Sắp hết giờ rồi!
Chuyên gia phân tích an ninh Nola Kaye cảm thấy sốt ruột. Cô đã uống tới cốc cà phê thứ ba và nó bắt đầu chạy cồn cào trong người cô như một dòng điện.
Sato vẫn chưa liên lạc lại.
Cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông, Nola vồ lấy nó.
– OS, – cô đáp Nola đây.
– Nola, tôi là Rick Parrish thuộc an ninh hệ thống.
Nola sững lại. Không phải Sato.
– Chào Rick. Có chuyện gì thế?
– Tôi muốn gửi cho cô một cảnh báo. Bộ phận của chúng tôi thu được mấy thông tin liên quan đến nội dung công việc cô đang xử lý tối nay.
Nola đặt cốc cà phê xuống. Làm thế quái nào mà anh biết tôi đang xử lý gì tối nay?
– Anh bảo sao cơ?
– Xin lỗi, chúng tôi đang chạy thử chương trình CI mới – Parrish nói – Nó liên tục cho biết số hiệu đơn vị làm việc của cô.
Giờ thì Nola đã hiểu anh chàng đồng nghiệp đang nói về chuyện gì. Cục hiện đang thí nghiệm một phần mềm “tích hợp cộng tác” mới nhằm cung cấp cảnh báo tức thời cho các bộ phận khác nhau của CIA khi họ tình cờ cùng xử lý các trường dữ liệu liến quan. Trong thời buổi đầy rẫy đe doạ khủng bố căng thẳng thế này thì chìa khoá để ngăn chặn thảm hoạ thường đơn giản chỉ là một cảnh báo cho bạn biết rằng có người ở dưới kia đang phân tích những dữ liệu mà bạn cần. Đối với riêng Nola thì phần mềm CI này gây phiền toái nhiều hơn trợ giúp, cô gọi nó là phần mềm gián đoạn liên tục.
– Phải, tôi quên mất, – Nola nói – Anh thu được gì thế?
Cô chắc chắn rằng không ai khác trong cơ quan biết về vụ việc, nói gì đến can thiệp vào. Công việc duy nhất mà Nola thực hiện trên máy tối nay là tìm cho Sato những chủ đề bí truyền liên quan đến Hội Tam điểm. Tuy nhiên, cô vẫn thử đi bài liều.
– Chậc, nhìn chung chẳng có gì, – Parrish nói – nhưng tối nay chúng tôi vừa chặn một hacker, và chương trình CI liên tục cho biết tôi đang chia sẻ thông tin với cô.
– Một hacker à? Nola nhấp cà phê.
– Tôi vẫn đang nghe đây.
– Khoảng một tiếng trước, – Parrish nói – chúng tôi truy ra một gã tên là Zoubianis đang tìm cách truy cập một tệp tin thuộc cơ sở dử liệu nội bộ của chúng ta. Hắn cho biết người ta thuê hắn làm việc đó, còn thì hắn không tường tận mục đích truy cập cũng như không ngờ rằng nó nằm trên một máy chủ của CIA.
– Vậy à?
– Chúng tôi đã thẩm vấn xong, hắn hoàn toàn vô can. Nhưng có điều lạ ở đây một cơ chế tìm kiếm nội bộ nào đó đã đánh dấu mấy lần liền trong tối nay lên chính tệp tin mà Zoubianis muốn truy cập. Hình như có ai đó đã sục vào hệ thống của chúng ta, chạy một lệnh tìm kiếm từ khoá đặc biệt, và tạo ra một file tự lọc. Vấn đề là, các từ khoá mà họ sử dụng thực sự rất lạ. Trong đó có một từ được CI thông báo rằng trùng khớp ở cấp độ cao, một từ chỉ xuất hiện trên hệ thống dữ liệu của chúng ta – Anh ta ngừng lại – Cô có biết từ… biểu hình không?
Nola đứng bật dậy, làm cà phê đổ sánh cả ra mặt bàn.
– Các từ khoá khác cũng lạ không kém, – Parrish nói tiếp – Kim tự tháp, cổng…
– Xuống đây ngay đi, – Nola vừa ra lệnh vừa lau vội mặt bàn – Và mang theo tất cả những gì anh thu thập được!
Những từ này rõ ràng có nghĩa gì đó với cô phải không?
– NHANH LÊN!