Tóm tắt lại thì từ khi mèo Gấu đặt chân vào cung điện của nhà vua, tiếng chuột chạy không thưa đi, tiếng chuột rúc không nhỏ đi và hoàng hậu Năm Ngoái rầu rĩ xem đó là sự thất bại toàn diện của công chúa Dây Leo trong chiến dịch giải phóng chú khỏi tay những người buôn súc vật trên đường Hoa Lau hôm nào. So với những chiếc bẫy sắt nhà vua Sang Năm mang về, mèo Gấu dường như không hề muốn chứng tỏ mình có giá trị hơn những thanh sắt vô tri đó.
Hoàng hậu Năm Ngoái thở dài, trông bà có vẻ sầu muộn và mất mát:
– Năm ngoái con Mướp siêng bắt chuột hơn con Gấu nhiều! Mướp là con mèo đi lạc những nó thiệt tài giỏi!
Công chúa Dây Leo bênh Gấu, bằng thứ giọng ngay cả cô cũng nhận ra là nó rất thảm:
– Mướp là mèo hoang mẹ à.
Nhà vua Sang Năm xộc mười ngón tay vào mái tóc rậm, thở phì phì:
– Sang năm anh sẽ đem con Mướp về!
Công chúa Dây Leo chớp đôi mi dài – rõ ràng cô ngạc nhiên hơn là làm điệu:
– Người ta có chịu không, ba? Ba đã cho con Mướp rồi mà!
– Người ta sẽ chịu. – Nhà vua quả quyết đáp, ông bỏ tay khỏi tóc như một cử chỉ cho thấy sự tự tin – Ba sẽ đem con Gấu qua đổi con Mướp!
Hoàng hậu Năm Ngoái nhún vai:
– Lười nhác, uể oải, phớt đời, vô công rỗi nghề, sống trên mây, mèo Gấu nhà mình trong như một nhà thơ ấy!
Khi nói như vậy, hoàng hậu không biết mèo Gấu chính là một thi sĩ.