Tất cả được tiết lộ ở độ 33, Katherine nghĩ thầm trong lúc chạy.
Mình biết cáchbiến đổi cái kim tự tháp? Câu trả lời nằm sờ sờ trước mắt họ suốt buổi tối nay.
Lúc này, chỉ còn mình Katherine và Langdon băng qua khu phụ của nhà thờ, lần theo những tấm biển chỉ lối tới “Sân”, Đúng như cha chánh xứ nói, ra khỏi giáo đường là sang một khoảng sân rộng có tường bao.
Khoảnh sân này là một khu vườn ngũ giác tách biệt tới xung quanh, có một đài phun nước bằng đồng theo trường phái hậu hiện đại Katherine rất ngạc nhiên khi thấy tiếng nước phun vang vọng khá ồn ào trong sân. Nhưng cô mau chóng nhận ra đó không phải là âm thanh của đài phun nước.
– Trực thăng! – cô kêu lên, đúng lúc một luồng sáng xuyên thủng trời đêm phía trên đầu họ – Chạy vào bên dưới cánh cổng kia!
Ánh sáng chói loà của một ngọn đèn rọi đổ tràn xuống khoảnh sân. Bấy giờ Langdon và Katherine cũng tới được mé bên kia sân, lẩn vào dưới mái vòm kiểu Gothic của một đường hầm dẫn ra bãi cỏ bên ngoài. Họ thu mình chờ đợi. Chiếc trực thăng lao qua trên cao, bắt đầu lượn quanh nhà thờ theo từng vòng tròn rộng.
– Cha Galloway đã nói đúng về chuyện các vị khách, – Katherine nói giọng thán phục. Mắt kém khiến tai thính hẳn. Chính tai cô thì kêu ong ong như đang chạy đua với mạch đập.
– Lối này. – Langdon nói, nắm lấy cái túi và di chuyển qua đường hầm.
Đức cha Galloway đã đưa cho họ một chiếc chìa khoá cùng những chỉ dẫn rất rành rẽ. Rủi thay, khi đi hết đường hầm, họ phát hiện ra còn cách địa điểm cần tới một bãi cỏ trống rất rộng, hiện đang tràn ngập ánh đèn từ chiếc trực thăng trên cao.
– Chúng ta không thể băng qua được, – Katherine nói.
– Cứ bình tĩnh… xem kìa – Langdon trỏ một bóng đen hiện rõ trên bãi cỏ phía bên trái. Mới đầu, bóng đen đó không có hình thù xác định nhưng nó lớn lên rất nhanh và cấp tập di chuyển về phía họ, càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng mau, trải rộng ra, cuối cùng biến thành một hình chữ nhật màu đen khổng lồ có hai cái chóp cao vút.
– Phần mặt tiền nhà thờ che khuất ánh đèn đấy, – Langdon nói.
– Họ đang đáp xuống trước nhà!
Langdon nắm lấy tay Katherine.
– Chạy nào!
Bên trong nhà thờ, Đức cha Galloway di chuyển qua lối chính, xuống gian giữa giáo đường để đi ra cửa trước. Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông cảm thấy bước chân mình thật nhẹ nhàng.
Ông nghe rõ tiếng trực thăng lơ lửng trước nhà thờ, ông cũng hình dung ra ánh đèn rọi qua ô cửa sổ hoa đằng trước, tạo nên nhiều màu sắc rực rỡ khắp giáo đường. Ông hồi tưởng những ngày tháng còn trông thấy màu sắc. Thật trái khoáy là chính thế giới tối tăm không chút ánh sáng hiện nay lại soi tỏ nhiều điều cho ông. Ta đang nhìn rõ hơn bao giờ hết.
Galloway được gọi đến bên Chúa từ thuở thanh niên, từ đó trở đi, ông yêu giáo hội bằng cả trái tim mình. Giống như nhiều giáo hữu thiết tha dâng hiến trọn đời cho Chúa, nay Galloway đã quá chán chường. Bao nhiêu năm qua, ông luôn căng thẳng vì phải tranh đấu chống lại những kẻ ngu dốt.
Ta chờ đợi điều gì?
Từ các cuộc Thập tự chinh, Toà án dị giáo, tới chính trị nước Mỹ, cái tên Jesus luôn bị sử dụng như một đồng minh trong tất cả các hình thức tranh giành quyền lực. Từ thuở khai thiên lập địa, những kẻ ngu dốt luôn là những kẻ to mồm nhất, thường sai khiến đám đông nhẹ dạ và buộc họ phải tuân lệnh. Chúng bảo vệ dục vọng phàm tục bằng cách trích dẫn Kinh thánh mà chẳng hiểu mô tê gì. Chúng rêu rao sự tàn bạo của mình như bằng chứng cho sự hối lỗi. Sau ngần ấy tháng năm, cuối cùng loài người cũng tìm ra cách huỷ hoại hoàn toàn mọi điều từng rất tốt đẹp về Jesus.
Đêm nay, việc gặp gỡ biểu tượng Thập tự Hoa hồng đã tiếp thêm hi vọng cho Galloway, gợi ông nhớ tới những lời tiên tri trong tuyên ngôn của tổ chức này, ông đã đọc các tuyên ngôn ấy không biết bao lần và nay vẫn còn nhớ.
Galloway biết giáo hội lạc lối đã lâu, nên muốn dành đời mình để đưa nó về đường chính. Giờ đây, ông nhận ra rằng thời khắc ấy đang đến gần.
Trước bình minh luôn là thời điểm tối tăm nhất.
Đặc vụ CIA Turner Simkins đứng chênh vênh trên thanh chân chống của chiếc trực thăng Sikorsky trong khi nó đáp dần xuống bãi cỏ đẫm sương. Tới nơi, anh ta nhảy xuống, chạy lại nhóm của mình rồi phất tay ra hiệu cho chiếc máy bay vọt trở lại không trung để giám sát các lối ra.
Không có ai rời khỏi toà nhà này cả.
Chiếc trực thăng bay trở lại bầu trời đêm. Simkins và cả nhóm chạy lên dãy bậc cấp dẫn tới cửa chính nhà thờ. Anh ta chưa kịp quyết định gõ cánh cửa nào trong số sáu cánh cửa thì một cánh trong số đó đã mở ra.
– Có chuyện gì vậy? – một giọng nói bình tĩnh vang lên trong bóng tối.
Simkins khó khăn lắm mới nhận ra một bóng người còng gập trong chiếc áo choàng thầy tu.
– Cha là Đức cha Colin Galloway?
– Phải, – ông già đáp.
– Tôi đang tìm Robert Langdon. Cha có gặp anh ta không?
Ông già bước lên trước, đăm đăm nhìn Simkins bằng đôi mắt trống rỗng.
– Chuyện ấy hoạ có phép tiên mới xảy ra.