Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 144

Tác giả: Tử Giới
Chọn tập

La Giản ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn sói nằm thoi thóp trên cỏ.

Con sói này đuổi giết hắn gần mười năm, thế nhưng ban đầu nó đánh không lại La Giản, đến bây giờ vẫn không đánh lại được La Giản, tuy rằng ngoại trừ La Giản, nó gần như có thể đánh bại bất luận kẻ nào.

La Giản vẫn luôn cho rằng con sói này là người chơi ý chí kiên định lại nặng tâm báo thù nào đó, bằng không tại sao lại kiên trì bền bỉ không ngừng đuổi theo La Giản như vậy, nhưng thời gian qua lâu, La Giản cũng chậm rãi bắt đầu phát hiện, thứ này cũng không giống người chơi bị biến thành quái vật.

Con sói này tựa hồ thật sự chỉ là một con sói mà thôi, nó có thân hình thật lớn cùng móng vuốt sắc bén, ban đầu nhỏ yếu hơn bất luận kẻ nào trên đấu trường Tu La, nó một đường theo đuôi La Giản đi quanh đấu trường, gắt gao đeo bám La Giản, để không cách La Giản quá xa, mỗi ngày nó đều phải liều mạng giãy giụa chiến đấu với địch nhân.

Thủ đoạn công kích của nó chỉ có một, chính là vung trảo cắn cào như sói thông thường vậy, so với những kẻ nắm giữ kỹ năng đáng sợ kia, có thể phun lửa có thể phun nước phóng ma pháp, có thể ẩn thân, đào đất, nháy mắt di động,… quả thực không đáng nhắc tới. Nhưng kỳ tích chính là, theo thời gian lắng đọng, con sói này có thể đánh thắng mọi loại người chơi cùng quái vật.

Bởi vì tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, móng vuốt của nó càng ngày càng sắc bén, nó vĩnh viễn chỉ cắn nơi yếu hại, thân thể nó linh hoạt, sức bật cường đại, nó biết, cho dù địch nhân có năng lực biến thái gì, các dạng kỹ năng kỳ ba gì, nhưng những thứ đó đều chỉ là một loại thủ đoạn công kích, mà công kích, chỉ cần nó né tránh được, sau đó chính là thời khắc để phản kích.

Nhưng nó lại không đánh thắng được La Giản, con sói này thậm chí đã miễn dịch được thuật thôi miên của La Giản, nó biết kỹ năng của La Giản cần điều kiện tiền đề là “bị nhìn thấy”. Bất luận kẻ nào, nháy mắt nhìn thấy La Giản đều sẽ rơi vào trạng thái “bị thôi miên”, bởi vậy, nó chưa bao giờ dùng mắt nhìn La Giản, mà là dựa vào khứu giác để đánh hơi.

Nó cũng biết rất nhiều nhược điểm của La Giản, La Giản có thể mô phỏng hình thái rất nhiều vũ khí cường đại, điều này cũng khiến hắn có vô số kỹ năng, La Giản biết sử dụng phối hợp những kĩ năng đó để công kích người khác, nhưng vấn đề là, La Giản biết rất nhiều, lại không thể tập trung tấn công một bộ môn, học nhiều nhưng không tinh.

Thế nhưng, ý thức cường đại rèn luyện ra trên chiến trường bù lại yếu điểm của La Giản, hắn biết mình không sử dụng thuần thục vũ khí nào, vậy dứt khoát sử dụng tất cả các vũ khí, thủ đoạn công kích thiên kỳ bách quái (nhiều lại quái gở) là đặc điểm của hắn, mà La Giản cũng bắt đầu mò mẫm phối hợp các loại vũ khí để nâng cao thực lực bản thân.

Mười năm trên đấu trường Tu La như một cái chớp mắt, La Giản thậm chí không có cảm giác thời gian trôi qua, hắn cũng lười tính toán tột cùng đã bao lâu trôi qua, hắn chìm sâu vào chiến đấu, thế nên hắn cũng không dừng lại được, giống như động cơ vĩnh cửu, vĩnh viễn bảo trì trạng thái đáng sợ mà điên cuồng… trạng thái giết đỏ cả mắt. Hắn tôi luyện kỹ xảo qua chiến đấu, hắn sử dụng càng lúc càng thuần thục các loại vũ khí, các phương pháp sử dụng năng lực của mình, lợi dụng những ưu thế của bản thân, chuyển bại thành thắng, xoay chuyển càn khôn.

Mà dưới tình huống La Giản không ý thức được, hắn đã trở thành một truyền thuyết.

Khi La Giản một đường giết vào vòng cao cấp, sau đó một giây giết sạch mọi người, hắn vẻ mặt chết lặng mà đi về phía sân khấu của người thắng, mà người dưới sân khấu, chỉ có thể yên lặng kính ngưỡng, nhìn bóng lưng hắn.

Thế nhưng sự tình mọi người không nghĩ tới là, sau khi La Giản đi tới cây đại thụ kia, gặp mặt cùng cường giả thần bí dưới gốc cây, rất nhanh La Giản lại trở lại, hắn quay lại cũng không nói tiếng nào, thời điểm hắn quay lại, mọi người trên chiến trường đều đã bò dậy, tiếp tục chém giết lẫn nhau, cho dù có vài người phát hiện ra La Giản quay lại cũng không thoát thân khỏi chiến cuộc được, vì thế La Giản liền một đường duy trì tư thái người trong suốt, đi ngang qua đấu trường Tu La, tới rìa chiến trường, nơi đó là mảnh đất hòa bình không có tranh đấu.

Con sói cũng theo tới, lại một lần nữa không biết lượng sức mà khiêu chiến La Giản, sau đó liền bị La Giản đánh ngã.

La Giản ngồi xổm xuống sờ sờ đầu sói lớn, hỏi nó: “Tại sao mày vẫn luôn đi theo tao?”

Sói lớn vẫn chưa chết hẳn, cũng không nói lời nào, chỉ hô hấp nặng nề, nó dùng tròng mắt đỏ tươi nhìn La Giản.

Tròng mắt đỏ như máu.

Tay La Giản đều đang phát run.

Kỳ thật trên đấu trường Tu La, hết thảy mọi thứ trong tầm nhìn đều là đỏ tươi đỏ sậm màu máu, còn có ánh hoàng hôn màu đỏ chiếu xuống, bất cứ vật thể nào bị chiếu lên đều sẽ ánh lên một tầng màu đỏ, càng miễn bàn đến máu đổ trên chiến trường, La Giản đã sớm không còn mẫn cảm với màu đỏ, hắn cảm thấy trong trí nhớ xa xôi có một người đàn ông với đôi mắt đỏ.

“Hình Viêm…” La Giản hô một câu, nhưng bản thân hắn cũng không rõ mình đang gọi tên ai, chấp nhất của hắn đều bị thời gian mài sạch, mọi tình cảm đều chết lặng sau nhiều năm giết chóc, hắn tự cho rằng bản thân mình vẫn tồn tịa, những có lẽ ở một thời khắc nào đó, La Giản cũng là người đã chết.

La Giản nhớ tới Ưng đã nói với hắn trước khi rời đi: “La Giản… cậu muốn thoát khỏi khống chế của mật thất, phải biến bản thân trở thành người chết.”

Phải khiến bản thân không còn tồn tại, đã chết, phải dùng thân phận một người khác đi đối mặt khiêu chiến hoàn toàn mới, muốn tiếp tục sống phải từ bỏ rất nhiều thứ trân quý, khó có thể vứt bỏ.

“Đừng đi theo tôi nữa.” La Giản nói với con sói kia, ngữ khí hắn có chút bi thương, “Sau ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.”

La Giản đứng lên định rời đi, nhưng hắn vừa bước ra nửa bước, liền cảm thấy ống quần bị thứ gì níu lấy, hắn cúi đầu liền thấy sói lớn đáng thương vô cùng đang thò đầu qua, cắn ống quần La Giản.

Sói không biết nói, chỉ ô ô kêu hai tiếng, nó rất ít phát ra âm thanh như vậy, La Giản đối luyện cùng nó vô số lần, từng bị cắt chết, cùng từng đâm chết đối phương, lại chưa từng thấy con sói này phát ra âm thanh như vậy, âm thanh bi thương, phảng phất như nó có thể cảm ứng được sự rời khỏi của La Giản, đang dùng phương thức của riêng mình để giữ La Giản ở lại.

Lòng La Giản có tâm sự, nhịn không được lại ngồi xổm xuống sờ sờ đầu sói, lông tóc nó sờ lên thực thoải mái, khiến La Giản yêu thích không muốn buông tay, thế nhưng cuối cùng La Giản vẫn bỏ lại nó, một mình đi về phía rừng rậm, La Giản cần tìm một nơi an tĩnh, không có bất luận kẻ nào.

Mà địa phương như vậy, trong đấu trường Tu La, chỗ nào cũng có, La Giản đi thật lâu trong rừng cây, hắn lại về rừng cây nhỏ quỷ đả tường, hiện tại, bởi vì giả thiết tự chữa trị của đấu trường Tu La, rừng cây này đã sớm phục hồi như cũ, lại biến thành bộ dáng lúc đầu La Giản thấy, khô khốc, rậm ráp nhánh cây.

Thân cây bị La Giản đánh dấu chữ thập cũng đã phục hồi như trước, sạch sẽ, cái gì cũng không lưu lại. La Giản theo đường nhỏ đi về phía trước, hắn trở lại nơi hắn tỉnh lại ban đầu, trên tảng đá thật lớn kia, La Giản nhảy lên đó, ngồi xếp bằng trên tảng đá.

Giữa kẽ nứt của tảng đá có vài cọng cỏ sinh lực ngoan cường nhú lên, đó cũng là cọng cỏ La Giản thấy lúc hắn vừa tỉnh lại.

Ánh nắng hoàng hôn vẫn chiếu lên đó, nhiễm đỏ thân cỏ.

La Giản nhìn chằm chằm cây cỏ nhỏ rất lâu, hắn đang suy nghĩ một số việc, nhưng hắn lại cảm thấy đại não trống rỗng cái gì cũng không có, hắn muốn hồi tưởng lại những việc hắn đã trải qua thật lâu thật lâu trước kia, hắn muốn hồi tưởng lại mỗi một người mình đã từng gặp kể từ khi sinh ra, mỗi một chuyện vui hay chuyện buồn, cho dù hỉ nộ ai nhạc, đều là những chuyện La Giản từng trải qua.

Đó là cả cuộc đời La Giản.

Nhưng hôm nay, hắn phải vứt bỏ hết thảy, hắn phải xóa sạch sự tồn tại của “La Giản” trên thế giới này, biến mất hoàn toàn, khiến mỗi một người biết được sự tồn tại của La Giản đều cho rằng hắn đã chết.

“Tôi đã chết.” La Giản lặp lại những lời này.

Hắn lắc lắc vũ khí của mình, biến dù đỏ thành một thanh đoản đao, đoản đao lúc ban đầu kia. Kỳ thật cây đao này là do La Giản theo bản năng mô phỏng vũ khí của Hình Viêm mà thành, trong một đoạn thời gian đầu, cây đao này đã làm bạn cùng La Giản, đi được một quãng đường không ngắn.

Mà giờ khắc này, La Giản phải dùng nó để kết liễu bản thân.

Cho nên La Giản giơ đao, hít sâu một hơi, lưỡi đao dán lên yết hầu.

Trong đấu trường Tu La, sau khi chết có thể hồi sinh.

Nhưng hiện tại, La Giản là một ngoại lệ. Ưng có quyền hạn sửa chữa một phần đấu trường Tu La, hắn sửa lại giả thiết trên người La Giản, hiện tại La Giản đã không thể hồi sinh, nếu hắn chết, vậy là tử vong chân chính, linh hồn rời thể xác, thân thể cũng vào nháy mắt tử vong mà bị tiêu trừ khỏi không gian này, hắn sẽ chết đi, vĩnh viễn.

Trong nội tâm từng có mờ mịt nghi ngờ, La Giản cũng không biết lựa chọn của mình có chính xác hay không, nhưng hôm nay, hắn cũng không còn con đường khác để lựa chọn, trước mặt hắn chỉ có một con đường, nếu không bước về phía trước, kì thật chẳng khác nào đã chết.

Do dự là một biểu hiện của yếu đuối.

La Giản nhắm mắt lại, ngón tay dùng sức cầm chuôi đao, hắn dùng đao dí lên cổ, thong thả ấn xuống, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn trên yết hầu mình, máu trên người hắn chảy xuống, nhiệt độ ấm áp liền rời khỏi thể xác vô dụng này.

Một giây trước khi bóng tối cắn nuốt La Giản, La Giản trong lúc mê man lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, có người nói:

“–––mặc kệ là ở đâu, tôi đều sẽ bảo vệ em…” –

Vì thế một giây kia, thời gian dường như đã dừng lại.

Không biết trôi qua bao lâu, khi La Giản một lần nữa mở to mắt, hắn phát hiện bản thân mình đang đứng giữa một cánh đồng.

Là đồng ruộng chỉ có địa phương như nông thôn mới có, đồng ruộng tự nhiên mà giản dị, chưa trải qua bất luận tu chỉnh gì, hoàn toàn dựa vào bước chân con người mà tạo thành đường mòn, ở nơi xa còn có nhà ngói màu vàng cao cao thấp thấp, bù nhìn rách tung tóe ở giữa cánh đồng, ánh nắng ban trưa chiếu thẳng xuống lúa mạch vàng ruộm, khác hẳn với sự tĩnh lặng của đấu trường Tu La, nơi này có gió thổi, khi lướt qua làn da, sẽ mang tới một cảm giác mát lạnh.

La Giản có chút hoảng hốt, hắn nhịn không được cúi đầu quan sát thân thể của mình.

Đây không phải thân thể của hắn… Nhưng lại quả thật là thân thể hắn, hắn bị nhét vào một thể xác khác, một thể xác đã được chuẩn bị sẵn cho hắn, thân thể này vẫn luôn nằm trong trạng thái chờ đợi, nhưng hôm nay, nó thuộc về La Giản.

Phảng phất như trọng sinh vậy.

Chọn tập
Bình luận