Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 140

Tác giả: Tử Giới
Chọn tập

Mà sau đó, La Giản như lời Á An đã nói, bắt đầu lặp đi lặp lại quá trình tử vong trên chiến trường.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình bị giết, là một người đeo mặt nạ bảo hộ cầm đao võ sĩ nhật bản, mặc một thân đồ đen, có thể gọi tắt là “hắc võ sĩ”, hỗn đản này một đao chặt bỏ tay trái La Giản, sau đó chém ngang ngực La Giản một cái, trước mắt La Giản liền tối sầm, tức khắc liền mất ý thức.

Nhưng sau khi La Giản sống liền liền ghi tạc trong đầu động tác vung đao kinh diễm của đối phương.

Sau đó hắn đụng độ càng nhiều kẻ địch, cho dù tất cả bọn họ đều là người trong vòng sơ cấp, nhưng thủ đoạn công kích của bọ họ vẫn hoa hòe lòe loẹt, đa dạng khiến người ta không tưởng tượng nổi, La Giản liên tục thua mấy lần trong tay một kẻ có thể ẩn thân, sau khi chết bảy tám lần cũng không biết mặt kẻ giết mình trông như thế nào. Cuối cùng quái vật ẩn thân này chết trong tay một quái vật khác, quái vật kia mặt người thân ưng, luôn bay trên bầu trời, phỏng chừng đã theo dõi quái ẩn thân rất lâu.

Sau đó quái chim mặt người kia liền xông thẳng về phía La Giản, móng vuốt vừa nhọn vừa sắc liền bắt được La Giản, quái chim mang hắn bay lên, sau đó lại ném xuống, vì thế La Giản cứ như vậy mà… ngã chết.

La Giản sau đó lặp đi lặp lại chết rồi hồi sinh mà quan sát quái chim mặt người này rất lâu, rốt cuộc có một lần, trong khi đối phương xà cánh xuống công kích người khác liền một đao chọc trúng cánh hắn, cắt xuống tảng lớn thịt dính đầy máu và lông chim, loại quái vật biết bay này, không có ưu thế không trung chẳng khác nào không có vũ khí, chỉ có thể nằm trên đất chờ chết.

Đương nhiên, sau đó đối phương cũng sẽ quay lại báo thù La Giản, vì thế La Giản lại rất nhiều lần hồi sinh.

Quá nhiều kẻ địch, tấn công lung tung rối loạn, La Giản đã được cảm nhận công kích tập thể đến từ bốn phương tám hướng, trước mặt bạn xung quanh bạn, thậm chí từ trên bầu trời cùng dưới nền đất, đều có thể bị người công kích, hơn nữa nhiều lần, La Giản còn chết vì bị người khác ẩu đả nhau vô tình ngộ thương tới.

Loại chiến đấu quần thể này, lúc đầu muốn thích ứng vô cùng gian nan, luôn khiến La Giản nảy lên tâm tư muốn từ bỏ, bởi vì kẻ địch xung quanh đều quá mức mạnh mẽ, cho dù nơi đây chỉ là vòng sơ cấp, La Giản vẫn không trì được quá ba phút! Quái vật hoặc người chơi xung quanh, cho dù cái nào, đều là vũ khí sống hình người, bọn họ phảng phất như không ngừng công kích, mỗi giây mỗi phút, liên tục khiến mỗi người xung quanh phải đổ máu và sinh mệnh.

Xung quanh sẽ có người chết, nhưng không có ai chết thường xuyên như La Giản, thế nhưng rất nhanh La Giản đã tìm lại được cảm giác cân bằng, bởi vì con sói luôn theo mông hắn kia, bị La Giản kéo theo vào chiến trường, mục tiêu của nó vẫn luôn là La Giản, nhưng bọn quái vật xung quanh chỉ cần ngộ thương cũng đã nháy mắt giết chết con sói này, vì thế con sói đáng thương cũng giống như La Giản, bắt đầu lặp đi lặp lại quá trình chết đi rồi hồi sinh.

Cho dù chết thảm như vậy, con sói này vẫn đặt tâm lên người La Giản, nó nỗ lực vươn lên, nỗ lực tránh né tập kích của quái vật và con người xung quanh, nhưng hình thể nó khá lớn, luôn rất dễ dàng trở thành mục tiêu công kích, chẳng được bao lâu liền nằm trên mặt đất, biến thành sói chết, sau năm phút lại thần thái sáng láng mà lao tới, sau đó nó phát hiện, nếu không giải quyết được bọn quái vật đáng ghét xung quanh, nó sẽ không thể hạ gục La Giản, vì thế nó bắt đầu đánh nhau cùng đám kẻ địch đó.

Nó há miệng cắn chết một cái, móng vuốt quét đổ một mảnh, đánh tới đảo đi trong đám người, chết rồi lại hồi sinh.

La Giản cách nó không xa cũng đang lặp đi lặp lại quá trình tương tự, tử vong khiến tâm La Giản mệt mỏi, quá trình tử vong lặp đi lặp lại khiến La Giản chết lặng, nhưng trong nháy mắt tử vong, thống khổ vẫn rõ ràng như vậy, quét sạch sức mạnh toàn thân, vì thế La Giản bắt đầu chán ghét cảm giác này, hắn ra sức, nỗ lực, để duy trì bản thân không phải chết.

Sau đó, La Giản không nhớ rõ đến tột cùng đã trải qua bao lâu.

Hắn ở trong vòng sơ cấp, gần như là vừa chạy vừa đánh, bị vây trong vòng luẩn quẩn, gặp đủ loại kẻ địch, hắn bắt đầu quen với tiết tấu chiến đấu này, hỗn loạn, không kết cấu, bốn phương tám hướng đều có thể có kẻ tới tập kích.

Con sói vẫn luôn theo sau lưng La Giản, cũng theo hắn vừa chết vừa chạy. Điều này khiến La Giản kinh ngạc với tâm lý chấp nhất của nó, La Giản cũng không cảm thấy mình và nó có thâm cừu đại hận gì, trên thực tế, con sói này vẫn đắc thủ, bởi vì nó cắn chết La Giản, sau đó cả hai cùng táng thân trong biển lửa.

Nhưng tại sao nó lại phải chấp nhất như vậy?

La Giản lười suy nghĩ, hắn chỉ đem toàn lực duy trì mạng sống cũng đã phi thường gian nan, con người cùng quái vật xung quanh, một đám đều giảo hoạt đáng sợ, bọn họ hoặc trào phúng cười to, hoặc không nói lời nào, hoặc nói một số ngôn từ khiêu khích. La Giản phát hiện những người này có lẽ đều đến từ quốc gia bất đồng, thời gian bất đồng, có vài người gào tiếng Anh, có người kêu cổ văn, có kẻ ăn mặc lố lăng, nhưng càng nhiều thứ căn bản không giống con người.

Vũ khí trong tay bọn họ có đủ loại kiểu dáng, súng ống đạn dược, vũ khí lạnh, những thứ đó đều không đáng quan tâm, La Giản thậm chí còn gặp một kẻ khiêng hỏa tiễn, còn có kẻ mặc thứ đồ như một loại cơ giáp đơn giản, một phát đạn có thể nổ chết một đám người.

Mặc cơ giáp, phòng ngự cao, nhưng động tác có chút chậm chạp, hơn nữa cơ giáp đơn giản có không ít bộ phận thân thể không được bảo hộ, hắn cuối cùng bị một nhân mã dùng cung một tên bắn trúng đầu mà chết.

Ngoại trừ thứ đồ chơi công nghệ cao này, La Giản tự nhiên cũng nhìn thấy một số thứ siêu nhiên, ví dụ như công kích ma pháp. Ví dụ như ông già cầm trượng gỗ kia, ăn mặc như hắc vu sư trong truyện thần thoại vậy, miệng luôn lẩm bẩm, chưa từng ngừng lại, sau đó ma trượng của hắn sẽ phát sáng, san bằng một đám người.

Nhưng thứ này có sức sống rất yếu ớt, một thích khách ăn mặc như cosplay ẩn thân tới gần liền xử lý hắn.

Rất thú vị, không phải sao?

La Giản bắt đầu chú ý tới đủ loại phương thúc cùng thủ đoạn công kích của những người này, thủ pháp của bọn họ đều hoa cả mắt, khiến người ta kinh ngạc cảm thán, La Giản trong lúc nhất thời si mê, hắn không còn hoang mang về việc mình không ngừng chết đi sống lại, hắn bắt đầu chờ mong, muốn được nhìn thấy càng nhiều cuộc chiến vô cùng xuất sắc, đúng vậy, La Giản bắt đầu si mê chiến đấu.

Hắn bắt đầu khiêu chiến những người đó, mà không phải chỉ chăm chăm toàn lực giữ bản thân sống sót.

Hay nói cách khác, để có thể cảm nhận được càng nhiều cuộc chiến hơn, ý đồ đầu tiên của La Giản là giữ mình sống sót, sau đó hướng về phía những cao thủ lĩnh giáo.

Mà trong quá trình này, La Giản cũng không biết mình đã trải qua bao lâu.

Mặt trời đỏ máu trên không chưa từng thay đổi.

La Giản cũng không cảm thấy đói khát, trên chiến trường này, không ai cảm nhận được sự đói khát, cho dù họ đói, hay khát, cũng chỉ cắn cổ địch nhân, uống máu địch nhân, cho dù là uống rượu độc giải khát, cũng hoàn toàn không có ai sợ hãi cái chết.

La Giản một đường chết, một đường tiến về phía trước, hắn đã không còn nhớ rõ mình đã chết bao nhiêu lần, hắn cũng không nhớ rõ bản thân đã giết bao nhiêu người. Thời điểm ban đầu, khi vừa tiến vào chiến trường, La Giản cho rằng bản thân không thể động thủ giết người, nhưng sau khi bước vào chiến trường, La Giản phát hiện bản thân hoàn toàn không có băn khoăn này.

Chiến tranh cùng máu đỏ mê hoặc hai mắt La Giản, hắn không ngừng vung vũ khí lên, hắn cảm thấy mình sử dụng một thanh đoản đao, hẳn tương đối thích hợp thủ đoạn công kích kiểu thích khách, hơn nữa La Giản có “tâm pháp kẻ ngụy trang”, chỉ cần vận chuyển tâm pháp này, hắn có thể ẩn hình vũ khí của mình.

Nhưng mà chậm rãi, La Giản cảm thấy bản thân mình cũng bắt đầu ẩn hình.

Cũng không phải thật sự ẩn hình, nhưng khi La Giản vận chuyển tâm pháp, người xung quanh đều sẽ không hẹn mà cùng… xem nhẹ hắn.

Có một số quái vật có thể thật sự ẩn thân, bọn họ có thể hòa làm một với cảnh vật xung quanh như tắc kè hòa. Có kỹ năng một số người chơi cũng có thể ẩn thân, trở thành trong suốt, nhưng loại ẩn thân này đều có một khuyết điểm giống nhau, cho dù bọn họ biến mất trước tầm mắt mọi người, nhưng hơi thở, bước chân, âm thanh đều có thể bị kẻ có được kỹ năng liên quan tới cảm giác cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng La Giản lại không như vậy.

Hắn cảm thấy bản thân đột nhiên mất đi cảm giác tồn tại, cho dù đứa giữa một đám người, cũng không có bất luận kẻ nào chú ý tới hắn. La Giản đôi khi sẽ vận chuyển tâm pháp, lẳng lặng đi qua một đám người đang huyết chiến, cảm giác này phi thường tốt, tuy rằng hắn sẽ luôn bị ngộ thương đến.

Thế nhưng khuyết điểm là, kỹ năng thú vị này của La Giản không thể liên tục sử dụng quá lâu, dài nhất chỉ được một phút đồng hồ, nhiều hơn liền không được, sau một phút, La Giản liền bị người phát hiện hành tung mà một đao chọc chết.

Mà hắn cũng quên mất, đến tột cùng mình đã chết bao nhiêu lần.

Đại khái theo lời Á An, chiến đấu có thể giúp La Giản lĩnh ngộ tên vũ khí của mình, lời hắn nói quả thật là chính xác, trong quá trình không ngừng chết, trong quá trình không ngừng hồi sinh, La Giản ngẫu nhiên sẽ nhận ra sự khác thường của lưỡi đao, cây đao này như tắm quá nhiều máu tươi mà bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, La Giản thậm chí có thể cảm thấy lưỡi dao rung động trong lòng bàn tay hắn.

Đao La Giản tựa hồ bắt đầu cự tuyệt hắn.

La Giản không biết nên hình dung cảm giác quỷ dị này như thế nào, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy lưỡi đao phi thường tiện tay lúc trước, hiện tại bỗng nhiên không còn thích hợp với hắn, cứ như nó vì chém giết quá nhiều địch nhân mà trở nên cùn, lưỡi dao không còn sắc bén, thân đao cũng sẽ mạc danh run rẩy, khiến La Giản luôn thất thủ trong chiến đấu.

Hắn thất thủ một lần, nhất định phải tử vong một lần.

Vì thế La Giản bắt đầu cảm thấy ảo não, một vũ khí không tiện tay thậm chí còn tệ hơn tay không chiến đấu, thậm chí đôi khi đang giao chiến cùng người khác, đang đánh La Giản nhịn không được ném vũ khí mình xuống.

Địch nhân trước mắt phát hiện La Giản ném vú khí xuống, hướng về phía hắn phẫn nộ rống lên: “Mày ngay cả vũ khí cũng từ bỏ? Là xem thường tao?!” Thứ này vừa nói xong, cầm trường côn Thiếu Lâm của hắn đánh tới, La Giản choáng váng ngã trên mặt đất, lúc này hắn không biết bản thân mình đã chết chưa, nhưng đầu hắn đau lợi hại.

Trong mơ hồ, La Giản cảm thấy mình rơi vào một giấc ngủ say, một giấc mơ, hắn lại mơ thấy giấc mơ kia.

Đó là một giấc mơ từ rất lâu rồi, hắn không nhớ rõ đã bao lâu mình không mơ thấy nó nữa.

Cảnh trong mơ, có bóng người mờ ảo không thấy rõ mặt đứng trước mặt hắn, vẫn luôn nói chuyện với hắn.

___________________________

Tôi thấy cái vl là:

1 là chi tiết cảnh mơ ở chương 1 có ý nghĩa lớn với nội dung câu truyện.

2 là vũ khí của La Giản đã đc tgia tính trước từ tầm chg 2 3, nch là tuốt từ đầu.

Chọn tập
Bình luận