Trạng thái vũ khí của U linh trong tình huống bình thường là hai thanh súng lục.
Nhưng hắn có kỹ năng cải tạo, nên có thể thay đổi hình thái vũ khí của bản thân, ví dụ như biến thành ống phóng tên lửa, súng bắn tỉa, pháo cối khiêng trên vai, còn có đủ loại…
Hơn nữa U linh dường như có tình yêu sâu sắc với vũ khí nóng, dường như cả người hắn chính là kho đạn dược di động, chỉ cần hắn muốn, có thể tùy thời tùy chỗ ném bom ra ngoài, tùy thân mật thất của hắn thực lớn, thậm chí hắn còn cất một cái xe tăng ở trong, nếu không phải điều kiện hạn chế, chỉ sợ cũng đã dọn ra ngoài.
Đại chiêu được hắn đặt tên là “Vụ nổ chuỗi”, chiêu này đặc biệt hữu hiệu với địch nhân trên diện rộng, khi viên đạn đặc thù của hắn bắn trúng một kẻ địch, sẽ khiến kẻ địch đáng thương này kíp nổ từ bên trong, nếu vụ nổ lan tới những sinh vật xung quanh, sẽ sinh ra hiệu quả nổ liên hoàn, địch nhân xung quanh liền sẽ phanh phanh phanh mà nổ như pháo hoa, bắn máu tứ tung!
Hơn nữa, dưới tình huống quái vật đông đúc thế này, phạm vi vụ nổ này có thể lan tới, là phi thường đáng sợ.
Bởi vì những chuỗi nổ kịch liệt, toàn bộ mộ thất đều rung lên, mặt đất dưới chân dường như cũng theo đó mà rung lắc, ngay cả trên trần nhà cũng có đá vụn không ngừng rơi xuống, thực đáng sợ, cảm giác như trần mộ có thể bất chợt mà sập xuống, La Giản đứng bên cạnh kẻ truy sát nghĩ vậy, vừa rồi nếu cậu không theo Hình Viêm rời đi, phỏng chừng cũng sẽ bị vụ nổ lan tới, thoạt nhìn, đây là kiệt tác của anh họ cậu.
Đồng thời, A Lam co trong lòng Đoạn Ly cũng ngẩng đầu nhìn trung tâm vụ nổ, cũng may gian mộ thất thần bí này thực lớn, trần nhà cao không thấy đỉnh, rộng mở như vài cái sân bóng rổ gộp lại, đứng ở một góc, chỉ cần xung quanh không có những nụ hoa đáng chết đó, sẽ không bị vụ nổ lan tới.
Mà một chiêu này của U linh, có thể nói, dường như hủy diệt toàn bộ quái vật trong mộ thất.
Thần minh chỉ huy hết thảy vẫn cao cao trôi nổi giữa không trung, hắn biết vụ nổ này không thể phá nổi cây cổ thụ kia, cho nên cũng không lo lắng, điều khiến hắn lo lắng chính là, đàn kiến đáng chết này, so với tưởng tượng còn muốn khó chơi hơn.
“Tuy nhiên… vẫn có chút thu hoạch.” Thần minh ngẩng đầu, nhìn về phía cửa lớn, nơi đó cũng vừa có một nhóm con kiến vừa tiến vào, nhưng thời điểm họ tiến vào thực không khéo, vừa vặn vào lúc U linh xuất đại chiêu, còn chưa phản ứng kịp, bọn họ cũng đã bị ánh lửa từ vụ nổ cắn nuốt.
Nhưng dù sao đều là những người chơi lâu năm, ngoại trừ một người bị trọng thương, những người khác chỉ hơi chật vật.
Mà người bị thương kia, thật không trùng hợp, chính là cô nàng quân sư mặc sườn xám. “Có vẻ chúng ta gặp phiền toái lớn.” Khuôn mặt lạnh băng của đội trưởng Quỷ Hút Máu trở nên nghiêm trọng, hai tay hắn gắt gao ôm nữ nhân vào lòng, tuy rằng miệng vết thương cần xử lý khẩn cấp, nhưng nữ nhân này ngoài trí tuệ đáng sợ, cơ hồ là thành viên yếu nhất đội ngũ bọn họ.
Nữ nhân không có chút sức chiến đấu nào, không chỉ không có khả năng chiến đấu, tố chất thân thể của nàng cũng không khác người bình thường nhiều lắm, thậm chí càng yếu hơn một chút, quả thực còn không bằng người mới, khó có thể tưởng tượng nàng là người chơi lâu năm đã vượt qua mấy mươi mật thất. Hơn nữa vũ khí của nàng cũng thực thần kỳ, là một cây bút.
Đội ngũ này không thể mất đi nàng, chứ không chỉ là trí tuệ kinh người của nàng.
Mật thất không cho nữ nhân này khả năng chiến đấu, không cho nàng năng lực bảo vệ bản thân, nhưng lại cho nàng một kĩ năng nghịch thiên.
Cây bút kia, có thể viết lại vận mệnh.
“Tên hề… đáng chết, tên kia đã chết sao?” Đội trưởng Quỷ Hút Máu cau mày nhìn nữ nhân trong lòng, nữ nhân đã hôn mê bất tỉnh, thời điểm xảy ra vụ nổ vị trí nàng đứng không tốt lắm, vừa lúc bị lan tới, cho dù đội trưởng Quỷ Hút Máu kịp thời lấy thân thể mình che chắn cho nàng, nhưng nữ nhân yếu ớt này vẫn bị trọng thương, ngực nàng máu thịt mơ hồ, bị bỏng trên diện rộng, hai chân gần như bị đốt trụi, hai tay cũng có vết thương lớn nhỏ, nếu mặc kệ, thực mau sẽ chết.
Hơn nữa vừa lúc, trong đội ngũ bọn họ không có nhân tài có kỹ năng phục hồi, dược phẩm chữa bệnh họ mang theo không có hiệu quả với vết thương nghiêm trọng như vậy, đạo cụ có thể chữa thương đều đã dùng hết trên người nàng.
Bản thân đội trưởng Quỷ Hút Máu có kỹ năng khôi phục cường độ cao, thuộc về loại hình gián đánh mãi không chết, chỉ cần hắn có máu. Nhưng kĩ năng này chỉ hữu dụng với bản thân hắn.
Mà tráng hán, hoàn toàn là loại hình sức mạnh, cũng là người có kỹ năng tự phục hồi, đồng dạng cũng chỉ hữu hiệu với bản thân.
Mà tên hề, hắn là bác sĩ có kinh nghiệm chữa bệnh, nhưng giờ phút này hắn… không rõ sống chết.
Còn một người cuối cùng… không ai đề cập tới.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?” Đội ngũ đáng thương chỉ còn lại ba người, tráng hán kia cũng một bộ hoang mang lo sợ.
“Chúng ta không thể từ bỏ.” Đội trưởng Quỷ Hút Máu nhìn mộ thất thực lớn, vụ nổ liên hoàn đã dừng lại, đám quái vật gần như đã bị diệt sạch, những nụ hoa còn lại cũng bị thiêu, vỡ vụn thành từng mảnh, không có dây mây hay đám quái vật dây dưa, toàn bộ mộ thất liền trở nên rộng rãi, cũng không còn chen chúc như trước. Hơn nữa trên mặt đất còn ánh lửa chưa tắt, mộ thần vốn dĩ tối tăm cũng trở nên sáng ngời.
Mà Thần minh trôi nổi giữa không trung, giờ phút này phá lệ nổi bật, bởi vì người hắn tựa như cái bóng đèn, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Bọn kiến hôi, các ngươi khiến ta kinh ngạc.” Thần minh nói, ánh mắt nhìn về phía U linh cách hắn gần nhất.
U linh đương nhiên sẽ không bị kỹ năng của bản thân lan tới tuy rằng hắn đứng ở trung tâm vụ nổ, thế nhưng hắn vẫn có chút chật vật, tóc tai tán loạn, vì thế dứt khoát đội mũ lên, vũ khí trong tay vẫn ở hình thái ống phóng tên lửa, khẩu pháo vẫn nhắm vào Thần minh giữa không trung.
“Ngươi khiến ta kinh ngạc.” Thần minh sâu kín nói, hắn chỉ huy dây mây khiến mình hạ thấp độ cao, hơn nữa càng lúc càng áp sát U linh.
“Thế nhưng, đây quả thực là một lựa chọn sai lầm.” Thần minh tiếp tục nói, đột nhiên nở nụ cười: “Nhìn xung quanh ngươi đi, bởi vì vụ nổ đáng sợ này, đội viên của ngươi đều lùi tới một góc xa, mà ngươi chỉ còn một mình… ở trước mặt ta.”
U linh dừng một chút, dường như bắt đầu chuẩn bị nã pháo.
“Đừng gấp.” Thần minh bay đến trước mặt U linh, tóc đen của hắn như những cây mây đó, có thể tự do lay động, không gió tự động, thoạt nhìn rất giống Medusa. Mà đám tóc đó, di chuyển về phía U linh.
“Cảm thấy sợ hãi, hẳn là ông mới phải.” U linh đột nhiên mở miệng nói: “Chưa có người nào có thể sống sót dưới súng của ta.” (ôi đm nghĩ tới sau này anh ý nói câu này trên giường, haha)
“Ngươi cũng nói, là người.” Thần minh cười, nụ cười kia thật điên cuồng: “Mà ta, là thần.”
U linh lắc đầu, thật đáng buồn mà nhìn hắn: “Ngu xuẩn, ông vẫn còn trầm mê trong ảo mộng sao? Thế giới này có rất nhiều sự việc ngay cả thần chân thật cũng không làm được, huống chi chỉ là một ngụy thần như ông!”
Thần minh không bị một lời nói của U linh đánh bại, hắn chỉ trào phúng cười: “Nhưng sự thật là ta vẫn không sao, hiện tại ta hiểu rõ một việc… chỉ cần ta giết chết các ngươi, chỉ cần ta có được sức mạnh, là ta có thể lấy lại hết thảy mọi thứ!”
Thần minh dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta cũng biết mục đích của các ngươi, muốn rời khỏi huyệt mộ này, đúng không?”
U linh không nói lời nào, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Thần minh, toàn thân căng thẳng không dám thả lỏng.
“Ta cũng có thể nói trắng ra với các ngươi, huyệt mộ này quả thực… không có lối ra.” Biểu tình thần minh thực mơ hồ, phảng phất như hắn đã tự sa ngã, nụ cười cũng thực hoảng hốt: “Khi ta ký kết khế ước cùng ma quỷ, hắn liền cho ta sức mạnh để ta xây một ngôi mộ, nhưng người dân Yến tộc quá ít, làm sao có thể kiến tạo được phần mộ lớn như vậy, vì thế ta liền tìm được một động đá vôi thiên nhiên.”
Biểu tình U linh đột nhiên cứng đờ.
“Đúng vậy, đây là một huyệt mộ xây trên cơ sở một hang động đá vôi.” Thần minh hồn nhiên không biết mình đang nói ra sự thật kinh người, không dừng lại tiếp tục nói: “Hang động đá vôi này chỉ có một cửa ra vào, hiện tại đã bị phong kín. Nhưng nó còn nối với một mạch nước ngầm, thế nhưng các ngươi tốt nhất đừng nghĩ tới việc theo mạch nước ngầm mà chạy ra ngoiaf, bởi vì mạch nước ngầm này nối thẳng tới đáy biển sâu, các ngươi sẽ bị nước cuốn tới biển sâu, hay là nửa đường đã ngạt thở mà chết?”
U linh đột nhiên nói không nên lời, một suy nghĩ đáng sợ hình thành trong đầu hắn.
“Hơn nữa, các ngươi tới đây là muốn lấy được bản đồ gì đó từ tay ta… đúng không?”
Thần minh cười đến càn rỡ.
“Ông… tại sao?” U linh thật sự có chút kinh ngạc.
“Ta có thể nói cho ngươi, bản đồ kia kỳ thật chỉ là bố trí cơ quan trong huyệt mộ mà thôi, nơi nó dẫn các ngươi tới chỉ có một, chính là mạch nước ngầm hung mãnh kia, kết cục duy nhất của các ngươi chính là bị nước nhấn chìm, chết không có chỗ chôn.”
U linh trầm mặc một chút, nhìn Thần minh: “Ý chí mật thất, tuyệt đối sẽ không đưa chúng ta vào một mật thất không có cửa ra.”
“Nói như vậy, ma quỷ kia, là “ý chí mật thất” trong lời các ngươi?” Thần minh nghiêng đầu: “Thật đáng tiếng, thời điểm ma quỷ kia bảo ta kiến tạo huyệt mộ này, còn cố ý nhắc ta lấp kín cửa ra vào, cũng không cần kiến tạo một cánh cửa khác.”
Sau đó thần minh đột nhiên nở nụ cười dữ tợn: “Kỳ thật còn có một lối tắt đưa các ngươi rời khỏi mật thấy này.”
Không rõ nguyên do vì sao, U linh cảnh giác nhìn hắn.
“Đưa các ngươi lên Tây Thiên, rất nhanh, đúng không?” Thần minh nói xong câu này, đột nhiên làm khó dễ, tóc đen rậm rạp như rắn đánh úp về phía U linh, tay U linh run lên, ống phóng hỏa tiễn trên vai bị hắn kéo cò, một pháo bắn qua, nhưng đạn pháo lại rơi vào khoảng không.
Kết quả này khiến U linh kinh ngạc, khoảng cách gần như vậy, dựa theo tốc độ viên đạn, không ai có khả năng né tránh! Nhưng sự thật là… thứ gọi là thần này thật sự né được, cây mây nâng hắn nhẹ nhàng nhoáng lên, hắn liền tránh được viên đạn, sau đó nhanh chóng tới gần U linh, hắn vươn tay ra, cánh tay gầy guộc khô héo như nhánh cây, khiến người nhìn thập phần sợ hãi.
Năng lực cận chiến của U linh gần như bằng không.
Nhưng cũng không tương đương hắn sẽ dễ dàng thua khi cận chiến, nếu thật sự như vậy, hắn sớm đã chết mười mấy năm về trước.
Nhưng khi hắn chuẩn bị hành động, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến, xuất hiện trước mặt hắn, giúp hắn chặn đòn tấn công này, sau đó U linh nhìn thấy, lại là Đoạn Ly vừa đứng cách đó cả cây số.
Tốc độ của tên này thực sự nhanh như vậy.
U linh nghe qua chuyện về kẻ nghìn mặt này, tục truyền, hắn là tiểu nhân đê tiện thường xuyên đâm người sau lưng.
Nhưng sau đó, U linh lại phát hiện, Đoạn Ly kỳ thật chưa dừng đâm người sau lưng. Bởi vì hắn luôn tới từ chính diện, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh tới mức người khác không thấy rõ động tác của hắn, còn chưa kịp thấy bóng dáng hắn, bản thân cũng đã bị chém, cho nên thường xuyên có người nói rằng, hắn là tiểu nhân tập kích sau lưng.
Mà tiểu nhân không có chỗ ở cố định, du đãng giữa các loại đội ngũ này, cuối cùng lại định cư trong một đội ngũ toàn là cường giả.
Đội trưởng đội ngũ đó, là tuyệt thế cường giả trăm năm khó gặp trong mật thất.
_____________
Chương sau là một phiên ngoại <3