Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Biểu tượng thất truyền

Chương 91

Tác giả: Dan Brown
Chọn tập

Langdon và Katherine lao vội lên cầu thang tầng hầm và chạy xuống hành lang tối om để tìm lối ra đằng trước. Không còn nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng trên đầu nữa, Langdon cảm thấy tràn trề hy vọng rằng họ có thể thoát ra mà không bị phát giác và tìm đường tới Kalorama Heights để gặp Peter.
Người ta đã tìm thấy ông ấy. Peter vẫn còn sống.
Ba mươi giây trước, sau khi gác máy kết thúc cuộc nói chuyện với nữ nhân viên an ninh, Katherine vội vã vớt kim tự tháp và cái chóp bốc hơi ngùn ngụt ra khỏi nồi, rồi cứ để nó chảy nước ròng ròng như thế mà thả luôn vào túi Langdon. Bây giờ anh vẫn cảm nhận được hơi nóng của nó phả ra qua lớp da.
Niềm vui tìm thấy Peter tạm thời lấn át mọi mong muốn suy luận thêm về thông điệp trên cái chóp – Tám Quảng trường Franklin – nhưng chỉ cần đến được chỗ Peter, lo gì không có thời gian cho việc đó.
Khi vòng qua góc tường chỗ đầu cầu thang, Katherine dừng lại chốc lát và trỏ vào phòng khách phía bên kia sảnh. Qua ô cửa sổ xây lồi ra ngoài, Langdon trông thấy một chiếc trực thăng đen bóng im lìm đỗ trên bãi cỏ. Viên phi công đứng một mình bên máy bay, quay lưng lại phía họ và đang nói chuyện trên bộ đàm. Gần đó còn có một chiếc Escalade đen lắp kính màu.
Langdon và Katherine di chuyển trong bóng tối vào phòng khách, nhòm qua cửa sổ xem còn thành viên nào của đội đặc vụ nữa không.
May thay, cả bãi cỏ rộng mênh mông bên ngoài Đại Giáo đường vắng tanh vắng ngắt.
– Chắc là họ ở bên trong nhà thờ, – Langdon đoán.
– Không phải thế đâu, – một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau.
Langdon và Katherine quay phắt lại để xem ai vừa lên tiếng. Ngay ở ngưỡng cửa phòng khách, hai bóng người mặc áo đen đang chĩa súng có ống ngắm la-de vào họ. Langdon còn nhìn rõ đốm đỏ sáng rực nhảy nhót trên ngực anh.
– Rất vui được gặp lại ông, Giáo sư, – một giọng nói gắt gỏng quen thuộc vang lên. Đám đặc vụ tách ra, và bóng dáng nhỏ thó của Giám đốc Sato thản nhiên bước vào, băng qua phòng khách và dừng lại ngay trước mặt Langdon – Tối nay ông đã đưa ra những lựa chọn không hợp lý chút nào.
– Cảnh sát đã tìm thấy Peter Solomon,- Langdon buộc lòng phải lên tiếng – ông ấy đang rất nguy kịch, nhưng vẫn còn sống. Mọi chuyện kết thúc rồi.
Sato không để lộ ra rằng liệu bà ta có ngạc nhiên trước thông tin ấy không. Bà bước về phía Langdon và chỉ dừng lại khi còn cách anh vài phân, ánh mắt vẫn hết sức điềm tĩnh.
– Giáo sư, tôi dám quả quyết với ông rằng, chuyện này chưa đâu vào đâu để mà kết thúc cả. Bây giờ cảnh sát có nhập cuộc thì mọi việc chỉ tổ nghiêm trọng thêm. Như tôi đã nói hồi tối, đây là một tình huống cực kỳ tế nhị. Lẽ ra ông đừng nên bỏ chạy cùng với cái kim tự tháp thì hơn.
– Thưa bà. – Katherine buột miệng – tôi cần gặp anh trai tôi. Bà cứ việc lấy kim tự tháp, nhưng bà phải để…
– Tôi phải? – Sato hỏi vặn, quay ngoắt sang Katherine – Chắc cô là cô Solomon? – Bà ta nhìn Katherine với đôi mắt rực lửa rồi ngoảnh lại bảo Langdon – Đặt cái túi da lên bàn.
Langdon liếc nhanh hai đốm la-de trên ngực mình. Anh thả túi xuống bàn cà phê. Một đặc vụ thận trọng tiến lại, mở khoá và vạch hai vành túi. Đám hơi nước bị giữ bên trong liền phà ra ngoài. Tay đặc vụ chĩa ngọn đèn vào lòng túi, chăm chú quan sát một lúc khá lâu vẻ lúng túng, sau đó gật đầu với Sato.
Giám đốc OS bước tới và ngó vào cái túi. Kim tự tháp cùng cái chóp ướt sũng lấp loáng trong quầng sáng của ngọn đèn pin. Sato cúi xuống, nhìn thật sát cái chóp vàng. Langdon nhận ra là bà ta mới chỉ trông thấy nó trên bản chụp X quang.
– Chữ khắc – Sato lục vấn – Nó có ý nghĩa gì không? “Bí mật giấu trong Tổ Chức à?
– Chúng tôi không dám chắc, thưa bà.
– Tại sao kim tự tháp lại nóng bốc hơi thế này?
– Chúng tôi thả nó vào nước sôi, – Katherine nói không chút do dự – Đó là một phần của quy trình giải mã. Chúng tôi sẽ thuật lại tất cả mọi chuyện, nhưng hãy để chúng tôi đi gặp Peter. Anh ấy đã trải qua…
– Các vị luộc kim tự tháp ư? – Sato hỏi lại.
– Tắt đèn pin đi. – Katherine nói – Hãy quan sát cái chóp. Có thể bà vẫn còn nhìn được đấy.
Tay đặc vụ tắt đèn. Sato quỳ xuống trước cái chóp. Từ chỗ đứng của mình, Langdon thấy nội dung trên cái chóp vẫn còn sáng lờ mờ.
– Tám Quảng trường Franklin ư? – Sato nói, giọng ngạc nhiên.
Phải, thưa bà. Mấy chữ đó được viết bằng thứ sơn nóng sáng hoặc một loại tương tự. Độ 33 thực ra là…
– Thế còn địa chỉ? – Sato hỏi – Gã kia cần thông tin này đây phải không?
– Phải, – Langdon đáp – Hắn tin rằng kim tự tháp là tấm bản đồ ghi địa điểm, là chìa khoá mở vào một kho tàng, và kho tàng đó là những Bí mật cổ xưa.
Sato lại quan sát cái chóp, vẻ hoài nghi lộ rõ.
– Hãy cho tôi biết – bà ta hỏi, giọng pha đôi chút sợ hãi – các vị đã liên lạc với gã đàn ông ấy chưa? Đã đưa cho gã địa chỉ này chưa?
– Chúng tôi đã thử – Langdon kể lại nội dung cuộc gọi tới số di động của gã bắt cóc.
Trong khi nghe Langdon nói, Sato liên tục đưa lưỡi liếm hàm răng vàng khè. Nghe xong, bà ta quay sang một đặc vụ, hạ thấp giọng đầy kiềm chế, mặc dù bộ dạng gần như điên tiết trước diễn biến mới này.
– Đưa ông ta vào đi. Ông ta ngồi trong chiếc SUV ấy.
Tay đặc vụ gật đầu và thông báo vào máy bộ đàm:
– Đưa ai vào cơ – Langdon hỏi.
– Người duy nhất có khả năng dàn xếp tình trạng lộn xộn khốn kiếp mà các vị vừa gây ra!
– Lộn xộn gì chứ? – Langdon vặc lại – Bây giờ Peter đã được an toàn, mọi việc…
– Lạy Chúa! – Sato nổi khùng – Vấn đề không nằm ở Peter! Bên Điện Capitol tôi đã cố giải thích như vậy, nhưng ông chọn cách chống đối chứ không phải hợp tác với tôi! Rồi ông làm rối beng mọi việc. Ông đã cắt đứt liên lạc với gã kia khi tự phá điện thoại di động của mình (mà lúc đó chúng tôi đang lần theo ông). Địa chỉ này, mặc xác nó ở đâu, cái địa chỉ mà ông vừa phát hiện này là cơ hội duy nhất để chúng tôi bắt thằng điên ấy. Tôi cần ông chơi trò chơi của hắn, đưa địa chỉ cho hắn, như thế chúng tôi mới biết phải tóm hắn ở chỗ quái quỷ nào!
Langdon chưa kịp phản ứng thì Sato đã trút cơn thịnh nộ còn lại lên Katherine.
– Còn cô, cô Solomon! Cô biết chỗ thằng điên này sống phải không? Tại sao cô không nói với tôi mà lại đi gọi một kẻ tuần tra tới nhà hắn? Cô không thấy là cô đã huỷ hoại mọi cơ hội tóm hắn ở đó. Tôi rất mừng là anh trai cô được an toàn, nhưng để tôi nói cho cô rõ, tối nay chúng ta phải đối mặt với một tình thế gay go mà tác hại của nó không chỉ giáng xuống gia đình cô. Tác hại ấy sẽ ảnh hưởng đến toàn thế giới. Kẻ bắt cóc anh trai cô có sức mạnh rất ghê gớm, và chúng tôi cần tóm hắn ngay lập tức.
Khi Sato kết thúc bài diễn văn của mình thì cái bóng lịch lãm, dong dỏng cao của Warren Bellamy tiến ra khỏi bóng tối và bước vào phòng khách. Trông ông rúm ró, thâm tím và run bần bật… như thể vừa đi qua địa ngục.
– Warren! – Langdon đứng lên – ông ổn chứ?
– Không, – viên Kiến trúc sư đáp – Không ổn lắm.
– Ông biết chưa nhỉ? Peter an toàn rồi!
Bellamy gật đầu, mặt mũi đầy vẻ bàng hoàng, cứ như thể trên đời chẳng có gì đáng phải để ý cả.
– Có, tôi vừa được nghe cuộc đàm thoại của các vị. Tôi rất mừng.
– Warren, đang xảy ra chuyện quái gì vậy?
Sato cắt ngang:
– Các vị có thể nói chuyện sau một phút nữa. Ngay bây giờ, ông Bellamy sẽ liên hệ với gã điên kia và nói chuyện với hắn. Đúng như ông ấy đã thực hiện cả buổi tối nay.
Langdon chẳng hiểu ra sao.
– Tối nay Bellamy không hề liên lạc với gã kia! Gã thậm chí còn không biết Bellamy can dự vào việc này!
Sato quay sang Bellamy và nhướng mày.
Viên Kiến trúc sư thở dài.
– Robert, tôi không hoàn toàn trung thực với anh trong buổi tối hôm nay.
Langdon chỉ còn biết đứng ngây ra nhìn.
– Tôi nghĩ mình đã làm đúng… – Bellamy nói, đầy vẻ sợ hãi.
– Phải, – Sato xen vào – giờ ông sẽ làm đúng… và tốt nhất là tất cả chúng ta nên cầu Chúa để việc ông làm có tác dụng.
Như thể phụ hoạ cho giọng điệu vênh vang của Sato, chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi bắt đầu đổ chuông báo nửa đêm. Sato lôi ra một chiếc túi Ziploc đựng vài đồ vật và đẩy về phía Bellamy.
– Đồ đạc của ông đây. Điện thoại di động của ông chụp được ảnh chứ?
– Vâng, thưa bà.
– Tốt. Chụp cái chóp đi.
Mal’akh vừa nhận được tin nhắn của Warren Bellamy, thành viên Hội Tam điểm. Hồi tối gã đã phái ông ta tới Điện Capitol để hỗ trợ Robert Langdon. Bellamy, cũng như Langdon, đều muốn Peter Solomon còn sống trở về nên quả quyết với Mal’akh rằng ông sẽ giúp Langdon lấy và giải mã kim tự tháp. Suốt buổi tối, Bellamy đã gửi nhiều e-mail cập nhật thông tin tới điện thoại di động của gã.
Tin này sẽ thú vị đây. Mal’akh thầm nghĩ và mở tin nhắn.
Gọi lại để biết nốt phần còn thiếu à? Mal’akh mở tệp tin đính kèm, lòng đầy thắc mắc.
Tệp tin là một bức ảnh.
Vừa nhìn thấy bức ảnh. Mal’akh đã buột thở hổn hển, tim đập rộn lên vì phấn khởi. Trong ảnh là hình chụp cận cảnh một kim tự tháp bằng vàng nhỏ xíu. Cái chóp huyền thoại! Dòng chữ khắc trên bề mặt mang một thông điệp đầy hứa hẹn: Bí mật giấu trong Tổ Chức.
Mal’akh nhìn tiếp xuống dưới và đờ đẫn cả người. Cái chóp dường như đang phát sáng. Không tin nổi, gã chăm chú nhìn dòng chữ phát sáng lờ mờ và nhận ra rằng truyền thuyết hoàn toàn có thật: Kim tự tháp Tam điểm tự biến đổi để tiết lộ bí mật của nó với những người xứng đáng.
Mal’akh không biết quá trình biến đổi kỳ diệu này diễn ra như thế nào, và gã cũng chẳng quan tâm. Nội dung đang phát sáng rõ ràng chỉ tới một địa điểm cụ thể ở ngay thủ đô này, chính xác như lời đồn đoán. Quảng trường Franklin. Rủi thay, bức ảnh chụp cái chóp lại có cả ngón tay trỏ của Warren Bellamy, đặt rất khéo lên cái chóp để che đi một phần thông tin quan trọng.
Gọi lại để biết nốt phần còn thiếu. Giờ Mal’akh đã hiểu ý của Bellamy.
Viên Kiến trúc sư Điện Capitol đã hợp tác suốt buổi tối, nhưng bây giờ, ông ta lại chọn một lối chơi rất mạo hiểm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky