Đúng là điên rồ!
Chiếc Escalade phóng vun vút về phía nam, dọc theo đường phố vắng hoe. Robert Langdon bị bịt mắt nên chẳng trông thấy gì. Trên chỗ ngồi bên cạnh anh, Peter Solomon vẫn một mực im lặng.
– Ông ấy đưa mình đi đâu thế nhỉ?
Sự tò mò của Langdon là một dạng pha trộn giữa thích thú và e ngại. Trí tưởng tượng của anh hoạt động ráo riết để cố gắng chắp nối các tình tiết với nhau. Peter vẫn kiên định giữ vững quan điểm của ông. Từ Còn Thiếu? được chôn dưới chân thang, còn trên đầu cầu thang là một tảng đá chạm khắc rất lớn? Nghe thật hoang đường.
Tâm trí Langdon vẫn quan quanh tảng đá khắc… Bảy biểu tượng, theo như anh còn nhớ, chẳng hợp thành ý nghĩa gì cả.
Solomon khăng khăng bảo rằng bảy biểu tượng này là một “thông điệp, Nếu đúng thế thì đó là một thông điệp mà Langdon không tài nào đọc được.
Chiếc Escalade đột ngột giảm tốc và ngoặt phải rất gấp, lao lên một bề mặt khác hẳn, như thể vào lối xe chạy hoặc đường dẫn.
Langdon ngẩng mặt, chăm chú lắng nghe xem có nhận biết được mình đang ở đâu không. Xe mới chạy gần mười phút, dù đã cố ngầm theo dõi nhưng anh vẫn mau chóng mất phương hướng. Theo mọi dấu hiệu anh thu nhận được, thì họ đang quay trở về Thánh điện Hội Tam điểm.
Chiếc Escalade dừng lại. Langdon nghe tiếng cửa sổ xe hạ xuống.
– Đặc vụ Simkins, CIA, – tài xế của họ báo danh – Tôi nghĩ chắc anh biết chúng tôi đến.
– Vâng, thưa ông – giọng một quân nhân nhanh nhẹn đáp – Giám đốc Sato đã gọi điện trước. Chờ một chút để tôi bỏ rào chắn an ninh.
Langdon lắng nghe, càng lúc càng bối rối. Anh có cảm giác mình đang tiến vào một căn cứ quân sự. Chiếc xe tiếp tục di chuyển theo một cung đường lượn êm khác thường, Langdon mò mẫm xoay đầu về phía Solomon.
– Chúng ta đang ở đâu thế, Peter? – anh gặng hỏi.
– Chớ gỡ khăn bịt mắt – Giọng Peter kiên quyết.
Chiếc xe tiếp tục chạy một đoạn ngắn và lại giảm tốc để rồi dừng hẳn. Simkins tắt máy. Có thêm vài tiếng nói. Quân nhân. Ai đó đòi xem giấy tờ tuỳ thân của Simkins. Anh chàng đặc vụ chui ra và nói với mấy người kia bằng giọng rất nhỏ.
Cánh cửa bên phía Langdon đột ngột bật mở. Những bàn tay khỏe mạnh giúp anh chui ra khỏi xe. Không khí khá lạnh, gió thổi mạnh.
Solomon đến bên cạnh Langdon.
– Robert, cứ để đặc vụ Simkins dẫn cậu vào trong nhé.
Langdon nghe tiếng chìa kim loại tra vào ổ khoá… sau đó là tiếng ken két khi cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Nghe chừng là một gian buồng cũ. Họ đang đưa mình đi chỗ quái nào thế này?
Simkins dắt Langdon về hướng cửa sắt. Họ bước qua ngưỡng cửa.
– Đi thẳng, Giáo sư.
Xung quanh chìm vào tĩnh lặng. Im phăng phắc. Vắng tanh vắng ngắt. Không khí như được khử trùng.
Simkins và Solomon kèm hai bên Langdon, dẫn anh dò dẫm đi xuống một hành lang, âm thanh phát ra ở đây đều có tiếng dội lại.
Qua đế giày mềm. Langdon có cảm giác nền nhà bằng đá.
Anh giật nảy mình khi cánh cửa sắt sập mạnh sau lưng, khoá cũng vào ổ. Mồ hôi rịn ra dưới lớp băng bịt mắt, Langdon chỉ muốn giật tung nó đi.
Rồi họ dừng bước.
Simkins buông tay Langdon. Một tràng bíp bíp điện tử vang lên, tiếp theo là tiếng ầm ầm bất ngờ ở ngay trước mặt, Langdon đoán chắc là một cánh cửa an ninh đang tự động mở ra.
– Ông Solomon, hai ông tự đi tiếp nhé. Tôi sẽ đợi ở đây, – Simkins nói – Cầm lấy đèn pin của tôi này.
– Cảm ơn anh, – Solomon đáp – Chúng tôi sẽ đi nhanh thôi.
Đèn pin à? Tim Langdon bắt đầu đập thình thịch.
Peter nắm lấy cánh tay Langdon và tiến lên phía trước.
– Đi theo tôi nào, Robert.
Họ di chuyển thật chậm qua một ngưỡng cửa khác. Cánh cửa an ninh lại đóng sập phía sau.
Peter dừng chân.
– Có gì không ổn à?
Langdon đột nhiên cảm thấy buồn nôn và mất thăng bằng.
– Em cần tháo bỏ băng bịt mắt.
– Chưa được, chúng ta sắp tới nơi rồi.
– Sắp tới đâu? – Langdon nghe trong dạ mỗi lúc một trĩu nặng.
– Tôi đã bảo là đưa cậu tới chỗ cầu thang dẫn xuống Từ Còn Thiếu mà.
– Peter, không phải chuyện đùa đâu.
– Tôi không đùa. Nó giúp mở mang đau óc cậu đấy, Robert ạ. Nó sẽ nhắc nhở cậu rằng trên đời có rất nhiều bí ẩn mà chính cậu thậm chí chưa hề để mắt tới. Trước khi đi tiếp, tôi muốn nhờ cậu một việc.
– Tôi muốn cậu tin… chỉ một lát thôi… tin vào truyền thuyết. Hãy tin rằng cậu sắp tận mắt nhìn thấy một cầu thang xoáy ốc dài hàng trăm thước chạy sâu xuống một trong những kho báu vĩ đại nhất mà thất lạc đã lâu của nhân loại.
Langdon phát chóng mặt. Anh rất muốn tin người bạn quý của mình, nhưng không thể.
– Còn xa lắm không? – Dải vải nhung bịt mắt đã đẫm mồ hôi.
– Không. Chỉ vài bước chân nữa thôi. Qua cánh cửa cuối cùng. Tôi mở nó ngay đây.
Solomon buông anh ra một lát, thấy người chao đảo, đầu nhẹ hẫng, Langdon loạng choạng quờ tay tìm chỗ bám. Peter nhanh chóng trở lại bên anh. Một cánh cửa tự động nặng nề rít lên trước mặt họ. Peter nắm cánh tay Langdon và tiến lên phía trước.
Đường này.
Họ nhích qua một ngưỡng cửa nữa, và cánh cửa lại đóng kín phía sau.
Lặng yên. Lạnh giá.
Langdon lập tức cảm thấy rằng nơi này, cho dù nó là ở đâu, cũng chẳng hề liên quan đến cái thế giới ở phía bên kia những cánh cửa an ninh. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo như một nấm mồ. Âm thanh vang lên thì trầm trầm và tù túng. Nỗi sợ giam cầm lại trào lên.
– Vài bước chân nữa thôi – Solomon dẫn anh dò dẫm vòng qua một chỗ rẽ và đặt anh đứng thật ngay ngắn. Cuối cùng, ông bảo – Gỡ băng bịt mắt ra.
Langdon túm vội dải băng nhung và dứt tung khỏi mặt mình. Anh nhìn xung quanh để xem mình đang đứng ở đâu, nhưng không nhìn thấy gì cả. Anh dụi mắt. Vẫn mù tịt.
– Peter, tối như hũ nút ấy!
– Phải, tôi biết. Tiến thẳng lên trước. Có lan can đấy. Nắm lấy!
Langdon sờ soạng trong bóng tối và tìm thấy một lan can sắt.
– Giờ nhìn xem!
Peter sờ soạng gì đó, và đột nhiên luồng sáng đèn pin chói loà xuyên qua bóng tối, chiếu xuống nền nhà. Langdon chưa kịp ngó nghiêng xung quanh thì Solomon đã hướng đèn pin ra mé ngoài lan can và rọi thẳng xuống dưới.
Langdon nhìn sững vào đường hầm không đáy vừa hiện ra trước mắt… đó là một cầu thang xoáy vô tận dẫn sâu xuống lòng đất. Lạy Chúa! Đầu gối anh gần như nhũn ra, và anh phải bám chặt lấy lan can. Cầu thang này là loại xoắn trôn ốc truyền thống, trong tầm ánh sáng của ngọn đèn pin, Langdon nhìn thấy ít nhất ba mươi chiếu nghỉ hạ dần xuống lòng đất, chưa kể phần khuất trong bóng tối. Mình không nhìn thấy đáy đâu cả?
– Peter… – anh lắp bắp – Sao lại có nơi như thế này chứ!
– Lát nữa tôi sẽ dẫn cậu xuống đáy cầu thang, nhưng trước đó, cậu cần trông thấy một thứ khác.
Quá choáng váng đến nỗi không phản đối nổi. Langdon để Peter dẫn mình rời khỏi cầu thang và băng qua gian phòng kỳ quái. Peter chĩa đèn pin xuống sàn đá mòn nhẵn dưới chân họ, Langdon không tài nào nhận biết hết không gian xung quanh… ngoại trừ chi tiết là nó rất nhỏ.
Một gian phòng đá bé xíu.
Họ nhanh chóng đi sang bức tường đối diện, trên tường gắn một ô vuông thuỷ tinh. Langdon đoán là ô cửa sổ mở sang căn phòng sát vách, nhưng từ chỗ đứng hiện tại, anh thấy mé bên kia tối mù mù.
– Đi nào, – Peter nói – Xem một chút…
– Có gì ở đó vậy? – Langdon chợt nhớ tới Gian phòng Suy niệm dưới đáy Điện Capitol, nhớ cả việc anh đã tin, dù chỉ nhất thời, rằng nơi đó chứa cánh cổng dẫn tới một cái hang ngầm khổng lồ.
– Xem nhé. Robert – Solomon nhích lên phía trước – Và trụ cho vững, bởi vì cảnh tượng này sẽ khiến cậu sốc đấy.
Chẳng hiểu nổi mình sắp nhìn thấy gì, Langdon tiến về phía ô cửa kính. Khi anh tới gần cánh cổng. Peter tắt đèn pin, khiến cả gian buồng nhỏ bé chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Khi mắt đã thích nghi, Langdon bắt đầu sờ soạng, hai tay anh lần tìm bức tường, tìm ô kính, mặt anh nhích lại gần khung cửa trong suốt.
Phía trước vẫn là bóng tối.
– Anh ghé sát hơn nữa… áp hẳn mặt vào kính.
Và anh đã nhìn thấy.
Cơn chấn động và chới với tràn qua người Langdon, chạy suốt vào trong và làm chiếc la bàn nội thể của anh lộn ngược. Anh gần như ngã ngửa khi trí não căng ra để tiếp nhận cảnh tượng bất ngờ ngay trước mắt. Trong những giấc mơ dị thường nhất. Robert Langdon cũng chẳng bao giờ hình dung nổi hiện thực đang nằm ở mé ngoài tấm kính.
Quả là một cảnh tượng tuyệt vời.
Trong bóng tối, một cột sáng trắng rực rỡ toả rạng như món đồ trang sức lộng lẫy.
Langdon đã hiểu ra tất cả: rào chắn trên lối vào… lính gác ở cửa chính… cổng sắt nặng nề bên ngoài… cửa tự động rền rĩ mỗi khi đóng mở… cảm giác nặng trịch trong dạ dày… cảm giác nhẹ hẫng trong đầu… và giờ là một gian phòng bằng đá nhỏ xíu.
– Robert – Peter thì thầm phía sau anh – nhiều khi thay đổi góc độ chính là yếu lĩnh để nhìn thấy ánh sáng.
Không nói lên lời, Langdon sững sờ nhìn qua cửa sổ. ánh mắt anh du ngoạn trong bóng tối của trời đêm, băng qua hơn một dặm đường trong không gian trống trải, rồi hạ thấp xuống… thấp xuống nữa… qua bóng tối… cho tới khi dừng lại trên đỉnh mái vòm màu trắng được chiếu sáng rực rỡ của Điện Capitol.
Chưa bao giờ Langdon ngắm Điện Capitol từ góc độ này. Anh đang lơ lửng trên độ cao 166,5 mét, tại đỉnh cột tháp Ai Cập vĩ đại của nước Mỹ. Đêm nay, lần đầu tiên trong đời, anh theo cầu thang máy lên tới vọng lâu nhỏ xíu… trên đỉnh Đài tưởng niệm Washington.