Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Có Hai Con Mèo Bên Cửa Sổ

Chương 47

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Tí Hon rón rén chui qua cửa hang trong tâm trạng có thể sa vào tay giáo sư

Chuột Cống bất cứ lúc nào.

Nhưng ước muốn mãnh liệt của nó trong lúc này là báo cho nàng Út Hoa biết nó vẫn còn sống sau cuộc đầu tẩu bở h ơi tai xuyên qua lỗ thông hơi.

Nó muốn “bạn gái” của nó biết nó đã thoát khỏi gọng kềm của số phận cho dù gọng kềm đó có thể sẽ khép lại lần nữa, nếu chẳng may nó chạm trán giáo sư

Chuột Cống trong lần trở về.

Nhưng chẳng có gì giống như Tí Hon tưởng tượng.

Đón con chuột nhắt ngay sau cửa hang là cộng đồng chuột ầm ĩ khi thấy nó xuất hiện.

Các chuột ông chuột bà giành nhau thằng bé như giành một quả táo để được bế nó trên tay và rung rung nói:

‐ Ôi, hóa ra là còn sống hả con?

‐ Ta tưởng lão Chuột Cống đã xé con ra thành nghìn mảnh rồi chứ!

Cô chuột trước đây được Tí Hon vẽ tặng bức chân dung xinh đẹp với giỏ hoa trên tay và chiếc nơ trên đầu thì siết chặt thằng bé trong vòng ôm và nhỏ nước mắt tong tong lên đầu nó, chỉ để nấc lên:

‐ Hức…, hức…

Tí Hon nhoài đầu ra ngoài khỏi cái ôm để có thể hít không khí vô phổi, và nơm nớp quay đầu nhìn quanh:

‐ Ngài giáo sư…

‐ Giáo sư gì cái lão độc ác đó! – Một chuột ông hừ giọng.

Con chuột nhắt ngạc nhiên:

‐ Thế….

‐ Lão chưa quay về. Nhưng lần này bọn ta quyết không để cho lão yên. Lão ngồi lên đầu bọn ta thế là đủ rồi.

Cô chuột đã ngưng khóc. Hòa vào những lời đanh thép của chuột ông, cô vỗ tay lên đầu Tí Hon:

‐ Ông ấy nói đúng đó. Một chú bé tật nguyền như con mà lão Chuột Cống còn muốn hãm hại thì đúng là lão mất hết tính chuột rồi!

Ông chuột nói những lời can trường, quả cảm. Cô chuột nói những lời chí lý sâu xa. Nhưng Tí Hon không nghe hết đoạn sau.

Bọn chuột nhóc nắm tay thành vòng tròn, vừa nhảy quanh Tí Hon vừa gân cổ hò reo làm tâm trí nó đột ngột rối tung:

Thôi thì ta sẽ gọi

Tên em là Tí Hon

Để ngày nào cũng thấy

Em chạy nhảy lon ton…

Tí Hon nghe mặt mình nóng rang. Nó kéo tay con chuột nhóc đang ở gần mình nhất, lắp bắp:

‐ Ơ… ơ…

‐ “ Ơ’ gì kia? – Con chuột bạn vờ vịt hỏi lại.

‐ Sao… sao… – Tí Hon nghe cổ họng khô rang – Sao… tụi mày biết bài này?

Nó đâu phải là bài hát…

‐ Dĩ nhiên nó là một bài thơ. Tụi tao đem bài thơ phổ nhạc. Và sửa lại một vài chỗ…

‐ Nhưng làm sao mà tụi mày…

‐ Này Tí Hon! Mày nghĩ là ở trong hang vắng một con chuột này thủ thỉ đọc thơ cho một con chuột kia thì không đứa nào trong những con chuột còn lại nghe thấy hết hả?

Bình luận