Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 17

Tác giả: Johanna Lindsey

James đang uống ly brandy thứ nhì thì Georgie trở về phòng. Người anh đã dịu xuống nhưng vẫn còn nhức nhối khi sự ngây thơ của một đứa con gái có thể dễ dàng làm cho anh xao động đến mức này. Nói chi đến kế hoạch đã được tính toán kỹ càng của anh, thật sự là nó đã bị trôi xuống cống rãnh mất tiêu rồi. Ý định của anh là bắt nàng xối nước cho anh, đưa khăn tắm cho anh, giúp anh mặc áo choàng. Anh cố ý muốn nhìn thấy hai má nàng đỏ bừng vì mắc cỡ. Thay vì vậy, anh mới chính là người bị đỏ mặt nếu lúc đó anh đứng lên. Trong đời anh, anh chưa bao giờ phải xấu hổ vì phản ứng tự nhiên của cơ thể như vừa rồi và đúng ra, anh cũng sẽ không thấy xấu hổ, nhưng lần này, trong đầu óc nàng hẳn sẽ cho là phản ứng của cơ thể anh đã xảy ra vì một thằng nhóc .

Chết tiệt, đúng là một vòng xoắn, khi mà trò chơi này thật ra rất đơn giản. Anh đã chiếm lợi thế trong khi nàng bị kẹt giữa gió và nước, giống như người ta vẫn nói, khiến nàng lọt vào một tình thế rất dễ dàng bị tấn công. Anh mường tượng đến chuyện quyến rũ nàng bằng thân thể rất ư đàn ông của anh, đến khi nàng hoàn toàn thèm khát và sẽ bỏ cái mũ đó ra, để van xin anh làm tình với nàng. Một ý tưởng tuyệt vời, khi đó anh sẽ làm bộ như vô tội, một gã đàn ông bị tấn công bởi một cậu bé giúp việc phóng đãng. Anh sẽ phản đối. Nàng sẽ nài nỉ, van xin anh. Và rồi anh sẽ đóng vai một người tốt bụng và đầu hàng.

Nhưng làm thế nào để thi hành được bất cứ chuyện gì, khi mà lão già John Henry cứ ngẩng đầu lên mỗi khi nàng đến gần ? Và nếu nàng để ý, nàng sẽ nghĩ là anh thích con trai, và điều đó sẽ không ích gì ngoài việc làm cho nàng kinh tởm anh mà thôi. Mẹ kiếp, anh sẽ làm cho nàng phải tự thú nàng thật ra là ai, để anh không còn có bất cứ ý tưởng điên rồ nào nữa.

Mắt anh theo dõi khi nàng đi về góc phòng mà anh đã định sẵn cho nàng. Nàng kẹp một túi vải dưới nách, cái võng vác trên vai. Cái túi quá mỏng, chỉ đủ chứa vài món cần thiết cho một thằng con trai. Có thể có một, hai cái váy ở trong đó, và một vài thứ khác tiết lộ sự bí ẩn bao trùm xung quanh nàng.

Anh đã biết được một vài đáp số cho sự bí ẩn đó tối nay. Connie đã nhắc cách cô ta rất tự nhiên khi gọi tắt chữ “phần phía trước của tàu, nơi thủy thủ sống và ngủ” thay vì phải nói nguyên văn. Chỉ có người quen thuộc với tàu bè mới sử dụng những tên tắt, nhưng nàng đã cho biết là rất dốt về chuyện tàu bè .

Và nàng gọi người anh trai bằng Mac. Đó không phải là một chuyện bình thường, làm cho anh tin rằng gã Scot đó không có bà con gì với nàng. Bạn bè và những người lạ có thể sẽ gọi MacDonell bằng Mac, nhưng người trong gia đình thì sẽ gọi bằng tên, hoặc một tên tục nào đó, chứ không phải là gọi bằng họ. Nàng đúng là có một hay hai người anh trai. Nàng đã nhắc đến họ mà không cần phải suy nghĩ trước. Vì vậy, gã Scot kia có quan hệ gì với nàng? Bạn bè, tình nhân… hay là chồng? Lạy Chúa, nàng không nên có nhân tình. Nàng có thể có chồng nếu muốn, hàng tá cũng được, nhưng nhân tình là một chuyện trao đổi nghiêm túc, và anh có ý định chính mình sẽ trở thành người tình của nàng.

Georgina có thể cảm nhận được đôi mắt hắn đang bám sát nàng khi nàng máng cái võng lên vách. Nàng nhìn thấy hắn đang ngồi ở sau bàn khi nàng bước vào, nhưng vì hắn đã không nói gì với nàng, cho nên nàng cũng đã không nói gì, cũng không nhìn về phía hắn . Nhưng chỉ cần một cái liếc …

Hắn đang mặc một cái áo choàng màu xanh lục. Nàng chưa bao giờ biết được cái màu xanh lục tuyệt đẹp ấy lại có thể thích hợp với một người đàn ông như thế. Ở trên người hắn, nó làm cho đôi mắt màu xanh của hắn tối hơn, tô đậm thêm cho những lọn tóc màu vàng óng của hắn, hòa hợp với màu đồng của làn da hắn. Và hắn để lộ ra quá nhiều da thịt. Cổ áo hình chữ V quá rộng và sâu, nó chỉ che đậy ngực hắn được một ít. Một mảng lông vàng óng trải dài trên ngực hắn, kéo dài đến tận … phía dưới.

Georgina kéo cổ áo rộng ra. Căn phòng này dường như tối nay quá nóng nực. Áo quần của nàng hình như nặng nề hơn, những miếng vải quấn trong người nàng thật khó chịu. Nhưng thứ duy nhất mà nàng dám cởi ra để ngủ chỉ là đôi giày thôi. Giờ đây, nàng đang ngồi trên sàn nhà kéo chúng ra khỏi chân và đặt chúng sát vách.

Và nàng vẫn còn cảm nhận được ánh mắt của James Malory, quan sát mọi cử động của nàng.

Chắc là nàng đang tưởng tượng thôi. Hắn có lý do gì mà để nhìn nàng chứ, trừ khi…nàng liếc chiếc võng của nàng và cười thích chí. Thuyền trưởng có lẽ đang đợi để thấy nàng leo lên chiếc giường đong đưa này và rồi bị rớt xuống sàn ê mông. Hắn có lẽ đã có sẵn những câu nhận xét rất khôi hài để phun ra, chế giễu sự vụng về hoặc thiếu kinh nghiệm của nàng bằng những lời bất lịch sự và bảo đảm sẽ khiến nàng xấu hổ. Nhưng lần này thì không đâu. Nàng đã từng leo ra leo vào những chiếc võng từ khi nàng biết đi, đã ngồi trên đó chơi khi nàng còn là một đứa bé, đung đưa vùn vụt khi nàng lớn hơn và đã nằm trên chúng cả ngày mỗi khi tàu Skylark vào bến. Cơ hội nàng bị rớt khỏi võng còn ít hơn là bị té khỏi giường. Thuyền trưởng sẽ phải nuốt cục ức của hắn lần này thôi, và nàng hy vọng là hắn sẽ mắc nghẹn vì nó.

Nàng nằm lên chiếc võng một cách dễ dàng vì có quá nhiều kinh nghiệm, liếc nhanh về chiếc bàn ở phía góc đối diện trong phòng, hy vọng sẽ thấy sự ngạc nhiên của thuyền trưởng. Hắn đang nhìn nàng, nhưng nàng cảm thấy thất vọng vì phản ứng trên khuôn mặt hắn vẫn không có gì mới mẻ cả .

“Cậu thật sẽ không ngủ trong bộ quần áo đấy chứ, cậu nhóc?”

“Thật ra, Thuyền trưởng, tôi sẽ ngủ như vậy.”

Nàng chắc là đã nhắm trúng đích, vì bây giờ hắn đang nhíu mày. “Tôi không có ý để cho cậu có cảm nghĩ là phải chui ra chui vào giường suốt đêm, cậu biết không. Bộ cậu tưởng vậy à?”

“Tôi không có.” Nàng thật đã nghĩ vậy, nhưng những gì nàng nói ra hắn đều biết là nói dối cả, vì vậy thêm một lời nói dối nữa thì có mất mát gì cơ chứ? “Tôi luôn đi ngủ với nguyên áo quần như thế này. Tôi không thể nhớ rõ là tại sao tôi lại bắt đầu như vậy, đã quá lâu rồi, và bây giờ đã trở thành một thói quen.” Và để cho chắc ăn hơn, phòng ngừa khi hắn có ý định đề nghị nàng thay đổi thói quen này, nàng nói thêm, “Tôi nghĩ, tôi không thể ngủ được khi không mặc nguyên áo quần như thế này.”

“Vậy cậu cứ tự nhiên đi. Tôi cũng có thói quen khi đi ngủ, mà tôi dám nói là nó rất trái ngược với cậu.”

Nói vậy nghĩa là gì? Georgina ngẫm nghĩ, nhưng nàng không cần phải nghĩ lâu. Hắn đứng lên, đi vòng qua bàn để đến giường của hắn, và cởi bỏ chiếc áo choàng trên đường đi .

Ôi, Chúa tôi, ôi, Chúa tôi, đây không thể nào là chuyện đang xảy ra với con. Hắn không thể trần truồng đi khệnh khạng trong phòng và để cho con nhìn thấy hết thân thể của hắn như vậy.

Nhưng hắn đã làm vậy và sự nhạy cảm của nàng bị tổn thương. Đúng, nàng đã không nhắm mắt lại, không phải là ngay lập tức. Suy cho cùng, đây không phải là chuyện nàng nhìn thấy mỗi ngày, không phải là một chuyện nàng sẽ nhìn thấy được, vì hắn có một thân hình rất đàn ông từ đỉnh đầu cho đến ngón chân. Nàng không thể nào chối bỏ điều đó, cho dù là nàng ước gì hắn có thêm mỡ ở hai bên hông, hay là một cái bụng phệ, hay là một …nhỏ …

Đừng đỏ mặt, con ngốc. Không một ai biết mi đang nghĩ gì ngoại trừ chính mi, và mi đã không nghĩ thông suốt. Cho dù là hắn có một thân hình quá tuyệt mỹ cũng không liên quan gì đến mi cả.

Cuối cùng, nàng nhắm chặt mắt lại, nhưng nàng cũng đã nhìn thấy quá nhiều rồi. Hình ảnh trần truồng của hắn không phải là một chuyện nàng có thể quên một cách nhanh chóng. Quỉ tha ma bắt, hắn đúng là không biết xấu hổ.

Không, kết luận như vậy là không công bằng. Nàng đang đóng giả là một tên con trai, nên sự trần truồng giữa đàn ông với nhau thì có gì đâu nào? Chỉ là một chuyện đáng mở mắt cho nàng, chỉ có thế thôi.

“Cậu có thể tắt đèn không, Gerogie?”

Nàng rên lên và sợ hắn nghe được, khi hắn thở dài và nói thêm, “Thôi, cậu đã lên võng rồi, và chúng ta không nên đùa với vận hên đã cho cậu nằm yên được ở đó, khi cậu thử nằm võng lần đầu tiên.”

Răng nàng nghiến chặt lại. Hắn lại kiếm được chuyện để chế giễu nàng. Gã đàn ông này đúng là một tên khốn khiếp. Nàng định nói là để nàng tắt đèn. Nàng sẽ chứng minh cho hắn thấy vận hên không liên quan gì đến nàng và chiếc võng của nàng. Nhưng nàng sẽ phải mở mắt để làm được điều đó, và hắn còn chưa leo lên giường và đắp chăn lại. Và nàng sẽ phải đối diện với thân thể không áo quần của hắn … Nàng nên thông minh để đừng làm điều đó.

Nhưng mắt nàng cũng hơi hé mở. Sự quyến rũ quá lớn khó kềm chế được. Ngoài ra, nếu một gã đàn ông muốn biễu diễn, nàng lý sự, hắn cũng phải có khán giả thưởng thức chứ. Không phải là nàng muốn nhìn. Dĩ nhiên là không rồi. Chỉ là do tánh tò mò, nếu không muốn nói đến bản năng tự bảo vệ. Nàng sẽ chỉ hí mắt thôi nếu như hắn đang ở gần nàng quá, vậy là được rồi chứ gì?

Nhưng dù là chuyện này làm cho nàng cảm thấy thích thú, nàng ước gì hắn làm lẹ lên. Nàng lại bắt đầu cảm thấy bụng nôn nao khó chịu, dù lần này hắn không ở gần nàng. Trời ơi, nhưng hắn có cặp mông tuyệt vời. Và căn phòng có phải đang nóng lên không? Và cặp chân dài, rắn chắc đó. Vật đại diện cho tính chất đàn ông của hắn nữa… thật là không thể cưỡng lại được, nó biểu lộ rành rành và thật là đáng sợ.

Ôi, Chúa tôi, hắn đang đến gần nàng à? Hắn thật sự đến gần nàng! Tại sao? Ồ, cái đèn nằm ở trên bồn tắm mà. Quỉ tha ma bắt hắn đi vì đã làm cho nàng hoảng sợ đến như vậy. Khi hắn tắt đèn, góc phòng của nàng chìm trong bóng tối. Chỉ có chút ánh sáng còn sót lại bên cạnh giường của hắn. Nàng nhắm mắt lại và giữ mắt khép kín. Nàng sẽ không nhìn hắn leo lên chiếc giường mềm mại đó. Nếu như hắn không đắp chăn thì sao? Mặt trăng đã nhô lên cao, rọi sáng boong tàu, và rọi thẳng vào căn phòng, xuyên qua những khung cửa sổ. Nàng sẽ không mở mắt ra nữa để cứu vớt linh hồn của nàng. Nói vậy thì cũng hơi quá đáng. Có lẽ nói vậy chỉ để cứu vớt linh hồn nàng mà thôi.

Bây giờ hắn đang ở đâu? Nàng không nghe tiếng bước chân hắn đi về phía giường ngủ.

“À này, cậu nhóc, Georgie là tên khai sanh, hay là một tên gọi thân thương mà gia đình cậu đã cố tình đặt cho cậu?”

Hắn không phải trần truồng đứng sát võng mình chứ? Không phải! Mình đang tưởng tượng thôi, tưởng tượng mọi chuyện. Hắn chưa bao giờ cởi bỏ áo choàng. Chúng tôi đã ngủ cả rồi.

“Cái gì? Tôi không nghe gì cả, cậu nhóc?”

Không nghe cái gì? Nàng có nói gì đâu. Nàng sẽ không nói. Để cho hắn nghĩ là nàng đã ngủ. Nhưng nếu hắn lay nàng để đánh thức nàng, chỉ để bắt nàng trả lời câu hỏi ngớ ngẩn đó của hắn thì sao? Vì nàng đang quá căng thẳng, có lẽ nàng sẽ thét lên, và điều đó chẳng giúp gì được nàng cả. Trả lời hắn đi, con ngốc, và hắn sẽ đi chỗ khác thôi!

“Đó là tên khai sanh… thưa Ngài .”

“Tôi sợ là cậu sẽ nói vậy. Cậu có biết là tôi không tin không? Tại sao à, tôi biết rất nhiều phụ nữ xưng bằng tên đó, gọi tắt cho tên Georgette hoặc Georgiana, hoặc là những cái tên dài khủng khiếp. Và cậu không màng đến việc tên cậu giống như tên của phụ nữ, phải không?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả,” Nàng trả lời bằng giọng nói lên xuống, nửa gầm gừ, nửa rin rít.

“Vậy thì đừng bận tâm, cậu nhóc. Nó có lẽ là cái tên của cậu, nhưng tôi quyết định gọi cậu là George, nghe có vẻ đàn ông hơn, cậu có nghĩ vậy không?”

Hắn không cần biết nàng đã nghĩ gì, và nàng cũng không quan tâm đến những gì hắn nghĩ. Nhưng nàng sẽ không thảo luận với một gã đàn ông trần truồng chỉ đứng cách nàng có mấy insơ.

“Ngài muốn sao cũng được, Thuyền trưởng.”

“Muốn sao cũng được à? Tôi thích thái độ đó của cậu đấy, George, thật sự thích.”

Nàng thở phào khi hắn đi khỏi. Nàng cũng không nghĩ đến lý do khiến hắn tặc lưỡi. Và cho dù là sự khó khăn của nàng đã được giải quyết, một lát sau, mắt nàng lại mở to. Nhưng lần này nàng phải đợi lâu. Hắn đã ở trên giường, đắp chăn lại. Nhưng ánh trăng đúng là đang rọi khắp phòng, vì vậy nàng có thể nhìn thấy rõ hắn đang nằm dài trên giường, hai cánh tay hắn đang kê dưới đầu, và đang mỉm cười. Mỉm cười ư? Chắc là do ánh sáng thôi. Và có khác gì đâu cơ chứ?

Kinh tởm với bản thân mình, nàng xoay mặt vào góc phòng để không còn bị thôi thúc nhìn hắn nữa. Và nàng lại thở ra, không hay biết rằng lần này nàng đã phải thở hắt ra thật mạnh.

Bình luận