“Georgie!”
Nàng ngã chúi về phía trước trong lúc ngủ gục, nhưng bây giờ đầu nàng giật ra đằng sau, đập vào tấm vách ngăn phòng khi đột nhiên bị đánh thức. Cũng may là búi tóc của nàng và cái mũ đã làm đệm lót cho cú va chạm này, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Mac, người đang tiếp tục lắc vai nàng. Nàng mở miệng định cự ông, nhưng ông nói trước.
“Con đang làm gì ở đây vậy? Hắn đang cho người lùng sục khắp tàu để kiếm con đấy.!”
“Cái gì? Ai?” Và rồi nàng nhớ lại, nàng đang ở đâu và còn có những ai khác ở trên tàu.”Ồ, ông ta.” Nàng khịt khịt mũi. “Vậy thì, hắn có thể…” Không, thái độ đó không đúng. “Mấy giờ rồi? Và con đã trễ giờ mang bữa ăn tối đến cho ông ta rồi hả bác?”
“Theo bác, đã trễ hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
Nàng chửi thầm trong bụng và cố đứng lên đi thẳng về phía cánh cửa. “Con nên đi thẳng đến chỗ của ông ta , bác có nghĩ vậy không, hay là nên đi lấy thức ăn tối cho ông ta trước?” nàng hỏi ông qua vai mình.
“Thức ăn trước. Nếu như hắn đang đói bụng, nó có thể giúp ích đấy.”
Nàng xoay người lại nhìn ông. “Giúp ích cho chuyện gì? Ông ta không phải là đang giận dữ chứ?”
“Bác chưa gặp hắn, nhưng hãy sử dụng đầu óc của mình đi, con gái,” Mac la rầy. “Đây là ngày đầu tiên con phục vụ cho hắn, và con đã quên bổn phận…”
“Con không thể làm gì khác, vì con ngủ quên mà,” Nàng cắt ngang, nói như để biện hộ. “Hơn nữa, hắn đã bắt con phải nghỉ ngơi mà .”
“Vậy thì được rồi, bác sẽ không lo lắng về chuyện này nữa. Hãy đi mau, đừng mất thêm thời giờ nữa.”
Nàng cất bước nhưng cũng rất lo lắng. Thuyền trưởng có thể là đã bảo nàng nằm nghỉ, nhưng là ở trong phòng hắn kìa, nơi hắn có thể đánh thức nàng khi đến giờ đi lấy thức ăn. Đó không phải là lý do hắn muốn nàng túc trực kế bên sao, vì vậy, nàng phải ở sẵn đó để khi hắn cần bất cứ thứ gì là có thể làm ngay? Còn bây giờ, hắn lại phải sai người đi tìm nàng về. Quỉ tha ma bắt, đúng thật là quỉ tha ma bắt. Vậy mà nàng đã nghĩ, ít ra là nàng đã thoát khỏi những chuyện lo lắng trong ngày rồi đấy.
Nàng vội chạy xuống bếp, ba người đàn ông dừng tay bỏ dở công việc, lớ ngớ nhìn nàng. “Mâm thức ăn của thuyền trưởng, xong chưa, ông O’Shawn ?”
Anh ta chỉ bằng ngón tay dính đầy bột.”Đã xong …”
“Nhưng có nóng không?
Anh ta đứng thẳng người lên, với vẻ bị xúc phạm. “Dĩ nhiên rồi và tại sao lại không nóng chứ, khi mà anh mày vừa chỉ mới hâm nóng nó lần thứ ba. Anh mày vừa tính sai Hogan đấy…này…”
Lời nói của anh ta chỉ còn loáng thoáng khi nàng rời khỏi nhà bếp nhanh như khi nàng bước vào, một mâm thức ăn nặng nề, lớn hơn cái mà nàng đã mang lúc trưa, làm cho tay nàng nặng trĩu nhưng không làm cho nàng chậm trễ. Ba người khác gọi nàng trên đường đi để nói cho nàng biết là thuyền trưởng đang tìm nàng. Nàng đã không dừng lại để trả lời. Nàng càng thấy lo lắng hơn .
Ông ta đã hứa sẽ không bạt tai nàng. Ông ta đã hứa mà. Nhưng nàng vẫn phải nhắc lại hoài trên đường đến trước cửa phòng của ông ta, nhắc thêm lần nữa trước khi nàng gõ cửa và nghe một giọng cộc lốc ra lệnh cho nàng bước vào, và thêm một lần nữa khi nàng chưa kịp nhúc nhích.
Việc đầu tiên nàng nghe được khi nàng bước vào là giọng của viên phó thuyền trưởng, “Phải bạt tai cậu ta mới được.”
Ôi, nàng ghét gã này quá, thật sự ghét. Nhưng thay vì để lộ cho gã biết qua tia nhìn như toé lửa, nàng chỉ cúi đầu chào, đợi nghe James Malory buộc tội.
Tuy nhiên nàng chỉ thấy một bầu không khí yên lặng, một sự yên lặng khó hiểu, vì nó không cho nàng biết được tâm trạng của thuyền trưởng. Và nàng không dám nhìn hắn, tưởng tượng khuôn mặt đang nóng giận của hắn làm cho nàng càng bối rối thêm.
Nàng giật mình khi cuối cùng hắn cũng hỏi, “Cậu có gì để nói không, cậu nhóc ?”
Rất biết điều đấy. Hắn rất là biết điều và muốn được nghe nàng nói bất cứ lời biện hộ nào. Nàng không ngờ tới điều này, nhưng nó làm nàng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt màu xanh sáng rực đó . Hắn đang ngồi ở bàn cùng với Conrad Sharpe, mặt bàn trống không, và ngay lập tức nàng biết rằng, vì sự chậm trễ của nàng mà cả hai đều phải ngồi đợi bữa tối. Và nàng cảm thấy an tâm, vì thuyền trưởng không có vẻ như đang nổi cơn thịnh nộ. Ông ta vẫn còn bực bội, nhưng ông ta lúc nào mà chẳng như vậy, cứ như một con bò đực khổng lồ. Nhưng chẳng có ai kể cho nàng biết sự giận dữ của hắn ra sao. Được rồi, nàng phải tự nhắc nhở mình là không biết người đàn ông này sẽ như thế nào khi tức giận. Có lẽ giống như là bây giờ.
“Có lẽ là phải sử dụng một cây roi nữa,” Conrad đề nghị vì sự im lặng lại tiếp tục. “Để dạy cho thằng nhóc biết trả lời khi hắn được hỏi tới.”
Georgina lần này không ngần ngại mà tặng cho gã ta một cái nhìn tóe lửa, nhưng nàng chỉ nhận được cái tắc lưỡi từ gã tóc đỏ cao lớn này. Một cái liếc mắt với thuyền trưởng chứng tỏ rằng hắn vẫn đang chờ câu trả lời, phản ứng của hắn rất khó hiểu .
“Tôi xin lỗi, thưa Ngài,” cuối cùng nàng nói, ráng làm cho giọng nói của mình như có vẻ hối lỗi. “Tôi đang ngủ… như ông đã bảo tôi .”
Một bên chân mày màu vàng kim nhướng lên, điều mà nàng rất ghét. “Thử tượng tượng xem, Connie,” gã thuyền trưởng nói, dù là mắt hắn không rời khỏi nàng. “Hắn chỉ là đang làm những gì tôi kêu hắn làm thôi. Dĩ nhiên là tôi nhớ rất rõ, tôi bảo hắn đi ngủ trong phòng này, trên cái giường ở đằng kia .”
Georgina nhăn mặt. “Tôi biết, và tôi đã cố ngủ rồi, thật đấy. Chỉ là tôi không cảm thấy thoải mái trong … Ý tôi là … Ma bắt nó đi, giường của ông quá mềm.” Xong, tốt hơn hết là nói dối, thay vì thú nhận lý do duy nhất nàng không thể ngủ ở đó là vì nó chính là giường của hắn.
“Vậy cậu không thích chiếc giường của tôi à ?”
Viên phó thuyền trưởng bật cười, dù nàng không thể hiểu là tại sao. Và cặp chân mày khó chịu của thuyền trưởng thật sự nhướng cao hơn một chút. Đó có phải là sự vui thích trong mắt hắn không nhỉ ? Vậy thì nàng phải nên an tâm mới đúng. Nhưng sao nàng cứ cảm thấy mình đang là mục tiêu của một trò cười nào đó, và nàng cảm thấy bực bội vì bị xem như là một thứ giải trí mà không biết lý do.
Nhẫn nại, Georgina. Đừng quan tâm. Mi là một người họ Anderson duy nhất, không kể đến Thomas, không có tánh nóng nảy. Ai cũng nói vậy mà.
“Tôi tin chắc là giường của ông rất tốt, thưa Ngài, loại tốt nhất, nếu như ông thích những gì mềm mại và êm để nằm ngủ. Còn tôi thích loại cứng hơn, vì vậy …”
Nàng dừng lại, nhíu mày, vì viên phó thuyền trưởng lại bật cười giòn giã. James Malory hình như bị mắc nghẹn gì đó ở cổ họng, vì hắn cúi gập người xuống ghế, ho sặc sụa. Nàng định yêu cầu Sharpe cho biết lần này có cái gì đáng buồn cười, nhưng khay thức ăn khá nặng khi cứ tiếp tục bưng trên tay. Và vì bọn họ đã không buộc nàng đứng ở đó cùng với khay thức ăn trong khi nghe nàng giải thích về việc chậm trễ của mình, nàng nghĩ nên bỏ qua.
“Vì vậy,” nàng tiếp tục, thốt lên những lời sắc bén để kêu gọi sự chú ý của họ. “Tôi nghĩ là nên đi lấy cái võng, như ông đã bảo. Nhưng trên đường đi đến mũi tàu, tôi .. .thật ra, tôi gặp anh tôi, ảnh muốn nói chuyện với tôi. Vì vậy, tôi đi theo anh ấy đến tầng dưới chỉ một phút thôi, và rồi … rồi, bụng của tôi đột nhiên lại trở chứng nữa . Tôi chỉ định nằm xuống một hay hai phút thôi, đợi nó dịu xuống. Nhưng việc kế tiếp mà tôi biết là Mac đã đánh thức tôi và đã mắng tôi thậm tệ vì tội đã ngủ quên và không làm tròn trách nhiệm của mình.”
“Mắng nhiếc thậm tệ à ? Chỉ vậy thôi sao ?”
Hắn còn muốn gì nữa chứ, đổ máu à ? “Thật ra là tôi bị bạt tai. Bây giờ chúng nhìn to gấp hai bình thường đấy.”
“Vậy à ? Vậy thì khỏi mắc công tôi ra tay phải không? ” Nhưng anh hỏi thêm một cách âu yếm.”Có đau lắm không, Georgie?”
“Dĩ nhiên là đau rồi,” nàng khịt mũi.”Ông có muốn nhìn thấy thương tích không ?”
“Cậu chịu cho tôi xem tai của mình à, cậu nhóc ? Tôi thật lấy làm hân hạnh đấy .”
Đã đến lúc nàng nổi lửa lên. “Vậy thì đừng, vì tôi sẽ không cho ông xem đâu. Ông phải tin lời tôi. Và tôi biết ông đang lấy làm thích thú, Thuyền trưởng, nhưng ông sẽ không thích thú đâu nếu như ông đã từng bị bạt tai .”
“Ồ, tôi đã từng bị rồi, rất nhiều lần…cho đến khi tôi bắt đầu biết bạt tai lại. Tôi rất vui lòng dạy cho cậu cách làm này.”
“Làm gì ?”
“Tự vệ mình đấy, cậu nhóc thân mến .”
“Tự vệ … chống lại anh của tôi à?” Giọng nói của nàng chứng tỏ nàng không có ý định này.
“Anh của cậu, hay bất cứ người nào khác muốn phá cậu.”
Mắt nàng nheo lại, nghi ngờ. “Ông đã thấy mọi chuyện, phải không ?”
“Tôi không hiểu cậu đang gán cho tôi chuyện gì. Bây giờ, cậu có muốn học cách đấm đá hay không?”
Nàng gần như phì cười vì chuyện họ đang nói nghe có vẻ điên rồ quá. Nàng định trả lời là có, vì nó có thể sẽ hữu ích cho nàng, ít ra trong lúc nàng còn đang ở trên tàu. Nhưng học từ hắn có nghĩa là nàng phải ở cạnh hắn nhiều hơn.
“Không, cám ơn Ngài. Tôi biết lo cho mình.”
Anh nhún vai. “Tùy cậu thôi. Nhưng, Georgie, lần sau, khi tôi bảo cậu làm chuyện gì, thì cậu phải làm đúng như những gì tôi đã bảo, mà không phải là theo ý thích của cậu. Và nếu như tôi phải mất công lo lắng cho cậu một lần nữa, như là sợ cậu có thể đã bị rơi xuống biển, tôi sẽ nhốt cậu trong phòng này đấy.”
Nàng chớp mắt. Hắn nói, tuy không lớn tiếng, nhưng đó là một lời cảnh cáo kinh khủng mà nàng từng nghe, và nàng tin là hắn thật có ý đó. Thật điên rồ. Nàng suýt cho hắn biết, nàng rành về tàu bè còn hơn một nửa cái đám thủy thủ của hắn, việc nàng bị rớt xuống biển sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng nàng không thể nói gì cả vì trước đây, nàng đã giả vờ không biết gì về tàu bè. Dĩ nhiên nàng không tin hắn đã lo lắng cho nàng. Chỉ là phiền thôi, hắn không có gì cần lo lắng cả trừ cái bụng bị trống rỗng, hắn muốn điều này sẽ không bao giờ được lập lại . Hắn đúng là một gã chuyên chế khó chịu, nhưng nàng cũng đã biết rõ rồi.
Giọng nói khô khan của Ngài Sharpe cắt ngang khoảng không yên lặng. “Nếu chúng ta không cần kêu người đem roi Cat-o-ninetails đến, James, chúng ta có thể nào ăn tối được chưa ?”
“Anh luôn quyết định bằng cái bụng của mình, Connie,” Gã thuyền trưởng trả đũa .
“Thì một vài người trong số chúng ta rất dễ thỏa mãn. Còn chờ đợi gì nữa, thằng nhóc?”
Georgina nghĩ, cái mâm thức ăn nhìn sẽ tuyệt vời nếu nó được ụp lên đùi của gã phó thuyền trưởng. Có nên giả bộ bị vấp té không nhỉ? Không, không nên, nếu không hắn sẽ tự mình đi lấy roi Cat-o-ninetails.
“Chúng tôi tự làm lấy, Georgie, vì tối nay cậu đã chậm trễ trong bổn phận của mình,” Thuyền trưởng nói khi nàng đặt mâm thức ăn lên bàn giữa bọn họ .
Nàng nhìn hắn đầy thắc mắc. Nàng không thấy có lỗi vì đã không làm chuyện mà nàng chưa được dặn. Nhưng hắn lại làm cho nàng muốn phát khùng lên, khi mà hắn không nói thẳng ra là chuyện gì, khi giờ đây, hắn không thèm chú ý đến nàng trong lúc xem xét các thức ăn đã được tên bạn đáng ghét kia mở các nắp đậy.
“Tôi đã quên làm chuyện gì, thưa Thuyền trưởng?”
“Chuyện gì à? Ồ, là bồn tắm của tôi. Tôi thích tắm ngay sau khi ăn tối xong.”
“Với nước ngọt hay nước mặn ạ?”
“Luôn là nước ngọt. Chúng ta có rất nhiều nước ngọt. Nóng, nhưng không đến nỗi phỏng da. Thường thì chỉ cần tám thùng là đầy rồi.”
“Tám ư !” Nàng lập tức cúi đầu, hy vọng là hắn không nghe thấy giọng nói như mất hết hơi của nàng. “Vâng, thưa ngài, tám thùng. Và đó sẽ là mỗi tuần một lần hay là mỗi hai tuần?”
“Khôi hài chưa, thằng nhóc,” Anh nói với cái tặc lưỡi. “Dĩ nhiên là mỗi ngày rồi .”
Nàng rên lên. Nàng không thể kềm chế được. Và nàng không cần biết hắn có nghe thấy hay không. Con trâu bự xự này đúng là một gã khó chiều. Nàng cũng rất thích được tắm mỗi ngày, nhưng sẽ không mỗi ngày nếu phải xách cả tám thùng nước nặng trịch từ nhà bếp về đây.
Nàng xoay người định rời khỏi phòng, nhưng nàng dừng lại vì lời nói của gã phó thuyền trưởng. “Có một phòng chứa xô đựng nước ở sau đuôi tàu đấy, oắt con. Cậu có thể dùng nó, nhưng tôi nghĩ với cơ bắp của cậu chỉ xách được bốn thùng là cùng. Vì vậy, hãy sử dụng thùng ton nô chứa nước lạnh ở đầu cầu thang . Nó sẽ tiết kiệm cho cậu chút ít thời gian, và tôi sẽ cho người châm đầy nước vào đó mỗi tối cho cậu .”
Nàng gật đầu để cảm ơn, chuyện tốt nhất mà nàng có thể làm vào lúc này. Dù gã ta thật có ý tốt giúp nàng mới đề nghị như vậy, nàng vẫn không thích nổi gã, cả cái tên thuyền trưởng ăn ở sạch sẽ của gã nữa .
Khi cánh cửa được đóng lại sau lưng nàng, Connie muốn biết, “Từ khi nào anh tắm mỗi tối khi anh ra khơi vậy, Hawke ?”
“Từ khi con bé xinh đẹp đấy giúp việc cho tôi .”
“Tôi phải nên biết chuyện này.” Connie khịt mũi. “Nhưng cô ta sẽ không cám ơn anh đâu, khi cô ta ngồi đếm những chỗ bị giộp trên bàn tay .”
“Anh không nghĩ là tôi có ý định sai cô ta xách những thùng nước đó chứ? Lạy trời cho cô ta đừng có thêm cơ bắp ở những chỗ không cần thiết. Không, tôi đã sắp xếp cho Henry làm việc này, để cho cô ta thấy hắn là một người tốt bụng như thế nào .”
“Henry à?” Connie cười toét miệng. “Tốt bụng à?” Và rồi, “Anh không phải đã nói cho hắn …”
“Dĩ nhiên là không.”
“Và hắn không hỏi tại sao à?”
James tặc lưỡi. “Connie, anh bạn già , anh có thói quen là luôn thắc mắc với mọi chuyện tôi làm, nhưng anh quên là không một ai khác dám cả .”