Mèo Gấu không ngủ ban đêm.
Nhưng lúc này chú nằm dài trên sân gạch hoa, vật vờ, chả buồn động đậy.
Trông chú như một con tàu bị mắc cạn. Mấy hôm nay, những suy tư về tương lại làm chú mệt mỏi.
Ngày mai là ngày thứ mười rồi.
Cuộc đời chẳng có gì thay đổi trong mười ngày qua. Ngoài hè gió vẫn reo tiếng song. Sương vẫn rơi tiếng sướng. Lũ chuột vẫn rúc tiếng chuột. Và nàng Áo Hoa thì vẫn biền biệt.
Lúc nãy, khi tha những bịch cơm cho Tí Hon, mèo Gấu có cảm giác mình đang tặng cho lũ chuột món quà giã từ và ý nghĩ đó làm chân chú như đeo chì.
Ngược lại với chú, Tí Hon và Út Hoa chẳng có vẻ gì buồn bã. Mèo Gấu định hỏi con chim vàng anh đã quay về chưa, cả lão Chuột Cống nữa, nhưng nhìn vẻ
tươi tinh của hai con chuột chú cảm thấy một điều gì đó như là sự giận dỗi chẹn ngang họng chú.
Chú không nói gì, trao mấy bịch cơm xong, chú lặng lẽ quay đi.
Bây giờ, nhớ lại, chú vẫn thấy nghèn nghẹn nơi cổ.
Chú gục đầu lên hai tay, cuộn mình trong nỗi buồn và định nằm im như một con mèo bằng gỗ cho đến sáng hôm sau, lòng bình tĩnh sẵn sàng đón nhận phán quyết của nhà vua.
Nhưng rồi có cái gì đó làm tai chú vểnh lên. Rồi chú nhấc đầu khỏi hai tay, cuối cùng nhỏm cả người dậy.
Run rẩy vì xúc động, chú ngoảnh đầu dáo dác nhìn quanh.
Tiếng chim. Tiếng chim họa mi. Đúng là tiếng chim họa mi đang kết thành một bức rèm âm thanh véo von vây bọc lâu đài.
Lũ chuột tài thật! Mèo Gấu đang tấm tắt, đèn trong nhà đã bật sáng. Rồi cửa thình lình xịch mở. Như một cơn lốc, nhà vua, hoàng hậu và công chúa chen nhau ra ngoài ban công.
– Mèo Gấu! Mày có nghe thấy gì không? – Công chúa cúi xuống ôm con mèo lên tay, rung rung hỏi
– Ôi, đã lâu lắm em không nghe họa mi hót! – Hoàng hậu quay gương mặt rạng rỡ về phía nhà vua, giọng cảm khái như đang nói về những ngày đầu hò hẹn.
Nhà vua sục mắt vào những tang cây tối đen, tay vân vê sợ ria mép dài nhất chìa ra bên khóe môi, ngơ ngác:
– Sao họa mi lại hót ban đêm nhỉ?