Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 19

Tác giả: Johanna Lindsey

“Con đang bệnh à, cậu bé Georgie?”

“Chỉ Georgie là đủ rồi, Mac.”

“Không được.” Ông nhìn xung quanh đuôi tàu để chắc chắn rằng chỉ có họ đang ở đây trước khi nói thêm, “Bác suýt nữa đã gọi là con gái rồi, khi mà giờ đây, bác không được gọi như vậy. Bác cần phải nhắc nhở mình.”

“Bác cứ tự nhiên.”

Georgina lơ đãng thò tay vào trong cái rổ ở giữa bọn họ và kéo ra một sợi giây để nối với sợi đang ở trên đùi nàng, không để ý rằng nàng đã buộc lầm ba sợi dây khác vào rồi. Nàng ngỏ ý muốn giúp Mac trong công việc buồn tẻ này cho qua thời gian, nhưng đã không chú tâm đến những việc đang làm. Ông đã phải gỡ một trong những mối thắt của nàng bằng một que nhọn, để tháo những sợi dây thừng ra và bắt nàng làm lại từ đầu. Nàng không nói một tiếng nào, cũng không nhận ra sai lầm của mình.

Mac nhìn nàng, lắc đầu. “Đúng là con bị bệnh rồi. Con đang dễ tính quá mức đấy.”

Câu nói này làm cho nàng khó chịu, nhưng chỉ một chút thôi. “Con luôn dễ tính mà .”

“Không, từ khi con đã có ý định lên tàu đến Anh quốc, con không còn dễ tính nữa. Từ đó trở đi, con luôn làm cho người khác bực mình đấy.”

Lần này ông khiến nàng chú ý hoàn toàn. “Con thích làm như vậy đấy,” Nàng giận dỗi. “Bác không cần phải đi theo con, bác biết mà. Con vẫn có thể đi đến Anh quốc mà không cần có bác .”

“Con biết rất rõ là bác sẽ không bao giờ để con lên tàu một mình. Vì không thể nhốt con lại nên bác không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng bác nghĩ , đúng ra là bác nên nhốt con lại .”

“Có lẽ bác nên làm vậy.”

Ông nghe nàng thở ra và khịt mũi.”Đấy, đấy, con lại đồng ý với bác rồi. Và con đã cư xử rất lạ trong suốt tuần nay. Có phải hắn bắt con làm việc quá sức không?”

Quá sức? Nàng không thể nói như vậy. Thật ra, hơn nửa chuyện thuyền trưởng bảo nàng làm, nàng chưa bao giờ làm xong.

Mỗi sáng, khi nàng thức dậy, hắn đã dậy trước và gần mặc xong mặc quần áo. Chỉ có một lần duy nhất nàng dậy sớm hơn hắn, thì hắn lại làm như nàng đã sai trái chứ không phải đã làm đúng bổn phận. Nàng đã học được cách phân biệt được tâm trạng của hắn, từ cách hắn nhạo báng đến những lời chọc ghẹo thô bạo khi hắn đang bực mình một chuyện nào đó, và sáng đó hắn đã rất bực mình. Khi nàng giúp hắn mặc quần áo, hắn đã đưa ra những lời nhận xét, và cả thái độ nữa, tất cả đều như một sự trừng phạt, và lúc đó nàng đã thề, nàng sẽ dậy sau hắn trong suốt cuộc hành trình còn lại .

Nàng hy vọng rằng không bao giờ phải đối diện với những chuyện bực mình như vậy nữa. Phải đến gần hắn là đã tệ rồi, nhưng gần hắn khi biết hắn đang bực mình lại càng tệ hơn… Kể từ đó, chuyện khó chịu kia không xảy ra nữa. Nàng cũng không cần giúp cởi đồ khi hắn tắm mỗi tối nữa.

Mặc dù sự thật là chuyện đó không xảy ra mỗi ngày như hắn đã nói. Hắn vẫn muốn nàng chà lưng cho hắn mỗi khi hắn tắm, nhưng hai trong bảy đêm qua, hắn đã bảo, nàng không cần lo cho hắn, đã vậy còn bảo nàng sử dụng bồn tắm của hắn. Dĩ nhiên nàng đã từ chối. Nàng không dám liều lĩnh cởi bỏ hết quần áo, cho dù là hắn đã tôn trọng bảng báo nàng treo ngoài cánh cửa, mỗi ngày vài lần .

Rồi còn chuyện cạo râu cho hắn nữa. Lần đầu tiên đó, nàng không biết tại sao nàng lại bị bệnh. Cảm giác như có gì đó lộn lạo trong bụng nàng. Nếu nàng đứng ở đó lâu hơn, buổi sáng đó sẽ có một kết cuộc khác. Vì vậy nàng vội cạo thêm vài đường, quăng cho hắn cái khăn và chạy ra khỏi phòng trước khi hắn có thể cản nàng, và nói với lại là sẽ trở lại trong nháy mắt với bữa ăn sáng của hắn .

Hắn chỉ kêu nàng cạo râu cho hắn thêm một lần nữa thôi, và vì lần đó, nàng làm hắn chảy máu mấy chỗ, hắn đã nhạo báng nàng là hắn nên để râu thì có lẽ thông minh hơn. Nhưng hắn vẫn không để râu. Đa số đám thủy thủ của hắn đều để râu, kể cả viên phó thuyền trưởng, nhưng thuyền trưởng thì tiếp tục cạo râu mỗi ngày, vào buổi sáng hoặc lúc xế chiều. Chỉ là bây giờ hắn tự cạo lấy mà thôi.

Nàng chưa lần nào làm người hầu bàn cho hắn. Hắn gắp thức ăn từ chiếc mâm nàng mang vào, nếu nàng cố ý đặt đĩa trước mặt hắn, hắn sẽ vẫy tay ra hiệu cho nàng ra ngoài. Và hắn chưa lần nào phá giấc ngủ giữa đêm để yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì nữa, như trước đây hắn đã từng nói .

Nói chung, nàng có rất ít việc để làm và có rất nhiều thời gian rãnh rỗi. Vì vậy, nàng ở trong phòng mỗi khi không có ai, hoặc lên boong với Mac khi có người trong phòng, cố gắng giới hạn sự gặp gỡ với thuyền trưởng trừ những lúc cần thiết. Nhưng nếu như nàng đang cư xử lạ lùng, đến Mac cũng phải nhìn ra, thì đó là lỗi của James Malory .

Vài tuần lễ nàng buộc phải ở trên tàu của hắn dường như kéo dài vô tận. Nàng luôn bị căng thẳng, ăn không ngon miệng, và bị mất ngủ nữa. Và nàng vẫn còn cảm thấy buồn nôn mỗi khi hắn đến gần nàng, mỗi khi hắn nhìn nàng, thỉnh thoảng ngay cả khi nàng nhìn hắn quá lâu, hoặc mỗi lần nàng nhìn thấy hắn phô trương thân thể trần truồng của hắn, điều mà hắn làm mỗi đêm. Không có gì lạ là nàng đã không ngủ ngon, không có gì lạ là dây thần kinh của nàng bị căng ra. Và tất nhiên là Mac đã nhìn ra được.

Nàng thật không muốn bàn đến chuyện này một chút nào, nàng đang bị rối loạn vì những cảm giác nàng đang có. Nhưng Mac đang ngồi ở đó nhìn nàng chằm chằm, đợi chờ một câu trả lời nào đó . Có lẽ một vài lời chỉ bảo như thường lệ của ông là điều nàng đang cần, để nhìn thấy những gì đang làm cho nàng khó chịu theo một khía cạnh khác.

“Công việc thì không có gì cực nhọc cả,” Georgina thú nhận, nhìn xuống sợi dây trên đùi. “Nhưng khó khăn là phải phục vụ một gã người Anh. Nếu hắn là một người khác thì …”

“À, bác biết cháu nói gì rồi. Chúng ta ở đây là vì con đã hấp tấp muốn rời khỏi …”

Đầu nàng ngẩng phắt lên. “Hấp tấp? Hấp tấp à!”

“Con đang tập tánh nhẫn nại đó nhé, nhưng ý của bác là con đã quá vội vàng khi muốn bỏ lại sau lưng Anh quốc cùng tất cả những gì liên quan đến người Anh, và cũng chính là chuyện không nhẫn nại đó làm cho bây giờ con bị kẹt với cái mà con đã muốn bỏ lại. Hắn còn là một nhà quí tộc, nên sự việc càng tệ hơn .”

“Con đồng ý là hắn hành động như một nhà quí tộc,” Nàng nói một cách khinh bỉ. “Nhưng con không nghĩ hắn thuộc loại người này. Không phải họ có vài luật lệ căn bản, rằng những nhà quí tộc không được kinh doanh hay sao ?”

“Hình như là vậy, nhưng họ không áp dụng điều này chặt chẽ lắm. Ngoài ra, trên tàu không có một thùng hàng nào cả, nếu như con nhớ lại, vì vậy hắn không phải là một thương nhân, ít ra là không phải trong chuyến đi này. Nhưng hắn là một nhà quí tộc đấy, bác nghe nói là một vị tử tước.”

“Vậy thì tốt cho hắn quá,” Nàng nhạo báng, rồi thở mạnh.” Bác nói đúng. Nó thật sự làm cho sự việc tệ hơn. Một tên quí tộc đáng ghét. Con không biết tại sao con lại không tin vào điều đấy .”

“Hãy xem chuyện này như là một bài học cho tính bốc đồng của con đi, và hy vọng rằng các anh con cũng cho là như vậy, trước khi họ liệng cả nóc nhà lên đầu con.”

Nàng hơi cười. “Con biết con có thể hy vọng bác sẽ khiến con vui vẻ.”

Ông khịt mũi và tiếp tục công việc nối gút. Nàng cũng vậy, nhưng chỉ một lát sau, nàng lại nghiền ngẫm những gì thật sự làm cho nàng khó chịu. Cuối cùng, nàng quyết định mổ xẻ vấn đề này.

“Bác có nghe đến chuyện một người sẽ bị bệnh khi họ đến gần một cái gì đó chưa, Mac?”

Đôi mắt màu xám lợt của ông dán chặt vào nàng với cái nhíu mày thắc mắc. “Bệnh như thế nào ?”

“Thì là bệnh, bác biết không, như là bị buồn nôn vậy.”

Cái nhíu mày của ông lập tức giãn ra. “Ồ, có chứ, rất nhiều thức ăn có thể gây ra triệu chứng đó, hoặc khi một người đàn ông uống quá nhiều, hoặc một người đàn bà sắp sửa có con .”

“Không, không phải khi đã bị cái gì rồi. Ý con là khi mà bác cảm thấy khoẻ khoắn kìa, cho đến khi bác đến gần một vật gì đó .”

Ông lại nhíu mày. “Một vật gì đó, là vật gì ? Và con sẽ cho bác biết là vật gì đang làm cho con muốn ngã bệnh phải không ?”

“Con đâu có nói là con đâu .”

“Georgie …”

“Thôi, được rồi,” nàng chua cay nói. “Là thuyền trưởng đấy. Khoảng phân nửa những lần con lại gần hắn là bụng con có cảm giác khó chịu lắm.”

“Chỉ khoảng phân nửa thôi à ?”

“Đúng vậy. Không phải lúc nào cũng thế.”

“Và con thật sự bệnh à? Thật sự ói mửa à?”

“Có một lần thôi, nhưng…đó là vào ngay ngày đầu, khi con vừa nhận ra hắn là ai. Hắn ép con ăn và con đã quá hoảng sợ và lo lắng, đến nỗi không giữ được thức ăn nằm yên trong bụng được. Sau lần đó, thì chỉ là cảm giác buồn nôn, thỉnh thoảng nặng hơn, nhưng con chưa bao giờ ói mửa thêm lần nào nữa … vẫn chưa .”

Mac vuốt những cọng râu đỏ bây giờ đã mọc đầy cằm, ngẫm nghĩ về những gì nàng vừa nói. Chuyện mà ông nghi ngờ bị bác bỏ ngay, và vì vậy ông đã không nói với nàng. Nàng rất ghét thuyền trưởng để có thể bị hắn quyến rũ, và dĩ nhiên là không thể nào nàng có cái cảm giác khao khát về tình dục đến cỡ đó, cái mà nàng đang lầm lẫn là cảm giác buồn nôn.

Cuối cùng, ông nói, “Có thể là do dầu thơm hắn sử dụng đấy, con gái, hay là loại xà phòng hắn dùng? Hay có lẽ là những thứ gì mà hắn xịt lên tóc chăng?”

Mắt nàng mở to trước khi nàng bật cười. “Tại sao con lại không nghĩ đến chuyện đó chứ ?” Nàng nhảy xuống, thả đống dây trên đùi ông.

“Và con đi đâu vậy?”

“Không phải là xà phòng của hắn. Con đã từng dùng xà phòng đó khi lau chùi mình mẩy. Và hắn không xịt gì lên tóc cả, chỉ để nó khô tự nhiên thôi . Nhưng hắn có một cái chai gì đó mà hắn sử dụng sau khi cạo râu xong. Bây giờ con sẽ đi ngửi nó, và nếu thật là tại nó, bác có thể đoán là sau đó nó sẽ đi về đâu.”

Ông rất vui khi nhìn thấy nàng có thể cười lại, nhưng vẫn nhắc nhở nàng. ” Hắn sẽ biết nếu con quăng đi đấy .”

Nàng định nói là nàng sẽ nghĩ đến chuyện đó sau, nhưng cũng không muốn gặp phiền phức vì thái độ này. “Vậy thì con sẽ nói thật với hắn. Hắn là một con dã thú hống hách, nhưng … hắn cũng biết chuyện lắm và hắn sẽ không tiếp tục dùng một vật gì nếu cái đó làm cho con bệnh. Con sẽ gặp bác sau, Mac, trễ nhất là vào ngày mai,” nàng nói thêm, nhìn thấy mặt trời đang lặn xuống.

“Con hứa là sẽ không làm gì để bị phạt chứ ?”

Nếu ông biết sự trừng phạt mà nàng đã được cảnh cáo thì ông sẽ không hỏi nàng câu này. “Con hứa.”

Và nàng nói thật. Nếu như là mùi dầu thơm của thuyền trưởng làm cho nàng có cảm giác khó chịu như vậy, thì không lý nào lại không nói cho hắn biết. Nàng phải nên nói đến chuyện này, nàng đang nghĩ ngợi thì đụng phải hắn ở boong dưới .

Bụng của nàng nhộn nhạo, khiến mặt nàng nhăn lại và nàng không kịp che dấu .

“À,” James Malory nhận thấy vẻ khác lạ của nàng. “Cậu chắc đã đọc được ý nghĩ của ta đấy, George.”

“Thuyền trưởng bảo gì ?”

“Phản ứng của cậu đấy. Cậu đúng là một nhà tiên tri, đoán là ta đang muốn gây với cậu về thói quen tắm rửa của cậu, đúng hơn là ta cho rằng, cậu đã quên không tắm?”

Mặt nàng đỏ bừng lên, rồi lập tức tím ngắt vì căm phẫn. “Ông dám …”

“Ôi, George. Cậu nghĩ ta không biết những thằng nhóc tuổi cậu xem việc tắm rửa như là một chuyện cực kỳ khổ sở à? Ta cũng từng là một thằng nhóc đấy, cậu biết không. Nhưng cậu đang ở chung phòng với ta …”

“Không phải là do tôi chọn,” Nàng cắt ngang.

“Cho dù là thế nào đi nữa, ta có một số luật lệ muốn được tuân theo, ăn ở sạch sẽ là một trong những luật lệ đó, hay là ít nhất, mùi vị của sự sạch sẽ thơm tho.”

Hắn hít hít mũi như để khẳng định thêm, nàng chắc là vậy. Và nếu như nàng đã không lỡ phẫn nộ trước đó, thì có lẽ nàng đã phì cười khi nghĩ đến những gì nàng và Mac vừa bàn đến. Hắn thấy mùi trên người nàng khó ngửi à? Chúa tôi, thật nực cười, vì cái tốt đang trừng phạt cái xấu nếu như nó thật làm cho hắn bệnh.”

Hắn tiếp tục, “Và vì cậu đã không cố gắng để tuân theo luật lệ của ta …”

“Tôi nói cho ông biết …”

“Đừng chen ngang câu nói của ta, George,” Hắn cắt ngang bằng giọng điệu của một nhà quí tộc. “Sự việc đã được quyết định rồi. Vì vậy, cậu phải sử dụng bồn tắm của ta để kỳ cọ, ít nhất một tuần một lần, hay nhiều hơn nếu cậu thích, và sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay. Đó là một mệnh lệnh đấy, cậu nhóc thân mến. Vì vậy, ta khuyên cậu phải lẹ lên, nếu như cậu còn muốn màu mè đòi có sự riêng tư cho việc này. Cậu có thời gian cho đến giờ ăn tối.”

Nàng định mở miệng để phản đối sự độc đoán mới mẻ này của hắn, nhưng đã nhìn thấy cặp chân mày màu vàng nhướng lên, nhắc nhở rằng nàng không dám, không dám trái lệnh khi hắn có cử chỉ như vậy .

“Vâng, thưa Ngài ,” nàng nói, kéo dài chữ “Ngài” đủ vẻ khinh miệt nàng có thể làm mà không bị bạt tai .

James nhíu mày nhìn nàng giậm chân đi khỏi, tự hỏi không biết chàng có phạm một lỗi lầm lớn nào không. Chàng đã nghĩ, làm vậy là tốt cho nàng, bằng cách vừa ra lệnh cho nàng đi tắm, vừa bảo đảm là nàng sẽ có được sự riêng tư cần thiết. Vì chàng để ý và biết là nàng đã không tắm rửa đàng hoàng kể từ khi họ nhổ neo. Chàng biết là hầu hết đàn bà, nhất là những quí bà, đều rất thích tắm. Chàng chắc là Georgie sợ bị phát hiện, do đó, chàng quyết định ép nàng làm những gì mà nàng đang ước ao nhất. Chuyện mà chàng không mong đợi là nàng lại nổi giận, và nếu như chàng suy tính kỹ càng, điều mà gần đây chàng không thể làm được, thì chàng sẽ dễ dàng hiểu thôi .

Mi không nên nói với một cô gái là cô ta hôi hám, đồ đần độn.

Bình luận