Mèo Gấu khen chuột nhắt, nhưng giọng lại đượm buồn phiền. Chú định hỏi them vài câu nhưng rồi chú chợt nhận ra cuộc đối đáp giống như những tiếng vọng âu sầu trong lòng chú vẳng ra.
Không muốn đào sâu lòng mình thêm nữa, mèo Gấu quay đầu nhìn tờ giấy trên nền nhà. Bây giờ chú mới nhận ra đó là một bức tranh.
Một tay giữ Tí Hon, tay kia chú khều bức tranh lại gần.
Và khi chú nhìn rõ những gì được vẽ trong đó thì chú ngẩng người ra.
– Nhóc ngươi vẽ đấy à? – Mèo Gấu nheo mắt nhìn chú chuột nhắt, giọng đanh lại, vừa tức giận vừa buồn cười.
– Dạ. – Tí Hon lí nhí, trái tim nhỏ bé trong ngực nó đập thình thịch.
Mèo Gấu lại ngoẹo cổ ngắm bức tranh. Những nét vẽ thật linh động, ngộ nghĩnh, còn con mèo đang bị kéo lê đi kia đích thị là chú rồi – với bộ lông trắng và bốn chiếc vớ đen tuyền.
– Chắc nhóc ngươi chán sống rồi phải không?
Mèo Gấu chép miệng, câu hỏi toát ra vẻ đe doạ nhưng ngữ điệu lại bình thản như đang nói về thời tiết.
Tí Hon cảm nhận được điều đó nhưng vẫn nghe rờn rợn – câu hỏi của mèo Gấu như cào lên tim nó.
– Không… không phải em… – Tí Hon nghe mình rên lên, cuống quýt. Sực nhận ra sự mâu thuẫn trong những câu trả lời của mình, nó lật đật nói thêm – Đúng là em… Nhung em bị phạt…
Tí Hon kể cho mèo Gấu nghe về giáo sư Chuột Cống.
– Lão ta quả là người độc ác! Rõ rang lão ta muốn đẩy ngươi vào chỗ chết! –
Mèo Gấu nhận xét sau khi con chuột nhắt kết thúc câu chuyện trong tiếng thở hổn hển. Vừa nói mèo vừa nhấc những chiếc vuốt ra khỏi chú chuột.
Tí Hon tỏ vẻ ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này. Nhưng nó không có ý định bỏ chạy. Nó phát hiện ra mèo Gấu không đáng sợ bằng ngài giáo sư.
– Ngài giáo sư muốn em chết ư? – Tí Hon đau đớn hỏi, câu hỏi mà nó đã biết trước câu trả lời. Từ tối hôm qua đến nay, nó đã tự trả lời câu hỏi này nhiều lần.
– Chú còn gì nữa! Lão ta biết ngươi không thể chạy nhanh được mà!
Mèo Gấu cúi nhìn con chuột nhắt, giọng đột nhiên xa xăm:
– Ngươi mà chết đi chắc con bé Út Hoa buồn lắm!