Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 22

Tác giả: Johanna Lindsey

“Giờ thì em hiểu tại sao người ta làm những việc như vậy.”

James thở phào nhẹ nhõm. Đó đúng là điều mà chàng cần nghe, một vài câu nói ngây ngô để đưa mọi thứ trở về điểm ban đầu. Nàng chỉ là một cô gái, mặc dù là một cô gái đáng khao khát, nhưng nàng cũng không khác gì mấy so với những người đàn bà chàng đã để tâm theo đuổi. Khi thử thách đã qua, không còn gì làm chàng hứng thú nữa. Vậy tại sao chàng không tìm cách thoát khỏi nàng và trả nàng về lại chỗ cũ? Vì, chết tiệt, chàng chưa muốn thế.

Chàng chống người trên khuỷu tay và nhìn xuống. Làn da nàng vẫn còn hơi ửng hồng, môi nàng có vẻ đã bị tàn phá nhiều. Với ngón tay, chàng nhẹ nhàng xoa dịu chúng. Và vì một vài lý do nào đó, ánh nhìn êm dịu trong đôi mắt nhung nâu làm chàng vui lòng. Đó hiển nhiên không phải là cái nhìn thường ngày của nàng. Mắt nàng hay biểu lộ lo âu, hay thất vọng, hay giận dữ không cần che dấu. Và thật thú vị khi nàng cải trang thành một cậu bé.

Vì Chúa, chàng đã quên mất, việc cải trang của nàng đã bắt nguồn từ lý do gì nhỉ. Vẫn còn một bí mật của nàng làm cho chàng hiếu kỳ, đúng không?

“Những việc như vậy ra sao, George?”

Sự thật là cặp lông mày nhướng lên của chàng còn gây cho nàng nhiều thích thú hơn cả lời nói. Vậy thì sao? Kiểu cách này cũng không gây khó chịu lắm.

“Không có vẻ lãng mạn, phải không?” Nàng hỏi dịu dàng, cảm thấy cực kỳ e thẹn ngay lúc đó.

“Không giống tình nhân lắm, nhưng anh không bỏ qua điểm này đâu, cô bé. Em đã thấy thích thú, phảỉ vậy không?”

Nàng không thể nói nên lời, vì thế nên nàng gật đầu, rồi cảm thấy sướng run lên khi chàng tặng nàng một nụ cười. “Anh có thấy thế không?” Georgie! Mày có điên không khi hỏi như vậy? “Ý em là –”

Chàng ngả đầu ra sau trong khi cười, sau đó lăn sang bên, nhưng níu nàng theo. Giờ đây, nàng ở trên chàng, và nắm quyền điều khiển ở tư thế này, cho đến khi chàng mở chân ra và chân nàng lướt vào giữa.

“Anh phải làm gì với em đây, George?”

Chàng vẫn còn đang cười, và ôm nàng. Nàng chưa từng thấy phiền về những trò đùa của chàng.

“Anh có thể bắt đầu với việc ngưng gọi em là George.”

Ngay khi thốt ra câu đó, nàng ước chi đã không nói vậy. Nàng trở nên yên lặng, không tỏ chút dấu hiệu cho chàng thấy nàng đang nghĩ gì. Chàng cũng yên lặng. Nụ cười vẫn còn đó, nhưng có sự thay đổi rõ ràng trong chàng. Điệu bộ chuyên quyền đầy nhạo báng lại trở lại.

“Và gì nữa, anh gọi em thế nào đây? Có lẽ bằng tên thật của em?”

“Georgie là tên thật của em.”

“Thử lần nữa đi, em yêu, và lần này hãy cố làm anh tin.”

Không câu trả lời, thật ra, nét mặt của nàng trở nên bướng bỉnh. “A, vậy là anh lại phải tra khảo nữa rồi, phải không? Anh có thể đem ra vài dụng cụ tra khảo, roi da và trăn được chứ?”

“Điều đó chẳng buồn cười chút nào,” Nàng trả miếng.

“Anh dám nói em không nghĩ vậy, nhưng anh có thể thấy nó lý thú … Không, đừng có vặn vẹo, em yêu. Thật thú vị, nhưng anh thích nghe giải thích ngay bây giờ. Và tại sao chúng ta không bắt đầu với lý do cải trang của em.”

Nàng thở dài, ngả đầu lên ngực chàng. “Em phải rời khỏi nước Anh.”

“Em gặp rắc rối gì à?”

“Không, em chỉ không thể chịu đựng nó thêm ngày nào nữa.”

“Vậy sao không đi theo lối thông thường, mua vé hành khách?”

“Vì những chiếc tàu duy nhất băng Đại Tây Dưong là tàu của nước Anh.”

“Anh thấy cũng hợp lý. Chờ một chút . . . Chuyện quái gì mà em không lên tàu nước Anh?”

Nàng rướn người lên nhìn chàng cau mày. “Anh có thể chẳng thấy gì cả, nhưng em đã lỡ khinh miệt tất cả những gì thuộc về nước Anh rồi.”

“Thật vậy à? Anh có nằm trong số đó không?”

Khi mà hàng lông mày của chàng nhướng lên như vậy, nàng chỉ muốn làm sao có thể kéo nó xuống.

“Anh đã nằm trong số đó. Giờ em lại phân vân không biết nên để anh nằm trong nhóm nào.”

Chàng nhoẻn miệng cười khúc khích. “Anh bắt đầu thấy sáng ra rồi, George. Em không phải là một trong những cô nàng người Mỹ bốc đồng đó chứ, phải vậy không? Nghe giọng em, anh không thể đoán ra được em từ đâu đến.”

“Và nếu em là người Mỹ thì sao nào?” Nàng hỏi vặn.

“Sao à, anh sẽ cân nhắc chuyện nhốt em lại. Nơi này an toàn nhất cho những ai ưa gây chiến.”

“Chúng ta không gây –”

Chàng hôn làm nàng không thể nói tiếp nữa. Rồi giữ nàng với cả hai tay, chàng lại hôn nàng say đắm, cho đến khi nàng hết hơi, “Anh sẽ không bàn về chuyện chết chóc ở đây với em. Vậy em là người Mỹ. Anh có thể tha thứ cho điều đó.”

“Tại sao lại –”

Công việc nào hiệu quả thì đáng được lặp lại, James luôn thấy được điều đó, vậy nên chàng lại làm nàng im bặt với một nụ hôn khác, và cứ vậy cho đến lúc nàng choáng váng. Khi đó, chàng cũng cảm thấy mình bị khuấy động, và tiếc rằng mình đã trêu chọc nàng.

“Anh không thèm quan tâm quốc tịch của em là gì,” Chàng ghé sát miệng nàng. “Anh không dính líu đến cuộc chiến ngu xuẩn đó, không ủng hộ nó hay những vấn đề chính trị dẫn đến nó.”

“Nhưng anh vẫn là người Anh,” Nàng nói, nhưng ít căng thẳng hơn trước.

“Khá đúng, Nhưng chúng ta không để nó ảnh hưởng đến chúng ta, phảỉ không, em yêu?”

Vì anh hỏi khi đang nhấm nháp môi nàng nên nàng không thể nghĩ ra một lý do nào cả. Nàng thì thầm từ không, và cũng bắt đầu đáp trả. Nàng cảm thấy cơ thể anh có sự thay đổi khi nàng làm vậy, và nàng biết đó có nghĩa là gì. Từ sâu trong tâm trí nàng, nàng tự hỏi họ có lại yêu nhau lần nữa hay không. Những cảm xúc tuyệt diệu ấy lại dấy lên trong nàng và nàng không thể làm gì được chúng.

Một lúc sau, tấm khăn trải giường nhàu nhĩ hơn và một lần nữa, nàng lăn lên trên chàng. Chàng nói, “Giờ thì anh sẽ nói với em về việc tại sao em lại trở thành một cậu bé. Anh thật là mất thể diện mỗi khi nhờ em giúp đỡ khi tắm, mỗi lần anh…thay đồ trước mặt em. “

Cách đặt vấn đề như vậy khiến Georgina hoảng sợ. Mình nàng biết thôi cũng đã rất tệ rồi, nhưng giấu thuyền trưởng đến nỗi giờ chàng cảm thấy xấu hổ còn tệ hơn nhiều. Nàng lẽ ra phải nói thật khi lần đầu tiên chàng nhờ nàng tắm cho mình. Nhưng nàng lại quá ngu ngốc khi tin rằng mình có thể che giấu suốt cuộc hành trình. Chàng có quyền giận nàng, và sau một hồi lâu do dự, nàng hỏi, “Anh giận lắm à?”

“Giờ thì hết rồi. Anh có thể nói anh đã được bồi thường thiệt hại. Thực ra, em vừa trả đủ cho chuyến đi và bất cứ những gì em thích.”

Georgina hít sâu, không thể tin được điều nàng vừa nghe thấy. Làm sao mà chàng có thể nói như vậy sau tất cả những thân mật mà họ vừa trải qua? Bình tĩnh nào, con ngốc. Hắn là một tên người Anh, phảỉ không, một gã quý tộc kiêu căng và đáng nguyền rủa? Hắn đã gọi mi bằng danh xưng nào ?

Nàng ngồi dậy chậm rãi. Khi nàng nhìn xuống chàng, dáng điệu của nàng trở nên vô cùng tức giận, James hoàn toàn tin là nàng cảm thấy bị xúc phạm.

“Anh không thể chờ đến sáng rồi mới lại coi thường tôi như trước kia không được sao, đồ vô lại.”

“Xin lỗi, anh nghe chưa rõ?”

“Anh là như thế đó!”

James với lấy nàng, nhưng nàng đã nhảy ra khỏi giường.

Anh cố giải thích, “Ý anh không phải thế, George.”

Nàng xoay người nhìn anh tóe lửa. “Đừng có gọi tôi như thế!”

Anh bắt đầu thấy sự ngu ngốc vì những gì đang xảy ra, anh giữ giọng bình tĩnh. “Nhưng em biết đó, em chưa cho anh biết tên thật.”

“Là Georgina.”

“Chúa lòng lành, em có sự thông cảm hoàn toàn từ anh. Anh sẽ vẫn dùng tên George, cảm ơn.”

Có phải anh làm thế để nàng cười không? Với vẻ kinh hoàng giả tạo của anh, có vẻ là như vậy. Nhưng nàng vẫn chưa hết tổn thương về những gì anh nói.

“Tôi đi ngủ đây, Thuyền trưởng. Giường của tôi,” nàng đáp vẻ kiêu kì, mặc dù đang đứng đó và không mặc gì trên người. “Tôi sẽ rất cảm kích nếu Ngài sắp xếp cho tôi một nơi ở mới vào sáng mai.”

“Vậy là chúng ta đã biết được George thật sự là như thế nào rồi nhỉ, tính khí kiên cường?”

“Anh cút xuống địa ngục đi,” Nàng lẩm bẩm khi đến gần giường, thu gom quần áo.

“Với tất cả những sự kiêu kì này, tất cả những gì anh có thể làm là tặng cho em một lời khen . . . về khiếu thẩm mĩ của anh.”

“Khiếu thẩm mĩ của Ngài đang bốc mùi đấy,” Nàng đáp, “thưa Ngài.”

James thở dài, nhưng sau một lúc, anh quan sát , nhìn vào mái tóc nâu thả lơi xuống cặp mông nhỏ đẹp của nàng, anh cười, gần như ra tiếng. Nàng hóa ra lại là một bất ngờ lý thú.

“Tuy nhiên, em đã dự định ngoan hiền suốt cả tuần phải không, George?”

“Bằng việc ngậm chặt lưỡi lại, còn gì nữa nào!”

Lần này anh cười, nhưng nhẹ nhàng, vì thế nàng không nghe thấy. Anh trở người sang bên để nhìn nàng làm trò hề với quần áo khi nàng mặc chúng vào.

“Em đã từng đi tàu rồi phải không, trước khi em đến nước Anh?”

“Tôi nghĩ tôi đã chứng minh điều đó, khá đủ, và tôi không phải là George.”

“Vậy thì chiều anh đi, cô bé. Anh thích em là George. Và em đã từng đi tàu”

“Dĩ nhiên” nàng cắt ngang, không thể không thêm vào , “Tôi còn sở hữu một con tàu. “

“Dĩ nhiên là vậy rồi, cô bé,” anh chế giễu.

“Tôi thực sự thế mà.”

“Ồ, anh tin em, quả nhiên là vậy. Vậy điều gì đã đưa em đến Anh quốc, em ghét nó thế mà?”

“Đó không phải là chuyện của anh.”

“Rồi dần dà anh cũng sẽ biết thôi, George, chi bằng em kể anh nghe ngay bây giờ.”

“Chúc ngủ ngon, Thuyền trưởng. Nghĩ lại thì, tôi hy vọng cơn đau đầu của Ngài trở lại … nếu Ngài từng đau đầu, và giờ tôi đang nghi ngờ điều đó.”

Lần này nàng nghe tiếng cười của anh. Anh không thể ngăn mình nghĩ về việc nếu nàng biết rằng anh đã biết nàng giả dạng ngay từ đầu, cơn giận của nàng chắc sẽ còn dữ dội hơn thế này nhiều. Lần tới khi anh thấy chán, có thể anh sẽ nói cho nàng biết, chỉ để thấy chuyện gì sẽ xảy ra.

Bình luận