Dịch: Workman
Biên tập: vovong
Không hề có dấu hiệu báo trước, Lâm đại nhân nã một phát pháo. Tiếng ầm ầm dội vào tai như muốn phá vỡ màng nhĩ mọi người. Trần Ngự sử giật mình sợ hãi kêu lên, vội vội vàng vàng bịt tai lại, hai chân run rẩy:
– Lâm đại nhân, ngài dám bắn pháo bên trong vương phủ, ngài… ngài đúng là gan lớn bằng trời…
Xa xa trên mặt nước nổi lên những cơn sóng dập dồn, những vòng sóng rất đẹp từ từ lan ra bốn phía, cuối cùng tan biến đi. Lâm Vãn Vinh thần thái nhàn nhã như không nghe thấy Trần đại nhân nói gì, hắc hắc đắc ý cười nói:
– Cao đại ca, huynh xem ta bắn phát pháo này thế nào?!
– Cao minh, thật sự cao minh…
Cao Tù giơ ngón cái lên:
– Cao Tù ta sống bao nhiêu năm như vậy, cho tới giờ vẫn chưa thấy qua người nào bắn pháo hay như ngươi, một phát pháo hỏa lực uy mãnh, chấn động đến tận trời cao. Lâm huynh đệ thật sự là anh minh thần vũ, khí thế ngập trời…
“Thần vũ cái rắm!” Thấy lão Cao không ngừng vỗ mông ngựa, Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vào nòng pháo đen bóng cười nói:
– Con chim nước đó bay quá nhanh, phát pháo của ta vốn tưởng đã bắn trúng mông nó, vậy mà lại chệch chút đỉnh, đến cả một sợi lông cũng không chạm vào được. Chà, thật sự là ba ngày rồi không tập luyện nên tay chân cứng ngắc. Xem ra sau này ta phải cắt bớt thời gian tập võ để chuyển sang tập bắn pháo mới được!
Hai người đùa giỡn láo nháo, căn bản chẳng coi Trần Tất Thanh vào đâu. Cao Tù là thống lĩnh thị vệ trong cung, là người bên cạnh hoàng đế, đi đường cũng chẳng phải nhường ai, sao phải sợ một tên Ngự sử chứ.
Lâm đại nhân lại hướng về phía hồ nước bắn loạn vài phát pháo, đám chim nước bay tán loạn, nước bắn tung tóe, hơn mười con cá ngửa bụng trắng xóa chết nổi trên mặt nước.
Cao Tù thở ra một hơi nói:
– Lâm đại nhân yêu binh như con, tự mình bắn pháo, bắn chết cá trong hồ, bổ sung chút lương thực cho các huynh đệ, nếu việc này lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ thành một giai thoại.
Gặp phải tên vô sỉ rồi. Quả là chưa thấy qua một người không biết xấu hổ như vậy, Trần Tất Thanh rốt cuộc nhịn không được nữa:
– Lâm đại nhân, vương phủ này là do tiên hoàng tự mình chọn vùng đất quí có phong thủy tốt, có địa vị tôn sùng không gì sánh được. Ngài dám bỏ qua ân tình của tiên hoàng, bắn pháo loạn xạ trong vương phủ. Ngài đúng là không xem tiên hoàng ra gì cả… Bổn quan nhất định phải tố cáo ngươi trước mặt hoàng thượng.
– Ta nói Trần đại nhân nghe này, ngài nghỉ ngơi một chút được không?
Lâm Vãn Vinh vẻ mặt đau khổ nói tiếp:
– Mỗi ngày chỉ nghĩ đến tố cái này, cáo cái kia. Ta hơi lo cho ngài đó, ngài không có việc gì khác để làm hả? Về nhà ôm lão bà, đùa giỡn với tiểu thiếp, làm gì cũng tốt mà!
Thô tục! Ti tiện! Trần Tất Thanh vừa muốn mở miệng, chợt nghe Cao thống lĩnh lại eo éo xen vào:
– Lâm huynh đệ, ngươi không biết chứ, Ngự sử mà, vốn nghề chuyên môn là viết tấu chương. Hơn nữa, Trần đại nhân này, những tiểu thiếp trong nhà làm sao lại chỉ đùa giỡn với người mới mà không làm thoả mãn hết những người khác được. Trần đại nhân, ông thấy có đúng không, ha ha…
Bị hai người này chọc ghẹo một phen, Trần Tất Thanh đã muốn phát tác, nhưng nhớ tới trước khi đi Hoàng Thượng đã nói, cho dù viết tấu Chương tố cáo Lâm Tam thì sợ rằng cũng không có tác dụng gì. Huống chi việc tra án Thành Vương cũng chỉ còn biết dựa vào hắn. Trần đại nhân phẫn hận hừ một tiếng, cố hết sức áp chế lửa giận trong lòng.
Cáo thị vừa đưa ra, tin tức về việc đào bảo vật trong vương phủ liền giống như được chắp cánh truyền bá khắp kinh thành.
Hoàng Thượng chiêu tập người tìm bảo vật, còn hứa dùng ba thành để trọng thưởng, quả là một chuyện tốt trước giờ chưa nghe qua. Trong lòng mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Sau đó lại nghe binh sĩ dán thông báo “không cẩn thận” tiết lộ tin tức nội bộ, nghe nói người chủ trì việc tầm bảo lần này chính là vị quan rất mực thanh liêm, anh hùng của giới bình dân Lâm Tam Lâm đại nhân. Sự tích về Lâm đại nhân sớm đã được lan truyền khắp cả thành, nhân phẩm người như thế tự nhiên sẽ không kém được.
Có chiêu bài mạ chữ vàng này, tất cả mọi người đều yên lòng. Trong khoảng thời gian ngắn đã tụ tập rất nhiều người. Chỉ sau nửa canh giờ đã có mấy trăm người tới chỗ Cao Tù báo danh, sau đó lại có vô số đoàn người thi nhau không ngừng đến đăng ký.
Lâm Vãn Vinh nhớ tới thời gian rất gấp gáp nên có vẻ hơi lo lắng, nhưng thà cứ đơn giản là ở lại vương phủ cho được việc. Cao Tù tự nhiên biết điều, đẩy Lâm đại nhân đến gian phòng mà An tỷ tỷ từng ở:
– Lâm huynh đệ, ta thấy ngươi rất thích phòng này. Hay là như vậy đi, ta sẽ phái người đi bẩm cáo cho những phu nhân của ngươi ở phủ, nói rằng tối nay ngươi sẽ ở đây xử lý công vụ, ngươi thấy có được không?
Cũng là lão Cao biết làm việc, Lâm đại nhân cười hắc hắc một tiếng. Phất tay áo bảo hắn mau đi làm.
Nằm trên nệm giường mềm mại, cái chăn mỏng truyền đến hương thơm phảng phất, ấm áp như cơ thể của An tỷ tỷ. Chợt nhớ tới phong tình đêm hôm đó, một An tỷ tỷ tươi cười như hiện ra trước mắt, ngẫm lại không biết hồ ly tinh bây giờ tới Miêu trại có được phong lưu khoái hoạt không, có còn nhớ ta không. Lâm đại nhân vừa cao hứng vừa bi thương, nắm lấy tấm chăn mềm mại mà tưởng tượng đó là da thịt mềm mại, cơ thể mũm mĩm của An Bích Như, bóp mạnh vài cái:
– Ta bóp… ta sờ… ta bóp bóp sờ sờ…
Xoa bóp “An tỷ tỷ” gần nhàu nát ra rồi hắn mới ấm ức ngủ thiếp đi. Cũng không biết bao lâu sau, trong cơn mơ mơ màng màng đột nhiên hắn thấy có người thổi nhè nhẹ bên tai mình:
– Tướng công, tướng công…
Hắn vội vàng mở mắt ra, đã thấy Tần tiểu thư mỉm cười ngồi bên giường, nhìn mình nháy mắt.
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng:
– Tiên Nhi, nàng đi đâu mà tới đây? Buổi chiều ta về sao không gặp nàng?!
– Thiếp không nói cho chàng đâu.
Tiên Nhi cười khanh khách, chỉ vào mũi hắn nói:
– Tướng công, mau lên, đến lúc thay thuốc rồi.
– À!
Lâm Vãn Vinh bất lực hít một hơi, bị đứt gân gãy xương quả là phiền toái, lúc nào cũng phải xoa cao không được gián đoạn, chỉ vài canh giờ đã phải thay một lần.
Tần Tiên Nhi lấy trước ngực ra một bình nhỏ, từ từ mở nắp ra, lập tức ngửi được một mùi thơm ngát thoang thoảng truyền đến. Mùi thuốc này rất khác với những loại kia, không phải dược thảo, cũng không phải mùi hoa, ngửi vào rất thoải mái. Tần Tiên Nhi cởi quần áo hắn, đem thuốc đó xoa vào đùi hắn một chút.
Lâm Vãn Vinh liền có cảm giác mát dịu như xuyên vào đến tận xương tủy, làm hắn thở ra khoan khoái:
– Tiên Nhi, nàng lấy dược thủy này ở đâu thế, không chỉ khác với thuốc của Thanh Tuyền về cách pha chế, mà mùi vị cũng thơm ngát.
Tần Tiên Nhi cười đắc ý:
– Đương nhiên, dược thủy này thần kỳ vô cùng, chính là Miêu…
– Miêu? Miêu gì?
Lâm đại nhân ngạc nhiên nhìn nàng.
Tần tiểu thư vội vàng ồ một tiếng, cười nói:
– Dược thủy này, là từ những dược thảo được thu hoạch ở sau miếu gần Đại Tuyết sơn. Khác hẳn những thứ thuốc bình thường. Theo sư … à, theo như những người đã thử qua nói, không tới mười ngày, chàng đã có thể xuống giường đi lại rồi. Tướng công, chàng cảm thấy thế nào?
Làm gì có cái miếu nào ở sau Đại Tuyết sơn? Thấy Tiên Nhi ấp a ấp úng, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Cái gì mười ngày có thể đi đứng được, nàng không cần an ủi ta. Khi Thanh Tuyền sử dụng dược thủy của nàng ấy cũng đã từng nói với ta như vậy. Theo như ta thấy, tỷ muội các nàng bảo ta mười ngày sẽ đi lại được, đại khái là nói ta có thể bò được!
– Thấy ghét.
Tiên Nhi cười khanh khách lườm hắn:
– Chàng không tin ta, chẳng lẽ còn không tin sư… à không, tin người khác?
– Được rồi, được rồi, ta tin.
Lâm Vãn Vinh cười lôi nàng nằm xuống bên người mình:
– Tiên Nhi, vừa khéo nàng lại tới, mau ngủ với ta nào!
Tiên Nhi ưm một tiếng, chậm rãi nép vào lòng hắn, bỗng sực nhớ ra cái gì, vội vàng ngẩng đầu lên:
– Tướng công, có phải sáng sớm nay chàng sủng hạnh con tiểu yêu tinh Lạc Ngưng không?!
– A, cái đó, không nhớ rõ nữa.
Lâm đại nhân vội vàng rặn ra một tràng cười ha ha.
Tần tiểu thư sắc mặt nghiêm túc:
– Tướng công. Chàng bị trọng thương, khí huyết suy yếu, nếu tiếp tục làm loạn có thể bị chảy máu, chẳng may ảnh hưởng tới thân thể thì sao? Không được làm như vậy nữa đâu đấy!
Lâm đại nhân mồ hôi đầy đầu:
– Đúng đúng, Thanh Tuyền đã phê bình ta rồi, sau này ta nhất định chú ý. Tiên Nhi, không ngờ nàng cũng hiểu chuyện này nha!
– Đó là tự nhiên!
Tần Tiên Nhi cười duyên rồi ôm cổ hắn, nép người vào ngực hắn.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ người Tiên Nhi truyền đến, lại liên tưởng tới đêm đó cùng An tỷ tỷ triền miên ở đây, Lâm Vãn Vinh chẳng thể nào ngủ yên được, không nén nổi nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay trắng nõn mịn màng của Tiên Nhi, thở dài nói:
– Tiên Nhi, có một việc ta nhất định phải nói với nàng, nếu không nói sẽ có lỗi với lương tâm ta…Thực ra ta và An tỷ tỷ có một bí mật nhỏ không thể nói ra… Tiên Nhi… Tiên Nhi…
Hắn khẽ đẩy đẩy Tần Tiên Nhi mấy lần, nhưng thấy Tần tiểu thư hơi thở đều đều, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, sớm đã chìm vào mộng đẹp rồi.
Sáng sớm hôm sau, Cao Tù đang bì bõm bơi trong hồ bỗng nghe thấy có người vỗ tay cười nói:
– Cao đại ca, chào buổi sáng! Sớm như vậy mà đã ra ngoài bơi rồi sao?!
Cao Tù ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Vãn Vinh ngồi trên ghế lăn, hai mắt hơi đỏ lên, thần thái mệt mỏi. Hiển nhiên đêm qua không ngủ ngon. Còn Nghê Thường công chúa đứng ở phía sau hắn thì kiều diễm như hoa, dáng vẻ như muốn bay lên trời, chẳng khác chi tiên tử dưới trần gian.
Chẳng lẽ Lâm huynh đệ đêm qua gặp phải “độc thủ” của công chúa? Chà, làm nam nhân thật khổ. Năm chi chỉ còn lại có bốn, thế mà công chúa còn hành hạ hắn nữa! Cao Tù nhìn hắn vẻ đồng tình thông cảm, quan tâm hỏi:
– Lâm huynh đệ, ngươi không việc gì chứ?!
– Ta có thể có việc gì được chứ?
Lâm đại nhân làm gì mà không hiểu rõ tâm tư xấu xa của lão Cao. Thấy Cao Tù bơi kiểu chó trong nước, tư thế cực kỳ buồn cười, nhịn không được nói:
– Cao đại ca, tư thế bơi của huynh quả là khác hẳn người thường đó.
Cao Tù cười ha hả nói:
– Huynh đệ ngươi đừng chế diễu ta nữa. Lão Cao ta sinh ở Thương Châu, trời sinh là một con vịt cạn, hôm nay là lần đầu tiên bơi đó. Hà, ngươi nhìn xem, những người này đều là những hảo thủ bơi lặn do ngươi gọi tới, ta đang học tập họ mà!
Cao Tù đưa tay chỉ chỏ, dọc theo hai bên hồ nước sớm đã tụ tập mấy trăm người, da mỗi người đều sạm nắng, bóng lộn. Thấy ánh mắt Lâm Vãn Vinh lướt qua, mọi người đều ôm quyền nói:
– Ra mắt Lâm đại nhân!
– À tốt, tốt!!!
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói:
– Các huynh đệ khổ cực rồi, không ngờ lại có nhiều người như vậy. Nhưng mọi người yên tâm, Lâm mỗ ta là người nói là nhất định làm. Khi tìm được vàng bạc châu báu tuyệt đối sẽ chia cho các ngươi một phần.
Thấy Lâm đại nhân hào sảng như thế, mấy trăm người vô cùng mừng rỡ. Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
– … Trong cáo thị đã giải thích rõ ràng yêu cầu cụ thể và phần thưởng, do đó ta không cần phải nhắc lại. Chỉ hy vọng mọi người sau khi xuống nước hãy cẩn thận tìm tòi, một ngọn cành cây một ngọn cỏ cũng không được bỏ qua. Nếu gặp điều gì dị thường đều phải lập tức bẩm báo. Nếu để cả một đống vàng bạc châu báu bị chìm nước, khặc khặc, vậy thì quả là đáng tiếc…
Lâm đại nhân vừa nói xong, đám hảo thủ bơi lặn ai nấy đều mắt tỏa tinh quang, hận không thể lặn xuống lớp bùn dưới nước nhổ sạch hết tất cả rong tảo lên.
Mặt hồ cũng không phải là quá lớn, số người tìm châu báu có chừng hơn năm sáu trăm người, nhiều người như vậy cùng nhau xuống nước, lùng sục lật nghiêng cả đáy hồ lên cũng không phải là việc khó.
– Tốt lắm, thời gian gấp gáp, ta không nói nhiều nữa. Cao đại ca, huynh an bài vài tráng sĩ thử tìm một phen. Xem những lời Lâm mỗ có phải là giả hay không.
Lâm đại nhân vung tay lên, cười hắc hắc.
Tìm thử? Thế nào gọi là tìm thử? Mọi người nghe thế đều mơ hồ, đến cả Tần Tiên Nhi cũng khó hiểu:
– Tướng công. Tìm thử cái gì? Chàng lại bày ra chủ ý quỉ quái gì nữa đây?
– Là như thế này …
Thừa lúc không ai chú ý, hắn lén thò tay sờ vào mông Tiên Nhi một cái, cười dâm nói:
– Thế này gọi là mò thử*!
*Nguyên văn: “thí mạc” có nghĩa là tìm thử, nhưng cũng có thể hiểu là mò thử.
– Ghét quá đi!
Tần tiểu thư mặt đỏ lên, mắng yêu một tiếng.
Bên kia Cao Tù cũng đã hành động. Hắn dùng đủ hình đủ dạng dây dợ giăng trên mặt hồ, chia hồ ra làm những ô có diện tích gần bằng nhau, rồi lại chia đám thợ lặn ra thành vài tổ, mỗi tổ chuyên môn phụ trách tìm bảo vật bên trong một ô, như vậy rất công bằng, do đó tất cả mọi người đều tin phục.
Cao Tù tùy tiện chọn ra vài tổ, trong mỗi tổ đó lấy ra một người, ước chừng bảy tám người gì đó, bảo họ đứng trong khu vực đã được định sẵn. Sau đó Cao Tù gật đầu, lớn tiếng nói:
– Tìm thử là gì? Lâm đại nhân vừa rồi cũng đã nói, trong hồ này có giấu bảo bối, chỉ cần lấy được lên đây, sẽ có ba thành sẽ thuộc về mọi người. Đương nhiên, ta cũng biết nhất định trong lòng các vị vẫn còn hơi nghi ngờ, cho rằng không thể có bánh từ trên trời rơi xuống! Nhưng hôm nay, Lâm đại nhân muốn cho bọn chúng ta thấy, thế nào gọi là bánh rơi từ trên trời xuống… Mấy vị tráng sĩ mà ta tùy tiện chọn lựa rốt cuộc có tìm được bánh không, mời họ xuống nước thử một lần là biết ngay…
Mọi người ghé tai nhau xì xào bàn tán, sắc mặt ra vẻ rất chờ mong. Cao Tù cười hắc hắc:
– Đến giờ lành rồi, xin Lâm đại nhân bắn pháo …
Lâm Vãn Vinh thần sắc nghiêm cẩn, lấy ra mồi lửa ra đốt vào dây dẫn, lập tức một tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt hồ nổi lên một đụn nước.
– Tìm thử… bắt đầu…
Lâm đại nhân vừa hô lên, trong số những người được tuyển có mấy người không đợi được nữa, tranh nhau nhảy vào hồ trước.
Sau những tiếng tõm tõm, mặt hồ lại trở nên bình lặng, chỉ còn nghe những tiếng chim nước bị kinh động, không ngừng vỗ vỗ đôi cánh. Mọi người chưa được xuống nước gần như nín thở, chờ mong tin tức từ những người cùng tổ mang đến.
– Tướng công, chàng rốt cuộc đang làm cái quỷ gì thế?
Tần Tiên Nhi nhéo mạnh vào tay Lâm đại nhân, làm ra vẻ giận dỗi.
Lâm đại nhân cười thần bí:
– Đừng có vội, một lát là biết ngay.
Vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng rào, từ dưới nước đột nhiên nhô lên một đầu người. Chính là một trong số những người vừa rồi nhảy xuống nước. Ánh mắt mọi người đều dán cả lên người hắn.
Người nọ kêu lên một tiếng mừng rỡ, từ dưới nước giơ lên một cái hộp gỗ:
– Bẩm đại nhân, tiểu nhân mò trong lớp bùn, đụng phải một cái hộp bạc.
– Ồ?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ:
– Mau mau đem đến đây!
Cao Tù ra lệnh cho một cái thuyền nhỏ lướt tới, hắn nhìn qua vài lần rồi hưng phấn nói:
– Hồi bẩm đại nhân, vị hảo hán này tìm được trăm lượng bạc!
– Tốt.
Lâm Vãn Vinh vỗ đùi cười to:
– Dựa theo quy củ, ba mươi lượng bạc coi như được ghi cho vị hảo hán này.
– Đại nhân.
Lại một người nữa từ dưới nước vọt lên, hân hoan báo cáo:
– Tiểu nhân tìm thấy hai mươi lượng vàng.
– Tiểu nhân tìm được ba viên mã não…
– Tiểu nhân tìm được sáu mươi lạng bạc.
Tin tốt cứ thế liên tiếp truyền đến, những người vừa xuống nước, không có ai rỗng túi cả. Ít nhất cũng phải mò được một xấp vải. Quả thật đúng như lời của Lâm đại nhân, dưới nước có cất giấu vô số châu báu, những hảo hán đang đứng chờ trên bờ lập tức trở nên sốt ruột, ánh mắt dán vào Lâm đại nhân, mong ngóng hắn ra lệnh càng sớm càng tốt.
Lâm Vãn Vinh thần sắc nghiêm chỉnh, lạnh lùng hừ một tiếng:
– Trước khi các vị xuống nước Lâm mỗ có một câu nói trước. Tìm được vật gì đó, có ba thành thưởng cho các vị huynh đệ, ta đãi các vị không tệ, do đó hy vọng chư vị cũng chớ bòn rút. Người nào giở tiểu xảo, âm thầm bòn rút, ta sẽ luận theo việc ăn trộm quốc khố mà xử trí! Khi các vị tìm dưới nước phải rất cẩn thận, có phát hiện dị thường gì đều phải bẩm báo tức thì, nghe rõ chưa?!
– Rõ!
Được lợi ích kích động, thanh âm của đám hảo hán quả là hùng tráng.
– Tốt, chính thức bắt đầu tìm bảo vật!
Lâm Vãn Vinh vung tay lên, mấy trăm hảo hán còn lại như bị lửa thiêu vào mông, mau chóng nhảy ùm vào nước. Trên mặt hồ nước văng tung tóe, cứ như có một cơn mưa vừa bất chợt đổ xuống.
– Cao đại ca, huynh bỏ ra bao nhiêu bạc vậy?
Thấy Cao Tù đi tới, Lâm đại nhân khẩn cấp hỏi ngay.
Cao Tù đáp:
– Không phải huynh đệ phân phó rồi sao, tận lực rải ra, vị trí rải bạc cũng phải phân tán. Mặt hồ lớn như vậy, kiểu gì cũng phải hơn ngàn lượng bạc. Ta còn kèm lẫn vào đó vài cây vàng, dạ minh châu, gấm vóc, thỉnh thoảng còn có vài hộp Bích Loa Xuân* và trà Long Tỉnh nữa.
* Bích Loa Xuân: một loại trà xanh.
Lâm đại nhân nghe thế hơi choáng váng, lão Cao này đi hơi xa quá rồi, vụ này xem ra giống như một đại hội triển lãm vậy, cái gì cũng ném xuống là sao. Lâm Vãn Vinh nghiến răng:
– Cao đại ca, nói thẳng ra đi, tổng cộng hết bao nhiêu bạc?
Cao Tù xòe ngón tay tính toán:
– Hai ngàn lượng thôi! Huynh đệ ngươi yên tâm, việc mua bán này ta đều giao cho Tiêu gia làm cả, lão Triệu ở thành đông cũng có một phần, còn hứa hối lộ cho ta một thành, ta cự tuyệt ngay lập tức. Số bạc này đều làm lợi cho Tiêu gia cả, không hề tiện nghi cho người khác đâu.
Mẹ nó, hai ngàn lượng của ta thế là đi tong! Lâm đại nhân lòng đau như cắt, rên hừ hừ vài tiếng rồi không nói gì nữa.
Tần tiểu thư giật mình hiểu ra:
– Ồ, thiếp hiểu ra rồi. Tướng công, chàng rải bạc vào trong hồ sao?
– Ừm…
Lâm đại nhân vội vàng liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý tới mình, lúc này mới làm mặt đau khổ nói:
– Đúng là ta rải bạc. Thấy ta ngu lắm đúng không?! Tiên Nhi, lão công nàng làm ăn lỗ vốn chủ yếu là vì lão nhạc phụ đó! Cao đại ca, khi làm việc này, Hoàng Thượng cho ngân sách bao nhiêu thế?!
– Ngân sách hả? Dường như Hoàng Thượng không nói!
Cao Tù ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói:
– Nhưng mà theo như kinh nghiệm bao nhiêu năm của ta ở trong cung, khi làm việc cho Hoàng Thượng, luôn luôn đều căn cứ vào chất lượng, không tính về cách làm… Còn kinh phí thì dùng bao nhiêu tiền, chi trả lại theo thực tế!
Hay cho một câu trả lại theo thực tế. Lâm đại nhân mừng rỡ, giơ ba ngón tay nói:
– Cao đại ca, vừa rồi huynh nói chúng ta dùng bao nhiêu bạc?!
– Hai ngàn, à, không, ba ngàn…
– Huynh tính kỹ lại đi!
Lâm Vãn Vinh đưa ba đầu ngón tay lắc qua lắc lại.
– Ồ, không đúng, là ba vạn! Ôi, ta dạo này lẩm cẩm quá, rõ ràng là dùng hết ba vạn lượng mà!
Cao Tù vỗ tay, xem ra có vẻ “giật mình hiểu ra”.
Lão Cao này quả đúng là đồ vô lương tâm. Lâm đại nhân hận không được đá vào mông hắn một phát:
– Cao đại ca, làm người cần phải chính trực, làm sao nói bậy được chứ. Ta rõ ràng chỉ dùng hai ngàn nhân với ba lần… là sáu ngàn lượng thôi mà!
Cực Phẩm Gia Đinh
Tác giả: Vũ Nham