Warren Bellamy khẩn trương bấm phím điện thoại di động, cố gắng liên lạc với ai đó có thể giúp họ, bất kỳ ai.
Langdon nhìn Bellamy, nhưng tâm trí anh ở bên Peter, cố gắng nghĩ xem cách nào tốt nhất để tìm ra ông. Giải mã nội dung chạm khắc, kẻ bắt cóc Peter ra lệnh như vậy, nó sẽ cho ông biết nơi cất giấu báu vật vĩ đại nhất của nhân loại… Chúng ta sẽ đi cùng nhau… và thực hiện giao kèo của chúng ta…
Bellamy tắt máy, cau mày. Vẫn không ai trả lời.
– Tôi thật không hiểu nổi – Langdon lên tiếng – Cứ cho là tôi chấp nhận sự tồn tại của kho tri thức bí mật… và đúng là kim tự tháp này sẽ chỉ lối tới vị trí ngầm của nó… thì tôi phải tìm kiếm cái gì đây? Một căn hầm ư? Hay một boong ke?
Bellamy yên lặng hồi lâu rồi thở dài do dự và thận trọng đáp.
– Anh Robert này, theo những gì tôi nghe kể nhiều năm qua thì kim tự tháp dẫn tới lối vào một cầu thang xoắn ốc.
– Một cầu thang ư?
– Phải. Một cầu thang dẫn xuống lòng đất… sâu hàng trăm thước.
Langdon không tin vào tai mình. Anh cúi xuống gần Bellamy.
– Tôi nghe nói rằng kho tri thức cổ xưa được chôn ở dưới đáy.
Robert Langdon đứng lên và bắt đầu rảo bước. Một cầu thang xoáy ốc dẫn xuống lòng đất hàng trăm thước… tại Washington D. C. – Và chưa ai nhìn thấy cầu thang ấy?
– Nghe đồn có một khối đá khổng lồ chặn lối vào.
Langdon thở dài. Ý tưởng một hầm mộ được lấp kín bằng tảng đá khổng lồ bắt nguồn từ các thuyết trong Kinh thánh kể về mộ phần của Chúa Jesus. Mô típ này đã lưu truyền rất lâu rồi.
– Warren, ông cũng tin rằng cái cầu thang bí mật dẫn xuống lòng đất ấy có tồn tại hả?
– Cá nhân tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng vài ba tín hữu Tam điểm lớn tuổi thề rằng nó tồn tại. Tôi đang cố liên lạc với một trong số những người ấy đây.
Langdon tiếp tục rảo bước, không biết phải nói gì nữa.
– Anh Robert, anh để cho tôi một nhiệm vụ khó khăn liên quan đến kim tự tháp này – ánh mắt Warren Bellamy sắt lại trong luồng sáng dìu dịu của đèn đọc sách – Tôi biết không thể ép buộc người khác tin vào những điều họ không muốn tin. Nhưng tôi hy vọng anh hiểu được nghĩa vụ của anh đối với Peter Solomon.
Phải, tôi có nghĩa vụ giúp ông ấy, Langdon nghĩ bụng.
– Tôi không cần anh tin vào sức mạnh tiềm năng của kim tự tháp.
– Tôi cũng không cần anh tin rằng ngọn tháp này sẽ dẫn lối tới một cầu thang. Nhưng tôi thật sự cần anh tin rằng anh có nghĩa vụ bảo vệ bí mật này… cho dù nó là gì – Bellamy ra dấu về phía cái gói hình hộp – Peter tín nhiệm giao chóp tháp cho anh vì tin rằng anh sẽ làm theo mong muốn của ông ấy và giữ bí mật. Giờ anh phải thực hiện đúng như vậy, cho dù phải hy sinh mạng sống của Peter.
Langdon khựng lại và xoay người.
– Sao cơ?!
Bellamy vẫn ngồi, sắc diện tái nhợt nhưng đầy quả quyết.
– Đó chính là những gì Peter muốn. Anh hãy quên ông ấy đi. Peter đã biến mất sau khi hoàn thành phần việc của mình, cố gắng hết sức để bảo vệ kim tự tháp. Còn lúc này, công việc của chúng ta là bảo đảm những nỗ lực của ông ấy không trở thành vô ích.
– Thật khó tin những lời này lại thốt ra từ miệng ông! – Langdon kêu lên phẫn nộ – Cho dù kim tự tháp có phi thường như ông nói thì hai người cũng là huynh đệ Tam điểm. Ông đã thề sẽ bảo vệ ông ấy hơn hẳn mọi thứ, kể cả tổ quốc kia mà?
– Không, Robert. Một hội viên Tam điểm phải bảo vệ tín hữu của mình trên hết mọi thứ… trừ bí mật vĩ đại mà hội chúng tôi giữ gìn cho toàn thể nhân loại. Bất kể vốn tri thức bị thất truyền này có sức mạnh như lịch sử nói hay không thì tôi cũng đã thề giữ kín nó trước những kẻ vô đạo, và tôi sẽ không trao nó cho bất kỳ ai… thậm chí là để đổi lấy mạng sống của Peter Solomon.
– Tôi biết rất rõ về Hội Tam điểm, – Langdon giận dữ nói – kể cả những chi tiết mới nhất, và tôi dám chắc hội viên không thề hy sinh mạng sống của mình vì một cái kim tự tháp đá, và tôi cũng dám chắc không ai trong số họ tin vào cầu thang bí mật dẫn xuống một kho báu chôn sâu trong lòng đất.
– Trong nhóm này lại có những nhóm khác, anh Robert ạ. Không phải ai cũng biết được mọi thứ.
Langdon thở hắt ra, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Anh, cũng như tất cả mọi người, từng nghe đồn đại về các nhóm tinh tuý ngay trong Hội Tam điểm. Tuy nhiên, điều đó đúng hay sai dường như không liên quan đến tình huống này.
– Warren, nếu kim tự tháp và cái chóp thực sự hé lộ bí mật tối thượng của Hội Tam điểm thì tại sao Peter lại kéo tôi vào cuộc? Tôi thậm chí không phải là tín hữu… chẳng hề thuộc bất kỳ nhóm nào cả.
– Tôi biết, và tôi cho rằng đó chính là lý do khiến Peter chọn anh để bảo vệ bí mật. Trước đây kim tự tháp này đã bị nhòm ngó, nhiều kẻ còn tìm cách thâm nhập vào hội của chúng tôi với những động cơ hèn hạ. Việc Peter cất giữ nó bên ngoài hội là một lựa chọn khôn ngoan.
– Ông có biết tôi cầm cái chóp không? – Langdon hỏi.
– Không hề, và nếu Peter có tiết lộ thì chỉ với một người thôi – Bellamy rút điện thoại di động ra và bấm nút gọi lại – Nhưng đến giờ, tôi vẫn chưa thể gọi được người đó – ông nhận một lời nhắn thoại và tắt máy – Chà, anh Robert, có vẻ như anh và tôi phải tự xoay xở một thời gian rồi. Sau đó chúng ta cần ra một quyết định.
Langdon nhìn chiếc đồng hồ Chuột Mickey. Đã 9 giờ 42 phút tối.
– Ông cũng biết đấy, kẻ bắt cóc Peter yêu cầu tôi giải mã kim tự tháp tối nay và nói cho gã biết nó nói gì.
Bellamy cau mày.
– Các vĩ nhân trong lịch sử đã hy sinh bản thân để bảo vệ những Bí mật cổ xưa. Anh và tôi cũng phải làm như vậy – ông ấy đứng lên – Chúng ta nên đi tiếp. Sớm hay muộn thì Sato cũng sẽ biết chúng ta ở đâu.
– Thế còn Katherine thì sao? – Langdon gặng hỏi, vẻ không muốn đi. – Tôi không thể liên lạc được với cô ấy, mà cũng chưa thấy cô ấy gọi lại.
– Rõ ràng là gặp sự cố rồi.
– Nhưng chúng ta không thể bỏ rơi cô ấy được!
– Quên Katherine đi? – Bellamy nói, giọng ra lệnh – Hãy quên Peter! Quên tất cả mọi người! Anh không hiểu sao, Robert, rằng anh đã được giao phó một nhiệm vụ nặng nề hơn tất cả chúng ta: anh, Peter, Katherine và chính tôi nữa? – ông ấy chằm chằm nhìn Langdon – Chúng ta cần tìm một nơi an toàn để giấu kim tự tháp và cái chóp này thật xa khỏi…
Tiếng kim loại loảng xoảng rất to vọng vào từ hướng đại sảnh.
Bellamy xoay người, mắt đầy vẻ sợ hãi.
– Nhanh thế sao?
Langdon quay ra phía cửa. Tiếng động vừa rồi rõ ràng là phát ra từ cái xô sắt mà Bellamy đặt lên thang chắn chỗ cửa đường hầm. Họ đến tìm chúng ta rồi.
Sau đó, thật bất ngờ, tiếng loảng xoảng lại vang lên.
Lần nữa.
Rồi lần nữa.
Gã vô gia cư trên chiếc ghế băng trước cửa Thư viện Quốc hội dụi mắt và nhìn cảnh tượng lạ lùng đang diễn ra trước mắt gã.
Một chiếc Volvo màu trắng chồm lên vỉa hè, lạng qua lối đi bộ vắng tanh và phanh kít dưới chân lối vào thư viện. Một phụ nữ tóc sẫm màu, rất quyến rũ nhảy vội ra, lo lắng nhìn quanh một lượt và kêu lên khi chạm mắt vào gã vô gia cư.
– Anh có điện thoại không?
Quý bà ơi, tôi còn chẳng có chiếc giày bên trái đây này.
Rõ ràng đã nhận ra tình hình, người phụ nữ phăm phăm lao lên bậc cấp về phía cửa chính của thư viện. Khi đến bậc trên cùng, cô nắm lấy tay kéo và cố sức mở ba cánh cửa đồ sộ.
Thư viện đóng cửa rồi thưa quý bà.
Nhưng người phụ nữ dường như không để tâm. Cô túm lấy những tay nắm hình khuyên to nặng, giật về phía mình rồi thả ra để nó va mạnh vào cửa. Sau đó cô làm lại.
Lần nữa.
Rồi lần nữa.
Trời ạ, gã vô gia cư nghĩ bụng, chắc cô ta cần mượn sách lắm đây.