau lưng người, thật sự ti bỉ vô sỉ!

– Ai nói chúng ta chỉ biết đánh lén sau lưng?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh, giơ chân đạp lên mặt Thịnh Đan:

– Nhìn rõ chưa, lão tử còn biết đánh lén trước mặt.

Thịnh Đan bị hắn đạp lên mặt, chân tay bị trói run lên, gầm gừ lên tục. Hồ Bất Quy nói:

– Hắn nói, với danh nghĩa của dũng sĩ thảo nguyên. Hắn muốn quyết chiến với tướng quân.

– Quyết đấu? Hay lắm!

Lâm Vãn Vinh cười hô hố:

– Hồ đại ca, trói chân tay hắn lại, phái thêm một nghìn huynh đệ, để hắn ra ngoài quyết đầu.

Hồ Bất Quy dịch thẳng lời đó ra, Thịnh Đan đỏ mặt phẫn nộ, kêu loạn cả lên, Hồ Bất Quy không tiện phiên dịch. Lâm Vãn Vinh nói:

– Tưởng lão tử không hiểu à? Lão từ cũng biết tiếng Đột Quyết… trung tạp mạ mục ni thảo thủ!

Câu Đột Quyết này của Lâm huynh đệ càng ngày càng thành thục rồi, Hồ Bất Quy cười phá lên.

– Dũng sĩ Đột Quyết? Mạnh miệng quá nhỉ?

Lâm Vãn Vinh cười lớn:

– Hồ đại ca, huynh nói cho hắn, gần đây ta say mê văn tự Đột Quyết, thích nhất là viết thư cho tiểu tình nhân Đột Quyết của ta, nhưng hiện giờ tình thế không ổn. Phong thư kia rất có thể không may đã rơi vào tay Đồ Tác Tá. Đương nhiên, ta cũng không viết gì phức tạp lắm, chỉ là tình cờ khen ngợi một vị dũng sĩ nào đó thủ hạ hữu vương với tiểu mỹ nhân. Hắn với Đại Hoa ta qua lại rất tốt, lại thần không biết quỷ không hay dẫn kỵ binh Đại Hoa vào thảo nguyên, làm người ta cảm động hơn nữa là hắn còn đem hơn năm trăm huynh đệ của mình làm lễ ra mắt với ta, lại hữu nghị tặng cho một vạn thớt chiến mã. Hắn đúng là bằng hữu tốt nhất của Đại Hoa ta, nhân dân Đại Hoa suốt đời đều nhớ kỹ ân tình của hắn. Ừm ừm, ta tìm lúc nào rảnh rỗi đưa tơ lụa vào đầy lều của hắn là được rồi! Ài, không biết là hữu vương các hạ sẽ phong thưởng cho vị dũng sĩ này thế nào đây.

Hồ Bất Quy phiên dịch lại, còn chưa nói song, dũng sĩ Thịnh Đan đã biến sắc, đập đầu xuống đất gầm lên không ngừng.

– Vu cáo, ngươi vu cáo trắng trợn! Người Đại Hoa âm hiểm vô sỉ, hèn hạ xảo trá!

Lần này chẳng cần lão Hồ phiên dịch, Lâm Vãn Vinh cũng có thể hiểu hắn nói cái gì?

– Sao lại là vu cáo chứ?

Lâm Vãn Vinh cười vỗ vai Thịnh Đan:

– Yên tâm đi, ta biết người Đột Quyết các ngươi là dân tộc rất tự tôn, thà chết chứ không muốn làm Hồ gian cho vạn người thóa mạ! Một khi tộc nhân của người biết ngươi và Đại Hoa qua lại, mặc kệ là thật hay giả, bọn họ nhất định chửi rủa ngươi, tới lúc đó thanh danh của ngươi, của tông tộc ngươi sẽ bị hủy hoàn tòan. Cho nên, khi viết thư cho tiểu tình nhân ta sẽ không nhắc tới tên của ngươi, như vậy Hữu vương các hạ sẽ không biết lão huynh là nội ứng do chúng ta phái tới nằm vùng ở vương đình. Ôi chao, Sinh Đản huynh, ta thật sự suy nghĩ cho huynh đấy, huynh không cần nhìn ta cảm kích như thế, phải biết ta là người được xưng là thiện lương nhất Đại Hoa, chẳng phải là hư danh đâu!

– A… A…

Dũng sĩ Đột Quyết phẫn nộ gầm lên như sói tru, cổ họng như muốn phun ra máu, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Lâm Vãn Vinh, hận không thể xé thịt uống máu hắn.

Lâm VãnVinh nhìn ra bên ngoài, ngáp dài lẩm bẩm:

– Trời chẳng còn sớm nữa, phải về viết thư thôi, bằng không cục cưng của ta sẽ lo lắng. Sinh Đản huynh, huynh cứ yên tâm đi, ta sẽ không viết tên huynh đâu, sẽ chẳng ai biết việc huynh làm cả.

Hắn bước ra bên ngoài, Thịnh Đan giống như một con hùng sư phẫn nộ, tóc tai dựng đứng lên, hai mắt đỏ như phun ra máu. Hắn gầm gào hồi lâu rồi cuối cùng cũng yếu ớt gục đầu xuống.

– Lâm huynh đệ, Thịnh Đan khai rồi, hắn khai rồi!

Hồ Bất Quy lao ra ngoài lều, hưng phất kêu lên.

– Có thế mà đã khai rồi?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, nhìn tờ giấy vừa vẽ xong hai người một trên một dưới, mặt đầy thất vọng:

– Ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm vẽ một bức tranh liên hoàn giáo dục sinh lý, sao hắn đã khai sớm thế? Thật chẳng có cốt khí!

Chọn tập
Bình luận