Dịch: workman
Biên tập: Melly
Bão cát thổi lên mái tóc và quần áo nàng, cát bụi mênh mông, ánh mắt nàng như lạc đi đâu đó. Từng giọt lệ trong suốt lăn xuống như chuỗi bích ngọc, trong ánh tà dương trên đại mạc, tựa như những viên hổ phách long lanh.
Hoàng hôn, cát vàng, một cô gái xinh đẹp tiều tụy… Trước mắt giống như một bức tranh thủy mặc nơi tái ngoại, mông mông lung lung nhưng vẫn vô cùng chân thật. Nhìn từng giọt lệ của Từ Chỉ Tình rơi trên váy áo, gương mặt yêu kiều đã hoen đầy nước mắt, dưới ánh hoàng hôn tạo thành một khung cảnh tuyệt mỹ động lòng người, trong lòng Lâm Vãn Vinh bùi ngùi khó tả. Hắn thở dài một hơi, cảm khái nói:
– Từ tiểu thư, chuyện nhiều cát thành sa mạc quả là rất hay, đã lâu ta chưa xúc động đến như vậy. Còn có gì nữa? Kể tiếp đi?!
Từ Chỉ Tình tức giận đến mặt trắng bệch, cầm một chiếc khăn tay màu xanh lá cây nhạt lau nước mắt, lạnh lùng bảo:
– Nếu ngươi muốn nghe kể chuyện, tìm Thanh Tuyền tiểu thư của ngươi đi, ta không rảnh mà kể với ngươi. Ta đi đây…
Nàng đứng dậy, đôi tay nhỏ bé kéo chiếc váy dài, chạy thẳng vào trong doanh. Đi được vài bước, lại thấy phía sau yên ắn dị thường, Lâm Vãn Vinh tựa như vẫn còn trầm mặc trong cát bụi phía sau. Nàng do dự một chút, bước chân bất giác dừng lại, nhìn trộm về phía sau. Chỉ thấy người nọ mắt nhìn trời, ôm đầu gối, như chưa từng phát sinh gì cả.
Nước mắt lại trào ra, Từ tiểu thư nấc lên một tiếng, hai tay nắm lấy nắm cái lớn, phẫn hận ném vào hắn:
– Đánh chết ngươi, đánh chết cái tên lang tâm cẩu phế này…!
Cát bụi cuộn lên, tràn ngập giữa hai người, Lâm Vãn Vinh đứng lên, phủi phủi hai tay, hừ lạnh một tiếng.
Nhìn hắn từng bước đi về phía mình, bước chân mạnh như đánh trống, Từ Chỉ Tình ngây dại, tim đập như trống dục hành quân, ngón tay búp măng vẫn nắm chặt năm cát, rồi rốt cuộc không ném ra.
– Ngươi, ngươi muốn gì?!
Thấy hắn hằm hằm nhìn mình, Từ tiểu thư nhất thời luống cuống, hai chân như mọc rễ bất động:
– Ta là quân sư ba quân, ngươi dám làm gì… ta sẽ…a…
Thấy bàn tay tổ bố của hắn phất về phía mặt mình, Từ quân sư kinh hô một tiếng, chẳng hiểu làm sao lại không hề nhúc nhích gì, gương mặt nàng đỏ bừng lên, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
– A cái gì mà a?!
Lâm Vãn Vinh cười khổ, giơ tay phủi bụi trên mái tóc nàng:
– Ta là người thuần khiết, nàng nghĩ ta muốn làm gì?
Nhìn hắn cười trộm, lúc này mới tỉnh ngộ ra là bị hắn lừa, Từ Chỉ Tình ngượng ngùng, trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng không nói ra lời.
Giống như có một nỗi oan uổng vô cùng không nói ra lời, trong nháy mắt bộc phát, Từ tiểu thư mắt đỏ lên, vừa khóc vừa nói:
– Khi dễ người ta thích lắm hả?! Ngày đầu tiên gặp ngươi, ngươi là khi nhục ta như thế này, về tới kinh thành, Sơn Đông, một mạch tới Hưng Khánh, ta cứ như mắc nợ ngươi… a… a…
Một bàn tay nóng hổi nắm lấy đôi tay đang run lên của nàng, Từ tiểu thư lại kinh hô một tiếng, hơi thở tựa hồ ngưng lại, gương mặt trái xoan đỏ bừng lên, rồi lan xuống cái cổ thanh mảnh của nàng.
– Ngươi… ngươi làm cái gì?!
Giọng nàng không thể che dấu sự run rẩy, bất giác nhỏ xuống:
– Ta… ta là quân sư ba quân, ngươi dám khi dễ ta, ta bẩm cáo đại soái trị tội ngươi…
– Kéo tay quân sư cũng có tội sao?
Tên đáng ghét đó cười hì hì, bàn tay vẫn nắm chặt, áp chặt đôi tay nhỏ bé của nàng vào trong:
– Ta tình nguyện cả đời làm tội nhân!!!
Nghe giọng điệu ghê tởm này, tâm thần Từ Chỉ Tình run lên, có một loại cảm giác khó có thể áp chế.
– Ngươi, ngươi mau buông ta ra !
Nàng hít thở dồn dập, đôi tay nhỏ bé giằng ra mãnh liệt:
– Ta… ta kêu người đó…
– Có ai không, mau tới đây…
Không đợi nàng nói xong, tên vô sỉ đó gào to lên:
– Hồ đại ca, Cao đại ca, Đỗ đại ca … tất cả mọi người đến xem, ta kéo tay quân sư này! Ta kéo tay quân sư này!
Một bàn tay nhỏ bé ấm áp hơi run rẩy, vội vội vàng vàng bịt miệng Lâm Vãn Vinh, Từ tiểu thư vừa tức vừa giận, ấm ức trong lòng khó có thể nói hết, nước mắt rơi xuống như mưa:
– Ngươi … ngươi nói gì đó! Muốn chọc ta tức chết mới cam tâm sao?!
– Nàng không muốn ta cầm tay nàng sao?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, khó nén vẻ thất vọng:
– Vậy được rồi, ta không nắm là được.
Hắn vừa nói xong, thuận thế muốn bỏ tay Từ Chỉ Tình ra. Thấy hắn quyết liệt như thế, Từ tiểu thư nhất thời khó có thể che giấu vẻ mất mát, nấc lên:
– Ngươi … ta bị ngươi chọc tức chết!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, xiết tay lại, nắm chặt lấy bàn tay nàng:
– Từ quân sư, bàn tay này rốt cuộc là muốn nắm hay là không? Nàng mau mau thống khoái nói ra đi!
Trong lời hắn có ẩn ý, Từ Chỉ Tình ngượng ngùng giãy ra, ảo não đáp:
– Ngươi không muốn nắm thì không nắm, ai dám cưỡng cầu ngươi … chỗ này ở ngoài quân doanh, để người khác thấy, ta còn sống sao được?!
Mặt nàng như bôi phấn, vô cùng ngượng ngùng, đến cả mặt trời lặn xa xa cũng không đỏ bằng.
Nếu không có chiến tranh, mỗi ngày đều có thể đùa giỡn như vậy, quả là một sự khoái hoạt, thật tốt biết bao! Lâm Vãn Vinh lặng lẽ thở dài, nhìn Từ tiểu thư cười miễn cưỡng, thần sắc lại có vẻ hơi đượm buồn.
Từ Chỉ Tình mẫn cảm cảm nhận được biến hóa tâm tình của hắn, đôi môi đỏ mọng cong lên, dịu dàng hỏi:
– Sao thế, mới vừa rồi không phải trò chuyện vui vẻ lắm sao?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, đặt mông xuống mặt cát, nhìn những căn lều xa xa, ánh mắt ngẩn ngơ.
Tên đáng ghét này! Từ Chỉ Tình than nhẹ một tiếng, kéo váy dài, chậm rãi ngồi xuống, dựa vào bên người hắn.
Xa xa những làn khói bụi lượn lờ bay lên, hàng vạn chiến mã oai hùng tung vó, những quân sĩ trẻ tuổi đang hô hào thao luyện, khuôn mặt sạm nắng nhễ nhãi mồ hôi, lấp lánh dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ ối.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc thật lâu, đột nhiên thở dài, thần sắc mỏi mệt:
– Nhiều huynh đệ đang như rồng như hổ thế kia, ngày mai không biết ai còn ai mất đây!
Thì ra hắn quan tâm tới việc này, Từ tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, buồn bã:
– Không phải trước kia ngươi đã đánh với Bạch Liên giáo rồi sao? Chiến tranh vốn là như thế mà! Mất mát tướng sĩ là việc khó tránh khỏi. Ngươi cần phải có cái tâm cứng rắn hơn mới được.
Đánh Bạch Liên giáo? Với tình hình bây giờ, việc đó quả là chuyện đùa! Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
– Cũng không biết chuyện gì, lần này chiến đấu với người Hồ, trong lòng ta lại có cảm giác thấp thỏm bất an. Nhớ trước kia, ta nhưng nổi danh là anh hùng gan dạ, một mình xông vào hồng phấn trận, đại chiến mới mấy ngàn cô gái… Chà, bây giờ đã thụt lùi nhiều quá rồi!
– Phì… chẳng biết ngượng!
Từ tiểu thư thì thầm, gương mặt đã đỏ bừng:
– Ngươi mà gan dạ thì đã làm việc gian tà từ lâu rồi!
Lâm Vãn Vinh rung động trong lòng, cười dâm đãng:
– Quân sư đừng đùa thế, việc gian tà trong mắt nàng, theo ta thì lại vô cùng đứng đắn. Chỉ là nhìn với góc độ khác biệt mà thôi, bản chất thì đều giống nhau.
Từ Chỉ Tình khẽ hứ một tiếng, không dám nói nữa. Nhìn khuôn mặt dưới làn lụa mỏng, bộ quần áo màu tím hồng giữa sa mạc tựa như một ốc đảo xinh tươi, vóc người thướt tha với những làn sóng nhấp nhô tuyệt đẹp, đôi mắt ươn ướt dịu dàng như có thể tan chảy bất kỳ lúc nào, Lâm Vãn Vinh thở dài đánh sượt một cái:
– Bây giờ mới nhớ tới… Từ tiểu thư, nàng mặc xiêm y này đặc ý cho ta xem hả?!
– Nói bậy, ngươi đừng có mơ!
Từ Chỉ Tình ngượng ngùng hứ một tiếng, càng nói càng nhỏ như muỗi kêu:
– Ta mặc cho mình xem thôi!
– Không phải mặc cho ta xem hả?! Vậy cũng không sao!
Lâm Vãn Vinh cười đểu giả:
– Kỳ thật ta có vài món xiêm y, muốn đặc ý mặc riêng cho Từ tiểu thư xem đó.
Mặc cho ta xem? Từ Chỉ Tình đánh giá hắn từ trên xuống dưới, chỉ thấy hắn thân mặc khôi giáp dày cộp, bên trong cũng không biết mặc quần áo gì, trông giống như một con gấu mèo béo phì. Nàng đỏ mặt nói:
– Nói linh tinh, ngươi còn không phải mặc bộ khôi giáp thôi sao?!
– Xem ngươi nói kìa, có những thứ làm sao ta có thể đưa ra ngoài được?
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, thần bí liếc nhìn chung quanh vài lần, từ từ xốc khôi giáp trên người lên, lộ ra quần áo bên trong:
– Nàng xem, mấy món này đều dành riêng cho nàng xem đó! Cái này áo, cái quần màu xanh này, còn có đôi vớ nữa… Ối, Từ tiểu thư, nàng đừng đi chứ, ta còn chưa nói xong mà…
– Dâm tặc!
Từ tiểu thư ngượng ngùng mắng, ném một nắm cát vào trang phục hắn, đỏ mặt chạy biến đi, thân hình yểu điệu thấp thoáng làm cho lòng người lại nổi lên cảm giác mơ mộng.
– Quân sư, nàng mặc quần áo này rất đẹp đó, thật mà! Trước giờ ta không nói láo đâu, tất cả mọi người đều biết…
Lâm tướng quân hai tay bắc làm loa, gào lớn lên với Từ tiểu thư.
Từ Chỉ Tình thân thể khựng lại, dậm chân một cái, nhặt một nắm cát, cũng mặc kệ khoảng cách rất xa, xoay người ném vào hắn, rồi chạy ù vào trong doanh trại.
Lâm Vãn Vinh ngửa mặt lên trời hú lên vài tiếng, chụp lấy mấy nắm cát, ra sức ném về phía đại mạc, bụi bốc lên mù mịt, hòa cùng bão cát bay múa. Hắn thở hổn hển, nhìn sa mạc xa xa, nỗi niềm đã thoải mái hơn rất nhiều.
oOo
Tốc độ tiến quân của Đột Quyết vượt xa sự tưởng tượng của Lâm Vãn Vinh, giờ đây hắn cũng đã được biết, người Đột Quyết quả là bầy lang sói. Hắn vừa mới ngáp một cái đầu tiên vào buổi sáng sớm, đã nghe trinh sát vội vàng xông vào trướng:
– Bẩm tướng quân, tiên phong kỵ binh Đột Quyết Nỗ Nhĩ Toa Cáp, tốc độ hành quân rất nhanh, hiện đang cách quân ta ước chừng hai trăm dặm. Ở phía ngoài Ngũ Nguyên thành năm mươi dặm quân ta đã phát hiện ra bóng dáng trinh sát người Hồ. Quân sư bảo ta chuẩn bị chiến đấu.
Mẹ nó, lão tử còn chưa có rửa mặt đánh răng mà, bữa sáng cũng chưa kịp ăn, người Hồ đã đến rồi! Lâm Vãn Vinh phẫn hận hừ một tiếng. Hồ Bất Quy đối chiếu bản đồ xem xét một lúc, nói nhỏ:
– Tướng quân, với tốc độ hành quân của người Hồ lúc này, hẳn là không tới buổi trưa là họ có thể đến Ngũ Nguyên rồi.
– Tiếp tục trinh sát!
Lâm Vãn Vinh gật đầu phất tay, đang muốn kêu tên trinh sát lui xuống, đột nhiên lại muốn làm gì đó:
– Từ từ, ngươi vừa rồi nói cái gì? Trước Ngũ Nguyên thành năm mươi dặm phát hiện ra thám tử người Hồ?
Tên trinh sát gật đầu:
– Là trinh sát do Nỗ Nhĩ Toa Cáp phái ra, nhân số không nhiều lắm, đại khái khoảng chừng hai mươi. Trước mắt trinh sát ba lộ của quân ta giám thị dị động của họ.
Hai quân trận tiền, trinh sát giao thoa với nhau là điều khó tránh khỏi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
– Đã lừa thì lừa cho trót! Ngũ Nguyên là lãnh thổ của Đại Hoa ta, thần thánh cũng không thể xâm phạm. Truyền lệnh ta, ra lệnh Đỗ Tu Nguyên phái ra ngàn người, tiêu diệt toàn bộ thám tử người Hồ này.
– Tuân lệnh!
Tên trinh sát xoay người truyền đạt lệnh. Hồ Bất Quy lắc đầu:
– Trinh sát người Hồ đều là tuyển chọn những con bảo mã tốt nhất của Đột Quyết, chỉ cần họ muốn chạy, Đỗ huynh đệ sợ khó có thể truy kích.
– Đuổi không kịp cũng phải đuổi!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Bằng không, đám người Hồ đó làm sao lại có thể tin quân ta quyết tâm cố thủ Ngũ Nguyên chứ?
Hồ Bất Quy lúc này mới hiểu ra ý hắn, cười ha hả gật đầu. Lâm Vãn Vinh thở phì phò, nghiêm nghị hỏi:
– Hồ đại ca, hỏa dược đã được chôn kỹ trong Ngũ Nguyên thành chưa?
– Chôn rồi. Đêm qua Lý Thánh huynh đệ cùng chúng ta đi, toàn bộ những nơi chủ yếu trong thành đã được chôn đầy hỏa dược, chỉ cần người Hồ dám đến, đến một tên chết một tên!
Hồ Bất Quy tin tưởng vạn phần.
– Được!
Lâm Vãn Vinh thoải mái cười to, lấy roi ngựa rồi bước ra ngoài:
– Hồ đại ca, ngươi chỉ huy nhân mã Hữu lộ ở đây, ta vào thành một cái.
– Cái gì?
Hồ Bất Quy kinh hãi, vội vàng ngăn trước người hắn:
– Tướng quân, vạn vạn lần không thể được. Ngài là Hữu lộ thống soái, một người ảnh hưởng tới toàn cục, sao có thể đem thân vào chốn hiểm được? Trong Ngũ Nguyên thành đầy hỏa dược, nếu không cẩn thận nổ ra, kết cục không thể tưởng tượng được đâu. Nếu ngài lo lắng, cứ để mạt tướng thay ngài tuần sát cũng được.
– Ngươi đi cũng vô dụng.
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lấp lánh:
– Chúng ta đã làm vẻ thủ thành, chỉ phái một Hữu lộ phó tướng đóng quân thì quả là hơi yếu. Người Hồ không phải ngu ngốc, muốn câu cá, phải bỏ mồi câu. Ta là Hữu lộ thống soái, chỉ cần ta xuất hiện dưới thành, vậy tên Nỗ Nhĩ Toa Cáp cho dù có thông minh tới đâu, cũng không thể tưởng được Ngũ Nguyên thành lại có huyền cơ. Về phần nói ta vào chỗ nguy hiểm, nhìn vào đại cục, cũng không có gì. Mớ hỏa dược được chôn ngầm, trên đất không có dây dẫn, ngoại trừ dùng hỏa pháo của thần cơ doanh dẫn nổ ra, cũng không có biện pháp nào khác. Làm sao ta gặp nguy hiểm chứ?
Thấy hắn nhất định đi, Hồ Bất Quy nhất thời nóng nảy:
– Việc này cần phải thương lượng, ta đi bẩm cáo quân sư nhờ định đoạt.
– Trở về…!
Lâm Vãn Vinh hét một tiếng, mặt sầm lại:
– Tướng ngoài sa trường, đến lệnh vua cũng không phải tuân theo. Huống chi quân lệnh của Từ tiểu thư hôm qua nói rõ, Hữu lộ của ta là tiên phong kháng Hồ, phàm là những gì Hữu lộ an bài, đều do bổn tướng quân làm chủ. Ngươi muốn kháng lệnh phải không?!
Mặt hắn đen thui, trông rất có uy nghiêm, Hồ Bất Quy vốn là lão tướng kháng Hồ, cũng không khỏi e ngại, vội vội vàng vàng ôm quyền nói:
– Mạt tướng không dám!
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn:
– Hồ đại ca, nơi đây giao cho ngươi chỉ huy, theo tên lệnh mà làm. Tên lệnh bay lên, lập tức lệnh cho Lý Thánh bắn pháo oanh kích Ngũ Nguyên thành, không được sai lầm!
Hồ Bất Quy cắn răng gật gật đầu, Lâm Vãn Vinh mỉm cười, phất tay, dẫn theo Cao Tù xuất doanh.
Đại mạc cát vàng mù mịt, che phủ cả bầu trời, bụi đất mang theo tiếng rít thê lương thổi vù vù bên tai, quất vào mắt không mở nổi, gió rất mạnh, còn mạnh hơn cả hôm qua.
Cát bụi bao phủ cả Ngũ Nguyên thành, ngoại trừ ngoài tường thành ra, còn mấy cái đồi đất trọc lóc, hết sức hoang vu. Tất cả chiến mã đều đứng trước cửa thành, tướng sĩ thủ thành dùng vải bố bịt mắt miệng, tựa vào tường thành, tránh né bão cát đầy trời.
Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù một đường đi tới, tóc, lông mày, khôi giáp, đều nhiễm đầy cát, giống như mới từ trong đất chui ra.
– Lâm tướng quân, sao ngài đến đây?!
Đỗ Tu Nguyên thấy Lâm Vãn Vinh đến một mình, kinh ngạc còn hơn cả Hồ Bất Quy. Hắn lớn tiếng nói, cố át tiếng bão cát vù vù.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Ta đến rồi. Kinh hỷ không? Bất ngờ không? Quả là có hiệu quả!
Đỗ Tu Nguyên tỏ vẻ cảm động, Lâm Vãn Vinh cười vỗ vai hắn, nhìn bên cạnh thấy một cái gò đất, hắn bước vài bước tới đó, trong tiếng cuồng phong hô lớn:
– Các huynh đệ …
Hắn dùng hết sức bình sinh hét lớn, theo tiếng gió sa mạc truyền ra thật xa, mang theo những tiếng vang rất dài, lọt vào tai rất rõ ràng.
Những tướng sĩ đang tránh bão cát sau tường thành, nhìn thấy trên gò đất một người đầy bụi, vội vàng nheo nheo mắt, không biết ai kinh hô lên một tiếng trước:
– Mau nhìn, Lâm tướng quân…
– Là Lâm tướng quân, làm sao ngài đến đây chứ…
– Lâm tướng quân chiến đấu cùng chúng ta ….
Tin tức này truyền đi rất nhanh, những binh sĩ vừa rồi còn tránh dưới tường thành vội vội vàng vàng đứng dậy, bão cát quất vào những gương mặt sạm nắng trẻ măng, họ vẫn hồn nhiên như không cảm thấy gì. Thấy thân hình Lâm Vãn Vinh đứng trên cao, giống như một bức tượng cát uy vũ, tình cảnh hoạn nan cùng chia, vui sướng cùng hưởng, nhất thời làm ấm lòng mọi người.
Đứng trên đài cao, lướt mắt nhìn bốn phía, tuấn mã chồm lên, ngửa mặt lên trời hí dài, vô số tinh kỳ đón gió phấp phới, những mũi mũi đao lóe lên hàn quang, chiếu lên những khuôn mặt chiến sĩ đầy hưng phấn, tràn ngập vẻ hào hùng.
– Các huynh đệ…
Hắn lướt nhìn bốn phía, thanh âm trầm thấp nhưng rất có lực:
– Chúng ta đứng ở đây, nơi này tên là Ngũ Nguyên. Nó rất hoang vu, cát bụi đầy trời, quanh năm không có người ở, nếu không phải có chiến sự, có lẽ chúng ta cả đời cũng không biết địa phương này.
Bão cát quất phần phật trên mặt, sinh ra cảm giác đau rát, Lâm Vãn Vinh vẫn không che mặt, nhìn mấy vạn binh lính nhiệt huyết, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mông lung, thanh âm xuyên qua bão cát, truyền nhập vào tai mỗi người.
– Nó không có non xanh nước biếc, không có vàng bạc bảo tàng. Nhưng, trong mắt ta, nó là nơi đẹp nhất trên thế giới. Bởi vì, nó là biên giới của Đại Hoa ta! Nơi này, chính là nơi chúng ta dùng máu tươi và sinh mạng, thề bảo vệ bằng được!!
Hắn vung tay lên, tiếng hô hòa với tiếng gió cát đầy trời, giống như từng đạo trống trận, gõ vào ngực từng chiến sĩ:
– Với sinh mạng và tôn nghiêm của chúng ta! Xin thề kẻ nào xâm phạm Đại Hoa, tuy xa cũng giết!
– Xâm phạm Đại Hoa, tuy xa cũng giết!
Vô số tướng sĩ cùng hô lên, nhiệt huyết thiêu đốt bừng bừng, khí thế như nuốt cả cơn bão cát.
– Rầm rập…
– Rầm rập…
Chân trời xa xa phía bắc có trận bão cáo dữ dội bốc lên, mấy luồng lang yên (khói bụi do người hồ cưỡi ngựa tạo ra) bốc lên cao. Vô số những chấm đen nhanh như chớp hiện ra, như đàn châu chấu mênh mông, xuyên qua cát vàng cuồn cuộn tiến đến. Mặt đất rung chuyển, như tiếng sét giữa trời xuân, đến cả tường thành cũng phải rung lên.
– Đột Quyết lang yên! Người Hồ đến rồi!
Mắt Đỗ Tu Nguyên đỏ lên, hét lớn một tiếng, chiến đao rút ra khỏi vỏ. Lâm Vãn Vinh tràn đầy nhiệt huyết, cũng hừng hực xông lên.