“Kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Ưng nhìn một đám người, toàn bộ đều đã xông ra chém giết, mình cũng không nên ở đây làm cảnh. Người dân đấu trường Tu La như phát điên mà ào lên đường phố, đường cá, ngõ nhỏ; hướng về phía đám người biến dị mà lao lên; hai bên giống va chạm như đám thiêu thân lao vào lửa, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
“Căn cứ tình báo tôi biết được… Tình báo này phải cảm tạ Đoạn Ly tiên sinh đã hi sinh cùng phụng hiến.” Uyên nói, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Đoạn Ly. Đoạn Ly cũng không hiểu được thâm ý ánh mắt hắn, không tự giác nghiêng đầu hồi tưởng lại rốt cuộc trước kia mình đã hi sinh phụng hiến gì đó chưa, thế nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.
Uyên lại tiếp tục nói, “Trong trung tâm Vô Luật Thành này, có một nhà thờ, đó là địa điểm mấu chốt… cho nên, chúng ta liền tới đó xem xét một cái.”
Ưng nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, “Trung tâm à, cách chỗ này còn rất xa, tôi thấy dọc đường đi đều là một đám quái vật…”
Ưng còn chưa nói hết lời, theo bản năng cầm trường thương trong tay múa một chút, trên đỉnh đầu có một con chim biến dị bị hắn chém thành hai nửa, con chim biến dị kia thật sự rất kỳ lạ; thân hình dài khoảng ba mét, mở cánh ra đường kính đạt tới bốn năm mét, nó có ba vuốt và mỏ sắc nhọn, trong miệng chim thế nhưng còn mọc răng nanh sắc bén, sức mạnh của nó đủ để một vuốt xé người làm hai nửa.”
Ưng cảm thụ sức mạnh của quái điểu một chút, nói, “Rất lợi hại, cường độ và lực độ thân thể đều vượt xa người thường, trình độ tương đương với một số người chơi bình thường trong mật thất, nếu dọc đường đi đều có đám quái vật này… Dân cư của thành phố này trước kia ước chừng khoảng hai mươi vạn người, không biết thời điểm mật thất mang họ đi, tình huống là thế nào… Cho nên, chúng ta sẽ phải đối mặt tối thiểu một đại quân với hai mươi vạn quái vật!”
“Đừng quá lo lắng.” Tuy nói đại quân hai mươi vạn quái vật khiến lòng người giật mình, thế nhưng Uyên có vẻ vẫn rất bình tĩnh, “Hấp dẫn lực chú ý liền giao cho đám chiến sĩ điên cuồng bên kia đi, chúng ta chỉ cần lặng lẽ lẻn vào là được.”
Kỳ thật, điều Uyên lo lắng chính là, ý chí mật thất sẽ bắt cóc đồng bạn hắn làm con tin, thế nhưng từ trước tới nay, ý chí mật thất chưa bao giờ làm chuyện bỉ ổi như vậy, bởi vậy có thể thấy được, ý chí mật thất vẫn tuần hoàn theo một số nguyên tắc, cho dù Uyên không rõ những nguyên tắc kia là gì.
Đã tới một bước này, có nói thêm cái gì cũng là thừa, Uyên đã quen tùy cơ ứng biến, phát huy sức mạnh cá nhân, cho nên sau khi phối hợp với Ưng, hai người liền mang theo mấy người còn lại lên đường. Mặt khác, tuy rằng đại đa số dân cư đấu trường Tu La đều đã lao ra, vẫn có một số thành phần cá biệt lưu lại bên người Ưng, Tề Lăng đã chào hỏi với Uyên là một trong số đó.
Vì thế, đội ngũ liền thành hình, Ưng là người dẫn đầu mở đường, dù sao hắn là người quen thuộc với thành phố này nhất, tự nhiên có biết trung tâm thành phố ở nơi nào, phía sau Ưng là mấy chiến sĩ theo hắn từ đấu trường Tu La, sau nữa chính là Đoạn Ly và A Lam.
Uyên vẫn như trước bọc hậu sau cùng, Hình Viêm ở trước hắn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn vài cái.
Uyên thấy Hình Viêm luôn quay đầu lại nhìn mình, cho rằng hắn lo lắng, vì thế chạy bước nhỏ lên bắt lấy tay Hình Viêm. Nhưng Hình Viêm vẫn liên tiếp quay đầu lại nhìn hắn, Uyên cũng chỉ đành nâng đầu nhỏ đối diện với hắn, “Sao vậy?”
Hình Viêm trầm mặc một chút, bỗng nhiên mở miệng dò hỏi hắn, “Tên của cậu là Uyên sao?”
Uyên cảm thấy tay mình bị Hình Viêm nắm chặt, lòng bàn tay hắn rất ấm, khiến Uyên nhịn không được vuốt ve một chút, rồi mới nhẹ nhàng trả lời, “Đúng vậy.”
“Vậy ban đầu thì sao? Tên gọi là gì?” Hình Viêm lại hỏi.
Uyên liếc mắt nhìn Hình Viêm, “Anh sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra.”
“Tôi muốn biết, tôi chờ không kịp.” Hình Viêm nắm tay hắn càng chặt, giống như sợ vừa buông ra Uyên sẽ biến mất vậy.
Uyên không lập tức trả lời hắn, im lặng hồi lâu, mới nói, “Anh rõ ràng đã biết đáp án.”
Đáp án gì? Hình Viêm nghĩ không ra, hắn ngẫu nhiên cảm thấy trong nội tâm có thân ảnh người nào đó đang bồi hồi, hắn cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều đã được số mệnh định sẵn, cho dù sửa đổi thế nào, con đường này sẽ luôn dẫn tới kết quả như vậy.
“Tôi nhớ rõ, trong một thời gian rất dài, tôi đều bồi hồi trong bóng đêm và hỗn độn.” Hình Viêm bỗng nhẹ giọng nói, “Tôi nhìn không thấy bất luận sự sống và ánh sáng nào, cũng không thể nghe được bất kỳ âm thanh hoặc phát ra âm thanh nào.”
“Tôi từng nhớ rõ bản thân đã bị thứ gì đó xé rách, mà tôi lại ngoan cường nhặt về bản thân, một lần nữa dính lại hoàn chỉnh.”
Hình Viêm mặt vô biểu tình tiếp tục nói, “Sau đó, tôi lại không ngừng lặp lại quá trình này.”
Uyên cảm thấy ngón tay mình đều bị Hình Viêm niết đau, nhưng hắn cũng không giãy ra, chỉ lẳng lặng nghe Hình Viêm nói,
“Mà thứ duy nhất có thể khiến tôi kiên trì tiếp tục, chính là cậu.”
Hình Viêm quay đầu nhìn Uyên, hắn tiếp tục hỏi: “Cậu là ai, tại sao sẽ làm tôi kiên trì đến vậy?”
Uyên không nhìn hắn, chỉ luôn cúi đầu, hắn cắn môi mình tới phát run, hắn không ngừng điều chỉnh hô hấp, bắt bản thân bình tĩnh trở lại, cuối cùng chỉ đỏ mắt nhìn Hình Viêm, giọng nói vẫn luôn luôn dịu dàng như vậy, “Tôi có lẽ là người yêu anh nhất trên thế giới này.”
Đội ngũ đi chưa được mười mấy phút, bọn họ chuyên môn chọn đường tắt và ngõ nhỏ để đi, dù vậy, dọc đường đi vẫn chạm mặt không ít yêu ma quỷ quái, đám người biến dị vẫn mặt dại ra bồi hồi trên đường cái, thân hình bọn họ hư thối, xương mọc chồi ra ngoài, có vài người biến dị nặng hơn, hoàn toàn không nhìn ra hình người.
Quái vật như vậy, cứ một đợt lại một đợt xông tới, từ bốn phương tám hướng, từ bất luận một góc nào bạn có thể tưởng tượng, chúng dường như có thể đánh hơi được người sống, hơn nữa rất mẫn cảm với âm thanh, mỗi lần lại tới một đoàn.
Ưng mở đường ở trước cảm thấy không kiên nhẫn, muốn giải quyết nhiều quái vật như vậy sẽ phải tiêu hao thể lực và tinh lực, hơn nữa trong lúc đấu chiến không thể tránh được bị thương, càng kéo dài thời gian, thắng lợi càng xa vời, bởi vậy Ưng kéo toàn đội bắt đầu đào vong, dọc đường đi đụng phải quái vật, có thể bỏ qua được thì tận lực bỏ qua, tranh thủ nhanh chóng tới đích.
Nhưng đi đường lớn, quái vật chen chúc trên đường phố, ngay cả khe hở cũng không chừa ra, đường nhỏ lại dễ bị bao vây khiến hành trình càng thêm bất lợi, Ưng nghĩ trước nghĩ sau, quyết định tìm lối tắt khác, đường bay.
“Đường bay là cái gì?” Mấy người phía sau hỏi như vậy.
Ưng liền chỉ vào một loạt tòa nhà cao cao phía xa, “Trèo lên tầng cao nhất, lại nhảy tới tòa nhà kế tiếp, cứ như vậy tiếp tục.”
“Nhưng trên bầu trời cũng có không ít quái vật.”
Ưng vặn vẹo cười, “Ít nhất cũng ít hơn trên mặt đất, đội ngũ chúng ta có mấy người có khả năng bay, có thể hộ giá hộ tống, những người khác chỉ cần dựa vào dây thừng mà đi qua.”
Vì thế một đám người liền vọt vào một tiệm vật phẩm quân dụng cướp bóc, mọi dây thừng và vật phẩm hữu dụng đều bị bọn họ khoắng sạch, sau đó, Ưng lại dẫn mọi người trèo lên tòa nhà lớn họ nhìn trúng kia, quyết định ở đây bắc cáp treo, bỏ qua những quái vật quần ma loạn vũ dưới mặt đất, dựa vào bay mà tới trung tâm thành phố.
Người có khả năng bay trong đội ngũ kỳ thật không nhiều, Uyên xem như một người, hắn tương đối toàn năng, nhưng vẫn khuyết thiếu năng lực phi hành trong khoảng thời gian dài, mấy người chơi theo Ưng từ Tu La tràng cũng có hai người biết bay, một người bị mật thất cải tạo thành quái vật, không thể khôi phục được hình người, bị biến thành bộ dáng thân người chân ưng kỳ quái, nhưng cũng bởi vậy có được một đôi cánh diều hâu, là người chơi phi thường phù hợp với không chiến.
Một người chơi khác là người sử dụng giày làm vũ khí, hắn am hiểu công kích bằng chân, hơn nữa bởi vì đôi giày này, hắn tựa hồ có thể dừng lại một khoảng thời gian ngắn trên không trung, cũng có được một kỹ năng gọi là “cầu thang trên không”, điều này khiến hắn cũng thích hợp với không chiến.
Mà người cuối cùng biết bay chính là A Lam, dù sao cũng là một ma pháp sư, nhưng tốc độ bay của hắn cũng không nhanh, những có thể mở ra vòng bảo hộ cho mọi người giữa không trung, hơn nữa còn có kỹ năng buff.
Ngoại trừ những người này, còn lại đều là sinh vật lục địa không biết bay, Hình Viêm có thể trực tiếp thuấn di qua, nhưng nhiều tòa nhà cao tầng như vậy, thuấn di cũng sẽ quá sức, Ưng và Đoạn Ly đều thuộc về loại hình không biết bay nhưng có khả năng công kích phạm vi rộng, thắng ở chỗ thể thuật cường hãn, chỉ cần móc cho bọn họ một cái dây thừng, là bọn họ có thể nhanh chóng đi qua.
Còn Tề Lăng, kỳ thật cũng tương tự Đoạn Ly và Ưng, Uyên nhớ rõ người này là một đối thủ cực kỳ linh hoạt, móng vuốt của hắn có thể leo qua mọi địa hình, kể cả không có dây thừng, cũng có thể trực tiếp nhảy qua mái nhà bên kia.
Nhưng, tin tệ nhất thuộc về U linh, tức La Phong.
La Phong cao giọng hét lên, “Tôi sợ độ cao!”
Mọi người đều im lặng.
“Đừng điêu, tại sao tôi lại không biết anh sợ độ cao.” Uyên là người đầu tiên phản bác hắn.
La Phong tỏ vẻ muốn khóc, “Đó là tùy độ cao, càng cao tôi càng sợ! Hơn nữa thể lực tôi cũng không tốt, không thể như bọn họ, một cái dây thừng đã có thể leo qua!”
“Vậy dùng vòng lăn đi, tương đối nhanh lại nhẹ nhàng.” Tề Lăng bên cạnh đột nhiên kêu lên, hắn sờ trong túi mình, lấy ra vòng lăn đã lấy ở tiệm vật phẩm quân dụng lúc trước, “Móc vào dây thừng, một người biết bay sẽ qua trước cố định tốt dây thừng, sau đó cậu chỉ cần trượt qua, để một người biết bay đi ở sau thu hồi lại dây thừng, tái sử dụng.”
Đề nghị này rất tốt, mọi người đều gật đầu đồng ý, La Phong cho dù lòng sợ hãi cũng phải căng da đầu lên mà cố, thế nhưng chuyện này quan trọng ở tính thích ứng, thích ứng xong liền dễ dàng. Dọc đường đi tuy rằng không gặp đe dọa quá lớn, nhưng nội tâm Uyên vẫn luôn cảm thấy hoảng loạn.
Có phải, quá mức dễ dàng hay không?
Vì thế, Uyên vừa nghĩ như vậy, mối đe dọa đầu tiên liền xuất hiện.
Trong khi bọn họ trèo đèo lội suối qua biết bao nhiêu tòa nhà cao tầng, mọi người đột nhiên phát hiện có một kẻ địch đứng ở đó, là một người đàn ông tương đối gầy ốm, mặc một trường bào phục cổ màu xám, đeo găng tay mạ vàng cùng giầy bó thuần đen, hắn có một mái tóc đen ngang eo và đôi mắt đỏ tươi, cặp mắt kia nói rõ thân phận của hắn.
Một kẻ truy sát.
Kẻ truy sát không thể nói chuyện, nhưng đối phương đứng trên con đường mọi người nhất định phải đi qua, ý tứ rõ ràng không để mọi người nhẹ nhàng thông qua; vì thế, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều không khỏi có chút nghi hoặc.
Bọn họ vốn tưởng sẽ có nhiều kẻ địch xuất hiện hơn, nhưng kẻ truy sát này chỉ có một mình.
Bọn họ không phải người mới, tự nhiên biết rõ kẻ truy sát không phải quái vật cấp bậc thần thoại, bọn họ chỉ là một đám những kẻ đáng thương, trước kia cũng là người chơi, sau đó lại bị mật thất cải tạo thành những con rối câm không ra người không ra quỷ, tuy rằng bọn họ sẽ không chết, nhưng vẫn có thể bị đánh bại.
Nhưng thời điểm mọi người nóng lòng muốn đánh ngã kẻ truy sát trước mặt, Hình Viêm đột nhiên nói một câu.
“Tôi biết hắn.”
Sau đó lại tới Đoạn Ly, cũng nói, “Tôi cũng biết hắn.”
Lúc này đến lượt Uyên không hiểu ra sao, hắn cẩn thận đánh giá kẻ truy sát trước mặt. Gương mặt này, hắn rõ ràng không biết, như vậy, nếu Hình Viêm và Đoạn Ly đồng thời biết hắn, có lẽ là quen biết trong giai đoạn cùng nhau làm cộng sự kia, dù sao, đó là thời kỳ Uyên không thể tham gia
“Hắn là ai?” Uyên dò hỏi.
Ánh mắt Hình Viêm sắc nhọn, “Trong bài kiểm tra cuối cùng, là kẻ truy sát đã diệt toàn đội tôi.”
Uyên ngây ra một lát, không thể không nâng cao cảnh giác, đem mọi lực chú ý tập trung trên người đàn ông gầy ốm trước mắt này. Người kia trông thật bình thường, tuy mặc trang phục tương đối phục cổ, nhưng ngoại trừ hai mắt đỏ tươi, hắn cũng không có quá nhiều điểm đặc biệt, tướng mạo cũng không quá nổi bật, cũng không có quá nhiều khí thế.
Lúc này, Ưng cũng bỗng nhiên lên tiếng, hô ra một cái tên, “Nhiếp Tòng!”
Uyên lại ngây người, nói với Ưng, “Anh cũng quen hắn?”
Ưng tựa hồ cũng thực kinh ngạc, sắc mặt của hắn thực âm trầm, “Hắn chính là một người trong đội ngũ của tôi, trong đội có năm nam một nữ, người này chính là một trong số đó… Hắn là, bạn thân tôi.”
Năm nam một nữ, Uyên nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, với tính toán của mật thất, chẳng lẽ lại không cải tạo hết những người này thành quái vật hoặc kẻ truy sát?
Ưng tựa hồ cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt càng đen, hắn thậm chí nhịn không được mà mắng nhỏ, “Hôm nay không giết được mật thất, không chém khối Rubik của nó làm tám phần, lão tử thề không làm người nữa!”