Qua từng ngày, Tí Hon nhận ra nó thích mèo trên ban công hơn nó nghĩ.
Hôm đó, khi từ giã mèo Gấu để quay về hang dưới ánh sao đêm, sau đó nằm cạnh nàng chuột lang trong xó tối hạnh phúc, chú chuột nhắt bắt gặp mình ngân nga những câu thơ của con mèo trong đầu.
Năm phút sau, chú đọc lên những câu thơ, hoàn toàn không tự biết:
Gọi tên em là gió
Em bay lên đại ngàn
Gọi tên em là suối
Em xuôi về đại dương…
Nàng chuột lang tròn mắt:
– Hay quá! Thơ của bạn à?
Tí Hon định nói đó là thơ của mèo Gấu, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của Út Hoa làm nó ngần ngừ.
Rồi nó “Ừ”, cố vượt qua cảm giâc hổ thẹn để đọc tiếp, ở khổ cuối nó láu lỉnh sửa lại một từ:
Thôi thì anh sẽ gọi
Tên em là Út Hoa
Đề ngày nào cũng thấy
Em đi ra đi vào…
Nàng Út Hoa cảm thấy một dòng suối bằng kem đang chảy trong lòng mình.
Nàng ngước nhìn Tí Hon bằng ánh mắt thích thú:
– Bạn đọc nữa đi!