Mal’akh chạy phăm phăm quanh toà nhà về phía cánh cửa vẫn còn để ngỏ của Khoang 5, những phần cơ mang hình xăm trên lưng gã co giật theo bước chạy.
Ta phải đến phòng thí nghiệm của mụ.
Việc Katherine trốn thoát là ngoài dự liệu… và rất lôi thôi. Cô không chỉ biết chỗ Mal’akh sống mà còn biết nhân dạng đích thực của gã… và biết chính gã là kẻ đã đột nhập vào nhà họ mười năm về trước.
Mal’akh không quên đêm ấy. Gã đã gần có được cái kim tự tháp thì số phận lại cản đường. Ta chưa sẵn sàng. Nhưng giờ thì gã đã sẵn sàng. Mạnh mẽ hơn. Nhiều quyền năng hơn. Đã phải chịu đựng những thử thách nghiệt ngã không thể hình dung nổi để chuẩn bị cho việc trở về của mình, đêm nay Mal’akh sẵn sàng hoàn tất số phận của mình. Gã tin chắc rằng trước khi đêm nay qua đi, gã sẽ được nhìn xoáy vào đôi mắt hấp hối của Katherine Solomon.
Đến cửa, Mal’akh tự trấn an mình rằng Katherine thực sự chưa trốn thoát được, cô chỉ kéo dài điều không thể tránh khỏi mà thôi. Gã lách người qua khe hở và bình tĩnh rảo bước trong bóng tối cho tới khi chân chạm tới lớp thảm. Sau đó, gã rẽ sang phải và tiến thẳng tới Khối vuông. Tiếng đập cửa Khoang 5 đã dừng hẳn, và Mal’akh tin rằng người bảo vệ lúc này đang cố tìm cách moi đồng xu mà Mal’akh đã tọng vào khe chìa khoá để vô hiệu hoá nó.
Tới cánh cửa dẫn vào Khối vuông, Mal’akh tìm bảng khoá ngoài và nhét thẻ của Trish vào. Bảng điện tử sáng lên. Gã nhập PIN của Trish rồi bước vào trong. Toàn bộ đèn sáng bừng lên. Khi tiến thẳng vào khu vực vô trùng. Mal’akh ngạc nhiên lướt nhìn cả dãy thiết bị.
Gã không xa lạ gì với sức mạnh của công nghệ, bản thân gã cũng đã tiến hành thứ khoa học của riêng mình ở tầng hầm nhà riêng, và đêm qua, một phần thứ khoa học ấy đã cho ra kết quả.
Chân lý.
Cách giam hãm rất độc đáo đối với Peter Solomon – nhốt một mình ở “quãng giữa” – đã moi được toàn bộ bí mật của người đàn ông này. Ta có thể nhìn thấy linh hồn của lão. Mal’akh đã biết một số bí mật mà gã mong đợi từ trước, ngoài ra có những bí mật gã chưa biết, kể cả thông tin về phòng thí nghiệm của Katherine và những phát kiến gây sửng sốt của cô. Khoa học đang ngày càng tiến xa, Mal’akh nhận ra như vậy, và ta sẽ không cho phép nó soi sáng đường cho những kẻ đê tiện.
Công trình của Katherine ở đây bắt đầu sử dụng khoa học hiện đại để trả lời những câu hỏi triết học cổ xưa. Liệu có ai nghe thấy lời nguyện cầu của chúng ta không? Có cuộc sống sa u khi chết không? Con người có linh hồn không?
Thật phi thường, Katherine đã trả lời được tất cả những câu hỏi này, và còn nhiều câu khác nữa. Bằng khoa học. Rất thuyết phục. Những phương pháp mà cô sử dụng là không thể phủ nhận được. Thậm chí những người hoài nghi nhất cũng sẽ bị thuyết phục trước kết quả thí nghiệm của cô. Nếu thông tin này được công bố rộng rãi, nó sẽ tạo ra sự thay đổi căn bản trong ý thức con người. Họ sẽ bắt đầu tìm đường đi của họ. Nhiệm vụ cuối cùng của Mal’akh đêm nay, trước khi gã biến đổi, là không để điều này xảy ra.
Khi đi qua phòng thí nghiệm, Mal’akh xác định được phòng dữ liệu mà Peter đã nói. Gã chăm chú nhìn qua bức tường kính đồ sộ, bên trong là hai hộp lưu trữ dữ liệu sử dụng công nghệ đa sao lưu toàn ảnh đúng như lời lão nói. Mal’akh thấy thật khó tin rằng nội dung của những cái hộp nhỏ xíu này lại có thể làm thay đổi tiến trình phát triển của loài người, và Chân lý vẫn luôn là thứ xúc tác có uy lực nhất.
Nhìn các hộp đĩa sao lưu một lượt. Mal’akh lại lấy thẻ của Trish nhét vào bảng khoá ở cửa. Gã ngạc nhiên khi bảng điện tử không sáng lên. Rõ ràng, Trish Dunne chưa được phép vào phòng này. Giờ gã mới lấy chiếc thẻ tìm thấy trong túi áo choàng của Katherine ra.
Thẻ vừa nhét vào khe, bảng điện tử liền bật sáng.
Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh. Ta chưa biết PIN của Katherine Gã thử bằng PIN của Trish nhưng vô hiệu. Xoa xoa cằm, gã bước lùi lại và kiểm tra cánh cửa bằng kính Plexiglas dày gần 8 cm. Gã biết rằng dù có dùng rìu thì gã cũng không thể phá nổi để lấy những ổ dữ liệu bên trong.
Tuy nhiên, Mal’akh đã chuẩn bị cho tình huống này.
Bên trong phòng cấp điện, đúng như Peter mô tả, Mal’akh xác định được giá để vài chiếc bình kim loại giống như những bình khí thở cho thợ lặn, loại lớn. Các bình này đều có chữ LH số 2, và ký hiệu dễ cháy nổ. Có một đầu chụp của bình được nối với pin nhiên liệu hydro của phòng thí nghiệm.
Mal’akh vẫn để nguyên đầu chụp nối như vậy và cẩn thận nhấc một bình dự trữ xuống chiếc xe đẩy dựng bên cạnh giá. Sau đó, gã đẩy chiếc bình ra khỏi phòng cấp điện, băng qua phòng thí nghiệm, tới chỗ cánh cửa Plexiglas của phòng lưu trữ dữ liệu. Mặc dù vị trí này đủ gần nhưng gã vẫn chú ý thấy cánh cửa Plexiglas nặng trịch có một điểm yếu, đó là khoảng trống nhỏ giữa rầm cửa và chân cửa.
Ngay chỗ ngưỡng cửa, gã cẩn thận đặt cái đầu chụp nằm nghiêng và nhẹ nhàng luồn ống cao su xuống dưới cửa. Gã phải mất một lúc mới tháo được niêm phong và xử lý xong van bình chứa, nhưng hoàn thành các thao tác này rồi, gã vẫn không thể mở nổi khoá van. Qua lớp kính Plexiglas, Mal’akh nhìn thấy rõ chất lỏng trong suốt, sủi bọt đang rỉ ra khỏi ống và tràn khắp sàn phòng lưu trữ. Gã theo dõi thứ chất lỏng loang dần ra khắp sàn và bốc hơi ngùn ngụt. Hydrogen ở nguyên dạng lỏng chỉ khi còn lạnh, và khi nóng lên, nó bắt đầu bay hơi. Rất tiện lợi là cái thứ khí sinh ra đó còn dễ cháy hơn chất lỏng.
– Hãy nhớ lại vụ tai nạn Hindenburg[1]
Giờ thì Mal’akh vội vã đi vào phòng thí nghiệm và lấy chiếc bình nhiên liệu đèn Bunsen hiệu Pyrex – một thứ dầu rất dễ cháy nhưng không gây nổ. Gã mang nó tới cánh cửa Plexiglas, hả hê nhìn chiếc bình hydrogen lỏng vẫn đang chảy, vết loang của thứ chất lỏng đang bốc hơi bên trong phòng lưu trữ dữ liệu giờ đã kín cả nền nhà, bao chặt lấy những cái bệ đỡ các hộp lưu trữ. Bấy giờ, khi hydrogen lỏng chuyển thành dạng khí, một màn sương trắng đục bắt đầu bốc lên… dâng kín đặc trong không gian chật hẹp.
Mal’akh nhấc bình nhiên liệu đèn Bunsen và phun mạnh lên bình hydrogen, đường ống cao su, và phun cả vào cái khe hẹp bên dưới cánh cửa. Sau đó, rất cẩn thận, gã bắt đầu lùi dần ra khỏi phòng thí nghiệm, để nguyên dòng dầu tiếp tục phun chảy trên sàn.
Tối nay, nhân viên trực xử lý các cuộc gọi khẩn cấp 911 khu vực Washington D.C. bận rộn một cách bất thường. Bóng bầu dục, bia, và đêm rằm, cô nghĩ bụng khi một cuộc gọi khẩn cấp nữa xuất hiện trên màn hình, lần này là từ bốt điện thoại trả tiền của một trạm xăng ở đường Suitland Parkway tại Anacostia. Có lẽ là một vụ tai nạn xe hơi.
– Chín-một-một. – cô trả lời máy – Quý vị gặp tình huống khẩn cấp gì vậy?
– Tôi vừa bị tấn công tại Trung tâm Hỗ trợ Bảo tàng Smithsonian, – giọng nữ đầy hốt hoảng vang lên – Xin hãy phái cảnh sát tới số 4210 phố Silver Hill.
– Vâng, cứ bình tĩnh, – nhân viên trực đáp – Bà cần…
– Tôi cần chị cử ngay cảnh sát đến một toà nhà ở Kalorama Heights, tôi nghĩ rằng anh trai tôi đang bị giam giữ ở đó!
Nhân viên trực thở dài. Đêm rằm.