Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 28 – Thanh dực xuất một nhất tiếu dương

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Cười vang trần thế khinh dời đổi,

Khóc vọng âm cung chuyển đất trời.

Trương Vô Kỵ và cô gái kia cùng nhìn về phía đông bắc, lúc này trời đã hừng sáng, thấy một bóng người màu lục phơi phới trên mặt tuyết chạy tới, đến cách khoảng mươi trượng, nhìn rõ là một cô gái mặc áo màu xanh nhạt. Cô ta nói với Đinh Mẫn Quân vài câu, đưa mắt nhìn Trương Vô Kỵ và cô thôn nữ, rồi chạy lại gần. Áo cô ta phất phới, thân pháp nhẹ nhàng, bước chân ngắn nhỏ nhưng chỉ giây lát đã chỉ còn cách hai người chừng năm trượng. Hình dáng cô gái thanh lệ tú nhã, mặt mày xinh đẹp, chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi. Trương Vô Kỵ hơi lấy làm lạ, nghe tiếng hú và nhìn thân pháp tưởng cô ta phải hơn tuổi Đinh Mẫn Quân nhiều, nào ngờ so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi.

Cô gái nọ bên hông đeo một đoản kiếm, nhưng không rút binh khí ra, chỉ hai tay không đến gần hai người. Đinh Mẫn Quân lên tiếng cảnh cáo:

– Chu sư muội, con quỉ a đầu này công phu tà môn lắm đó.

Cô gái kia gật đầu, lên tiếng một cách văn vẻ:

– Xin được hỏi tôn tính đại danh của hai vị? Vì cớ gì lại đả thương sư tỉ của tôi?

Từ khi nàng ta đến gần, Trương Vô Kỵ đã thấy cô gái trông quen quen, nay nghe cô ta nói mới chợt nghĩ ra: “Thì ra nàng ta là cô gái con nhà thuyền chài mình một lần gặp trên sông Hán Thủy, Chu Chỉ Nhược cô nương. Thái sư phụ đưa cô ta lên núi Võ Đương sao bây giờ lại vào làm môn hạ phái Nga Mi?”. Chàng trong ngực bỗng nóng ran, muốn hỏi thăm Trương Tam Phong vài câu xem gần đây thế nào, nhưng chợt nghĩ lại: “Trương Vô Kỵ đã chết rồi, ta lúc này là một gã nhà quê, một tên xú bát quái, Tăng A Ngưu. Nếu ta không biết nhịn một chút, họa hoạn sau này không biết đâu mà lường được. Ta không thể nào tiết lộ thân phận của mình, để khỏi liên lụy đến nghĩa phụ, cái chết của cha mẹ ta cũng khỏi uổng phí”.

Cô thôn nữ cười khẩy, nói:

– Lệnh sư tỉ dùng chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt, song chưởng đánh vào lưng ta, tự mình làm mình gãy cổ tay, sao lại trách người là sao? Cô hỏi lại lệnh sư tỉ xem tôi đã đánh cô ta nửa chiêu một thức nào chưa?

Chu Chỉ Nhược đưa mắt nhìn Đinh Mẫn Quân, ý muốn dò hỏi. Đinh Mẫn Quân giận dữ nói:

– Ngươi đem hai người này đến gặp sư phụ, để cho lão nhân gia phát lạc là xong.

Chu Chỉ Nhược đáp:

– Nếu như hai người này không có ý đắc tội với sư thư, theo ý tiểu muội, mình đổi thù thành bạn, bỏ qua là hơn.

Đinh Mẫn Quân giận quá, quát lên:

– Cái gì? Ngươi lại định tương trợ người ngoài ư?

Trương Vô Kỵ thấy bộ dạng của Đinh Mẫn Quân nghĩ đến năm xưa hòa thượng Bành Oánh Ngọc bị vây đánh trong rừng, Kỷ Hiểu Phù chỉ vì gạt kiếm của Đinh Mẫn Quân mà thành chuyện, bây giờ tái diễn chuyện bức bách sư muội, khiến chàng trong bụng không khỏi lo thầm cho Chu Chỉ Nhược.

Nào ngờ Chu Chỉ Nhược đối với Đinh Mẫn Quân hết sức tôn kính, khom lưng nói:

– Mọi việc tiểu muội đều nghe lời dặn bảo của sư thư, không dám cãi lại.

Đinh Mẫn Quân nói:

– Được, ngươi mau đến bắt con tiểu a đầu đó, đánh gãy hai tay nó cho ta.

Chu Chỉ Nhược đáp:

– Vâng, xin sư thư đứng ngoài trông chừng tiếp ứng.

Nàng quay lại nói với cô thôn nữ:

– Tiểu muội vô lễ, xin được lãnh giáo cao chiêu của thư thư.

Cô thôn nữ cười khẩy đáp:

– Việc gì phải lắm lời quá vậy?

Nàng nghĩ thầm: “Bộ tưởng ta sợ một tiểu cô nương như ngươi sao”. Nàng không cần phải Trương Vô Kỵ tương trợ, nhảy vọt ra, nhanh như điện chớp đánh ra liền ba chưởng. Chu Chỉ Nhược né mình tiến tới, tay trái sử dụng cầm nã, lấy công làm thủ, chiêu số cũng khá xảo diệu.

Trương Vô Kỵ nội lực tuy cao cường nhưng chiêu số võ thuật chưa dung hợp quán thông, thấy Chu Chỉ Nhược và cô gái hai người lấy nhanh chống nhanh, Miên Chưởng của phái Nga Mi linh hoạt nhanh nhẹn, còn chưởng pháp của cô gái thì kỳ diệu cổ quái. Chàng coi lấy làm bội phục nhưng lại lo lắng, không biết phải mong ai thắng, chỉ cầu cả hai không ai bị thương.

Hai nàng đấu đến hơn hai chục chiêu thì đã bắt đầu hung hiểm, nghe thấy cô thôn nữ kêu lên một tiếng “Trúng”, tả chưởng đã chém trúng đầu vai Chu Chỉ Nhược. Tiếp theo nghe soạt một tiếng, Chu Chỉ Nhược đã xoay tay lại xé rách một nửa cánh tay áo của địch thủ. Hai người cùng nhảy ra ngoài, mặt hơi đỏ lên. Cô thôn nữ kêu lên:

– Hảo cầm nã thủ.

Đang định tiến lên, bỗng thấy Chu Chỉ Nhược nhíu đôi lông mày, ôm ngực, thân hình loạng choạng, lao đao muốn ngã. Trương Vô Kỵ mặt lo lắng, nhịn không nổi kêu lên:

– Cô … cô …

Chu Chỉ Nhược thấy thanh niên râu tóc thậm thượt này rất quan tâm đến mình, trong lòng hơi ngạc nhiên. Đinh Mẫn Quân hỏi:

– Sư muội, ngươi sao thế?

Chu Chỉ Nhược tay trái bám lấy vai sư tỉ, lắc đầu. Đinh Mẫn Quân đã có kinh nghiệm với cô gái này, biết cô ta rất ghê gớm, chỉ vì sư phụ vẫn thường khen ngợi tiểu sư muội, nói nàng ngộ tính rất cao, tiến bộ thật nhanh chóng, bản phái mai sau phát dương quang đại, quá nửa là ở nơi cô nàng, Đinh Mẫn Quân trong lòng không phục, nên gọi nàng đến thử xem sao, chỉ mong sao cô ta cũng phải khổ như mình. Bây giờ thấy Chu Chỉ Nhược đấu với cô thôn nữ kia đến hơn hai chục chiêu mới thua, hơn mình xa lắc, trong bụng có phần đố kỵ, thấy tay nàng bám đầu vai mình không chút khí lực nào, mới biết sư muội bị thương không phải nhẹ, sợ cô thôn nữ tiến lên truy kích, vội nói:

– Thôi mình đi.

Hai người vội dìu nhau đi về phía đông bắc.

Cô thôn nữ nhìn thấy thần sắc của Trương Vô Kỵ, cười nhạt nói:

– Người đâu vừa thấy con nhỏ đó xinh đẹp là hồn vía lên mây rồi.

Trương Vô Kỵ toan lên tiếng giải thích, chợt nghĩ ra: “Nếu mình không thổ lộ thân thế, việc này không sao nói cho minh bạch được, chi bằng không nói là hơn” liền nói:

– Cô ta đẹp hay không đẹp, có liên quan gì đến tôi? Tôi lo là lo cho cô, sợ cô bị thương.

Cô thôn nữ nói:

– Anh nói có thật hay không đó?

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Mình lo cho cả hai cô” nên nói:

– Tôi nói dối cô làm gì? Không ngờ phái Nga Mi có một cô còn nhỏ tuổi mà võ công lại khá đến thế.

Cô gái đáp:

– Lợi hại thật. Lợi hại thật.

Trương Vô Kỵ nhìn theo Chu Chỉ Nhược, thấy nàng lúc tới nhanh nhẹn, lúc đi chậm chạp từng bước, nghĩ tới năm xưa trên sông Hán Thủy, nàng đút cho mình ăn ở trên thuyền, lại cho mình cái khăn lau nước mắt, trong bụng chỉ mong sao nàng không bị thương nặng. Cô thôn nữ bất ngờ cười khẩy nói:

– Anh không phải quan tâm, cô ta không bị thương đâu mà sợ. Tôi nói cô ta lợi hại, không phải bảo võ công, mà vì nàng tuổi còn nhỏ thế, tâm kế đã lợi hại như vậy.

Trương Vô Kỵ ngạc nhiên:

– Cô ta không bị thương?

Cô thôn nữ đáp:

– Chứ sao. Chưởng của tôi chém trúng vai cô ta, trên đầu vai liền phát sinh nội lực, hất tay tôi ra. Thì ra cô nàng đã luyện Cửu Dương công của phái Nga Mi, khiến chấn động tay tôi hơi ê ẩm. Như thế cô ta bị thương sao được?

Trương Vô Kỵ mừng lắm, nghĩ thầm: “Thì ra Diệt Tuyệt sư thái đã để mắt xanh vào nàng, đem môn trấn sơn chi bảo của môn phái là Nga Mi Cửu Dương Công truyền cho”. Cô thôn nữ bất ngờ lật tay, tát trái cho Vô Kỵ một cái thật mạnh. Cú đánh thật bất ngờ, chàng không phòng bị, một bên má lập tức sưng đỏ lên. Chàng giận dữ nói:

– Cô … cô làm gì thế?

Cô thôn nữ hậm hực nói:

– Vừa thấy con gái nhà người ta được mắt một chút là hồn vía đã để đâu đâu. Tôi vừa nói cô ta không bị thương, sao mặt anh liền nhơn nhơn như thế là sao?

Trương Vô Kỵ đáp:

– Tôi mừng cho cô ta, thế có liên quan gì đến cô?

Cô gái lại giơ tay đánh nữa, nhưng lần này Vô Kỵ hạ đầu xuống, để tay nàng lướt qua. Cô gái nổi cáu, nói:

– Ngươi đã nói là bằng lòng lấy ta làm vợ rồi. Câu đó nói ra chưa được nửa ngày, nay đã tơ tưởng người khác, muốn đi kiếm người khác đẹp hơn rồi.

Trương Vô Kỵ đáp:

– Thì chính cô đã bảo tôi không xứng, lại nói trong lòng đã có tình lang, không thể nào lấy tôi được.

Cô gái nói:

– Đúng thế, nhưng anh cũng đã bằng lòng, từ nay đối đãi với tôi tử tế, lo liệu cho tôi.

Trương Vô Kỵ đáp:

– Tôi đã nói thì tôi sẽ giữ lời.

Cô gái giận dữ:

– Thế sao vừa mới thấy con gái đẹp, anh đã xiêu hồn lạc phách, làm người ta không lộn ruột sao được?

Trương Vô Kỵ cười:

– Tôi làm gì mà xiêu hồn lạc phách?

Cô thôn nữ đáp:

– Tôi không cho anh được thích cô ta, cũng không được nghĩ đến cô ta.

Trương Vô Kỵ đáp:

– Tôi nào có thích cô ta. Thế nhưng trong bụng cô được nghĩ đến người khác, không lúc nào quên thì sao?

Cô thôn nữ đáp:

– Tôi biết người đó từ trước rồi. Nếu như tôi biết anh trước, thì suốt đời tôi chỉ nghĩ đến một mình anh thôi, tôi không nghĩ tới một ai khác cả, cái đó gọi là “tòng nhất nhi chung”. Còn người nào ba lòng bốn dạ, thì trời cũng không dung được.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Ta biết cô nương họ Chu này trước cô nhiều”. Thế nhưng chàng không dám thốt ra câu đó, chỉ nói:

– Nếu cô chỉ biết một mình tôi, thì tôi cũng chỉ biết một mình cô. Còn nếu bụng cô nghĩ đến người khác, thì tôi cũng nghĩ đến người khác.

Cô thôn nữ trầm ngâm một hồi, mấy lần toan nói nhưng lại thôi, đột nhiên mắt rưng rưng, quay đầu sang chỗ khác để cho Trương Vô Kỵ khỏi thấy, giơ tay gạt lệ. Trương Vô Kỵ trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng nói:

– Thôi mình không nói chuyện đó nữa, đợi thêm vài ngày, vết thương trên đùi tôi khỏi rồi, hai đứa mình sẽ đưa nhau đi chơi, có phải hơn không?

Cô thôn nữ quay đầu lại, mặt buồn rầu, nói:

– A Ngưu ca ca, em xin anh một việc, anh đừng giận nhé.

Trương Vô Kỵ nói:

– Chuyện gì? Nếu sức tôi làm được, tôi sẽ làm cho cô.

Cô gái nói:

– Anh phải hứa không giận, em mới nói.

Trương Vô Kỵ nói:

– Được rồi, tôi không giận.

Cô thôn nữ chần chừ một hồi, nói:

– Miệng anh nói không giận, nhưng trong lòng cũng phải không giận mới được.

Trương Vô Kỵ đáp:

– Cũng được, trong lòng tôi cũng không giận.

Cô gái giơ tay nắm lấy tay y, nói:

– A Ngưu ca ca, em từ Trung Nguyên đi hàng vạn dặm đến Tây Vực, cũng chỉ để kiếm y. Lúc trước còn nghe vài điểm tung tích, nhưng đến bây giờ, mọi sự như ném hòn sỏi vào trong biển cả, không còn nghe chút gì về y nữa. Bao giờ chân anh lành, anh giúp em đi tìm y, sau đó em sẽ theo anh di du sơn ngoạn thủy, được không?

Trương Vô Kỵ không thể không bực dọc, hừ một tiếng. Cô thôn nữ nói:

– Anh đã bằng lòng không giận em mà, sao bây giờ lại khó chịu?

Trương Vô Kỵ không còn cách nào hơn, nói:

– Được, tôi giúp cô đi tìm y.

Cô gái mừng rỡ, nói:

– A Ngưu ca, anh tốt quá.

Nàng nhìn về phía chân trời, trong lòng xao xuyến, nhỏ nhẹ nói:

– Khi mình tìm thấy anh ấy rồi, anh ấy sẽ nghĩ đến công lao em đi tìm lâu như thế, sẽ không giận em nữa. Anh ấy bảo gì, em sẽ nhất nhất nghe theo.

Trương Vô Kỵ nói:

– Kẻ tình lang của cô có gì hay khiến cô ghi nhớ y mãi không quên vậy?

Cô thôn nữ mỉm cười:

– Y có gì hay, làm sao em nói được? A Ngưu ca, anh liệu mình có tìm thấy anh ấy không? Liệu gặp em anh ấy có đánh mắng em không?

Trương Vô Kỵ thấy nàng si tình như thế không khỏi thương tâm, hạ giọng an ủi:

– Không đâu, anh ta không đánh chửi cô đâu.

Chiếc miệng anh đào của cô gái hé một nụ cười, đôi mắt long lanh, cũng nói nhỏ:

– Đúng đó, anh ấy sẽ yêu em, thương em, không đánh mắng em đâu.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Cô nương này đối với tình lang si tâm đến thế, nếu ở trên đời có một người quan hoài mình, nhớ nhung mình thế này, thì dù mình có phải chịu đau khổ đến bao nhiêu cũng vẫn còn sướng”.

Chàng nhìn hai hàng vết chân của Chu Chỉ Nhược và Đinh Mẫn Quân để lại trên mặt tuyết, nghĩ thầm: “Nếu như vết chân của Đinh Mẫn Quân kia mà là vết chân mình, mình được cùng Chu cô nương sánh vai mà đi …”

Cô thôn nữ đột nhiên kêu lên:

– Ôi chao, chạy mau, để lâu thêm e không kịp nữa.

Trương Vô Kỵ đang mơ màng chợt choàng dậy, hỏi:

– Cái gì?

Cô gái đáp:

– Cô gái của phái Nga Mi không chịu hết sức đấu với tôi, giả vờ bị thương đi khỏi. Thế nhưng Đinh Mẫn Quân lúc nào cũng đòi bắt tôi đến cho sư phụ của họ, Diệt Tuyệt sư thái chắc ở đâu đây. Lão tặc ni đó cực kỳ hiếu thắng, lẽ nào không đến?

Trương Vô Kỵ nghĩ đến việc Diệt Tuyệt sư thái một chưởng đánh chết Kỷ Hiểu Phù tàn nhẫn là chừng nào, không khỏi e ngại, sợ hãi nói:

– Lão tặc ni đó ghê gớm lắm, bọn mình không phải là đối thủ của bà ta đâu.

Cô thôn nữ hỏi lại:

– Anh đã gặp bà ta rồi ư?

Trương Vô Kỵ đáp:

– Chưởng môn phái Nga Mi, đâu phải tầm thường? Tôi đi lại chưa được, cô mau chạy đi.

Cô thôn nữ giận dữ nói:

– Hừ, sao tôi lại không lo cho anh bỏ chạy một mình? Bộ anh tưởng lương tâm tôi tồi tệ thế sao?

Nàng nhíu mày suy nghĩ một chốc, đi nhặt những thanh củi chắc chắn, dùng cành mềm bện thành dây thừng, buộc lại thành một cái xe trượt tuyết, bế Trương Vô Kỵ lên nằm duỗi thẳng hai chân trên cái xe trượt, kéo chạy về hướng tây.

Cô ta chạy không ngừng, phải đến ba bốn chục dặm. Trương Vô Kỵ trong lòng không nỡ, gọi:

– Này, nghỉ một lát đi.

Cô thôn nữ cười:

– Sao lại này với chẳng không này, bộ tôi không có tên hay sao?

Trương Vô Kỵ đáp:

– Cô chưa nói tên, làm sao tôi biết được? Cô muốn tôi gọi là “Xú cô nương” nhưng tôi thấy cô dễ coi lắm.

Cô thôn nữ cười rộ lên, khí lực tiết hết, nên liền đứng lại, giơ tay vuốt tóc, nói:

– Được rồi, nói cho anh biết cũng chẳng hề gì, tên tôi là Châu Nhi[1].

Trương Vô Kỵ nói:

– Châu Nhi, Châu Nhi, trân châu bảo cụ nhi[2].

Cô thôn nữ đáp:

– Không, không phải chữ châu là trân châu, mà là độc tri châu[3] đó.

Trương Vô Kỵ ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Đời nhà ai lại dùng chữ “nhện” làm tên bao giờ”. Châu Nhi đáp:

– Tên tôi như thế đó, nếu anh sợ, thì đừng gọi nữa.

Trương Vô Kỵ đáp:

– Thế cha cô đặt tên đó đấy ư?

Châu Nhi đáp:

– Hừ, nếu cha tôi đặt tên đó, anh tưởng tôi sẽ chịu hay sao? Đó là mẹ tôi đặt đó. Bà dạy tôi luyện môn Thiên Châu Vạn Độc Thủ[4] nên bảo tôi dùng tên này.

Trương Vô Kỵ nghe nói đến Thiên Châu Vạn Độc Thủ không khỏi lạnh người. Châu Nhi nói tiếp:

– Tôi luyện từ khi còn nhỏ nhưng còn lâu mới thành. Đợi lúc tôi luyện xong rồi thì không còn sợ gì Diệt Tuyệt lão tặc ni nữa. Anh có muốn xem không?

Nói xong nàng lấy từ trong bọc ra một cái hộp bằng vàng sáng choang, mở nắp, trong hộp có hai con nhện to bằng ngón tay cái đang ngọ nguậy. Hai con nhện này trên lưng có hoa văn vàng lấp lánh. Trương Vô Kỵ vừa nhìn thấy, nhớ lại trong Độc Kinh của Vương Nạn Cô có chép: “Nhện nào trên lưng có hoa văn lấp lánh là loại cực độc, cắn người rất khó giải cứu” khiến trong bụng không khỏi e dè.

Châu Nhi thấy chàng mặt mày nghiêm trọng, cười nói:

– Thì ra anh cũng biết được giá trị con nhện quí của tôi. Anh đợi một lát.

Nói xong phi thân nhảy lên trên một cây cao, nhìn chung quanh bốn bề xem xét địa thế rồi nhảy xuống nói:

– Mình phải đi thêm một quãng nữa, chuyện con nhện để tính sau.

Nàng lại kéo cái xe trượt tuyết chạy thêm bảy tám dặm nữa, đến bên cạnh một sơn cốc, đỡ Trương Vô Kỵ ra khỏi cái xe, sau đó chất lên mấy khối đá, kéo chiếc xe chạy về phía vực sâu. Nàng chạy đến bên bờ bèn nhảy vọt ra, chiếc xe cùng mấy khối đá lao luôn xuống vực thẳm, tiếng nổi ầm ầm hồi lâu chưa dứt. Trương Vô Kỵ nhìn lại thấy trên mặt tuyết chiếc xe trượt để lại một ngấn dài ngoằn nghèo chạy đến tới bờ vực mới thôi, nghĩ thầm: “Cô gái này tâm tư chu đáo, Diệt Tuyệt sư thái nếu theo vết xe đuổi theo, ắt hẳn cho rằng bọn mình đã rơi xuống vực rồi, mất tăm tích đến xác cũng không thấy”.

Châu Nhi khom người xuống nói:

– Anh bám lấy lưng tôi.

Trương Vô Kỵ đáp:

– Cô định cõng tôi chạy à? Có phiền quá không?

Châu Nhi lườm chàng một cái, nói:

– Tôi phiền hay không phiền, bộ tôi không biết hay sao?

Trương Vô Kỵ không dám hỏi thêm, liền nằm phục trên lưng cô gái, nhè nhẹ ôm cổ cô ta. Châu Nhi cười nói:

– Bộ anh sợ ôm tôi chết hay sao? Làm gì mà rón ra rón rén, làm cho người ta nhột muốn chết.

Trương Vô Kỵ thấy nàng đối với mình không chút tị hiềm, trong lòng sung sướng, hai tay vội ôm chặt. Châu Nhi đột nhiên nhảy lên, cõng luôn cả chàng phi thân lên cây.

Hàng cây đó mọc một dãy về hướng tây, Châu Nhi nhảy từ cây này sang cây khác, nàng thân thể bé nhỏ, còn Trương Vô Kỵ cao to, nhưng bộ pháp vẫn nhanh nhẹn, không tỏ ra mỏi mệt chút nào. Nhảy một lúc bảy tám chục cây thì đến bên cạnh một vách núi, bấy giờ mới nhảy xuống, nhẹ nhàng để chàng nằm dưới đất, cười nói:

– Mình làm cái chuồng bò ở chỗ này được rồi.

Trương Vô Kỵ lạ lùng:

– Chuồng bò? Làm chuồng bò làm gì?

Châu Nhi cười đáp:

– Để cho con bò mộng ở, anh không phải tên A Ngưu hay sao?

Trương Vô Kỵ đáp:

– Cái đó không cần thiết. Độ vài ngày nữa, chỗ gãy chân liền lại hoàn toàn. Đúng ra lúc này nếu gượng mà đi thì cũng được rồi.

Châu Nhi nói:

– Hừ, gượng mà đi. Đã là một tên xú bát quái, cái chân bò lại khập khiễng nữa, tưởng dễ coi lắm hay sao?

Nói xong cô ta bẻ một cành cây, quét sạch tuyết bên cạnh vách núi. Trương Vô Kỵ nghe thấy câu “Cái chân bò lại khập khiễng nữa, tưởng dễ coi lắm hay sao?” đủ biết nàng đầy quan thiết, không khỏi chạnh lòng. Chàng nghe cô gái hát nho nhỏ, bẻ cành cây gác lên hai khối đá làm mái, chẳng mấy chốc có được một cái nhà nho nhỏ đủ để dung thân, mái bằng tranh, tường bằng đá, trông cũng dễ coi. Châu Nhi làm cái nhà xong rồi liền ôm từng khối tuyết chất lên trên mái, hì hục cả nửa ngày đến khi ngoài nhìn vào không thấy chút dấu vết gì mới chịu ngừng tay.

Nàng lấy khăn tay ra lau những giọt mồ hôi trên mặt, nói:

– Anh chờ ở đây, tôi đi kiếm cái gì ăn.

Trương Vô Kỵ đáp:

– Tôi cũng không đói lắm, cô mệt lắm rồi, ngồi nghỉ một lát rồi hãy đi.

Châu Nhi đáp:

– Nếu anh đối xử tốt với tôi, thực lòng tốt thì nói ngọt đầu môi chót lưỡi có ích gì?

Nói xong lẹ làng chạy vào rừng. Trương Vô Kỵ ngồi trên phiến đá, nghĩ đến Châu Nhi ăn nói nhu mì, cử chỉ nhanh nhẹn, phong phạm không khác gì một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt sao lại quá ư xấu xí, nghĩ đến mẹ chàng khi lâm chung có nói: “Phải đề phòng đàn bà lừa dối, đàn bà càng đẹp, lừa người càng giỏi”. Châu Nhi tướng mạo tuy không đẹp nhưng đối với ta tốt biết bao, ta mong được người như nàng sống với nhau suốt đời, có điều trong lòng nàng đã có tình lang không để ý đến ta nữa.

Y suy nghĩ vẩn vơ, tâm niệm nhấp nhô như sóng biển, chẳng bao lâu thấy Châu Nhi xách hai con gà rừng về, nhóm lửa lên nướng, ăn thật là ngon. Trương Vô Kỵ ăn một con hết sạch, xem chừng chưa đủ. Châu Nhi cười thầm đem hai cái đùi gà là chỗ ngon nhất nàng để dành, cắt ra từ con gà phần của mình thẩy cho chàng. Trương Vô Kỵ định từ chối, Châu Nhi giận nói:

– Anh còn thèm thì cứ ăn, tôi đâu cần anh phải giả vờ đãi bôi, nói một đằng bụng dạ một nẻo. Anh làm thế tôi lấy dao khoét trên người anh ba cái lỗ bây giờ.

Trương Vô Kỵ không dám nói thêm, cầm gà ăn nốt. Hai mép chàng dính đầy mỡ, nhặt một nắm tuyết dưới đất lên chùi mặt rồi lấy tay áo ra lau.

Châu Nhi quay đầu lại thấy chàng dùng tuyết chùi mặt, không khỏi bần thần, trân trân nhìn chàng. Trương Vô Kỵ thấy nàng nhìn mình như thế, hỏi:

– Có gì không?

Châu Nhi nói:

– Anh bao nhiêu tuổi?

Trương Vô Kỵ đáp:

– Hai mươi mốt.

Châu Nhi nói:

– Ồ, thế ra anh chỉ hơn tôi có ba tuổi. Thế sao anh để râu ria dài thế?

Trương Vô Kỵ cười đáp:

– Tôi ở một mình nơi hoang sơn thâm cốc, không gặp người nên cũng chẳng nghĩ đến chuyện cạo râu.

Châu Nhi lấy trong người ra một con dao nhỏ, cán bằng vàng, đè mặt chàng xuống từ từ cạo sạch râu ria. Trương Vô Kỵ chỉ thấy lưỡi dao cực kỳ sắc bén, cạo đến đâu râu rơi tới đó, những ngón tay nàng lại mềm mại lạ thường, khi sờ vào mặt chàng không khỏi bỗng dưng động lòng. Con dao nhỏ dần dần cạo xuống tới cổ, Châu Nhi cười nói:

– Tôi chỉ rạch một cái ngay cổ họng là mạng anh ô hô ai tai ngay, có sợ không?

Trương Vô Kỵ cười đáp:

– Chết dưới bàn tay ngọc của cô nương, thành quỉ cũng sướng.

Châu Nhi lật lưỡi dao, dùng sống đao nhấn vào cổ chàng một đường, quát lên:

– Để cho ngươi thành một con quỉ khoái hoạt này.

Trương Vô Kỵ sợ giật nảy người, nhưng cô nàng ra tay quá nhanh, dao lại cận kề, đến khi biết được thì dao đã cứa xuống, hoàn toàn không một chút phản kháng nào. Tuy nhiên Cửu Dương thần công trong thân thể lập tức sinh ra một lực đẩy ra, hất con dao đi, bấy giờ mới biết Châu Nhi chỉ dùng sống dao mà cắt.

Châu Nhi tay giật một cái, kêu lên:

– Ái chà.

Lập tức cười khanh khách nói:

– Có sướng không?

Trương Vô Kỵ vừa cười vừa gật đầu. Chàng vốn là người phác thực, không hiểu sao ở gần Châu Nhi chàng cảm thấy thoải mái, tiêu dao tự tại, tưởng chừng như hai người đã sống với nhau từ nhỏ, nên nhịn không nổi phải nói đùa vài câu.

Châu Nhi cạo râu cho chàng xong, tần ngần nhìn một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng. Trương Vô Kỵ hỏi:

– Có gì không?

Châu Nhi không trả lời, lại cắt bớt tóc cho chàng, bới thành một búi tóc gọn ghẽ, dùng cành cây gọt một cái trâm cắm lên búi tóc. Chàng chải đầu xong, tuy y phục vẫn lam lũ ghê gớm, vừa nhỏ vừa chật như đồ ăn trộm, nhưng thần thái oai nghi, một tên xú bát quái biến ngay thành một thanh niên anh tuấn. Châu Nhi lại thở dài một tiếng nói:

– Không thể nào tưởng tượng nổi, thì ra anh trông đẹp trai đến thế.

Trương Vô Kỵ biết nàng tủi thân vì mình xấu xí liền nói:

– Tôi cũng có gì đẹp trai đâu. Nói cho cùng, vật cực đẹp trên thế gian này luôn luôn có ẩn một cái cực xấu. Con công lông nó đẹp biết bao, nhưng mật nó lại cực độc, con hạc cái mào đỏ chót, trông thật đẹp, nào ngờ đó là độc dược lợi hại ghê gớm. Các loại rắn rết côn trùng, vật gì càng đẹp thì càng nhiều độc tính. Hai con nhện của cô trông chả đẹp à? Con người ta tướng mạo đẹp xấu có là gì đâu, cần tâm địa thiện lương mới đáng kể.

Châu Nhi cười nhạt nói:

– Tâm địa thiện lương tốt ở chỗ nào, anh nói tôi nghe thử.

Trương Vô Kỵ nhất thời không trả lời được, ngẩn người ra rồi nói:

– Tâm địa thiện lương thì không làm hại người khác.

Châu Nhi hỏi thêm:

– Không làm hại người thì tốt ra làm sao?

Trương Vô Kỵ đáp:

– – Mình không làm hại người thì trong lòng vui vẻ bình an, làm việc gì cũng trong sáng.

Châu Nhi đáp:

– Tôi không hại người thì không thấy sung sướng, làm sao hại người khác càng thảm thiết thì trong lòng mới bình an khoái lạc, mới thấy yên tâm.

Trương Vô Kỵ lắc đầu:

– Cô nói thế là nói lấy được đó thôi.

Châu Nhi cười khẩy:

– Nếu tôi không để hại người thì luyện môn Thiên Châu Vạn Độc Thủ này làm gì? Tự mình phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở, chẳng lẽ để chơi thôi sao?

Nói xong ngồi xếp bằng vận một lượt nội công, lấy cái hộp vàng trong bọc ra, mở nắp thò hai ngón tay trỏ vào trong hộp.

Hai con nhện hoa từ từ bò lại, chia nhau cắn hai đầu ngón tay. Nàng hít một hơi dài, hai tay hơi run, tiềm vận nội lực chống lại nọc độc của con nhện. Loài nhện hoa này hút máu của nàng để sống nhưng huyết mạch ở đầu ngón tay Châu Nhi cũng vận chuyển mang chất độc của con nhện vào người.

Trương Vô Kỵ thấy mặt nàng hết sức trang nghiêm, đồng thời ở giữa hai lông mày và hai bên mang tai có một làn hắc khí mờ mờ, hai hàm răng cắn chặt, hết sức chịu đựng nỗi đau đớn. Một lúc sau, đầu mũi nàng toát ra từng hạt mồ hôi lấm tấm. Công phu đó nàng luyện chừng nửa giờ, hai con nhện hút máu no, bụng căng tròn như trái cầu, lúc đó mới nhả ra nằm ngay đơ trong hộp.

Châu Nhi lại vận công một hồi, hắc khí trên mặt lui dần, huyết sắc quay trở lại, thở ra một hơi dài. Trương Vô Kỵ ngửi vào chỉ thấy một mùi thơm ngọt, nhưng lập tức thấy chóng mặt, dường như hơi nàng thở ra có chất kịch độc. Châu Nhi mở mắt ra, mỉm cười.

Trương Vô Kỵ hỏi:

– Phải luyện đến chừng nào mới gọi là hoàn toàn thành công?

Châu Nhi nói:

– – Cứ mỗi con nhện hoa thân mình từ hoa biến thành đen, từ đen biến thành trắng thì hết chất độc mà chết, bao nhiêu chất độc trong người con nhện truyền cả vào ngón tay tôi. Ít nhất phải luyện khoảng một trăm con nhện hoa mới là tiểu thành. Còn công phu muốn cho sâu thì phải một nghìn, hai nghìn con cũng chưa phải là nhiều.

Trương Vô Kỵ nghe nàng nói thế, không khỏi nổi gai ốc, hỏi:

– Lấy đâu ra nhiều nhện thế?

Châu Nhi đáp:

– Một mặt phải nuôi, nó cũng sinh ra nhện con, mặt khác phải vào những nơi có nhện để bắt.

Trương Vô Kỵ thở dài:

– Võ công trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu, việc gì phải luyện môn công phu độc địa này làm gì. Chất độc của loài nhện thật là mãnh liệt, hút vào cơ thể rồi, dù cô có phương pháp đề ngự, nhưng về lâu về dài thể nào cũng có chuyện không hay.

Châu Nhi cười nhạt nói:

– Dĩ nhiên là trong thiên hạ có nhiều loại võ công rồi nhưng không có môn công phu nào sánh kịp với môn Thiên Châu Vạn Độc Thủ cả. Anh đừng tự thị mình nội công cao siêu, môn công phu của tôi mà luyện thành, cũng chịu không nổi một ngón tay của tôi đâm trúng đâu.

Nói xong nàng ngưng khí vào ngón tay, tiện thể đâm luôn vào một gốc cây. Tuy nhiên công lực của nàng còn non nớt chỉ đâm lõm vào chừng nửa tấc. Trương Vô Kỵ hỏi thêm:

– Sao mẹ cô lại dạy cho cô luyện môn công phu này? Bà ấy cũng luyện thành rồi ư?

Ánh mắt Châu Nhi đột nhiên nảy ra những tia sáng hung dữ, hậm hực đáp:

– Luyện môn Thiên Châu Vạn Độc Thủ này có điều từ hai chục con nhện hoa trở đi thì chất độc trong cơ thể tích tụ đã nhiều, dung mạo bắt đầu biến đổi. Đến khi luyện xong một nghìn con, mặt mũi sẽ xấu xí vô cùng. Mẹ tôi vốn đã luyện đến gần một trăm con thì gặp cha tôi, sợ mặt mũi mình biến thành xấu xí cha tôi không yêu thương nữa, bèn đem hết công phu của mình bao nhiêu hủy đi cả, trở lại một thiếu nữ bình thường trói gà không chặt. Tuy mặt mũi mẹ tôi xinh đẹp trở lại, nhưng khi bị dì hai và hai anh tôi lăng nhục, mẹ tôi không còn một chút tài nghệ gì để chống trả hết, nên đến nỗi phải chết. Ôi, mặt mũi xinh đẹp có ích lợi gì đâu. Mẹ tôi là một người thật xinh đẹp, thật tú nhã, chỉ vì lớn tuổi không con trai, cha tôi liền đi lấy thêm vợ bé …

Trương Vô Kỵ liền đảo mắt nhìn nàng một cái, khẽ giọng:

– Thì ra … thì ra vì cô luyện môn công phu đó …

Châu Nhi nói:

– Đúng thế, chính vì tôi luyện môn công phu này, nên mặt mới bị nhiễm độc thành ra như thế. Ôi, nếu gã tham tâm kia không ngó ngàng đến tôi, đợi tôi luyện xong môn Thiên Châu Vạn Độc Thủ rồi, sẽ đi tìm y, nếu y không có người đàn bà nào khác thì thôi …

Trương Vô Kỵ ngắt lời:

– Nhưng cô đã cùng y thành hôn đâu, chưa có ước hẹn răng long đầu bạc, chỉ mới … chỉ mới …

Châu Nhi nói:

– Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, ấp úng cái gì ? Có phải anh nói chỉ mới có mình tôi nhớ nhung y, phải không nào? Đơn tương tư thì đã sao? Tôi đã yêu anh ta thì không để cho y được yêu một ai khác. Nếu y phụ tâm bạc hãnh tôi sẽ cho y nếm mùi Thiên Châu Vạn Độc Thủ.

Trương Vô Kỵ mỉm cười, không tranh biện với cô ta nữa, nghĩ thầm tâm tình cô này thật lạ lùng, tốt thì thật tốt, mà khi nổi cơn lên thì chẳng kể gì phải trái. Chàng nhớ đến thái sư phụ, cùng đại sư bá, nhị sư bá thường nói về việc phân biệt chính tà trong võ lâm, xem ra cô ta luyện môn Thiên Châu Vạn Độc Thủ này ắt hẳn là một môn cực kỳ tàn độc của tà môn, mẹ cô ấy cũng phải trong bọn yêu tà. Nghĩ đến chuyện đó, chàng không khỏi dè dặt đề phòng cô ta thêm mấy phần.

Châu Nhi chưa nhìn thấy cái biến đổi trong tâm tình chàng, đi ra đi vào căn nhà nhỏ, hái các loại hoa dại về chưng khắp nơi. Trương Vô Kỵ thấy nàng trang hoàng căn nhà trông cũng nhã thú, hiểu rằng yêu vẻ đẹp là bản tính con người, vậy mà tự hủy dung mạo thành ra như thế nên nói:

– Châu Nhi, khi chân tôi khỏi rồi sẽ đi kiếm thuốc, tìm cách trị cho cô khỏi bị sưng mặt.

Châu Nhi nghe mấy câu đó, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nói:

– Không … không … không được. Tôi mất bao nhiêu công lao khổ sở mới được đến mức như ngày nay, bộ anh muốn hủy hết công phu Thiên Châu Vạn Độc Thủ của tôi ư?

Trương Vô Kỵ đáp:

– Mình phải tìm được cách nào, không mất công phu mà vẫn tiêu trừ được chất độc ở trên mặt.

Châu Nhi đáp:

– Không xong đâu, nếu có cách nào thì công phu tổ truyền của mẹ tôi lẽ đâu không biết? Trong đời này chỉ có Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu mới có cái tài nghệ kinh người làm được chuyện đó, chỉ hiềm là … chỉ hiềm là ông ấy chết mấy năm trước rồi.

Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:

– Cô cũng biết Hồ Thanh Ngưu à?

Châu Nhi trừng mắt nhìn chàng, nói:

– Thì đã sao? Có gì lạ lùng đâu? Điệp Cốc Y Tiên danh mãn giang hồ, ai mà chẳng biết.

Nói xong lại thở dài một tiếng, nói:

– Thế nhưng dù ông ta có còn sống, người đó có tên Kiến Tử Bất Cứu cũng có ích gì?

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Cô ta đâu biết tài nghệ một đời của Điệp Cốc Y Tiên đã truyền hết cho ta, bây giờ mình đừng nói vội, sau này tìm được phương pháp trị cho cô ta hết sưng mặt, sẽ khiến cho cô nàng vui sướng một phen”.

Hai người nói chuyện thì bên ngoài trời đã tối nên cùng dựa vào mấy tảng đá mà ngủ. Ngủ đến nửa đêm, Trương Vô Kỵ bỗng nghe mơ màng có tiếng nức nở nên tỉnh dậy, định thần mới hay Châu Nhi đang khóc. Chàng ngồi thẳng lại, giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng, an ủi:

– Châu Nhi, đừng đau lòng nữa.

Nào ngờ những lời dịu dàng vỗ về kia khiến cho Châu Nhi không sao nhịn được nữa, liền gục đầu vào vai Vô Kỵ, khóa òa lên. Trương Vô Kỵ hỏi:

– Châu Nhi, chuyện gì thế? Cô nghĩ đến mẹ cô, có phải không?

Châu Nhi gật đầu, nghẹn ngào nói:

– Mẹ em chết rồi, em chỉ một mình cô khổ lênh đênh, chẳng ai thương em, chẳng ai tốt với em.

Trương Vô Kỵ lấy tay áo chùi nước mắt cho nàng, dịu giọng nói:

– Tôi thương cô, tôi sẽ tử tế với cô.

Châu Nhi nói:

– Em không cần anh tử tế với em, trong lòng em chỉ yêu thương một người, y lại chẳng ngó ngàng gì em, còn đánh em, mắng em, đến cả cắn em nữa.

Trương Vô Kỵ run run giọng nói:

– Cô hãy quên cái gã bạc hãnh kia đi. Tôi sẽ lấy cô làm vợ, tôi sẽ một đời tử tế với cô.

Châu Nhi cao giọng nói:

– Không, không đâu. Em không quên anh ta được đâu. Anh mà còn nói em quên y đi, em sẽ không thèm nhìn anh nữa.

Trương Vô Kỵ thật là xấu hổ, cũng may trời tối nên Châu Nhi không nhìn thấy khuôn mặt bẽn lẽn đỏ bừng của chàng. Một hồi thật lâu hai người không ai nói thêm câu nào nữa. Sau cùng, Châu Nhi nói:

– A Ngưu ca, anh có giận em không?

Trương Vô Kỵ đáp:

– Tôi không giận cô đâu. Tôi chỉ giận chính mình, giá đừng nói với cô câu đó thì hay hơn.

Châu Nhi vội nói:

– Không, không. Anh nói anh bằng lòng lấy em làm vợ, một đời đối đãi tử tế với em, em nghe thật là vui lòng. Anh nói lại một lần nữa đi.

Trương Vô Kỵ giận dữ nói:

– Cô không quên được gã kia, tôi còn nói làm gì?

Châu Nhi thò tay ra nắm lấy tay chàng, nhỏ nhẹ nói:

– A Ngưu ca, anh đừng giận, em xin lỗi anh, em không nên không phải chút nào. Nếu anh thực sự lấy em làm vợ, em sẽ đâm mù mắt anh, rồi giết anh luôn.

Trương Vô Kỵ lạnh cả người, kinh hãi hỏi:

– Cô nói gì thế?

Châu Nhi nói:

– Mắt anh mù rồi, anh sẽ không còn nhìn thấy hình dáng xấu xí của em nữa, cũng không có thể nhìn thấy được Chu cô nương của phái Nga Mi kia. Nếu như anh không thể nào quên được cô ta, em sẽ đâm anh một ngón tay cho anh chết, đâm chết luôn cả Chu cô nương của phái Nga Mi, rồi tự mình đâm mình chết.

Nàng nói lên ý định kỳ quái đó nhưng giọng thật tự nhiên, tưởng chừng như đó là đạo lý thiên kinh địa nghĩa không bằng. Trương Vô Kỵ nghe cô nàng nói chuyện tàn ác độc đoán như thế, tim không khỏi thót lên một cái.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky