Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Biểu tượng thất truyền

Chương 33

Tác giả: Dan Brown
Chọn tập

Chuyên gia an ninh hệ thống Mark Zoubianis ngồi sâu hơn vào chiếc phô-tơi, mặt cau có trước những thông tin hiển thị trên màn hình máy tính.
Địa chỉ này thuộc loại chó chết gì không biết?
Những công cụ xâm nhập tốt nhất của anh ta hoàn toàn vô hiệu trong việc đột phá vào tài liệu này cũng như xác định địa chỉ IP bí ẩn của Trish. Mười phút đã trôi qua mà chương trình của Zoubianis vẫn không thể vượt qua được tường lửa của hệ thống. Hy vọng xâm nhập rất thấp. Chẳng trách họ trả mình nhiều tiền thế. Anh ta định trang bị lại công cụ và thử một cách tiếp cận khác thì điện thoại đổ chuông.
Trish, lạy Chúa, anh đã bảo anh sẽ gọi lại cơ mà. Anh ta tắt tiếng chương trình bóng bầu dục và trả lời máy.
– Tôi nghe đây?
– Anh Mark Zoubianis? – một giọng đàn ông vang lên – Ngụ tại số 357 Kingston Drive ở Washington phải không?
Zoubianis nghe rõ tiếng trao đổi lào xào xung quanh người đang nói chuyện với mình. Lại một thằng cha tiếp thị trên điện thoại đây mà? Điên chắc?
– Để tôi đoán thử xem nào, chắc tôi vừa giành giải thưởng trong tuần tại Anguilla phải không?
– Không, – người kia trả lời, giọng không mảy may đùa cợt – Đây là An ninh hệ thống của Cục Tình báo Trung ương. Chúng tôi muốn biết vì sao anh lại tìm cách xâm nhập vào một trong các cơ sở dữ liệu đặc biệt của chúng tôi?
Cách tầng đáy Điện Capitol ba tầng, trong không gian thoáng đãng của trung tâm khách tham quan, nhân viên an ninh Nunez đang khoá các cửa chính như anh vẫn làm vào giờ này hằng tối. Khi quay trở lại, băng qua sàn nhà bằng cẩm thạch rộng mênh mông, anh nghĩ đến gã đàn ông mặc chiếc áo choàng quân đội với những hình xăm.
Mình đã để hắn lọt vào. Nunez băn khoăn không biết ngày mai anh còn tiếp tục được làm việc không.
Khi Nunez tiến đến cầu thang máy, bỗng có tiếng đập ở cửa phía ngoài buộc anh phải quay lại nhìn. Nunez ngoái ra cửa chính. Một người Mỹ da đen đứng tuổi đang vỗ mạnh tay lên lớp kính chắn, ra hiệu xin vào.
Nunez lắc đầu và chỉ đồng hồ.
Người kia lại đập tay và bước hẳn ra chỗ sáng đèn. Ông ta mặc bộ đồ màu lam thẫm rất sang trọng, mái tóc muối tiêu cắt ngắn. Tim Nunez đập thình thình. Trời ạ. Cho dù còn ở cách xa một quãng, Nunez vẫn nhận ra người đàn ông này là ai. Anh vội vã quay lại cửa ra vào và mở khoá.
– Tôi xin lỗi, thưa ngài. Mời ngài vào ạ.
Warren Bellamy – Kiến trúc sư Điện Capitol – bước qua ngưỡng cửa và cảm ơn Nunez bằng một cái gật đầu nhã nhặn. Ông có vóc người mềm mại, dong dỏng, dáng đi thẳng, ánh nhìn xuyên thấu toát ra sự tự tin rằng mình làm chủ được mọi việc xung quanh. Bellamy giữ cương vị giám thị Điện Capitol đã suốt hai mươi lăm năm qua.
– Tôi giúp gì được ngài chăng? – Nunez hỏi.
– Có đấy cảm ơn anh – Bellamy nói với giọng rành rẽ, dứt khoát.
Tốt nghiệp ở một trong tám trường đại học danh giá nhất nước Mỹ, ông có cách diễn đạt chính xác chẳng khác gì người Anh chính gốc – Tôi được biết rằng các anh đã gặp một rắc rối tại đây tối hôm nay – ông lộ vẻ cực kỳ lo lắng.
– Vâng, thưa ngài. Đó là…
– Chỉ huy Anderson đâu?
– Ở tầng dưới cùng với Giám đốc Sato thuộc Văn phòng An ninh của CIA.
Mắt Bellamy càng mở to, lo lắng.
– CIA ở đây à?
– Vâng, thưa ngài. Giám đốc Sato xuất hiện gần như ngay sau sự cố.
– Tại sao? – Bellamy hỏi.
Nunez nhún vai. Tôi biết hỏi ai bây giờ?
Bellamy đi thẳng tới thang máy.
– Họ đâu rồi?
– Họ vừa đi xuống các tầng dưới – Nunez rảo bước theo sau.
Bellamy liếc nhìn lại với vẻ lo ngại.
– Xuống dưới à? Tại sao nhỉ?
– Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ nghe nói thế qua bộ đàm.
Bellamy bước nhanh hơn.
– Đưa tôi tới chỗ họ ngay.
– Vâng, thưa ngài.
Hai người vội vã băng qua quãng trống, Nunez thoáng nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng rất lớn trên ngón tay Bellamy.
Nunez rút bộ đàm ra.
– Tôi sẽ thông báo cho Chỉ huy biết ngài đang xuống.
– Không – ánh mắt Bellamy sáng quắc – Tôi không muốn thông báo trước.
Nunez đã phạm phải một vài sai lầm tối hôm nay, và anh không muốn tiếp tục phạm sai lầm bằng cách giấu Chỉ huy Anderson về sự hiện diện của Kiến trúc sư trong toà nhà.
– Thưa ngài? – anh lên tiếng, vẻ bất an – Tôi nghĩ Chỉ huy Anderson sẽ muốn…
– Anh có biết rằng chính tôi tuyển dụng Anderson không? – Bellamy nói.
Nunez gật đầu.
– Vậy thì tôi nghĩ anh ta muốn anh làm theo mong muốn của tôi.

Chọn tập
Bình luận