Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 29

Tác giả: Johanna Lindsey

“Anh vừa đi đâu vậy, Clinton? ” Drew gay gắt hỏi như muốn gây chiến khi thấy người anh cả bước vào căn phòng đọc sách rộng lớn, là nơi mà những người đàn ông trong nhà thường tụ tập lại với nhau.

Clinton nhìn Warren và Thomas đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ boọc-đô như để tìm một lời giải thích cho cách chào đón không bình thường của Drew, nhưng Drew đã không nói gì với bọn họ tại sao lại nóng lòng đợi Clinton trở về như vậy, vì vậy, cả hai nhún vai tỏ vẻ không biết.

Anh tiếp tục đi lại bàn của mình trước khi trả lời. “Anh nghĩ là anh phải cáng đáng công việc ở công ty khi tàu vào bến. Sáng nay anh đã đến làm việc ở những văn phòng của Skylark. Nếu như em hỏi Hannah, bà ta đã nói cho em biết điều này.”

Drew thấy được lời khiển trách trong câu trả lời. Anh hơi đỏ mặt, nhưng anh đã không nghĩ đến chuyện đi hỏi người quản gia .

“Hannah đã quá bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc, nên em không muốn quấy rầy bà ta.”

Clinton cố gắng không cười vì câu biện hộ của cậu em. Sự nóng nẩy của Drew rất hiếm thấy, vì vậy mỗi khi cậu ta thể hiện điều này, bọn họ rất ngạc nhiên. Warren cảm thấy khó chịu.

“Em có thể hỏi anh mà, đồ đần độn.” Warrren tặc lưỡi. “Anh có thể nói cho em …”

Drew bắt đầu đi lại gần chiếc ghế sofa trước khi Warren nói xong, vì vậy Warren thấy không cần thiết phải hoàn tất câu nói. Anh đứng lên mặt đối mặt với cậu em.

“Drew!”

Tiếng gọi như cảnh cáo được lập lại một lần nữa, lớn hơn lần trước, khiến Drew xoay người lại nhìn Clinton. Lần trước, khi cả hai bất đồng ý kiến trong phòng này, anh đã phải cho người đến sửa chữa lại chiếc bàn, hai ngọn đèn và một chiếc bàn để đèn.

“Hai em nên nhớ là tối nay chúng ta có khách đấy,” Clinton nghiêm nghị nói rõ. “Với tất cả dân trong thành phố đều có mặt, căn phòng này và những căn phòng khác trong nhà sẽ phải dùng đến. Anh không thích phải sắp xếp lại căn phòng này trước tối nay đâu.”

Warren thả lỏng nắm tay và ngồi xuống. Thomas lắc đầu nhìn bọn họ .

“Chuyện gì vậy, Drew, mà em không thể bàn với Warren hay anh?” Anh hỏi, giọng nói như cố tình hoà giải .”Em không cần phải đợi …”

“Hai anh không có mặt ở nhà tối qua, nhưng Clinton thì có đấy,” Drew độp lại, nhưng không nói gì thêm nữa, giống như câu nói đó đã giải thích được mọi chuyện.

Sự điềm tĩnh nổi tiếng của Thomas thể hiện một cách rõ ràng khi anh nói, “Em đã ra ngoài một mình phải không? Vậy thì chuyện này liên quan đến chuyện đó à?”

“Em chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì sau khi em đi ra ngoài tối qua, chỉ vậy thôi.” Drew lại công kích người anh cả. “Vậy hãy nói cho em biết đi, Clinton, có phải anh đã đánh Georgie, sau khi đã nói là anh sẽ không …”

“Anh không làm chuyện đó !” Clinton phẫn nộ quát lại .

“Nhưng đúng ra anh phải nên làm chuyện đó.” Warren nói lên ý kiến của mình. “Một trận đòn đau mới rửa được tội của nó.”

“Tội gì?”

“Làm cho chúng ta lo lắng. Nó đã lau chùi khắp nơi trong nhà …”

“Nếu anh nhìn thấy nó lau chùi nhà, là bởi vì nó còn chưa quên được Cameron đấy. Nó yêu …”

“Thật vô lý,” Warren phỉ báng “Nó chưa bao giờ yêu cái gã khốn khiếp đó. Nó chỉ muốn có hắn ta, vì hắn là một gã đẹp trai nhất trong thành phố, mặc dù anh không thể hiểu là tại sao nó lại nghĩ vậy.”

“Nếu như anh nói đúng, anh trai, vậy thì tại sao nó lại khóc lóc cả tuần sau khi chúng tôi rời khỏi Jamaica vậy? Em thấy thật đau lòng khi nhìn thấy mắt nó đỏ và sưng húp. Và những gì em có thể làm, là cố gắng làm cho nó vui lên đôi chút trước khi về đến nhà. Nhưng em cũng đã làm được. Vì vậy, em muốn biết là tại sao nó lại khóc nữa. Anh đã nói gì với nó vậy, Clinton?”

“Anh không nói được tới hai câu với nó. Nó nằm lỳ cả buổi tối trong phòng của nó .”

“Em nói là nó lại khóc nữa hả, Drew ?” Thomas hỏi cho rõ. “Đó là chuyện đang làm cho em bực bội à ?”

Drew thọc hai tay vào túi quần và gật đầu. “Em không thể chịu nổi, em thật không thể .”

“Hãy tập cho quen đi, đồ đần độn,” Warren chêm vào. “Bọn họ luôn có sẵn nước mắt để chuẩn bị tuôn ra trong những lúc cần đấy .”

“Không ai có thể mong đợi một con lừa thích chỉ trích người khác phân biệt được những giọt nước mắt thật và giả đâu,” Drew khịt mũi .

Clinton chuẩn bị nhảy xổ lại khi anh nhìn thấy Warren muốn đáp lại lời châm chích vừa rồi. Nhưng anh không cần phải làm vậy. Thomas can thiệp vào bằng cách đặt tay lên cánh tay của Warren và lắc nhẹ đầu .

Môi Clinton trễ xuống tức tối khi nhìn thấy điều đó. Cả nhà luôn khâm phục khả năng giữ được bình tĩnh trong mọi trường hợp của Thomas. Thật nực cười khi Warren lại là người khâm phục cậu em nhất. Warren luôn nghe theo lời của Thomas trong khi thường lờ cả Clinton, một chuyện luôn làm Clinton bực tức, đặc biệt khi Thomas nhỏ hơn Warren những bốn tuổi, và thấp hơn cả nửa foot.

“Em quên là em đã có cùng một quan điểm với chúng tôi à, Drew, khi chúng ta đã cùng đồng ý một cách điên rồ là cho phép chúng nó hứa hôn với nhau?” Clinton chỉ ra. “Không một ai trong chúng ta nghĩ là Georgina đã đặt hết trái tim mình vào đó. Chúa tôi , lúc đó nó chỉ mới mười sáu …”

“Lý do gì chúng ta đã đồng ý không còn quan trọng nữa, khi nó đã đi đến đó và chứng minh là tất cả chúng ta đều sai.” Drew khăng khăng.

“Tất cả mọi chuyện chỉ chứng minh là Georgie đã quá chung thủy … và cứng đầu một cách đến khó tin,” Clinton trả lời. “Và anh cũng nghĩ như Warren. Anh không nghĩ nó thật sự yêu gã Cameron.”

“Vậy thì tại sao nó lại đợi những sáu … ?”

“Đừng nói chuyện như một gã điên vậy, Drew,” Warren cắt ngang. “Tình thế ở đây đã không thay đổi gì trong mấy năm nay. Vẫn không có một gã đàn ông độc thân nào ở thành phố này xứng đáng cho nó lựa chọn. Vậy thì tại sao nó lại không đợi gã Cameron trở lại chứ? Nó đã không tìm được một người nào khác cho nên nó đợi hắn ta, đơn giản chỉ là vậy. Nếu như nó tìm được ai thì anh dám chắc là nó đã quên bẵng cái gã Cornish đó rồi .”

“Vậy thì tại sao nó lại bỏ nhà đi tìm hắn? ” Drew sừng sộ hỏi. “Trả lời em đi .”

“Hiển nhiên là nó cảm thấy nó đã đợi cũng đủ dài rồi. Clinton và anh đã có cùng một kết luận. Anh ấy định là sẽ mang nó theo khi anh ấy đi New Haven thăm các con của anh ấy. Mẹ vợ của anh ấy vẫn còn hoạt động quay cuồng trong các buổi họp mặt ở đó .”

“Họp mặt quay cuồng gì ?” Drew khịt mũi .”New Haven không lớn hơn Bridgeport là bao .”

“Nếu vẫn không thành công thì anh sẽ dắt nó đi New York.”

“Anh thật định sẽ làm vậy à ?”

Sự giận dữ của Warren trở nên đe dọa. “Em nghĩ anh không biết giúp đỡ một người phụ nữ à ?”

“Một người phụ nữ thì được, nhưng em gái thì không. Có gã đàn ông nào dám lại gần nó khi nhìn thấy anh ở kế bên … cứ như gà mẹ ấp trứng!”

Câu nói này làm Warren đứng bật dậy một lần nữa với ánh mắt tóe lửa. “Anh không ấp …”

“Nếu như hai người ngưng không đả kích lẫn nhau,” Thomas cắt ngang mà không cần phải lớn tiếng, “…thì hai người sẽ nhận thức được là mình đã lạc đề rồi. Chuyện đó chả liên quan gì đến trong lúc này. Sự thật rõ ràng là George không được vui như chúng ta đã nghĩ. Nếu nó vẫn còn khóc … Em có hỏi nó là tại sao không, Drew ?”

“Tại sao à?” Drew la lên. ” Còn chuyện gì nữa chứ, em nói cho anh biết, nó đang thất tình.”

“Nó nói với em vậy à?”

“Nó không cần phải nói ra. Ngày mà nó tìm được em ở Jamaica, nó nói là Malcolm đã kết hôn với người đàn bà khác và rồi nó bật khóc nức nở.”

“Nó nhìn không giống bị thất tình tí nào cả,” Clinton nhận xét. ” Nó đã rất là lên mặt, sau khi nó thoát được tội với những gì nó đã làm, vào cái ngày nó vừa về đến nhà. Cái bữa tiệc quái quỉ tối nay cũng là ý kiến của nó, và nó đã tình nguyện làm công việc chuẩn bị nĩa đấy .”

“Sáng nay anh không thấy nó xuống nhà phải không ? Có lẽ nó đang trốn trong phòng, bởi vì mắt lại sưng húp .”

Thomas nhíu mày. “Cũng là lúc nên có người nói chuyện với nó rồi. Clinton nhé? .”

“Anh làm sao biết được phải nói gì chứ.”

“Vậy thì Warren nhé?” Nhưng trước khi Warren kịp trả lời, Thomas tặc lưỡi. “Không, anh thì không được rồi.”

“Em sẽ làm chuyện đó,” Drew lưỡng lự đề nghị.

“Trong khi em đã có nhiều giả thuyết này nọ, và cả người sẽ mềm nhũn khi chỉ nhìn thấy vài giọt nước mắt à?” Warren nhạo báng.

Trước khi bọn họ bắt đầu cãi cọ, Thomas đứng lên đi về hướng cửa và nói. “Boyd chắc đang ngủ vì về nhà vào giữa đêm qua, chắc tôi phải làm chuyện này rồi .”

“Chúc anh nhiều may mắn.” Drew nói với theo, “Hay là anh đã quên là nó vẫn còn giận anh ?”

Thomas dừng lại nhìn Drew. “Em có bao giờ nghĩ là tại sao nó giận không ?”

“Không có gì phải nghĩ cả. Nó không muốn đi Anh quốc, nó muốn anh đi đấy .”

“Đúng vậy,” Thomas trả lời. “Có nghĩa là nó thật sự không màng đến chuyện nó được nhìn thấy Cameron hay không. Nó chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một cách rõ ràng thôi .”

“Mẹ kiếp,” Drew nói, sau khi Thomas đã đi khỏi. “Điều đó thì liên quan gì ở đây?”

Warren không thể bỏ qua cơ hội này. “Thật kinh ngạc về chuyện em không còn là trai tơ đấy, Drew, vì em không biết tí gì về đàn bà cả.”

“Em à?” Drew chọc lại. “Ít ra em luôn làm cho bọn họ cười vui vẻ. Nhưng phải lấy làm kinh ngạc khi những người đàn bà của anh đã không bị chết trên giường vì quá sợ hãi đấy.”

Bọn họ đứng quá gần nhau khi nói những lời châm chọc này. Tất cả những gì Clinton có thể làm là la lớn lên, “Coi chừng bàn ghế!”

Bình luận