Con chim vàng anh đã bỏ đi. Nó không buồn dạy lũ chuột nữa sau khi bị Tí Hon chê bai. Con chuột nhắt kể với con mèo như thế, và nghe con mèo thở dài:
– Chúng ta không chống lại được số phận, em à!
Con chuột nhắt tính nói gì đó nhưng cuối cùng nó khép miệng lại vì nó cũng không biết nó định an ủi con mèo hay an ủi chính mình.
Đột nhiên, nó nghe con mèo rì rầm:
Chia tay nào sẽ tới
Sau những ngày bên nhau?
Câu thở của con mèo làm con chuột cảm thấy bùi ngùi.
– Thơ mới hả anh?
– Ờ.
– Buồn quá anh ạ.
– Ờ.
– Anh đi chắc em buồn lắm.
Mèo Gấu đặt tay lên đầu Tí Hon, bao giờ cảm động chú cũng đặt tay lên đầu Tí Hon. Chú đưa mắt nhìn ra ngoài trời, cất giọng khe khẽ:
Dòng sông bảo: – Đừng sợ
Ta sẽ đợi người về.
– Là sao hở anh? – Con chuột hỏi.
– Là có một ngày anh sẽ quay về.
– Anh tin như thế à?
– Anh tin.
Con chuột hồi hộp, nó xích sát vào con mèo, giọng không nén được vui mừng:
– Thế anh có biết bao giờ anh quay về không?
– Anh không biết. – Mèo Gấu nhìn vẻ thất vọng của con chuột nhắt, ngần ngừ nói tiếp, tự nhiên thấy mình nhiễm ngôn ngữ của nhà vua – Có thể là sang năm…