Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 100

Tác giả: Tử Giới
Chọn tập

Di chứng về “quỷ” cũng không kéo dài quá lâu, tốt xấu gì sau khi La Giản thở dốc một hồi, cậu cũng cảm giác thoải mái hơn nhiều, nhưng cậu vẫn luyến tiếc rời khỏi vòng tay ôm ấp của kẻ truy sát, liền bò a bò trong ngực Hình Viêm, đem toàn bộ mặt chôn trên ngực Hình Viêm, Hình Viêm sủng nịnh, ôn nhu vuốt ve tóc La Giản.

Nhưng Hình Viêm vừa vuốt vuốt, tay chân liền không thành thật, bế La Giản lên để cậu ngồi lên hai chân mình, mà bản thân trực tiếp ngồi bên cạnh một cây mây thật lớn, vừa hôn môi La Giản, vừa vói tay vào quần áo cậu. Đôi tay kẻ truy sát có chút lạnh lẽo, khiến La Giản không tự giác rùng mình một cái, trên tay dùng đẩy đẩy hắn, nhưng không đẩy ra được.

Kẻ truy sát được một tấc lại muốn tiến một thước, đôi tay ôm chặt La Giản, cắn môi La Giản mà cẩn thận gặm, đầu lưỡi cũng muốn vói vào đảo long trời lở đất, La Giản cảm thấy hô hấp còn khó khăn hơn vừa rồi.

Đang dây dưa, liền cảm giác được thứ cứng rắn lửa nóng chống lên hông La Giản, La Giản tức khắc đại não sung huyết, mặt đỏ như quả táo, cậu dùng hết sức từ lúc còn bú mẹ mà kéo dãn khoảng cách với Hình Viêm, nhỏ giọng oán trách: “Cũng không nhìn xem đây là đâu, đừng nháo!”

Hình Viêm mắt điếc tai ngờ, thò mặt qua cọ cọ La Giản, thậm chí còn chứa ý vị sắc tình, đỡ eo La Giản, để mông cậu cọ sát trên đùi hắn.

“Đừng như vậy…” La Giản mặt đỏ đến lợi hại, cậu vội vã muốn đứng lên, nhưng kẻ truy sát không để cậu thành công, đè lại bả vai La Giản, môi hôn môi.

Bất quá, ở thời điểm hai người thân thiết nóng bỏng tới khó phân, đứa nhỏ cầm dù đỏ liền mang A Lam tới, liếc mắt liền thấy hai người đang hôn môi, đứa bé nhìn không tự giác mà dừng bước, Phong Vũ Lam vốn dĩ vẻ mặt hoảng hốt đi theo nó, thấy nó dừng lại, cũng không tiếp tục đi, cũng theo đó mà ngừng tại chỗ, biểu tình trên mặt vẫn là hoảng hốt như trước.

Đứa bé không nói lời nào, cũng không có động tác khác, nó nhìn chằm chằm kẻ truy sát cùng La Giản một lát, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh kỳ quái gì, biểu tình trên mặt nó có chút cổ quái, nhưng đó không phải cảm xúc kinh ngạc hay chán ghét, sau đó nó dường như nghĩ tới cái gì, tự giễu cười.

“A Lam, tôi biết vũ khí của cậu có thể hóa thành người, biến thành một người giống cậu như đúc, tự xưng là “cái bóng”.” Đứa bé nhìn hai người hôn nhau khó mà tách ra trước mắt, đột nhiên mở miệng nói với Phong Vũ Lam một đề tài hoàn toàn không liên quan, nó nói như vậy: “Có phải có cảm giác như soi gương hay không?”

A Lam giờ phút này tựa hồ thanh tỉnh một chút, như đột nhiên hồi thần từ mộng cảnh nào đó, cậu dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp quay đầu nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ này chỉ cao tới eo cậu, thấp bé lại suy nhược, sắc mặt nó tái nhợt, chân không chạm đất, trông như cô hồn dã quỷ tới từ địa ngục.

Chỉ cần nhìn đứa nhỏ này, Phong Vũ Lam liền cảm thấy chính mình phảng phất như hiểu rõ cái gì, nhưng kỳ thật chính cậu cũng không rõ lắm mình rốt cuộc hiểu rõ cái gì, cậu chỉ có một suy đoán mơ hồ về thân phận của nó, suy đoán này thần kỳ lại lớn mật như vậy, khiến mỗi khi cậu chạm vào ý tưởng này sâu trong nội tâm, đều sẽ vì suy nghĩ ly kỳ của chính mình mà ra một thân mồ hôi lạnh

Nhưng mà, cho dù kinh ngạc thế nào, giờ phút này Phong Vũ Lam vẫn bình tĩnh lại, cậu trả lời đứa trẻ này, nói: “Cái bóng cùng bản thể vẫn có sự khác biệt, tích cách của chúng tôi cũng không giống nhau. Nhưng nếu tôi cứ nhìn hắn như vậy, quả thật có cảm giác giống như soi gương.”

“Thì ra là vậy…” Đứa bé trầm mặc một lát, dường như đang suy ngẫm gì đó, ngẩng đầu nhìn Phong Vũ Lam, duỗi tay chỉ một đôi trước mặt: “Vậy cậu có ý kiến gì về bọn họ không?”

Phong Vũ Lam vì thế ngẩng đầu nhìn về phía hai người La Giản, bọn họ cũng không biết bên cạnh có người vây xem, vẫn gắt gao ôm thành một khối, nhưng kẻ truy sát kia phảng phất đã nhận ra cái gì, đột nhiên buông La Giản ra, mà La Giản bị hắn hôn đến đầu váng mắt hoa, vẻ mặt mờ mịt.

Kẻ truy sát ôm La Giản khắp nơi nhìn xung quanh, hắn mơ hồ cảm ứng được xung quanh có hơi thở, cho dù hơi thở này phi thường mỏng manh, mỏng manh đến mức có thể bỏ qua.

Phong Vũ Lam không nói chuyện nữa, cậu nhìn La Giản một lúc lâu, sau đó mới quay đầu lại nói, thập phần nghiêm túc nhìn đứa trẻ kia, nó cảm ứng được tầm mắt của cậu, hai người đối diện nhau, lúc này A Lam mới mở miệng nói: “La Giản là bạn tốt nhất của tôi, tôi nguyện ý ủng hộ cậu ấy, mặc kệ cậu ấy muốn làm gì, mặc kệ cậu ấy muốn đi đâu.”

Đứa nhỏ kia dường như hiểu tầng ý nghĩa sâu xa của lời A Lam nói, mỉm cười, ngữ khí nó mang theo vẻ hài hước: “Được rồi, nhưng cho dù cậu có quyết tâm lớn thế nào, cũng không ngăn được tôi.”

A Lam cũng cười, cậu tươi cười phi thường ôn hòa, dịu dàng nói: “Tôi không cần ngăn cản cậu.”

A Lam nói như vậy tựa hồ khiến đứa nhỏ này chần chờ, nó hơi hơi cúi đầu, lông mi rất dài, rũ xuống bóng đổ trên làn da tái nhợt. Từ góc độ Phong Vũ Lam nhìn qua, còn có thể thấy cái mũi nhỏ xinh cùng cái môi chu lên – môi kia cũng là màu sắc tái nhợt, hầu như không nhìn thấy màu hồng nhuận.

“Cậu nhận ra tôi sao?” Đứa nhỏ hỏi cậu như vậy.

(bắt đầu đổi xưng hô từ đây vì nhận ra nhau)

Phong Vũ Lam dừng một chút, trả lời: “Cậu thực dễ nhận ra, tuy rằng sự thật này khó có thể tưởng tượng nổi, tuy rằng bộ dáng của cậu so với lúc trước…thật sự khác biệt quá lớn! Hơn nữa, việc tớ không thể tưởng tượng chính là, rốt cuộc tại sao cậu lại biến thành bộ dáng này, tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Đứa bé không trả lời những câu hỏi đó, nó lợi dùng đầy đủ ưu thế bản thân, ngẩng đầu dùng ánh mắt tiểu hài tử mà khẩn cầu nhìn A Lam, ngữ khí thậm chí có hương vị làm nũng: “Cậu sẽ giúp tớ sao?”

Phong Vũ Lam co rút khóe miệng, biểu tình thực bất đắc dĩ: “Đừng giả bộ dễ thương… được rồi, tớ không biết nguyên nhân là gì, nhưng tớ sẽ giúp cậu.”

Đứa nhỏ lại bắt đầu lo lắng: “Cậu giúp tớ, chẳng khác nào phản bội đội mình, phản bội bạn mình.”

“Cậu không phải là đồng bạn tớ sao?” Phong Vũ Lam hỏi thử.

“Tớ đương nhiên là đồng bạn cậu!” Đứa bé lập tức thừa nhận, nhưng rất nhanh liền uể oải: “Nhưng hiện tại không phải.”

“Tại sao lại không phải? Trong lòng cậu, ý nghĩa của đồng bạn là gì? Rời khỏi đội liền thành người xa lạ sao? Hoặc đeo lên cái mặt nạ liền tỏ vẻ không quen biết tớ sao? Hoặc lại, coi tớ như thú bông sử dụng tới sử dụng đi sao?” Phong Vũ Lam nói xong câu cuối bắt đầu phẫn nộ! Những việc này trước sau cậu khiến cậu nghĩ không rõ, bởi vậy A Lam mạnh mẽ thoát khỏi khống chế của “thuật thôi miên”, hướng về phía đứa nhỏ bước tới một bước, một bước kia mang khí thế như muốn giết người.

Đối diện nhau, đứa nhỏ còn đang lơ lửng, phảng phất như sợ A Lam tức giận, thoáng cúi đầu: “Xin lỗi, cậu đừng tức giận, tớ vốn dĩ không muốn làm như vậy… Nhưng mà… Tớ không thể để hắn… để hắn phát hiện ra tớ…”

A Lam bắt được trọng điểm trong lời cậu nói, nhíu mày: “Hắn…hắn là ai?”

Đứa nhỏ không trả lời A Lam, nó vung tay lên, cả người đột nhiên biến mất, A Lam đành phải trơ mắt nhìn đứa bé cứ vậy mà đột ngột biến mất, khi nó biến mất, kĩ năng bám vào người Phong Vũ Lam cũng theo đó mà mất hiệu lực, sau khi thoát khỏi trạng thái không có cảm giác tồn tại, hai người La Giản thực mau liền phát hiện ra cậu.

“A Lam, tại sao cậu lại ở đây?”

Phong Vũ Lam đột nhiên hiện ra khiến La Giản không kịp trở tay, vội vàng từ trên người kẻ truy sát nhảy xuống, hơi xấu hổ kéo kéo quần áo hỗn độn của bản thân, thời điểm nhìn về phía A Lam, lại phát hiện Phong Vũ Lam không đặt lực chú ý lên người mình, mà là cúi đầu không biết nhìn cái gì, bộ dáng như đang suy tư.

“Làm sao vậy?”

Phong Vũ Lam bị một câu của La Giản gọi hồn về, không khỏi ngẩng đầu nhìn La Giản, thật sâu nhìn, dùng một loại ánh mắt không thể hình dung. Nháy mắt kia, La Giản dường như bị loại ánh mắt này dọa sợ, cậu không biết tại sao Phong Vũ Lam sẽ đột nhiên dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, liền phảng phất như xuyên thấu qua người La Giản, nhìn về một nơi xa xôi không thể với tới, kéo dài tới tương lai rất xa rất xa.

Chỉ một thoáng, La Giản cơ hồ muốn hỏi cậu: Cậu đang nhìn cái gì?

Nhưng cậu không hỏi được ra miệng, Phong Vũ Lam cắt ngang lời cậu.

“Đội ngũ quân địch có mấy kẻ chạy trốn, nhưng Đoạn Ly bọn họ bị hai kẻ truy sát còn lại giữ chân, cho nên tớ lại đây xem các cậu. Thế nào? Thần minh kia nói ra vị trí cánh cửa chưa?”

La Giản nghe xong lời này liền tiếc nuối lắc đầu, nhìn kẻ truy sát bên cạnh mình: “Không có, Hình Viêm đã giết chết hắn.”

“Đã chết? Vậy thì phiền rồi.” Phong Vũ Lam làm ra bộ dáng buồn rầu, cuối cùng, lại quay đầu nhìn La Giản, nói: “Cậu không lấy được manh mối nào khác trên người hắn sao?”

La Giản cơ hồ không phòng bị Phong Vũ Lam, cậu chỉ suy nghĩ một lát liền móc ra ngọc bội lấy từ người thần minh, ngọc bội xanh biếc lắc qua lắc lại trước mặt Phong Vũ Lam, La Giản sau đó nói: “Chỉ lấy được thứ này… Lúc trước ở quỷ mộ tớ cũng lấy được một khối, nhưng hai khối này lại không ghép được.”

Khi La Giản móc ngọc bội ra, ánh mắt A Lam lập lòe một chút, bất quá chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức làm người kinh hồn táng đảm. Sau đó A Lam không có quá nhiều biểu tình, cậu giống như tò mò, tới gần La Giản một chút, gần gũi quan sát ngọc bội, La Giản lấy cả hai khối ngọc bội ra.

Hai khối ngọc đều là màu xanh biếc, nhưng một cái màu đậm hơn, một cái màu nhạt hơn, hoa văn cùng chỗ nứt đều không tương xứng.

“Khối màu đậm.” Thời điểm Phong Vũ Lam quan sát ngọc bội, đột ngột có âm thanh vang lên bên tai cậu, vì thế A Lam suy nghĩ, chỉ vào khối màu đậm hơn hỏi La Giản: “Đây là khối cậu lấy được trên người thần minh?”

“Đúng vậy.” La Giản nheo mắt, lực chú ý của cậu không đặt trên ngọc bội, mà đặt trên người A Lam, cậu cảm thấy A Lam không quá giống lúc trước, nhưng đến tột cùng là không giống ở đâu? La Giản trong nhất thời không nghĩ ra.

“Có thể cho tớ nhìn xem không?” A Lam thoáng ngẩng mặt, đôi mắt đen nhánh không chớp nhìn La Giản.

La Giản bỗng nhiên cảm thấy tần suất trái tim thay đổi.

Cậu chần chờ một lúc, trong lúc này, cả hai người đều không nói gì, ngay cả kẻ truy sát đứng bên cạnh vẫn luôn không nhúc nhích nhìn hai người. Trầm mặc khác thường tràn lan giữa ba người, không khí như hóa thành khối, nặng nề đến mức khiến người ta ngạt thở.

____________

Tui sẽ tiếp tục để đại từ nhân xưng của bé ô đỏ là “nó” và La Giản là “cậu” còn đến khi đến dòng thời gian chính theo cốt truyện sẽ để bé ô đỏ là “cậu” còn La Giản là “hắn”. Tui tính vậy, đồng bào ai có ý kiến ngon hơn thì hét nhanh trc khi tui edit tới chỗ đó nha.

Chọn tập
Bình luận