Lần này cũng vậy.
Trong khi giáo sư Chuột Cống, bằng các bài giảng của mình, vẽ ra một chân dung mèo ác độc, thâm hiểm và dữ tợn thì Tí Hon lại dùng các tài năng cảu mình vẽ một nàng mèo tam thể dịu dàng, yểu điệu, tóm lại rất đáng yêu.
Đã thế, nó không chỉ vẽ một bức mà vẽ hang trăm bức.
Như mọi lần, giáo sư Chuột Cống một tay nắm tai chú chuột nhắt nhấc bổng nó lên, tay kia gõ cây thước xuống xấp tranh vương vãi trên nền hang, miệng quát tướng:
‐ Mày vẽ nhăng nhít gì đây? Hả?
Trong khi con chuột nhắt đang ú ớ, giáo sư Chuột Cống tiếp tục dội xuống đầu nó một tràng tiếng gầm:
‐ Mèo! Mèo! Mèo!
Giáo sư co chân đá vào Tí Hon đang lơ lửng:
‐ Đó là những cái gai, là thuốc độc! Đó không phải là những bông hoa!
Con chuột nhắt đưa qua lại trong không trung sau mỗi cú đá của ngài giáo sư. Trông nó giống một quả lắc bằng bông.
Những con chuột khác chứng kiến đòn trừng phạt bằng ánh mắt lo lắng,sợ hãi.
Út Hoa rụt rè:
‐ Thưa giáo sư…
Giáo sư Chuột Cống không để con chuột lang nói hết câu. Mắt ngài lóe lên, hiện rõ vẻ hằn học:
‐ Cả ngươi nữa! Ngươi và thằng què kia cùng một giuộc, tưởng ta không biết sao!
Ngài giáo sư buông cây thước xuống nền hang để rảnh tay tóm lấy mẩu tai của nàng chuột.
Bây giờ thì đã có hai con chuột treo toòng teng trong không.