Robert Langdon ngó mông lung ra khoảng không, mỏi mệt đến nỗi xe đang chạy rề rề mà anh cũng chẳng buồn giục tài xế lái nhanh hơn. Bên cạnh anh, Katherine rơi vào trạng thái trầm tư, xem chừng chán nản bởi sự thiếu hụt thông tin về tầm quan trọng của kim tự tháp.
Cô và Langdon vừa dượt lại tất cả các chi tiết quanh ngọn tháp, cái chóp và những sự việc kỳ lạ tối nay, song vẫn chẳng hiểu tại sao kim tự tháp này lại được coi là bản đồ chỉ dẫn.
Jeova Sanctus Unus? Bí mật giấu trong Tổ Chức?
Người liên lạc bí mật đã hứa sẽ cho họ biết câu trả lời nếu họ đến gặp ông. Ở một chỗ trú trong thành Rome, phía bắc sông Tiber.
Langdon biết “thành Rome mới” của tiền nhân đã được đặt tên là Washington ngay từ buổi đầu lịch sử, nhưng những dấu tích về giấc mơ nguyên thuỷ của họ thì vẫn còn: nước sông Tiber vẫn chảy vào sông Potomac, các thượng nghị sĩ vẫn họp bên dưới bản sao mái vòm giáo đường St. Peter, các vị thần Vulcan và Minerva vẫn nhìn xuống ngọn lửa đã tắt từ lâu của Nhà tròn.
Những câu trả lời mà Langdon và Katherine tìm kiếm rõ ràng đang đợi họ ở phía trước, cách đây vài dặm. Hướng Tây bắc, trên Đại lộ Massachusetts. Đích đến của họ trên thực tế là nơi lánh nạn nằm mé bắc nhánh sông Tiber của Washington. Langdon mong sao người lái xe tăng tốc.
Đột nhiên, Katherine bật dậy trên ghế cứ như thể vừa đột ngột nhận ra điều gì.
– Chúa ơi, Robert! – Cô quay sang anh, mặt trắng bệch, do dự một lát rồi nhấn mạnh – Chúng ta đang đi sai đường!
– Không, đường này đúng mà, – Langdon gạt đi – Hướng tây bắc, trên Đại lộ Massachu…
– Không! Ý tôi là chúng ta sẽ tới nhầm chỗ!
Langdon bối rối. Anh đã cho Katherine biết người đàn ông nọ ám chỉ địa điểm nào. Nó có mười tảng đá lấy từ núi Sinai, một hòn từ thiên đường, và một hòn mang nét mặt người cha bí ẩn của Luke. Chỉ có duy nhất một toà nhà phù hợp với mô tả trên, và chính là điểm đích của chiếc taxi này.
– Katherine, tôi tin chắc đúng là nơi đó.
– Không! – Katherine kêu lên – Chúng ta không cần tới chỗ ông ấy nữa. Tôi đã đoán ra kim tự tháp và cái chóp! Tôi biết chúng chỉ điều gì rồi!
Langdon tỏ ra ngạc nhiên.
– Chị biết rồi!
– Đúng! Chúng ta phải tới Quảng trường Tự Do! 1
Langdon không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Quảng trường Tự Do, mặc dù gần đây thôi, nhưng nghe chừng chẳng liên quan chút nào.
Jeova Sanctus Unus! – Katherine giải thích – Một đức Chúa đích thực của người Do Thái. Biểu tượng thiêng liêng của người Do Thái là ngôi sao Do Thái, dấu ấn của Solomon, một biểu tượng quan trọng đối với Hội Tam điểm! – Cô moi tờ một đô la trong túi ra – Cho tôi mượn cây bút.
Langdon rút bút khỏi túi áo.
– Xem này – Katherine trải tờ tiền lên đùi, đón cây bút và trỏ vào dấu Quốc ấn ở mặt sau tờ tiền – Nếu áp dấu ấn Solomon lên dấu Quốc ấn của Hoa Kỳ… – Cô vẽ biểu tượng ngôi sao Do Thái lên đúng hình kim tự tháp – Hãy xem anh thấy gì nào!
Langdon ngó xuống tờ tiền rồi ngơ ngác nhìn lại Katherine.
– Robert, hãy nhìn kỹ hơn xem Anh không nhận thấy tôi đang chỉ ra thứ gì ư?
Langdon quan sát lại hình vẽ.
Ý cô ấy là sao?
Langdon đã từng nhìn thấy hình ảnh này. Nó rất quen thuộc với giới lý luận, như một “bằng chứng” cho thấy Hội Tam điểm nắm giữ ảnh hưởng bí mật đối với nước Mỹ thời kỳ đầu. Khi ngôi sao sáu cánh được đặt trùng khít lên dấu Quốc ấn của Hoa Kỳ, đỉnh ngôi sao sẽ trùng với con mắt thông huyền… và, rất kỳ lạ, năm cánh còn lại trỏ đúng các chữ cái M-A-S-O-N (Hội Tam điểm).
– Katherine, đây chỉ là một sự trùng hợp, tôi không thấy nó có liên hệ gì với Quảng trường Tự Do.
– Xem lại đi! – Katherine yêu cầu, giọng gần như giận dữ – Anh không thấy chỗ tôi đang chỉ sao? Ngay đây này. Anh không nhận ra à?
Chỉ trong tích tắc. Langdon nhìn ra.
Đội trưởng nhóm tác chiến CIA Turner Simkins đang đứng bên ngoài Toà nhà Adams, tai áp chặt điện thoại di động, gắng sức lắng nghe cuộc trao đổi diễn ra ở băng sau chiếc taxi. Có chuyện gì đó vừa xảy ra. Nhóm của anh ta định leo lên một chiếc trực thăng Sikorsky UH-60 cải tiến để bay lên phía tây bắc và lập chốt chặn, nhưng tình hình đột ngột thay đổi.
Vài giây trước, Katherine Solomon cho rằng họ đang đi sai địa điểm. Lời giải thích của cô về đồng đô la và ngôi sao Do Thái nghe thật rối rắm đối với anh chàng đội trưởng, và rõ ràng cũng chẳng mấy minh bạch với Robert Langdon. Chí ít là lúc đầu. Nhưng bây giờ xem chừng Langdon đã hiểu ý cô.
– Chúa ơi, chị nói đúng! – Langdon buột miệng – Thế mà tôi không nhận ra sớm hơn!
Tiếng đó Simkins nghe tiếng đập mạnh vào vách ngăn, rồi tiếng vách ngăn mở ra.
– Thay đổi kế hoạch – Katherine nói như quát với người lái taxi – Đưa chúng tôi tới Quảng trường Tự Do.
– Quảng trường Tự Do ạ? – Omar bồn chồn hỏi lại – Không lên phía tây bắc Massachusetts nữa à?
– Khỏi cần! – Katherine dằn giọng – Quảng trường Tự Do! Rẽ trái từ đây! Đây! Từ đây?
Đặc vụ Simkins nghe thấy tiếng taxi ngoặt gấp. Katherine tiếp tục thảo luận một cách phấn khích, lần này là về bản mẫu Quốc ấn bằng đồng đặt tại Quảng trường Tự Do.
– Thưa bà, xin xác nhận lại – giọng người lái taxi xen vào, nghe rất căng thẳng – Chúng ta sẽ tới Quảng trường Tự Do ở góc Đại lộ Pennsylvania và Phố 13?
– Phải! – Katherine đáp – Mau lên!
– Rất gần thôi. Hai phút nữa.
Simkins mỉm cười. Làm tốt lắm, Omar. Anh ta lao nhanh tới chiếc trực thăng, thét gọi cả đội.
– Chúng ta tóm được họ rồi! Quảng trường Tự Do! Đi!