Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Biểu tượng thất truyền

Chương 92

Tác giả: Dan Brown
Chọn tập

Langdon, Katherine, và Bellamy ngồi chờ trong phòng khách Chủng viện cùng với Sato, dưới ánh mắt trông chừng của mấy đặc vụ CIA có vũ trang. Trên bàn cà phê trước mặt họ, túi da của Langdon vẫn để mở, chóp vàng nhô hẳn ra ngoài. Mấy chữ Tám Quảng trường Franklin đã nhoà hẳn, không lưu lại bằng chứng gì cho thấy chúng từng tồn tại.
Katherine đã năn nỉ Sato để cô đi gặp anh trai mình, nhưng Sato chỉ lắc đầu, mắt gắn chặt vào điện thoại di động của Bellamy. Nó nằm trên mặt bàn, vẫn chưa đổ chuông.
Tại sao Bellamy lại không nói thật với mình? Langdon thầm thắc mắc. Suốt buổi tối, viên Kiến trúc sư đã liên lạc với kẻ bắt cóc Peter, khẳng định với gã rằng Langdon đang giải mã kim tự tháp và công việc rất tiến triển. Đó là một mánh lừa, một cố gắng nhằm kéo dài thời gian cho Peter. Trên thực tế, Bellamy luôn cố công gắng sức để cản trở bất kỳ ai đe doạ tiết lộ bí mật của kim tự tháp. Nhưng bây giờ hình như ông ta lại đổi phe, sẵn sàng cùng Sato đem bí mật ấy ra mạo hiểm với hy vọng bắt được gã kia.
– Bỏ tay anh khỏi người tôi? – một giọng già nua vang lên trong sảnh – Tôi bị mù chứ không thiểu năng. Tôi thông thuộc đường lối ở chủng viện này mà!
Cha Galloway vẫn lớn tiếng phản đối trong lúc một đặc vụ CIA lôi ông vào phòng khách và buộc ông ngồi xuống ghế.
– Ai ở đây vậy? – Galloway hỏi, đôi mắt trống rỗng bắn ra những tia nhìn vô hồn – Lực lượng nghe chừng rất hùng hậu. Các vị can bao nhiêu người để giam giữ một ông già thế? Thật là…
– Chúng tôi có tất cả bảy người, – Sato lên tiếng – Có cả Robert Langdon. Katherine Solomon và huynh đệ Tam điểm của cha là Warren Bellamy.
Galloway sụp xuống, thái độ sừng sộ cũng xẹp luôn.
– Chúng tôi ổn mà, – Langdon trấn an – và cũng vừa biết tin Peter đã an toàn. Tình trạng của ông ấy rất xấu, nhưng đang được cảnh sát trợ giúp.
– Ơn Chúa, – Galloway nói – Thế còn…
Một âm thanh lạch cạch khá to khiến mọi người trong phòng bật dậy. Điện thoại di động của Bellamy rung bần bật trên bàn cà phê. Ai nấy im phăng phắc.
– Được rồi, ông Bellamy. – Sato nói – Đừng làm hỏng việc nhé. Ông biết cái giá phải trả rồi đấy.
Bellamy hít một hơi thật sâu và thở ra, đoạn ông cúi xuống nhấn nút loa ngoài để nhận cuộc gọi.
– Bellamy đây, – ông đáp, nói to vào chiếc điện thoại trên bàn.
Loa rột rẹt, phát ra tiếng thì thào nhẹ hẫng quen thuộc. Hình như gã nọ đang liên lạc bằng điện thoại mở loa ngoài trên xe hơi.
– Quá nửa đêm rồi đấy, ông Bellamy. Tôi sắp giúp Peter thoát khỏi nổi khổ ải của lão ta đây.
Sự im lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng.
– Cho tôi nói chuyện với ông ấy.
– Không được đâu, – gã kia đáp – Chúng tôi đang đi xe. Lão bị trói ở trong cốp.
Langdon và Katherine đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu ra hiệu cho mọi người. Hắn đánh lừa đấy! Hắn không còn giữ Peter nữa!
Sato làm dấu cho Bellamy tiếp tục.
– Tôi cần bằng chứng cho thấy Peter còn sống, – Bellamy nói – Tôi sẽ không đưa phần còn lại của…
– Đại Huynh trưởng của ông cần một bác sĩ. Đừng mất thời gian mặc cả nữa. Cho tôi biết số phố ở Quảng trường Franklin, và tôi sẽ đưa Peter tới đó cho ông…
– Tôi đã bảo anh là tôi muốn…
– Này! – gã kia quát lên – Hoặc tôi tắt máy và Peter Solomon sẽ chết ngay lập tức.
– Anh nghe tôi nói đây – Bellamy cương quyết – Nếu muốn phần còn lại của địa chỉ, anh phải chơi theo luật của tôi. Gặp tôi tại Quảng trường Franklin. Đưa Peter còn sống tới đó, tôi sẽ báo với anh số của toà nhà.
– Làm sao tôi biết được ông sẽ không dẫn nhà chức trách tới?
– Vì tôi không thể mạo hiểm lá mặt lá trái với anh. Mạng sống của Peter không phải là quân bài duy nhất anh có. Tôi biết thật sự cái gì được đem đặt cược tối nay.
– Ông nên hiểu – gã đàn ông đe doạ – nếu tôi hơi cảm thấy có ai khác ngoài ông ở Quảng trường Franklin, tôi sẽ đi thẳng, và ông không bao giờ còn tìm thấy dấu vết nào của Peter Solomon nữa. Dĩ nhiên… điều đó mới là nỗi lo vụn vặt nhất thôi.
– Tôi sẽ đến một mình, – Bellamy trả lời – Khi anh trao trả Peter, tôi sẽ giao ra mọi thứ anh cần.
– Trung tâm quảng trường nhé, – gã kia hẹn – Tôi sẽ phải mất tối thiểu hai mươi phút để tới đó. Ông nên cố đợi tôi.
Máy tắt.
Ngay lập tức, cả phòng huyên náo trở lại. Sato thét to các mệnh lệnh, vài đặc vụ vồ lấy bộ đàm và tiến thẳng ra cửa.
– Đi nào! Đi nào!
Giữa cảnh hỗn loạn, Langdon đưa mắt nhìn Bellamy, mong một lời giải thích về những việc đang thực sự diễn ra tối nay, nhưng ông già đã bị kéo thốc ra cửa.
– Tôi cần gặp anh Peter! – Katherine la lối – Các người phải để chúng tôi đi!
Sato bước lại gần Katherine.
– Tôi không phải làm bất kỳ việc gì cả, thưa cô Solomon. Thế đủ rõ chưa?
Katherine đứng sững tại chỗ, tuyệt vọng nhìn đôi mắt ti hí của Sato.
– Cô Solomon, ưu tiên hàng đầu của tôi là tóm được gã kia tại Quảng trường Franklin. Cô sẽ ngồi lại đây cùng với một người của tôi trong khi tôi đi thực hiện nhiệm vụ. Sau đó, chỉ sau đó mà thôi, chúng ta mới thu xếp cho anh trai cô.
– Bà quên mất một điều, – Katherine nói – Tôi biết chính xác gã này sống ở đâu. Chỉ mất đúng năm phút đi ngược lên khu Kalorama Heights, chúng ta sẽ tìm thấy bằng chứng giúp ích cho bà? Hơn nữa, bà nói rằng bà muốn giữ kín vụ này. Ai biết được Peter sẽ nói gì với nhà chức trách khi anh ấy tỉnh lại.
Sato bặm môi, rõ ràng đang cân nhắc ý kiến của Katherine. Bên ngoài, cánh quạt trực thăng bắt đầu quay. Giám đốc OS cau mày, quay sang bảo một nhân viên.
– Hartmann, anh lấy chiếc Escalade đưa cô Solomon và ông Langdon tới Kalorama Heights. Không được để Peter Solomon trao đổi với bất kỳ ai. Hiểu chưa?
– Rõ, thưa bà, – tay đặc vụ đáp.
– Tới nơi thì gọi cho tôi. Báo cáo những gì anh tìm thấy, và đừng để hai người này ra khỏi tầm mắt của anh.
Đặc vụ Hartmann mau mắn gật đầu, rút chìa khoá chiếc Escalade và tiến thẳng ra cửa.
Katherine bám sát anh ta.
Sato quay lại phía Langdon.
– Chúng ta sẽ tái ngộ sớm thôi, Giáo sư ạ. Hẳn ông coi tôi là kẻ thù, nhưng tôi dám khẳng định rằng không phải thế. Đến chỗ Peter ngay đi. Sự việc chưa kết thúc đâu.
Cha Galloway ngồi im lặng bên bàn cà phê, gần chỗ Langdon, ông đã mò được kim tự tháp trong chiếc túi da để ngỏ và đang lần tay khắp bề mặt còn nóng của khối đá.
Langdon hỏi:
– Cha, cha có đi gặp Peter không?
– Tôi chỉ làm vướng chân các vị thôi – Cha Galloway buông tay khỏi túi và kéo khoá bao lấy kim tự tháp – Tôi sẽ ở lại đây và cầu nguyện cho Peter phục hồi. Chúng ta có thể nói chuyện sau. Khi cho Peter xem kim tự tháp, anh nhắn giúp với anh ấy một câu hộ tôi nhé?
– Được ạ – Langdon xốc chiếc túi lên vai.
Galloway hắng giọng:
– Nhắn anh ấy rằng Kim tự tháp Tam điểm luôn giữ bí mật của nó… rất thành thật!
– Con không hiểu.
Ông già nháy mắt.
– Chỉ cần chuyển lời như vậy. Peter sẽ hiểu.
Nói xong, cha Galloway cúi đầu và lẩm nhẩm cầu nguyện.
Langdon để cha xứ lại và vội vã bước ra ngoài, lòng hết sức bối rối.
Katherine đã ngồi sẵn trên ghế trước chiếc SUV để chỉ đường cho tay đặc vụ. Langdon trèo lên ghế sau. Anh vừa mới đóng cửa thì chiếc xe khổng lồ đã lao vọt qua bãi cỏ, phóng thẳng về phía bắc, tới Kalorama Heights.

Chọn tập
Bình luận