Bảy người bàn bạc một hồi, Bành hòa thượng nói:
– Quang Minh hữu sứ và Tử Sam Long Vương không biết nơi đâu, Kim Mao Sư Vương sống chết thế nào cũng khó đoán biết, ba người đó mình không bàn tới nữa. Việc bất hạnh nhất trước mắt đây là Ngũ Hành Kỳ và Thiên Ưng giáo thù oán càng ngày càng sâu, mấy hôm trước đánh nhau một trận to, hai bên tử thương đều nặng. Nếu như bọn họ cũng lên cả Quang Minh Đính, nắm tay nhau kháng địch, chẳng nói sáu môn phái vây công, mà có đến mười hai phái, mười tám phái, Minh giáo cũng có đủ người chống đỡ, nước đến thì be bờ, không nao núng chút nào.
Thuyết Bất Đắc đá nhẹ vào cái bao, nói:
– Tiểu tử trong cái bao này, với Thiên Ưng giáo có chút uyên nguyên, mới đây lại có ơn với Ngũ Hành Kỳ, sau này rất có thể để gã hòa giải hiềm khích của hai bên.
Vi Nhất Tiếu lạnh lùng đáp:
– Ngôi vị giáo chủ ngày nào chưa định xong, phân tranh trong bản giáo vẫn chưa giải quyết được. Dù y có tài ba bằng trời, hiềm khích giữa hai bên cũng không sao lấp bằng được. Dương tả sứ, tại hạ muốn hỏi ông một câu, sau khi đẩy lui được địch rồi, tả sứ ủng hộ ai lên làm giáo chủ?
Dương Tiêu thản nhiên đáp:
– Thánh hỏa lệnh về tay người nào, ta ủng hộ người đó lên làm giáo chủ. Đó là qui củ từ xưa của bản giáo, ngươi hỏi ta để làm gì?
Vi Nhất Tiếu đáp:
– Thánh hỏa lệnh thất lạc đã gần một trăm năm nay, không lẽ ngày nào thánh hỏa lệnh chưa tìm thấy, Minh giáo ngày đó không có giáo chủ hay sao? Lục đại phái sở dĩ dám vây đánh Quang Minh Đính, không coi bản giáo vào đâu, chẳng phải vì biết rằng bản giáo không có người thống thuộc, nội bộ chia năm xẻ bảy đấy sao.
Thuyết Bất Đắc nói:
– Vi huynh nói câu đó đúng lắm. Bố Đại hòa thượng này chẳng ở trong Ân phái, cũng chẳng ở trong Vi phái, ai làm giáo chủ cũng được, nhưng phải có người đứng đầu. Nếu không có giáo chủ thì một người phó giáo chủ cũng được, nếu không hiệu lệnh không đồng đều, làm sao có thể ngự địch được?
Thiết Quan đạo nhân nói:
– Lời của Thuyết Bất Đắc, chính hợp bụng ta.
Dương Tiêu mặt biến sắc nói:
– Các vị lên Quang Minh Đính là để giúp ta ngự địch, hay là lên gây chuyện với ta?
Chu Điên cười ha hả nói:
– Dương Tiêu, ngươi không bằng lòng suy tuyển giáo chủ, cái dụng tâm đó tưởng Chu Điên này không biết chắc? Minh giáo không có giáo chủ thì Quang Minh tả sứ là cao nhất. Hà hà, nói cho ngay, tuy chức vị ngươi có cao thật, người ta không nghe lệnh của ngươi, thì có làm đếch gì? Ngươi có điều động được Ngũ Hành Kỳ không? Tứ đại hộ giáo pháp vương có để cho ngươi chỉ huy không? Còn Ngũ Tản Nhân năm người bọn ta thì cũng hạc nội mây ngàn, chẳng coi Quang Minh tả sứ giả là cái quái gì.
Dương Tiêu đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
– – Hôm nay ngoại địch đến đánh, Dương Tiêu không có rỗi hơi đâu mà tranh cãi với quí vị. Các vị nếu tụ thủ bàng quan, coi chuyện tồn vong của Minh giáo không vào đâu, thì xin mời xuống núi rời Quang Minh Đính. Dương Tiêu nếu không chết, ngày sau thể nào cũng tới gặp từng người một.
Bành hòa thượng khuyên can:
– Dương tả sứ, xin đừng nổi giận. Lục đại phái vi công Minh giáo, phàm đã là đệ tử bản giáo, ai ai cũng có trách nhiệm hộ giáo cả, chứ không phải chỉ là việc của mình ông.
Dương Tiêu cười khẩy:
– Chỉ e bản giáo có những kẻ chỉ mong Dương Tiêu bị lục đại phái phanh thây, để nhổ bớt cái gai trong mắt.
Chu Điên nói:
– Ngươi nói ai thế?
Dương Tiêu đáp:
– Bụng ai người ấy rõ, việc gì phải nói cho phí lời.
Chu Điên nổi khùng nói:
– Ngươi nói ta chăng?
Dương Tiêu mắt nhìn chỗ khác, không thèm để ý tới y. Bành hòa thượng thấy Chu Điên mắt có chiều khác lạ, tưởng như tính đứng lên động thủ cùng Dương Tiêu, vội can:
– Người xưa có nói rằng: Bên trong có ấm thì ngoài mới êm. Chúng mình nên ngồi xuống bàn tính kế ngự địch là hơn.
Dương Tiêu nói:
– Oánh Ngọc đại sư quả biết đại thể, đúng là như thế.
Chu Điên lớn tiếng nói:
– – Hay nhỉ. Thằng giặc trọc họ Bành thì biết đại thể, còn Chu Điên chắc chỉ biết tiểu thể phải không?
Y nổi tính ngang bướng, không còn phải trái gì nữa quát lên:
– Hôm nay nếu nói chuyện ngôi vị giáo chủ, Chu Điên chủ trương để Vi Nhất Tiếu đứng ra làm giáo chủ Minh giáo. Con dơi hút máu võ công cao cường, lắm mưu nhiều kế, trong bản giáo chẳng ai bì kịp với y được.
Thực ra Chu Điên bình thời đâu có giao tình gì với Vi Nhất Tiếu, đúng ra ác cảm nhiều hơn hảo cảm, nhưng y định chọc tức Dương Tiêu, nên mới đứng ra suy cử Vi Nhất Tiếu. Dương Tiêu cười sằng sặc, nói:
– Ta xem nên mời Chu Điên lên làm giáo chủ là hay nhất. Minh giáo hiện đang tứ phân ngũ liệt, lại có được Chu đại giáo chủ vừa điên vừa đảo, đảo xong lại điên, như thế mới thật là dễ bắt mắt.
Chu Điên nổi trận lôi đình, quát lớn:
– Con mẹ ngươi, nói thối đếch chịu được.
Nghe vù một tiếng nhắm ngay đầu Dương Tiêu đánh tới. Mới đây Chu Điên đánh Thuyết Bất Đắc gãy mấy cái răng là vì Thuyết Bất Đắc không tránh né, không đỡ gạt, nhưng đụng phải Dương Tiêu đâu có dễ dàng như thế. Hơn mười năm trước, cũng vì việc lập giáo chủ mà y cùng Ngũ Tản Nhân tranh chấp kịch liệt, khi đó Ngũ Tản Nhân lập trọng thệ là vĩnh viễn không lên Quang Minh Đính nữa, hôm nay phá lời thề quay lại, y trong bụng cũng đã khởi nghi, bỗng thấy Chu Điên đột nhiên ra tay, liền cho rằng Ngũ Tản Nhân ước hẹn với Vi Nhất Tiếu cùng lên tính chuyện gia hại mình, vừa kinh hoảng, vừa tức giận, hữu chưởng liền tung ra, đỡ ngay bàn tay Chu Điên lại.
Vi Nhất Tiếu biết Chu Điên bị thương mới khỏi nguyên khí chưa hồi phục không thể nào chống đỡ nổi chưởng lực của Dương Tiêu, lập tức giơ tay vượt qua đầu, tiếp lấy. Tay hai người đụng nhau không một tiếng động.
Thì ra Dương Tiêu tuy có hiềm khích với Chu Điên nhưng vẫn nghĩ tình đồng giáo, không chủ định một chưởng đánh chết y, nên không sử toàn lực. Còn Vi Nhất Tiếu võ công thâm hậu, một chiêu trong Hàn Băng Miên Chưởng đánh ra, Dương Tiêu thấy tay phải chấn động, một luồng khí âm hàn theo bắp thịt chạy lên, vội vàng vận nội lực chống lại. Hai người công lực ngang ngửa, lập tức dính chặt lấy nhau.
Chu Điên kêu lên:
– Họ Dương kia, nếm thêm một chưởng nữa của ta này.
Chưởng kia chưa đánh xong, chưởng thứ hai lại đánh luôn vào ngực Dương Tiêu. Thuyết Bất Đắc kêu lên:
– Chu Điên, không được quấy phá.
Bành Oánh Ngọc cũng nói:
– Dương tả sứ, Vi Bức Vương, hai vị mau mau ngừng tay, đừng để mất hòa khí.
Y đưa tay định đẩy chưởng của Chu Điên ra, Dương Tiêu hơi nghiêng người, tả chưởng đã dính chặt lấy hữu chưởng của Chu Điên. Thuyết Bất Đắc quát lớn:
– Chu Điên, các ngươi hai người đánh một, còn gì là hảo hán?
Y giơ tay chộp đầu vai Chu Điên toan kéo ra, tay chưa đụng tới đã thấy Chu Điên toàn thân run rẩy, tưởng chừng đã bị nội thương. Thuyết Bất Đắc giật mình kinh hãi, y vốn biết Quang Minh tả sứ võ công thông thần, là cao thủ số một của bản giáo, có lẽ chỉ một chưởng đã đánh Chu Điên bị thương. Y thấy tay phải Chu Điên dính chặt tay trái Dương Tiêu, không chịu rời ra nên kêu lớn:
– Chu Điên, mình anh em trong nhà cả, sao lại đánh thí mạng như thế?
Y đẩy vào đầu vai Chu Điên đồng thời nói:
– Dương tả sứ, ra tay nhẹ đòn cho.
Chỉ sợ Dương Tiêu không chịu thu hồi chưởng lực, thuận thế đánh tiếp theo. Nào ngờ tay y vừa kéo ra, Chu Điên thân hình lảo đảo không sao lôi ra được, đồng thời một luồng khí lạnh thấu xương chạy thẳng từ lòng bàn tay lên đến ngực khiến Thuyết Bất Đắc cũng giật mình kinh hãi, nghĩ thầm: “Đây là môn công phu độc đáo Hàn Băng Miên Chưởng của Vi huynh, làm sao Dương Tiêu cũng luyện được rồi?”. Lập tức vận nội lực chống lại hàn khí, nhưng hơi lạnh càng lúc càng ghê gớm, chỉ trong giây lát, Thuyết Bất Đắc đã răng đánh vào nhau cầm cập, xem ra chịu không nổi nữa rồi.
Thiết Quan đạo nhân và Bành Oánh Ngọc hai người tiến tới, một người đỡ Chu Điên, một người đỡ Thuyết Bất Đắc. Sức của bốn người hợp lại, hàn khí không còn nguy hiểm nữa, nhưng sao lực đạo từ lòng bàn tay Dương Tiêu truyền ra khi mạnh, khi yếu, lúc chậm lúc nhanh, biến hóa vô cùng. Bốn người không dám lấy tay về, chỉ sợ trong một sát na khi vừa buông ra thu sức, Dương Tiêu đột nhiên tấn công, bốn người không chết cũng bị trọng thương. Bành Oánh Ngọc kêu lên:
– Dương tả sứ, chúng mình đại địch trước mặt, sao lại … sao lại … sao lại …
Nói chưa dứt câu, răng đánh vào nhau lập cập, tưởng như toàn thân huyết dịch đang đóng thành băng. Thì ra y vừa mở miệng, chân khí tiết ra, không còn sức chống trả được khí lạnh đang truyền đến.
Cứ như thế độ một chén trà, Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Khiêm đứng bên ngoài quan sát, thấy Vi Nhất Tiếu và bốn người đều thần sắc khẩn trương, còn Dương Tiêu vẫn thản nhiên như thường, trong bụng lấy làm nghi hoặc: “Dương Tiêu võ công tuy cao, nhưng so với Vi Nhất Tiếu cũng chỉ một chín một mười, chắc gì đã thắng nổi y. Vậy mà lại thêm bọn Thuyết Bất Đắc bốn người nữa, Dương Tiêu không cách nào có thể đương cự nổi, vậy mà y lấy một địch năm, xem ra lại còn thắng thế, bên trong chắc có gì khác lạ?”. Y cúi đầu suy nghĩ, nhất thời không hiểu lý do tại sao.
Bỗng nghe Chu Điên kêu lên:
– – Con quỉ mặt lạnh … đánh … đánh vào lưng y … đánh …
Lãnh Khiêm chưa hiểu được nguyên nhân bên trong, không muốn ra tay, trong cả bọn Ngũ Tản Nhân nay chỉ còn y đứng ngoài, giải nguy thoát khốn, toàn ở mình cả. Nếu y cũng tiến lên đương cự với Dương Tiêu, thêm một người dĩ nhiên sức sẽ gia tăng rất nhiều, nhưng chưa chắc đã thắng. Y thấy Chu Điên và Bành Oánh Ngọc mặt mày tái mét, dường như không còn chịu nổi, để cho âm độc chạy vào nội tạng sẽ gây ra họa hoạn vô cùng nên thò tay vào trong bọc, lấy ra năm cây bút nhỏ đúc bằng bạc vụn, cầm lăm lăm trong tay, nói:
– Năm cây bút, đánh vào Khúc Trì, Cự Cốt, Dương Khoát, Ngũ Lý, Trung Đô.
Năm huyệt này đều nằm trên chân tay, không phải là những huyệt chí mạng, y lại nói trước, ý muốn cho Dương Tiêu hay, không muốn đối địch với y mà chỉ cốt để hai bên bãi đấu rút tay về.
Dương Tiêu mỉm cười, không thèm để ý tới. Lãnh Khiêm kêu lên:
– Xin lỗi nhé.
Tay trái giơ lên, tay phải vung ra, năm điểm ánh sáng trắng lấp lánh bắn thẳng vào Dương Tiêu. Dương Tiêu đợi năm cây bút bạc tới gần, đột nhiên tay tái tạt ngang, xoay bọn Chu Điên quay ra phía trước, nghe tiếng Chu Điên và Bành Oánh Ngọc hự lên một tiếng, năm cây bút đã trúng hai người, Chu Điên trúng hai cây, ba cây còn lại vào Bành Oánh Ngọc. Cũng may là Lãnh Khiêm không có ý giết người, ra tay thật nhẹ, mặc dầu cũng chảy máu nhưng không trúng vào các huyệt đạo nên không sao.
Bành Oánh Ngọc nói nhỏ:
– Đây là môn Càn Khôn Đại Na Di đó.
Lãnh Khiêm nghe đến năm chữ Càn Khôn Đại Na Di lập tức hiểu ngay. Càn Khôn Đại Na Di là một môn võ công rất là lợi hại đời đời tương truyền của Minh giáo, nguyên lý căn bản tuy không có gì áo diệu, trước hết khích động tiềm lực của chính bản thân, sau đó mới lôi kéo thay đổi (na di) kình lực đối phương. Thế nhưng những biến hóa thần kỳ bên trong thì không ai có thể tưởng tượng nổi. Từ khi giáo chủ tiền nhiệm Dương Đính Thiên qua đời, trong Minh giáo không một ai biết sử dụng công phu đó, thành ra sáu người nhất thời không ai nghĩ ra. Nếu đúng như thế, Dương Tiêu thực ra chưa hề ra sức, chỉ đem chưởng lực của Vi Nhất Tiếu chống với bốn người kia, rồi lấy sức của tứ tản nhân sang tấn công Vi Nhất Tiếu, chính mình đứng giữa ngồi không làm cái cầu bắc cho nội lực hai bên dẫn qua, chẳng qua Cách Sơn Quan Hổ Đấu[5] mà thôi.
Lãnh Khiêm nói:
– Chúc mừng. Không ác ý, xin ngừng tay.
Ông ta nói năng thật giản khiết “Chúc mừng” hai chữ là để khánh hạ Dương Tiêu luyện được môn thần công thất truyền đã lâu của Minh giáo là Càn Khôn Đại Na Di; “không ác ý” là nói sáu người bọn họ lên núi hoàn toàn không có ác ý, quả là muốn đồng tâm chung sức chống địch mà thôi; “xin ngừng tay” là xin hai bên bãi đấu, đừng hiểu lầm nhau.
Dương Tiêu biết y cả đời không bao giờ nói thừa một chữ, một câu, chính vì hà tiện lời nói nên không bao giờ nói láo. Y nói rằng “không ác ý”, thì nhất định quả thực không có ác ý, vừa mới rồi ném năm cây bút bạc, rõ ràng để giải vây chứ không phải để đả thương ai, liền lớn tiếng cười ha hả, nói:
– Vi huynh, Tứ Tản Nhân, ta đếm một, hai, ba tất cả cùng rút tay về để khỏi ai bị thương, nghe chưa?
Y thấy Vi Nhất Tiếu và bốn người kia ai nấy gật đầu, liền chậm rãi đếm:
– Một, hai, ba.
Chữ “ba” vừa ra khỏi miệng, Dương Tiêu liền thu Càn Khôn Đại Na Di thần công về, đột nhiên sau lưng lạnh ngắt, một luồng chỉ lực sắc bén chọc thẳng vào huyệt Thần Đạo. Dương Tiêu giật mình kinh hãi nghĩ thầm: “Bức Vương quả thực âm độc, lại thừa thế đánh lén ta”. Đang toan quay chưởng lại phản kích thì thấy Vi Nhất Tiếu thân hình loạng choạng, đứng không vững, rõ ràng cũng bị ám toán rồi.
Trong đời Dương Tiêu đã từng trải qua không biết bao nhiêu trận đánh, tuy lần này bị chuyện bất ngờ nhưng không hoảng loạn, liền nhào người về phía trước, để thoát khỏi khống chế của kẻ đứng sau lưng, quay đầu lại, trong một thoáng đã thấy Chu Điên, Bành Oánh Ngọc, Thiết Quan đạo nhân, Thuyết Bất Đắc bốn người đã nằm lăn dưới đất, còn Lãnh Khiêm đang đánh một chưởng vào một người mặc áo bào màu tro. Người đó xoay tay lại đỡ, Lãnh Khiêm hự lên một tiếng, thanh âm có vẻ đau đớn.
Dương Tiêu hít một hơi, tung mình nhảy đến định ra tay giúp Lãnh Khiêm, đột nhiên một luồng hàn khí lạnh như băng từ huyệt Thần Đạo ở sau lưng chạy ngược lên đến các huyệt Thân Trụ, Hung Đạo, Đại Truy, Phong Phủ rồi lan ra khắp Đốc Mạch. Dương Tiêu biết là không ổn, địch nhân võ công quá cao siêu, lòng dạ lại âm độc, đợi đúng giây phút mình và Vi Nhất Tiếu, tứ tản nhân cùng thu công tản lực mới ra tay đột kích nên chỉ còn nước vận nội lực kháng cự mà thôi.
Luồng hàn khí này hoàn toàn khác hẳn khí lạnh Hàn Băng Miên Chưởng của Vi Nhất Tiếu, chỉ nhỏ mỏng mảnh như một sợi tơ, thế nhưng đến chỗ nào, nơi đó lập tức tê đi. Nếu như chính diện đối địch, Dương Tiêu có nội công hộ thể, không để đến nỗi chỉ lực xuyên vào cơ thể, thế nhưng lúc này đã bị ám toán, chỉ còn nước cố chịu đau, giúp Lãnh Khiêm đánh bại kẻ địch rồi sẽ tính sau.
Y hết sức xông tới, giơ tay phải lên đang định đánh ra, đột nhiên toàn thân lạnh ngắt, kình lực biến đâu mất hết. Lúc này Lãnh Khiêm đã cùng người kia qua lại đến hơn hai chục chiêu, xem ra không địch nổi. Dương Tiêu nóng ruột, thấy Lãnh Khiêm giơ chân đá ra, bị người kia tiến lên một bước, đâm một chỉ vào ngay cánh tay. Lãnh Khiêm thân hình loạng choạng, ngã ngửa về phía sau. Dương Tiêu vừa sợ vừa tức, thu hết tàn lực, cùi chỏ bên phải như cái chùy nhắm ngay ngực người áo xám tống một cái. Người áo xám chỉ bên trái đâm ra, trúng ngay huyệt Tiểu Hải dưới khuỷu tay, toàn thân Dương Tiêu lập tức tê chồn, không còn cử động gì được nữa. Người áo xám cười khẩy nói:
– Quang Minh tả sứ danh bất hư truyền, trúng liền hai lần Huyễn Âm Chỉ của ta mà vẫn còn đứng được.
Dương Tiêu đáp:
– Công phu đạn chỉ của ngươi là thủ pháp của phái Thiếu Lâm, thế nhưng nội kình cái gì gọi là Huyễn Âm Chỉ đó, hừ hừ, phái Thiếu Lâm làm gì có loại võ công âm độc như thế. Ngươi là người nào?
Người áo xám cười ha hả, nói:
– Bần tăng Viên Chân, tọa sư pháp danh thượng “Không” hạ “Kiến”. Lần này lục đại phái vi tiễu ma giáo, các ngươi chết dưới tay phái Thiếu Lâm cũng không phải là uổng đâu.
Dương Tiêu nói:
– Lục đại môn phái với Minh giáo chúng ta là địch, đao thương trước mặt, một trận tử chiến, thế mới là tư cách của kẻ đại trượng phu. Không Kiến thần tăng nhân hiệp nổi danh, thiên hạ ai ai cũng biết, ngờ đâu tọa hạ lại có một đồ đệ hèn hạ vô liêm sỉ …
Nói đến đây, không còn chịu nổi, hai đầu gối nhũn ra, ngồi phịch xuống đất. Viên Chân cười ha hả, nói:
– Xuất kỳ chế thắng, binh bất yếm trá[6] là chuyện từ xưa tới nay. Viên Chân này chỉ một thân một mình đánh ngã bảy đại cao thủ của Minh giáo, các ngươi thua mà còn không phục hay sao?
Dương Tiêu lắc đầu thở dài:
– Ngươi làm sao có thể lẻn vào Quang Minh Đính? Con đường bí mật đó ngươi làm sao biết được? Nếu không hiểu được, Dương Tiêu này chết không nhắm mắt.
Y nghĩ đến việc Viên Chân kỳ này đánh lén thành công, dĩ nhiên là vì thân mang tuyệt kỹ võ công, nhưng nguyên nhân chủ yếu, cũng là ở việc biết được con đường bí mật lên Quang Minh Đính, vượt qua được cả chục trạm canh gác của giáo chúng Minh giáo, thần không hay, quỉ không biết ra tay bất ngờ, mới đánh ngã cả bảy cao thủ của Minh giáo cùng một lượt. Tổng đàn của Minh giáo đóng tại Quang Minh Đính đã mấy trăm năm nay, dựa vào thiên nhiên hiểm trở, kiên cố vô cùng, ngờ đâu họa lại ở ngay từ bên trong ra, không kịp phòng bị, một lần tan tành ra mây khói, trong bụng nghĩ đến câu trong Luận Ngữ của Khổng Tử:
Quốc gia chia rẽ sụp đổ không thể giữ được, trong nước có chiến tranh đánh lẫn nhau, ta cho rằng cái lo lắng chẳng phải ở chuyện sơ sót một ngày một buổi mà là cái tai họa từ bên trong vậy.[7]
Viên Chân cười đáp:
– Quang Minh Đính của Minh giáo các ngươi bảy chỏm, mười ba vách, ai ai cũng tưởng là hiểm trở trời cho, nhưng dưới mắt tăng lữ Thiếu Lâm chúng ta thì chẳng khác gì đường lớn khang trang, có đáng gì đâu? Các ngươi đều trúng phải Huyễn Âm Chỉ của ta rồi, trong vòng ba ngày đều về tây thiên cả, không còn gì để nói nữa. Bây giờ bần tăng lên Tọa Vong Phong, chôn vài chục cân thuốc nổ để khi ta dập tắt ma hỏa, cái gì Thiên Ưng giáo, Ngũ Hành Kỳ sẽ lật đật chạy lên cứu viện. Thế là nghe ầm một tiếng lớn, hỏa dược chôn dưới đất sẽ nổ tung, khói bay lửa tắt, tất cả ma giáo đồ sẽ tan xác. Người đời sẽ có câu rằng:
Sư Thiếu Lâm một ngón tay diệt Minh giáo,
Đỉnh Quang Minh bảy ma đầu về Tây phương[8]
Bọn Dương Tiêu nghe y nói thế đều hết sức kinh hãi, biết y nói là làm, chính mình có chết cũng không sao, chỉ sợ Minh giáo đã truyền ba mươi ba đời nay bị diệt dưới tay nhà sư Thiếu Lâm này thôi.
Lại nghe Viên Chân càng nói càng đắc ý:
– – Bên trong Minh giáo, cao thủ thật là nhiều, các ngươi nếu chẳng tự tàn sát lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, làm sao có cái họa bị tiêu diệt được? Cứ việc hôm nay mà nói, bảy người các ngươi nếu chẳng phải đang tỉ thí chưởng lực, bần tăng dù có lẻn lên trên Quang Minh Đính được chăng nữa, nhưng đâu có thể ra tay một lần là thành công? Cái đó gọi là “trời làm tội còn có đường sống, tự mình làm tội, không thể sống được”[9]. Ha ha, có ai ngờ Minh giáo uy danh lừng lẫy năm nào, Dương Đính Thiên chết đi lại ra nông nỗi ngày nay.
Dương Tiêu, Bành Oánh Ngọc, Chu Điên cả bọn lâm vào đại họa thân vong, giáo diệt, nghe y nói thế, nghĩ lại chuyện hai mươi năm qua, ai nấy đều hối hận vô cùng, nghĩ thầm: “Gã hòa thượng này nói quả không sai chút nào”.
Chu Điên lớn tiếng nói:
– Dương Tiêu, Chu Điên này quả thực đáng chết, trước nay đối với ngươi không phải chút nào. Nhà ngươi tuy cũng không hoàn toàn tốt, nhưng có làm giáo chủ, cũng còn hơn là không có giáo chủ để tất cả đều chết hết.
Dương Tiêu cười chua chát nói:
– Ta nào có tài cán đức độ gì mà làm giáo chủ được? Tất cả chúng ta đều sai lầm, cả bọn làm hỏng việc, xuống dưới cửu tuyền, không còn mặt mũi nào gặp lại các minh tôn giáo chủ đời trước nữa.
Viên Chân cười đáp:
– Các ngươi bây giờ hối hận thì đã muộn rồi. Năm xưa Dương Đính Thiên đứng đầu ma giáo, những tưởng khí thế lừng lẫy nào chỉ một đời thôi đâu. Tiếc rằng y chết sớm quá, không được chính mắt thấy Minh giáo thảm bại như thế này.
Chu Điên giận quá chửi liền:
– Nói thối quá. Nếu Dương giáo chủ còn tại thế, mọi người ai cũng nghe hiệu lệnh của ông ta, thằng giặc trọc như ngươi liệu có đánh lén được không?
Viên Chân cười khẩy:
– Dương Đính Thiên chết cũng thế, mà sống thì cũng vậy thôi, ta đều có cách làm cho y thân bại danh liệt …
Đột nhiên nghe bộp một tiếng, rồi tiếp theo một tiếng “A”, lưng Viên Chân đã bị Vi Nhất Tiếu đánh một chưởng, đồng thời ngay lúc đó, Vi Nhất Tiếu cũng bị Viên Chân đâm lại một chỉ, trúng ngay huyệt Đàn Trung trên ngực. Hai người đều lắc lư, lảo đảo lui lại mấy bước.
Thì ra Vi Nhất Tiếu bị Viên Chân dùng chỉ điểm trúng huyệt rồi, tuy đã bị thương rất nặng, thế nhưng nội lực của y vẫn cao hơn những người khác một bậc, không phải ở vào thế toàn vô phản kích. Tuy nhiên y giả vờ ngất đi, đợi đúng lúc Viên Chân dương dương đắc ý, không phòng bị mới vùng dậy đánh trộm một cái. Chưởng này y dùng hết toàn thân kình lực, cốt mong cứu được cái nạn diệt vong cho Minh giáo, ý muốn cùng kẻ địch cùng chết một lần. Viên Chân tuy lợi hại thật, nhưng Thanh Dực Bức Vương là một trong tứ đại hộ giáo pháp vương, cùng hàng với Ân Thiên Chính, Tạ Tốn, xuất chưởng toàn lực này há phải tầm thường? Hàn Băng Miên Chưởng trúng phải rồi, Viên Chân chỉ thấy trong ngực trộn trạo buồn nôn, mấy lần toan vận nội lực để cho thân thể lắng xuống, chỉ thấy trời đất quay cuồng, lao đao muốn ngã. Y đành ngồi xuống xếp bằng, vận khí chống lại hơi lạnh của Hàn Băng Miên Chưởng.
Vi Nhất Tiếu trúng liền hai lần Huyễn Âm Chỉ, chân đứng không vững, khi ngã xuống rồi không còn cục cựa gì nữa. Trong giây lát, sảnh đường không một tiếng động, cả tám đại cao thủ ai ai cũng bị trọng thương, chẳng ai có thể di động lấy nửa bước. Cả tám người ai cũng vận nội lực, chỉ mong mình sớm khôi phục để có thể hành động trước một bước, bên nào trước là có thể giết chết được bên kia. Mọi người ai cũng bồn chồn vạn phần, biết rằng sự tồn vong của Minh giáo, sống chết của cả tám người, chỉ là chuyện đường tơ kẽ tóc.
Nếu Viên Chân có thể hành động trước, tuy y bị thương nặng, nhưng vẫn có thể cầm kiếm đâm chết từng người, còn trong Minh giáo có một người cử động trước, giết được Viên Chân thì Minh giáo có cơ cứu được.
Bảy người của Minh giáo là số đông có lợi thế hơn, nhưng Ngũ Tản Nhân công lực nông hơn, trúng một Huyễn Âm Chỉ rồi, công lực mất hết, còn Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu công lực thâm hậu hơn thì đều trúng hai chỉ. Kình lực của Hàn Băng Miên Chưởng và Huyễn Âm Chỉ vốn không phân biệt cao thấp, nhưng Vi Nhất Tiếu lúc đánh ra thân đã bị thương, còn Viên Chân trước đó khi điểm y chỉ đầu tiên sức còn nguyên vẹn, thành thử xem ra Viên Chân có nhiều cơ hội cử động được trước.
Dương Tiêu trong bụng cũng kinh hoảng, nhưng việc vận khí dẫn công không thể nào miễn cưỡng được, bụng dạ càng phiền não, càng gấp rút thì lại càng khó khăn, tất cả đều là nội gia cao thủ, cái nguyên tắc đó lẽ nào không biết? Bọn Lãnh Khiêm hô hấp vài lần, biết là không cách nào hồi phục trước Viên Chân, chỉ mong có một hạ thuộc nào của Dương Tiêu bước vào sảnh, dù không biết một chút võ nghệ, miễn là cầm được một cây gậy, đập nhẹ một cái cũng đánh chết được Viên Chân.
Thế nhưng đợi một lúc lâu, bên ngoài sảnh vẫn không nghe một âm thanh nào. Lúc này đã xế trưa, các giáo chúng trên Quang Minh Đính đều phân bố canh gác, hoặc nằm ngủ, không được Dương Tiêu gọi đến, ai dám bước vào nghị sự sảnh đường? Cho đến các tiểu đồng phục thị Dương Tiêu, một đứa bị Vi Nhất Tiếu hút máu chết rồi, những đứa khác hồn phi phách tán, đều đã chạy cho xa, không nói Dương Tiêu chưa cho gọi đến, ngay cả có kêu, lúc này cũng chưa chắc dám bước chân vào sảnh đường, e phải đến gần ma vương hút máu.
Trương Vô Kỵ nằm trong túi vải, tuy mắt không thấy gì, nhưng mọi lời nói, mọi diễn biến đều biết rất rõ ràng. Lúc này tuy bên ngoài yên tĩnh, nhưng biết rằng bên trong cái yên lặng đó ẩn tàng biết bao nhiêu âm mưu giết lẫn nhau. Một lúc sau bỗng nghe Thuyết Bất Đắc nói:
– Ồ, tiểu bằng hữu trong cái túi, ngươi phải ra tay cứu bọn ta một phen mới được.
Trương Vô Kỵ hỏi:
– Cứu bằng cách nào?
Viên Chân vừa thấy chân khí trong đan điền bắt đầu thuận dòng, bỗng nghe trong cái túi có tiếng người, kinh hãi không kể đâu cho xiết, chân khí lập tức chạy ngược lên, toàn thân liền run lẩy bẩy. Từ khi y lẻn vào nghị sự đường, chỉ chăm chăm đối phó với bọn cao thủ như Vi Nhất Tiếu, Dương Tiêu, đâu có thì giờ tìm hiểu một cái bao vải đang nằm dưới đất. Đột nhiên trong túi có tiếng người, trong lòng không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm: “Mệnh ta hỏng rồi”.
Thuyết Bất Đắc nói tiếp:
– Miệng cái túi này dùng nút Thiên Triền Bách Kết buộc lại, ngoài ta ra, người ngoài không ai cởi được đâu, nhưng ngươi đứng lên được chứ?
Trương Vô Kỵ đáp:
– Được.
Chàng từ trong túi liền đứng lên. Thuyết Bất Đắc nói tiếp:
– Tiểu huynh đệ, ngươi xả thân để cứu mấy chục mạng anh em Nhuệ Kim Kỳ, nghĩa liệt cao phong, ai nấy đều khâm phục. Ngay đây mấy mạng anh em ta, cũng toàn do ngươi cứu mới xong, xin bước lại đây, đánh một quyền hay một chưởng, giết tên ác tăng này đi là xong.
Trương Vô Kỵ trong bụng phân vân, lặng yên một hồi không trả lời. Thuyết Bất Đắc nói:
– Tên ác tăng này nhân lúc người khác sơ hở, bất ngờ đánh lén, phương cách đê hèn như thế, ngươi chính tai nghe thấy rồi. Nếu ngươi không giết y đi, mấy vạn người của Minh giáo từ trên xuống dưới, đều sẽ bị người ta tru diệt cả. Ngươi giết y đi chính là hành vi hào hiệp, đại nhân đại nghĩa.
Trương Vô Kỵ vẫn trù trừ không trả lời. Viên Chân nói:
– Ta lúc này không thể nào cử động được, nếu như ngươi đến đánh chết ta, không sợ anh hùng thiên hạ sỉ tiếu ư?
Chu Điên giận dữ nói:
– Thằng trọc thối tha, phái Thiếu Lâm nhà ngươi tự xưng là danh môn chính phái, vậy mà lén lén lút lút lên đây đánh trộm, chẳng lẽ hảo hán thiên hạ không chê cười hay sao?
Trương Vô Kỵ đi về hướng Viên Chân một bước, rồi ngừng lại, nói:
– Thuyết Bất Đắc đại sư, chuyện giữa quí giáo với sáu đại môn phái, phải trái ra sao, ngay cong thế nào, tiểu khả thực không biết rõ. Tiểu khả hết sức muốn giúp các vị, nhưng cũng không muốn làm hại vị đại hòa thượng chùa Thiếu Lâm này.
Bành Oánh Ngọc nói:
– – Tiểu huynh đệ có chỗ không rõ, lúc này nếu ngươi không giết y, một khi gã hòa thượng này phục hồi công lực rồi, y thể nào cũng giết luôn cả ngươi nữa.
Viên Chân cười nói:
– Ta và vị tiểu thí chủ này không thù không oán, không lẽ tự dưng giết y? Huống chi vị tiểu thí chủ này lại không phải người trong ma giáo, xem ra lại bị Bố Đại hòa thượng có ý đồ chẳng tốt bắt lên đây. Người trong ma giáo chúng bay chuyện gì mà không làm, sao có thể có bụng dạ tốt lành gì với y được?
Hai bên thở chẳng ra hơi, nói năng cực kỳ khó khăn nhưng vẫn tranh nhau nói, mong lấy lòng Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ trong lòng cực kỳ nan giải, tuy tai nghe thấy gã hòa thượng Viên Chân kia ra tay thâu tập, không quanh minh chút nào, nhưng bảo tiến lên đánh chết y, thì cũng không muốn. Một chưởng đánh xuống rồi, từ nay mãi mãi đứng về phe Minh giáo, chống lại lục đại môn phái. Thái sư phụ, Võ Đương lục hiệp, Chu Chỉ Nhược mọi người đều thành kẻ địch của mình cả.
Chàng nghĩ tiếp: “Minh giáo vẫn bị người trong võ lâm coi như tà ma bất chính, chẳng hạn Vi Nhất Tiếu hút máu người, nghĩa phụ giết người vô tội, quả thực có biết bao điều không phải. Thái sư phụ năm xưa từng khẩn khoản dặn dò, tuyệt đối không được kết giao với người trong ma giáo, để khỏi chuốc họa cả đời. Cha ta chỉ vì lấy mẹ ta là người trong ma giáo mà phải tự vẫn trên núi Võ Đương, gương đó rành rành, vết xe đổ còn đó. Huống chi gã Viên Chân này là đệ tử của Không Kiến thần tăng, người đã cam chịu mười ba Thất Thương Quyền cốt để cảm hóa nghĩa phụ ta, để đến phải chết, người lòng dạ từ bi đại nhân đại nghĩa như thế thực là võ lâm nghìn xưa hiếm có, ta làm sao có thể giết đệ tử ông ta được?”.
Nghe thấy Thuyết Bất Đắc vẫn thúc giục, Trương Vô Kỵ liền nói:
– Thuyết Bất Đắc đại sư, xin ông chỉ cho tiểu khả làm cách nào không phải giết đại hòa thượng kia, mà ông ta cũng không thể giết hại các ông được.
Thuyết Bất Đắc nghĩ thầm: “Cục diện trước mắt chỉ có nước một sống một chết, làm gì có cách bảo toàn được cả hai bên? Nếu Viên Chân không chết, thì bên mình đều chết cả”. Y còn đang trầm ngâm chưa đáp, Bành Oánh Ngọc đã lên tiếng:
– Tiểu huynh đệ bụng dạ nhân từ, thật đáng kính phục. Vậy xin ngươi giơ ngón tay điểm nhẹ vào huyệt Ngọc Đường ở trước ngực Viên Chân. Điểm như thế y sẽ không bị tổn thương, chỉ giữ y không thể vận nội lực trong vài giờ. Bọn ta sẽ cho người đưa y xuống Quang Minh Đính, không làm rụng một sợi lông của y đâu. Ngươi có biết huyệt Ngọc Đường ở đâu không?
Trương Vô Kỵ giỏi y lý, biết rằng điểm nhẹ vào huyệt Ngọc Đường, quả thực tạm thời chặn chân khí từ đan điền chạy lên nhưng không làm tổn thương thân thể, liền nói:
– Biết chứ.
Y nghe Viên Chân nói:
– Tiểu thí chủ đừng có nghe lời bọn chúng. Ngươi điểm huyệt ta rồi, chuyện đó cũng không sao, nhưng một khi nội lực chúng phục hồi, lập tức giết ta ngay, lúc đó ngươi làm sao ngăn lại được?
Chu Điên chửi liền:
– Ngươi nói thối bỏ mẹ, bọn ta đã nói không giết ngươi là sẽ không giết ngươi. Ngũ Tản Nhân của Minh giáo nói có bao giờ không giữ lời chưa?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm Dương Tiêu và Ngũ Tản Nhân đều không phải hạng người ăn nói tráo trở, chỉ ngại một mình Vi Nhất Tiếu, liền hỏi:
– Vi tiền bối, ông nghĩ sao?
Vi Nhất Tiếu run run nói:
– – – Ta tạm thời không giết y cũng được, lần sau gặp lại sẽ nhất định … nhất định sống mái … sống mái … một phen.
Y nói đến bốn chữ “sống mái một phen”, giọng nói thật là yếu ớt, thở chẳng ra hơi.
Trương Vô Kỵ nói:
– Như thế thì được rồi. Quang Minh tả sứ, Thanh Dực Bức Vương, Ngũ Tản Nhân bảy người ai nấy đều là anh hùng hào kiệt thời nay, không lẽ nói không giữ lời? Viên Chân đại sư, vãn bối đành phải đắc tội.
Nói rồi đi đến trước mặt Viên Chân. Y ở trong cái túi vải, mỗi bước chỉ đi được khoảng một thước, đi đến mươi bước mới tới gần được Viên Chân. Cái cảnh người trong túi lật đật di động, trông thực hoạt kê, nhưng lúc này ai nấy trong cảnh sống chết trong đường tơ kẽ tóc, ai dám mở miệng cười.
Trương Vô Kỵ lắng nghe hơi thở của Viên Chân, đến lúc còn cách y khoảng hai thước, lập tức đứng lại, nói:
– Viên Chân đại sư, vãn bối vì muốn hai bên chu toàn, xin ông đừng trách.
Nói xong chầm chậm đưa tay ra. Viên Chân cười gượng:
– Lúc này ta toàn thân không động đậy gì được, đành để tiểu bối làm gì thì làm.
Từ khi Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu chết đi rồi, Trương Vô Kỵ là người biện nhận huyệt đạo có một không hai, tuy chàng còn cách Viên Chân một lần bao vải, nhưng đưa ngón tay ra là đúng ngay huyệt Ngọc Đường, không sai một ly nào. Huyệt Ngọc Đường nằm trên ngực, ở dưới huyệt Tử Cung một tấc sáu phân, ở trên huyệt Đàn Trung một tấc sáu phân, thuộc về Nhâm Mạch. Huyệt đó không phải là đại huyệt có thể gây chí mạng, nhưng nằm trên đường mà chân khí phải đi qua, nếu bị chặn lại, chân khí toàn thân lập tức tắc nghẽn.
Bỗng nghe Dương Tiêu, Lãnh Khiêm, Thuyết Bất Đắc cùng kêu lớn:
– Ối chao, rụt tay lại.
Trương Vô Kỵ thấy đầu ngón tay trỏ bên phải bị giật một cái, một làn hơi lạnh truyền thẳng lên, nhanh như điện, lập tức toàn thân lạnh giá. Chàng nghe thấy Chu Điên, Thiết Quan đạo nhân cả bọn cùng lớn tiếng chửi:
– Thằng trọc khốn kiếp, dám giở trò gian trá như thế.
Trương Vô Kỵ toàn thân run lẩy bẩy, nhưng hiểu ngay, gã Viên Chân kia tuy chân không thể di chuyển được, nhưng có thể gượng giơ ngón tay lên, để ngay tại trước huyệt Ngọc Đường. Khổ nỗi Trương Vô Kỵ bị lần bao vải che khuất, không nhìn thấy y làm như thế, ngón tay chàng điểm vào, hai đầu ngón tay đụng nhau, Huyễn Âm Chỉ lực của Viên Chân quyên qua lớp vải truyền vào cơ thể chàng. Lần này Viên Chân đem hết tất cả nội lực dồn vào đầu ngón tay, song chỉ đụng nhau rồi, người y tê liệt, mặt xanh lè, trông như một xác chết. Sảnh đường vốn chỉ có tám người bị thương không cử động được, bây giờ lại thêm Trương Vô Kỵ.
Chu Điên tính tình nóng nảy nhất, tuy nói năng thều thào không ra hơi, nhưng vẫn lớn tiếng chửi thằng trọc chùa Thiếu Lâm gian trá vô sỉ. Còn bọn Dương Tiêu ai cũng nghĩ thầm, không thể nào trách Viên Chân được, địch nhân định điểm huyệt y, y đưa tay tự vệ, không có gì là không phải.
Ngay lúc đó Viên Chân hết cả hơi sức nhưng trong bụng vẫn mừng thầm, tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, chẳng được bao nhiêu công lực, trúng phải Huyễn Âm Chỉ rồi, chỉ nửa ngày là chết, còn chân khí của mình chỉ một giờ sau sẽ từ từ tụ lại, thành thử vẫn làm chủ tình hình.
Sảnh đường lại lặng yên không một tiếng động, qua nửa giờ nữa, bốn ngọn nến tắt hết, căn phòng tối đen. Bọn Dương Tiêu nghe thấy hơi thở của Viên Chân trước đây đứt quãng nay từ từ đều dần, từ nặng nề dồn dập trở nên dài hơn, biết rằng chân khí trong người y bắt đầu ngưng tụ. Thế nhưng bên mình mỗi lần vận công, hàn khí của Huyễn Âm Chỉ liền chạy vào đan điền, nhịn không nổi phải run lên bần bật. Càng lúc mọi người càng thất vọng, thấy đau đớn không sao chịu nổi, lại thầm mong Viên Chân sớm hồi phục công lực đứng lên cho mỗi người một chưởng thà chết còn hơn là phải chịu dày vò như thế này.
Bọn Lãnh Khiêm và Chu Điên ai ai cũng thản nhiên chờ chết, còn Thuyết Bất Đắc và Bành Oánh Ngọc hai người lại chẳng yên lòng. Trong Ngũ Tản Nhân, Thuyết Bất Đắc và Bành Oánh Ngọc là hai người xuất gia, nhưng lại là người có hùng tâm hơn cả, luôn luôn quan tâm đến nỗi khổ của thế nhân, chí muốn làm một phen sự nghiệp lẫy lừng. Bây giờ chuyện coi như xong, cuối cùng không còn gì hơn là chết dưới tay Viên Chân, bao nhiêu chí nguyện bình sinh đành để trôi theo dòng nước.