Lão Chuột Cống vẫn chưa thấy quay lại hang.
Có thể lão đã quay lại với cống rãnh bẩn thỉu quen thuộc vì rốt cuộc lão cũng nhận ra rằng đó mới là quê hương tăm tối của lão. Bọn chuột nhắt đoán thế, sau đó chúng quên rất nhanh lão Chuột Cống để đắm mình vào không khí lễ hội của những ngày tự do.
Thật là sung sướng khi không còn ai đè đầu cưỡi cổ mình trong cuộc đời.
Trong khi đám chuột nhóc chơi nhảy vòng, rượt bắt và leo trèo, cãi cọ và hò hét ầm ĩ như thể đang sống trong những ngày lễ Tết thì các chuột ông chuột bà ngồi tựa vách hang, đưa mắt ngắm lũ nhóc vui đùa và lặng lẽ thưởng thức cuộc sống bằng cách đắm mình vào cảm giác thư thái dễ chịu.
Chỉ có Tí Hon là biết rằng những ngày bình yên sắp sửa trôi qua.
Khi con mèo tử tế rời khỏi cung điện cũng là lúc lũ chuột phải quay lại nhưng ngày kiếm ăn vất vả và nguy hiểm.
Nhưng cuộc sống dù đáng lo đến đâu cũng không thể ngừng lại để suy nghĩ mãi về nó.
Cần phải sống tiếp, con chuột nhắt nhủ bụng và lôi những tờ giấy ra để vẽ nàng mèo tam thể.
Chừng nào nàng Áo Hoa chưa tìm đến cung điện nhà vua, Tí Hon vẫn cảm thấy nó còn mắc nợ mèo Gấu nhiều quá!