Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Biểu tượng thất truyền

Chương 32

Tác giả: Dan Brown
Chọn tập

– Sắp tới nơi rồi, – Anderson dẫn Langdon và Sato đi xuống hành lang vô tận chạy suốt toàn bộ chiều dài tầng hầm phía đông của Điện Capitol – Thời Tổng thống Lincoln, nền lối này rất bẩn thỉu và nhung nhúc chuột bọ.
Langdon rất mừng là nền đã được lát gạch, anh vốn không ưa giống chuột. Cả nhóm tiếp tục đi tới, tiếng bước chân họ vang lên bập bõm, nghe rất kỳ cục trong hành lang dài. Dọc theo hành lang là những ô cửa, một số đóng kín, khá nhiều mở hé. Nhiều căn phòng ở tầng này trông như bị bỏ phế. Langdon chú ý thấy số hiệu trên các cánh cửa giảm dần, giảm đến tận cùng.
SB4… SB3… SB2… SB1…
Họ tiếp tục đi qua một cánh cửa không đánh số, nhưng Anderson dừng phắt lại khi số hiệu bắt đầu tăng.
HB1… HB2…
– Xin lỗi, – Anderson lên tiếng – Qua mất rồi. Tôi gần như chẳng bao giờ đặt chân xuống tận chỗ này.
Cả nhóm lùi lại vài thước, tới một cánh cửa kim loại cũ kỹ mà bấy giờ Langdon mới nhận thấy. Nó nằm ở điểm chính giữa hành lang – nơi phân chia Tầng hầm Thượng viện (SB) và Tầng hầm Hạ viện (HB). Thực tế cánh cửa này có đánh số, nhưng đã quá mờ, rất khó nhận ra:
– Đây rồi – Anderson nói – Sẽ có người mang chìa khoá tới ngay.
Sato cau mày và nhìn đồng hồ.
Langdon nhìn dòng chữ SBB và hỏi Anderson.
– Tại sao chỗ này lại thuộc phía Thượng viện mặc dù nó ở chính giữa?
Anderson lộ vẻ bối rối.
– Ý ông là sao?
– Nó ký hiệu là SBB, tức là bắt đầu bằng chữ S chứ không phải chữ H.
Anderson lắc đầu.
– Chữ S trong SBB không phải là viết tắt của Thượng viện. Nó…
– Chỉ huy? – tiếng một nhân viên an ninh cất lên phía xa. Anh ta hối hả băng qua hết hành lang để tới chỗ họ, giơ ra một chiếc chìa khoá – Xin lỗi anh, phải mất vài phút đấy. Chúng tôi không thể xác định được chìa khoá chính của SBB. Đây là cái dự phòng lấy từ một hộp phụ.
– Cái gốc bị mất à? – Anderson hỏi, giọng lộ rõ ngạc nhiên.
– Chắc là mất, – người kia đáp, thở hổn hển – Lâu lắm rồi có ai yêu cầu xuống đây đâu.
Anderson cầm lấy chiếc chìa khoá.
– Không có chìa phụ cho SBB13 à?
– Xin lỗi, cho đến lúc này chúng tôi vẫn không tìm thấy chìa khoá của bất kỳ phòng nào trong SBB cả. MacDonald đang tiếp tục tìm – Viên cảnh vệ rút bộ đàm và gọi – Bob? Tôi đang ở chỗ Chỉ huy. Có thêm thông tin gì về chìa khoá SBB13 chưa?
Bộ đàm của viên cảnh vệ có tiếng xột xoạt, và một giọng nói vang lên.
– Thực ra là có đấy. Lạ lắm. Kể từ khi chúng ta vi tính hoá, chưa có trường hợp nào vào đó, nhưng theo sổ đăng ký thì tất cả các phòng kho trong SBB đều đã được dọn sạch và bỏ không hơn hai mươi năm nay. Giờ chúng được ghi rõ là khu vực không sử dụng – Anh ta ngừng lại – Tất cả, chỉ trừ SBB13.
Anderson giật lấy bộ đàm.
– Chỉ huy đây. Cậu nói sao, tất cả chỉ trừ SBB13 thôi à?
– Vâng, thưa sếp – giọng kia đáp lại – tôi tìm thấy một câu chú giải viết tay cho biết SBB13 là phòng “riêng”. Đã từ lâu lắm rồi, do chính Kiến trúc sư viết và ký nháy.
Langdon biết, cụm từ Kiến trúc sư không phải để chỉ người đã thiết kế Điện Capitol mà là người điều hành toà nhà. Tương tự như viên quản lý, người được bổ nhiệm vào chức Kiến trúc sư Điện Capitol sẽ chịu trách nhiệm về tất cả mọi việc, bao gồm bảo dưỡng, tu bổ, an ninh, thuê nhân viên, và phân bổ các phòng làm việc.
– Điều lạ là – giọng trên bộ đàm nói – chú thích của Kiến trúc sư ghi rõ rằng “khu vực riêng” này dành cho Peter Solomon sử dụng.
Langdon, Sato và Anderson đưa mắt nhìn nhau thảng thốt.
– Tôi đoán, thưa sếp – giọng nói tiếp tục – ông Solomon giữ chìa khoá gốc xuống SBB cũng như mọi chìa khoá của SBB13.
Langdon không thể tin vào tai mình. Peter có hẳn một phòng riêng trong tầng hầm ĐiệnCapitol ư? Anh vốn biết Peter Solomon có nhiều bí mật, nhưng điều này thì vượt quá mọi sự hình dung.
– Tốt lắm – Anderson nói, rõ ràng là không thích thú gì – Chúng tôi hy vọng có thể tiếp cận được SBB12, cho nên cứ tìm chìa khoá phụ đi.
– Rõ, thưa sếp. Chúng tôi cũng đang xử lý bức hình số mà anh yêu cầu…
– Cảm ơn – Anderson bấm nút thoại để cắt ngang lời người kia – Tốt lắm. Khi nào xong cậu gửi ngay file đó tới điện thoại Giám đốc Sato nhé.
– Rõ, thưa sếp – Máy bộ đàm im bặt.
Anderson đưa trả bộ đàm cho anh nhân viên đang đứng đấy.
Người này rút ra một bản sao sơ đồ toà nhà và đưa cho Chỉ huy.
– Thưa sếp, SBB tô màu xám, chúng tôi đã đánh dấu X vào gian phòng SBB13 nên cũng không khó tìm lắm. Khu vực này khá nhỏ.
Anderson cảm ơn thuộc cấp của mình và dồn mọi chú ý vào bản sơ đồ.
Người cảnh vệ trẻ tuổi vội vã rời đi. Langdon ngó xem, rất ngạc nhiên trước số lượng dày đặc các căn phòng nhỏ tạo thành mê cung kỳ dị bên dưới Điện Capitol.
Anderson nghiên cứu sơ đồ một lát, gật gù đút tọt nó vào túi.
Quay về cánh cửa có dòng chữ SBB, anh ta rút chìa khoá, rồi lại do dự, vẻ ngần ngại không muốn mở ra. Langdon cũng rơi vào tâm trạng e dè tương tự, anh không biết đằng sau cánh cửa này là những gì, nhưng anh tin chắc rằng dù là gì đi nữa, một khi đã cất giấu tít dưới này thì rõ ràng Solomon muốn giữ bí mật cho nó.
Hoàn toàn bí mật.
Sato hắng giọng, và Anderson hiểu ý. Viên Chỉ huy hít một hơi thật sâu, tra chìa khoá xoay thử. Chìa khoá không nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc, Langdon tràn trề hy vọng là không mở được.
Nhưng đến lần thử thứ hai, ổ khoá xoay, và Anderson kéo cánh cửa về phía mình.
Khi cánh cửa nặng nề kêu ken két và mở ra phía ngoài, mùi không khí ẩm mốc ùa ra khắp hành lang.
Langdon đăm đăm nhìn vào bóng tối nhưng chẳng thấy gì cả.
– Giáo sư, – Anderson cất tiếng, vừa mò công tắc vừa liếc Langdon – Về thắc mắc của ông, chữ S trong SBB không phải là Thượng viện. Nó mang nghĩa là bên dưới cơ.
– Bên dưới à? – Langdon ngơ ngác hỏi lại.
Anderson gật đầu và bật công tắc ngay mé trong cánh cửa. Ngọn đèn duy nhất soi rõ một cầu thang dốc đứng chạy sâu xuống vùng tối đen như mực.
SBB là tầng dưới tầng hầm.

Chọn tập
Bình luận