Chuyên gia an ninh hệ thống CIA Rick Parrish nhảy bổ vào văn phòng Nola Kaye, mang theo độc một tờ giấy.
– Làm gì mà lâu thế? – Nola hỏi. Tôi bảo anh xuống đây ngay lập tức cơ mà?
– Xin lỗi, – anh ta nói, đẩy cặp kính dày như đít chai trên sống mũi dài của mình – Tôi cố tìm thêm thông tin cho cô, nhưng…
– Cứ cho tôi xem những gì anh có là được.
Parrish đưa cho cô một bản in.
– Đây là một văn bản đã lọc thông tin, cứ xem đi, cô sẽ hiểu ngay nguyên nhân thôi.
Nola kinh ngạc lướt mắt qua trang giấy.
– Tôi vẫn cố hình dung xem một hacker truy cập vào như thế nào, – Parrish nói – nhưng hình như một con nhện đã chiếm đoạt một trong những lệnh tìm kiếm của chúng ta…
– Quên chuyện đó đi! – Nola buột miệng, ngước mắt khỏi trang giấy – CIA đang làm cái quỷ gì với một tệp tin mật nói về kim tự tháp, cổng cổ và các biểu hình chạm khắc nhỉ?
– Đó chính là điều khiến tôi mất thời gian. Tôi đã cố tìm hiểu xem tài liệu nào đang bị truy tầm, cho nên tôi dò theo đường dẫn của tệp tin – Parrish hắng giọng, ngập ngừng – Hoá ra tài liệu này nằm trong khu vực dành riêng cho… chính Giám đốc CIA.
Nola xoay lại, trợn mắt vẻ nghi hoặc. Sếp của Sato có một tệp tin về Kim tự tháp Tam điểm ư? Cô biết rằng Giám đốc đương nhiệm, cùng với nhiều lãnh đạo chóp bu khác của CIA, là hội viên Tam điểm cao cấp, nhưng cô không thể tưởng tượng nổi bất kỳ ai trong số họ lại lưu giữ các bí mật của Hội trên một máy tính CIA.
Nhưng sau đó, xét lại những gì cô vừa chứng kiến trong vòng hai mươi tư giờ qua thì chẳng có gì là không thể cả.
Đặc vụ Simkins nằm sấp, thu mình trong đám bụi cây ở Quảng trường Franklin, mắt dán chặt lên lối vào giữa hai hàng cột của Đền thánh Almas. Chẳng thấy gì. Không chút ánh sáng lọt ra ngoài, cũng chẳng ai tiến vào bên trong. Anh ngoảnh đầu ngó Bellamy. Ông ta đang đi đi lại lại một mình giữa công viên, trông có vẻ lạnh. Thực sự lạnh. Simkins nhận ra ông run rẩy và rùng mình.
Bộ đàm của anh rung. Đó là Sato.
– Đối tượng của chúng ta trễ hẹn bao lâu rồi? – bà hỏi.
Simkins kiểm tra đồng hồ bấm giờ.
– Hắn bảo hai mươi phút. Giờ đã gần bốn mươi phút. Nghe chừng không ổn.
– Hắn không đến, – Sato nói – Kết thúc rồi.
Simkins biết bà ta nói đúng.
– Có tin gì của Hartmann không?
Không, từ lúc đi Kalorama Heights chẳng thấy cậu ta báo cáo về.
– Tôi không sao gọi được cậu ấy.
Simkins sững người. Nếu đúng như vậy thì chắc chắn có chuyện bất ổn thật.
– Tôi vừa gọi cho nhóm hỗ trợ tác chiến, – Sato nói – họ cũng không thể tìm thấy cậu ta.
– Chết tiệt! Họ có xác định được vị trí GPS của chiếc Escalade không?
– Có. Một địa chỉ nhà riêng ở Kalorama Heights – Sato nói – Gom người của anh lại đi. Chúng ta rút thôi.
Sato tắt điện thoại và phóng mắt về đường chân trời của thủ đô.
Một cơn gió lạnh lẽo quất qua tấm áo khoác mỏng, khiến bà phải khoanh tay vào mình để giữ hơi ấm. Giám đốc Inoue Sato không phải là tuýp phụ nữ dễ ớn lạnh… hay sợ sệt. Nhưng lúc này, trong bà có cả hai cảm giác đó.