Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 147

Tác giả: Tử Giới
Chọn tập

Khi La Giản một lần nữa tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang đứng ở một nơi rất náo nhiệt, một nơi khá giống chợ, hắn cầm ô đứng đó, xung quanh người đến người đi, vô số người đeo mặt nạ đi qua bên người hắn, bọn họ có lẽ thấy La Giản, lại coi như hắn không tồn tại, nhưng thân thể vẫn vô thức vòng qua La Giản.

La Giản nâng tán dù đỏ, nâng mí mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện đây là một địa phương phi thường thú vị, nơi xa là màu sắc tuyệt đẹp, bầu trời màu tím phấn đan xen với màu xanh biển, mây trắng mênh mông vô bờ, hư vô mờ ảo lại thay đổi thất thường.

Đúng vậy, nơi đây là một biển mây, mà La Giản đang đứng ở một đài cao giữa biển mây này.

Dưới chân là một nền kim loại màu bạc, đây là một đài cao thật lớn hình tròn, đài cao này phiêu đãng trong biển mây như tấm bè gỗ nổi trên mặt nước, theo mây khói phập phồng mà thong thả di động về phía trước.

Bởi vì đài cao này phi thường lớn, trên đài cũng có rất nhiều người, bọn họ mặc quần áo lố lăng, hoặc đeo mặt nạ, hoặc đeo vải che mặt, hoặc trang điểm xinh đẹp, hoặc xấu không nhìn nổi. Nhưng những người này đều cầm trong tay vũ khí đủ loại kiểu dáng, điều này khiến La Giản có thể dễ như trở bàn tay mà đoán được thân phận bọn họ ––– bọn họ đều là người chơi.

Chỉ điều này, cũng đủ cho La Giản suy đoán đây là nơi nào, đây là thị trường giao dịch cho người chơi lâu năm trong truyền thuyết, do mật thất kiến tạo, địa phương duy nhất có thể khiến người chơi gặp mặt tiến hành giao dịch với nhau.

Bởi vì đây là thị trường giao dịch, cho nên trên đài cao có rất nhiều quầy hàng, công nhiên bán một số đạo cụ hình thù kỳ quái, có một người bước chậm qua quầy hàng trước mặt, ngẫu nhiên cảm thấy hứng thú, liền cùng chủ quán cò kè mặc cả một phen.

Giữa đài tròn có một phiến đá thật lớn, có không ít người chơi vây quanh khối đá này quan sát, phía trên hẳn là một số thông tin về mật thất, ví dụ như xếp hạng đội ngũ, xếp hạng người chơi, cùng với các loại thông tin tương quan đến mật thất.

“Đều là người chơi…” La Giản thì thầm, hắn cảm thấy thật may mắn, chính mình cư nhiên trong lúc vượt qua thời không cũng có thể vô ý chạy tới nơi này, cần phải nhớ kỹ tọa độ.

Thế nhưng, nếu là nơi này, có lẽ có thể thu thập được nhiều thông tin hơn.

La Giản cầm ô đi về phía phiến đá ở trung tâm, hắn vừa đi vừa chú ý người xung quanh, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ, khiến La Giản không khỏi thất vọng.

Khi hắn đi tới trước phiến đá lớn kia, hơn nữa đọc xong một số hạng mục cơ bản trên đó xong, hắn bỗng nhiên phát hiện chỗ không thích hợp.

Trên phiến đá viết một số tin tức cơ bản về “thị trường giao dịch người chơi”, phía trên viết: đài cao này được gọi là “Nhất Diệp Cô Chu*”, là thị trường để người chơi giao lưu và giao dịch, người chơi có thể trao đổi đạo cụ, thông tin ở đây; tổ đội và giải tán đội ngũ.

*Nhất Diệp Cô Chu (一叶孤舟): Một chiếc thuyền cô đơn.

Để đảm bảo sự an toàn và tính công bằng cho thị trường giao dịch, không thể sử dụng bất luận vũ khí hay kỹ năng gì ở đây, ngoại trừ mở và đóng tùy thân mật thất. Ngoài ra, mọi người chơi ở đây sẽ được tự động mang buff “không thể bị phá hủy – vô hiệu hóa công kích”, mọi hành vi công kích cùng ẩu đã đều không có hiệu quả. (giống khu an toàn trong game)

Ngoài ra, tin tức đăng ký với sàn giao dịch sẽ được công khai trên phiến đá ở trung tâm, mật thất bảo đảm độ chân thực tuyệt đối của thông tin được công bố. Những thông tin người chơi đăng lên, cho dù là chiêu mộ, triệu tập, treo giải thưởng, thậm chí là thư quyết đấu tới người khác, đều có thể biểu hiện trên bảng đá thông báo, mật thất sẽ xác minh tính chuẩn xác của thông tin này, sau đó công bố.

“Thật thú vị, không thể sử dụng bất luận vũ khí gì…” La Giản nhìn thông tin trên bảng, hắn theo bản năng xoay chuyển dù đỏ, sau đó quay đầu, nhìn thoáng qua một người chơi bên cạnh mình.

Người chơi này cũng đang ngẩng đầu xem thông tin giống La Giản, hắn mặc trang phục thích khách kỳ quái, giống như thích khách trong trò chơi vậy, trên mặt còn mang khăn che mặt màu đen, vũ khí của hắn là hai thanh đoản đao đeo bên hông. Người chơi này tựa hồ không chú ý tới La Giản, La Giản suy nghĩ một chút, hắn duỗi tay túm góc áo người chơi này.

Người nọ dừng một chút, rõ ràng cảm thấy có người đang kéo quần áo hắn, hắn cúi đầu nhìn về phía La Giản, lại không phát hiện gì, nghi hoặc nhìn khắp nơi, phát hiện xung quanh không có ai làm gì mình, không có ai kéo hắn.

Người chơi này tưởng mình bị ảo giác, ngơ ngác một lúc lại tiếp tục nhìn bảng thông báo.

La Giản cảm thấy rất thú vị, hắn lại giơ tay túm túm quần áo người này, thoáng dùng sức một chút. Người nọ lần này cảm thấy đặc biệt rõ ràng, cúi đầu thầm thì “Ai đó?”, lại tiếp tục nhìn xung quanh.

La Giản nhìn chằm chằm vào người chơi này, hắn quan sát đôi mắt người nọ, người này có một đôi đồng tử màu đen điển hình của người châu Á, dáng người cũng thực cường tráng, mặc trang phục giống thích khách, nhưng lại soái ngoài ý muốn. Người chơi này thực ra có thấy La Giản, nhưng trong nháy mắt thấy La Giản, hắn sẽ bị thôi miên mà quên mất sự tồn tại của La Giản. La Giản có thế nhìn thấy điều này từ mắt hắn, La Giản đột nhiên phát hiện, năng lực của mình cũng không biến mất, hắn vẫn có thể sử dụng vũ khí, ở nơi rõ ràng hạn chế năng lực mọi người này.

“Do mình sử dụng thủ đoạn khác thường tiến vào sao?” La Giản thì thầm, “Hay bởi vì thân phận đặc thù của thân thể này?”

Bởi vì dùng thủ đoạn khác thường tiến vào “Nhất Diệp Cô Chu”, nên mật thất không kịp ném buff đặc thù lên người hắn, hơn nữa với quyền hạn của mật thất, nó không thể can thiệp vào hành vi của La Giản.

Thể xác mới của La Giản… Từ khi được sáng tạo ra, đã được Ưng cùng đội ngũ giả thiết thành một người có “quyền hạn tối cao”, tương đương với thân phận GM trong trò chơi, cũng gọi là người quản lý trò chơi.

GM là bug lớn nhất trong mật thất, là tồn tại mật thất cũng không có quyền can thiệp, là một trình tự đặc thù, cũng là lá bài cuối cùng Ưng lưu lại. Lúc trước, Ưng lợi dụng lõi hệ thống luân hồi để thiết kế trò chơi, bởi vì ôm ý tưởng thiết kế một game thực tế ảo, tự nhiên cũng sẽ thiết kế GM, tận đến lúc sau, khi Ưng nhận ra mật thất đã thoát khỏi khống chế của mình, đoàn đội của hắn mới ở một khắc cuối cùng, gần như đánh đổi tính mạng để lâm thời giả thiết trình tự của GM, mà điều này, khiến ngoại trừ Ưng, mọi đồng bạn của hắn đều bỏ mạng.

Nhưng Ưng không thể tự mình tiếp quản vương bài này, cho nên hắn đành chờ đợi trăm năm ở đấu trường Tu La, đợi người có thể giúp hắn chuyển bại thành thắng kia.

Có lẽ hiện tại, La Giản chính là người đó.

“Tuy rằng rất thú vị, nhưng ta hẳn không thể làm ra hành động quá khích, nếu bị mật thất phát hiện, sẽ mạnh mẽ loại bỏ ta.” Tuy rằng thân phận GM trong trò chơi này có động trời đến đâu, nhưng nếu quá mức can thiệp vào hành động người chơi hay phá hủy đạo cụ trong mật thất, mật thất vẫn có quyền xử phạt La Giản.

Mà La Giản hiện tại tuyệt đối không thể rút dây động rừng.

Hắn cần giả làm một người không tồn tại, như không khí mà xuyên qua đám người chơi, đã tính tốt.

La Giản không tiếp tục đùa giỡn người chơi xui xẻo kia, người chơi kia ngơ ngác hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhưng rất mau đã không để ý nữa, đi tới địa phương khác, chỉ còn lại La Giản đứng tại chỗ, nâng đầu nhỏ nhìn xếp hạng trên bảng thông tin.

Trên phiến đá kia có xếp hạng đội ngũ, hạng nhất khiến La Giản cảm thấy có điểm quen thuộc, Quỷ Ảnh đội.

Hình như Đoạn Ly đã từng nói qua, trước kia hắn đã từng ở trong đội ngũ của Hinh Viêm, tựa hồ là một người trong đội ngũ chết đi sau đó người mới mới có thể gia nhập, hơn nữa Đoạn Ly dường như cũng không thích đội ngũ này, cho dù hắn vẫn luôn gọi Hình Viêm là đội trưởng.

Nếu như muốn tìm điểm đột phá, nhất định phải xuất phát từ đội ngũ này.

La Giản nghĩ, lại nhìn những thông tin khác trên phiến đá, hắn phát hiện trên phiến đá còn có một cái xếp hạng nữa, xếp hạng người chơi mạnh nhất, trên đó cũng có tên Hình Viêm, thế nhưng thú vị chính là, hắn cũng không phải hạng nhất, hạng nhất chính là một người có cái tên một chữ, gọi là “Hồng”.

Có lẽ đoạn thời gian này, Hình Viêm chưa phải vương giả mạnh nhất lúc trước, cho dù xếp hạng đội ngũ là hạng nhất, điều đó chỉ có nghĩa thực lực chỉnh thể của đội ngũ hắn mạnh hơn đội ngũ khác mà thôi.

“Nói cách khác, thời gian hiện tại vẫn là thời kỳ tương đối sớm sao?”

La Giản cũng không nhìn thấy tin tức liên quan tới anh họ La Phong của hắn, bất quá ngẫm lại cũng đúng, La Phong là người ký khế ước chung thân với mật thất, thực lực của hắn có thế nào cũng không có khả năng thoát khỏi mật thất, cho nên người chơi trở thành “U linh” sẽ bị cướp đoạt một số quyền lợi.

Nhưng trong ấn tượng của La Giản, thời gian anh trai hắn ở trong mật thất dài hơn Hình Viêm một chút, chỉ tiếc lúc trước anh họ chưa kịp kể cho hắn nhiều hơn, bằng không giờ phút này có thể thu thập được rất nhiều manh mối.

La Giản cũng không vội, hắn yên lặng dạo quanh đài cao một lần, sau khi xác nhận tọa độ “Nhất Diệp Cô Chu”, bắt đầu tìm hiểu tin tức từ những người chơi đang bàn luận xung quanh, hắn chú ý tới luận đàm liên quan đến Quỷ Ảnh đội, vừa lúc bên cạnh phiến đá có một đám người vây quanh đàm luận chuyện này.

“Đội ngũ này không biết là ngựa đen chui ra từ đâu, chưa kêu tiếng nào đã nhảy lên đầu.”

“Không phải chứ, ngay cả đội ngũ của tôi cũng đã rớt khỏi bảng xếp hạng.”

“…”

Thời điểm những người này nói tới đây, La Giản ý thức được, tuyến thời gian hiện tại có lẽ là lúc Quỷ Ảnh đội vừa xuất hiện, thành viên trong đội ngũ hiện tại nói không chừng còn chưa đầy đủ, nhưng Hình Viêm chắc chắn có ở đó, hắn chính là người sáng lập đội ngũ này.

Nhưng làm thế nào mới có thể tiếp xúc được với Quỷ Ảnh đội?

La Giản tự hỏi câu này, khiến hắn cảm thấy khó giải quyết, mỗi một đội ngũ trong mật thất đều trải qua tuần hoàn, muốn gặp được cũng không phải chuyện dễ dàng, biện pháp duy nhất là ngồi ở “Nhất Diệp Cô Chu” chờ, chờ Quỷ Ảnh đội xuất hiện, nếu bọn họ đã là đội ngũ mạnh nhất, vậy hẳn sẽ có lúc tới giao dịch thông tin.

Nhưng hiện tại, có một vấn đề.

La Giản không thể ở đây quá ba ngày, tuyệt đối không thể, dấu vết của hắn sẽ lưu lại trong không gian kỳ quái này thật lâu, mà những dấu vết đó thực dễ dàng bị ý chí mật thất tìm được, mật thất sẽ phát hiện sự tồn tại của hắn, hơn nữa, trước khi La Giản kịp củng cố năng lực bản thân, sẽ hạn chế cùng áp bách hắn.

“Trước khi bị mật thất phát hiện, ta phải khống chế được mạch máu của nó, hơn nữa củng cố quyền hạn GM của mình, như vậy, cho dù lúc sau mật thất nhận ra ta, ta mới có sức mạnh chống cự.”

Ở phương diện này, tiếp xúc Quỷ Ảnh đội chưa phải chuyện khẩn cấp, tuy rằng nội tâm La Giản xuất hiện ham muốn, hắn phi thường phi thường muốn nhìn thấy Hình Viêm, cho dù Hình Viêm này, không phải người hắn nhận thức.

Hình Viêm La Giản yêu, là kẻ truy sát kia, linh hồn của hắn ra đời trong bóng tối, có lẽ là sản phẩm ngoài ý muốn của mật thất, La Giản tin tưởng Hình Viêm này phỏng chừng cũng có năng lực nhất định, có thể chống cự ý chí mật thất, đây cũng là năng lực khiến kẻ truy sát có thể phá giải “mật thất trừng phạt không có cửa ra” lúc trước, cũng đưa La Giản ra ngoài.

“Thôi, nếu tiếp xúc Quỷ Ảnh đội không phải ưu tiên, ta vẫn nên đi tìm cửa đột phá khác đi.” La Giản phán đoán, nhưng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện một nhân vật thú vị.

Một người phi thường thú vị, hơn nữa còn là người quen.

Người nọ vẫn là bộ dáng thiếu niên, nhưng trang điểm trên mặt khiến La Giản vừa liếc mắt đã nhận ra hắn. Thiếu niên này tựa hồ là lần đầu tiên bước vào sàn giao dịch “Nhất Diệp Cô Chu”, tò mò nhìn xung quanh, trên mặt hắn là trang điểm mặt hề vặn vẹo, giống như nhân vật phản diện trong phim siêu anh hùng nào đó vậy, trông có chút rách nát, liếc mắt nhìn qua, hắn quả thực giống tên hề trên sân khấu vậy.

Nhưng La Giản nhận thức hắn, đây là lần đầu tiên ở thời không thác loạn La Giản đụng phải kẻ mà hắn “biết rõ”. Hắn chỉ không nghĩ tới, tên này tựa hồ cũng ngây người rất lâu trong mật thất, thế nhưng lại xuất hiện ở tuyến thời gian này, trước mặt hắn.

Nếu xuất hiện, liền không có đạo lý không tiếp xúc, La Giản vẫy vẫy dù đỏ, thu hồi vũ khí của mình, hắn bước chân nhẹ nhàng đi, tận lực để bản thân dung nhập vào dòng người, sau đó bất tri bất giác đi tới trước mặt tên hề.

Tên hề hiện tại chỉ là một thiếu niên, cho dù mặt hắn vẽ trang điểm buồn cười như vậy, nhưng trong mắt đại đa số người chơi, hắn chỉ là một người mới.

“Xin chào.” Bởi vì đã cất dù, La Giản sẽ tự nhiên mà xuất hiện trong mắt mọi người, phảng phất như hắn vẫn luôn đứng ở đó. Nhưng khi hắn xoay dù, hắn sẽ lại tự nhiên mà biến mất khỏi đó.

Tên hề cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang nói chuyện với mình, đây là một đứa nhỏ nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, lớn lên… rất đáng yêu, nhưng khí chất có vẻ hơi âm trầm, gương mặt tái nhợt, quần áo ngắn tay đơn giản xám xịt, còn có cẳng chân trần trụi, khiến đứa nhỏ trong như một con quỷ.

Đứa nhỏ cầm một cây dù đỏ lớn quá khổ người hắn, phỏng chừng cũng là người chơi.

Tên hề chần chờ một chút, nhưng vẫn nửa ngồi xổm, như vậy tầm mắt hắn mới có thể ngang bằng đứa nhỏ này. Hắn ôn hòa, duỗi tay sờ sờ đầu đứa nhỏ, mỉm cười nói: “Xin chào.”

Trang điểm trên mặt hắn theo nụ cười mà trở nên vặn vẹo, tuy rằng nhìn thật rợn người, nhưng kỳ dị, La Giản lại cảm nhận được thiện ý của thiếu niên này.

La Giản có chút kinh ngạc, thiếu niên này hoàn toàn khác với người đàn ông hắn gặp sau đó, nhưng giọng nói rất quen thuộc, cho dù chỉ thông qua giọng nói, La Giản cũng có thể nhận ra, thiếu niên này quả thật là tên hề lúc sau.

Chọn tập
Bình luận